Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim SungKyu nhìn thấy cậu " xù lông " nhu thuận trước ngực mình , trong lòng liền thật cao hứng, đưa thay sờ sờ mấy lọn tóc mềm mại của cậu , hắn nhẹ nhàng bên tai của Nam Woohyun mà nói "Em không còn sức lực , anh ôm em qua đó được không ?" Nam Woohyun nghe được trong lòng lại là một trận loạn (---), nói cũng nói không nên lời. Đợi một hồi không thấy "đứa nhỏ" trong lòng trả lời, Kim SungKyu nghĩ thầm hay là lại tức giận rồi, đang muốn cúi đầu nhìn một chút, lại nghe đến rất nhỏ một thanh âm "Được.", còn hơi có chút run rẩy. "Được", đây là trả lời sao? Kim SungKyu nghĩ thầm Nam Woohyun thật sự là đáng yêu đến chết, vì thế cúi đầu hỏi, "Em là đáp ứng rồi phải không?" Nam Woohyun vẫn là một mực không ngẩng đầu lên, lại dùng giọng vô cùng nhẹ nhàng "được" một tiếng. Vì thế Kim Sungkyu nhẹ nhàng ôm lấy Nam Woohyun , hướng trong phòng đi đến. Kim Sungkyu vừa đi vừa nhìn Nam Woohyun, tuy rằng Nam Woohyun đầu buông thỏng mắt không nhìn tới hắn, cánh tay lại vòng ở cổ của hắn , bởi vì trong lòng hồi hộp cánh tay không tự giác mà dùng sức, cũng không có cái gì giãy dụa, chỉ im lặng ngốc vào trong ngực của hắn, trên mặt còn có chút đỏ ửng, thấy Kim Sungkyu trong lòng ngứa ngáy, chính là " đứa nhỏ " trong lòng cũng không nhìn hắn a, ta như vậy như vậy sao được chứ, bản thân đẹp trai như vậy, cậu nhìn hắn không thể nào không yêu (---), vì thế lại nhịn không được trêu cậu "muốn ôm cậu đến ghế sô-pha hay ôm cậu đi đến giường ?" Quả nhiên " đứa nhỏ " trong lòng lại bắt đầu bùng nổ rồi , lập tức ngẩng đầu lên, "Anh lại nói bậy bạ gì đó..." Vừa nói một bên vừa giãy dụa nhảy xuống, phát hiện trong " đứa nhỏ " trong lòng nhìn chính mình, Kim SungKyu rất hài lòng, dùng sức ôm chặt Nam Woohyun, không cho hắn nhảy xuống dưới, hướng chiếc sô-pha ở phòng khách mà đi đến, nhẹ nhàng mà đem cậu ngồi ở trên ghế sô-pha. Ngồi xuống trên ghế sô-pha, Nam Woohyun lập tức đẩy ra Kim SungKyu, lời nói mới rồi đã muốn trêu chọc đến sự trong sang của đứa nhỏ này , chọc đến cậu tức giận .

Thấy được cậu như vậy Kim SungKyu vội vàng nhận lỗi "Anh sai rồi Anh sai rồi, đừng nóng giận, đừng nóng giận a." Nam Woohyun phát hiện bình thường hắn bá đạo cường vậy mà hắn có lúc sẽ nhận sai, trong lúc nhất thời lại có điểm phản ứng không kịp, chính là hắn luôn khi dễ chính mình a, không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, vì thế ôm lấy hai chân cuộn tròn ở sô pha một góc, đầu cũng chuyển hướng một bên không nhìn tới Kim Sungkyu, môi chu, còn đang tức giận. Kim SungKyu nhìn Nam Woohyun vì tức giận mà trở nên đáng yêu mà mặt trở nên đỏ hơn , vì thế hướng Nam Woohyun đến gần một chút, tiếp tục tiếp cận cậu mà nhận lỗi " Anh sai rồi, tạm tha cho anh được không?" Nam Woohyun càng thêm giật mình "Kim Sungkyu như vậy mà lại làm nũng? !" Vì thế đứa nhỏ này lại ngây ngẩn cả người (---). Kim Sungkyu lại nửa ngày không nhận được câu trả lời , sợ Nam Woohyun thật sự tức giận, tiếp tục hướng Nam Woohyun tới gần, mặt dày mà nói "Em nhìn anh ra bộ dạng gì rồi , chỉ cần nói một câu thôi." Nam Woohyun phục hồi tinh thần , nhìn thấy hắn. Phát giác Nam Woohyun có chút nguôi giận, Kim Sungkyu nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng * "Nói như thế nào cũng là anh cõng em trên lưng lên lầu , còn ôm em đi đến ghế sô-pha , mệt chết đi a..." "Hừ..." Nam Woohyun cuối cùng mở miệng, Kim SungKyu nhanh chóng im lặng nghe thánh chỉ."Thì có thể nói chút có chút không , lúc nãy còn ... còn... ." Nam Woohyun nhớ tới nụ hôn kia, trong lòng lại có loại điện giật cảm giác liền nói không được nữa, cúi đầu, vài giây đồng hồ sau phát hiện Kim Sungkyu cũng không nói gì , thế là có chút kỳ quái ngẩng đầu, đối diện đôi mắt cười của Kim SungKyu, đôi mắt tinh tế nheo lại giống như con cáo vô cùng đáng yêu, lông mi thật dài giống như cũng mang theo ý cười, lông mày dài nhỏ, mũi cao thẳng, khuôn mặt có chút gầy ốm, người này có phải làm Kim Sungkyu luôn ăn nói cẩn thận không? Như thế nào trở nên nhanh như vậy a? Nam Woohyun lại không thể chuyển hóa não bộ, chỉ ngơ ngác nhìn lên gương mặt tuyệt vời đang nhìn mình. Nhìn xuống chút cậu so sánh tỉ lệ cân bằng của cổ , bờ vai rộng , tấm lưng thẳng ,đôi chân dài thẳng tắp, bộ Tây phục màu đen nhìn sao bây giờ cũng rất hợp với hắn , áo cùng cà- vạt có chút buông ra, là bởi vì chính mình vừa rồi đã nắm sao? Nghĩ đến đây Nam Woohyun lại có chút ngượng ngùng, cũng không biết nên nói cái gì. Lúc này Kim Sungkyu nói "Nhìn đủ chưa? Em có cần nhìn anh như vậy để đánh giá anh không ." Nam Woohyun nhanh chóng quay đầu, miệng ngang bướng mà nói "Ai nhìn anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro