Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nó dành cho tôi...?" Lật tấm thẻ được gắn với món quà, cậu đọc 'Tặng Inuyasha. Giáng sinh vui vẻ, từ Kagome', đã trả lời câu hỏi của cậu trước khi mọi người kịp trả lời.

"Cảm ơn, Kagome..." Cậu nở một nụ cười dịu dàng về phía nữ pháp sư chuyển sinh đang ngồi bên cạnh cậu trước khi câu sử dụng móng vuốt sắt nhọn của mình để mở gói quà, khá lo lắng. Sự lo lắng của cậu là do cậu cảm thấy mọi người đều nhìn mình. Cậu ấy chắc hẳn rằng không quen với sự chú ý này. Cái lễ hội "Giáng sinh" ở thế giới của Kagome có một số phong tục kì lạ, và nhiều điều kì lạ nhất là Inuyasha. Như đã nói, cậu không hề bận tâm đến nụ hôn mà họ đã trao nhau vào buổi tối hôm đó bởi truyền thống của nhành cây tầm gửi, bất cứ thứ gì họ muốn.

Mặt cậu đỏ lên khi nhìn thấy bộ kimono tuyệt đẹp đã được giấu dưới giấy gói quà màu hồng. Nó có một màu xanh đen và được trang trí một cách thanh lịch với hoa văn là một con chó vàng. Sau khi cảm nhận được sự mềm mại của sợi vải bằng ngón tay, Inuyasha đoán rằng nó được làm bằng loại lụa tốt nhất. Nó ắt hẳn rất đắt bởi vì được làm bằng vật liệu tốt mà cậu đoán rằng rất khó để tìm thấy, ngay cả trong thời đại của Kagome. Cậu chưa bao giờ thấy một bộ kimono nào như thế này cả.

"Tại sao hai đứa không thử lên mình bộ kimono rực rỡ này để có thể cho chúng ta coi nó nhìn như thế nào đối với hai đứa, được chứ?" bà Higurashi hỏi, mỉm cười về phía con gái mình và phá vỡ sự im lặng đã xuất hiện sau khi vị khách của họ mở món quà duy nhất của mình. Cậu ấy đã quá bối rối để có thể nói thêm từ gì ngoài 'cảm ơn', một từ mà cậu cảm thấy rằng mình không thể lặp lại thường xuyên để có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với món quà tuyệt đẹp mà Kagome đã tặng cậu. Nhưng Kagome dường như quá hào hứng để thử bộ kimono mới của mình mà cô không hề để ý đến sự không nói nên lời của Inuyasha. Nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của mẹ mình, cô nắm lấy tay cậu, và trước khi bọn họ nhận ra điều đó, Inuyasha đã bị kéo đứng dậy và tiến tới một căn phòng khác để cậu có thể thay đồ, trong khi đó Kagome biến mất trên cầu thang đến phòng ngủ của mình trong nháy mắt để thử bộ kimono mới của cô.

Như Kagome đã nghĩ, Inuyasha trông thật đẹp trai trong bộ kimono mày xanh đen ấy. Và Inuyasha chắc chắn cũng đã nghĩ y chang như vậy về cô, khi cậu ấy để mắt đến cô trong bộ kimono màu hồng pastel ấy. Có lẽ là dễ thương, hoặc thâm chí tuyệt đẹp có thể là từ tốt hơn để diễn tả cô ấy trông như thế nào. Tuy nhiên, cậu không thể thốt lên lời khen ấy thành tiếng. Dành cho người khác một lời khen chưa bao giờ là một trong những điểm mạnh của cậu, cũng không chấp nhận những lời nhận xét có tính khen ngợi từ người khác, ngay cả từ những người mà cậu coi như là bạn của mình. Tuy nhiên, may mắn cho cậu, bà Higurashi đã giúp cậu diễn đạt những lời mà cậu không thể.

"K-Kagome, cô trông thật-"

"Ôi, cả hai đứa đều trông thật tuyệt vời!" Bằng những từ này, mẹ của Kagome đã rời khỏi hành lang, chỉ để trở về phòng khách sau vài phút, với một cái máy ảnh trên tay. Đôi tai cún trắng của Inuyasha run nhẹ và chân mày cậu cau lại, trở lại cái nhíu mày đặc trưng. Cậu ấy thực sự không thích cái ý tưởng chụp ảnh, nhưng có vẻ như cậu ấy ít hơn trước khi cậu có cơ hội để nêu ý kiến của mình về vấn đề này bởi vì Kagome, Souta và cả ông nội của họ đã đi ra quá nhanh để đồng ý cho cậu phản đối. Và vì thế, cặp đôi trẻ nhanh chóng đi đến vị trí cạnh nhau ngay trước Cây thông Giáng sinh. Khi bức ảnh được chụp, có một ánh sáng chói từ máy ảnh gần như khiến cho Inuyasha không thể nhìn thấy gì và làm cho đôi tai cậu ấy đung đưa một cách đáng yêu một lần nữa.

Và tấm ảnh được chụp vào ngày hôm đó, sẽ có thể được đặt ở trong phòng khách của gia đình nhà Higurashi trong nhiều năm, thậm chí có thể cho đến khi đến một ngày nào đó Kagome đã có một gia đình riêng của mình, với tên bán yêu đó bên cạnh cô ấy.

Hoàn.

Hehe, vậy là sau khoảng gần nửa tháng thì chiếc fic này cũng kết thúc rồi nhỉ? Nhanh thiệt đấy. Thực sự thì mình đã dịch fic này lúc mấy năm trước rồi cơ nên là câu từ nó cũng khá lủng củng. Nhưng mình vẫn quyết định giữ nó lại và không chỉnh lại vì đây là đứa con đầu lòng của mình, mình vẫn muốn giữ lại nó. Rất cảm ơn mọi người đã đọc. Sau này thì mình dự định dịch thêm một vài fic nhỏ nữa, nhưng mà sau này là khi nào thì mình cũng không biết đâu haha, tuy vậy nhưng vẫn rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro