Chap 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok đang đứng ở quầy bếp, pha hai tách cà phê. Có bánh mì nướng, trứng và thịt xông khói sẵn trên bàn nên Taeyoung đoán rằng Jackson đã làm bữa sáng cho mọi người. Anh là một fan yêu thích 'bữa sáng kiểu Mỹ'.

"Chào buổi sáng noona," Jackson khen ngợi. "Đôi chân đẹp đấy!"

Hoseok khẽ gầm gừ và Taeyoung cau có. "Đừng có gọi tôi là noona."

"Tại sao không? Cậu là noona của tôi," Jackson nói, nhai thịt xông khói.

Taeyoung đảo mắt. "Chúng ta... cách nhau có vài tháng tuổi, cậu gọi như thế vì muốn làm phiền tôi chứ gì."

"Cậu trông thật dễ thương khi bị làm phiền," Anh phản lại và Hoseok lại gầm lên, lần này to hơn. Jackson cười thầm. "Bình tĩnh nào hyung, em chỉ để mắt đến một Shadowhunter thôi và tin em đi cậu ấy còn không có một bộ ngực trong tầm mắt."

"Tốt hơn là thế." Hoseok cằn nhằn, cắn một miếng bánh mì bơ nướng.

Taeyoung nhấm nháp tách cà phê của mình, một tay của Hoseok chiếm hữu đặt lên đùi cô. Cô sẽ cảm thấy khó chịu khi nó đến từ bất kỳ ai khác, nhưng cô biết đó là con sói trong anh và anh không thể thực sự kiểm soát nó nên cô cứ để nó như vậy.

"Này Jackson," Người sói ngước mắt lên nhìn cô và cô nói thêm. "Cậu và Jimin, cậu có ý định gì với em ấy?

"Gì?"

Hoseok cười, biết rất rõ cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. Anh đã ở đó khi Taeyoung hoảng hồn bắt gặp Jimin hôn một ai đó.

"Như đã nghe rồi đấy," Cô nói. "Cậu đang định làm gì với em ấy."

"Ermm," Người sói gãi cổ, có chút bối rối. "Hẹn hò?"

Taeyoung thở ra bực tức và Hoseok giải thích. "Em ấy chỉ muốn biết liệu em có định làm tình với Jimin hay không."

Lời đó đã mang lại cho anh một cái tát không hề nhẹ nhàng từ Shadowhunter, khiến cho Hoseok hét lên và Jackson rên rỉ.

"Chúng ta phải thực sự nói về chuyện này hả?" Jackson hỏi và Hoseok nhún vai đầy hối lỗi. Anh biết không có cách nào thoát khỏi nó. Và thực sự nếu anh phải dành thêm một giờ để nghe Taeoung hoảng hốt vì Jimin mất đi lần đầu của mình, anh ấy sẽ phát điên.

"Nghe này Jackson," Taeyoung đan hai tay đặt trên quầy và Jackson yếu ớt vuốt mặt. "Jimin là... em ấy giống như định nghĩa của từ ngây thơ, hiểu chứ? Em ấy chưa bao giờ hẹn hò với ai trước đây, cậu giống như... nụ hôn đầu tiên và mọi thứ đầu tiên vì vậy em ấy có thể không biết mình đang làm gì... Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu sẽ đối tốt với em ấy."

"Tất nhiên là tôi sẽ làm vậy!" Ngay lập tức Jackson lên tiếng, cảm thấy như bị xúc phạm nhưng Taeyoung tiếp tục nói.

"Ý tôi là cậu cần đảm bảo em ấy... cậu biết đấy," Taeoung bỗng cảm thấy xấu hổ. Cô luôn biết rằng việc giáo dục Jimin và Jungkook về vấn đề 'tình yêu' là phụ thuộc vào cô - xem xét việc Seokjin không có khả năng đối phó với hoóc môn tuổi teen, điều mà cô đã phát hiện ra trước tiên - cô chỉ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải làm điều đó trong một lĩnh vực cô không có kinh nghiệm. Vì vậy, cô đã lo lắng. "Giống như, cậu biết khi cậu... khi cậu-"

Cô làm một động tác kỳ lạ với hai tay và cả hai người sói bắt đầu cười ầm, gần như hú lên trong khi cô bĩu môi. Hoseok vươn tới, hôn lên trán cô trong khi thì thầm 'Em thật dễ thương' trên mái tóc của cô. Cô đẩy anh ra.

"Cậu không cần phải lo lắng." Jackson vỗ nhẹ vào tay cô. "Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì sớm như vậy. Jimin vẫn còn khá ngại ngùng với tôi."

"Ừm... chỉ cần... hứa với tôi là cậu sẽ chăm sóc em ấy."

"Oh, tin anh đi," Hoseok thích thú. "Nếu có bất kì lời đồn đại nào được truyền miệng trong tiệm pizza là thật, Jimin chắc chắn đã được trải nghiệm cảm giác sung sướng."

Jackson giơ nắm đấm lên cụng tay với Hoseok như một hành động thể hiện tình bạn trong khi Taeyoung tát cả hai người cùng lúc.

"Oái noona !!!" Jackson rên rỉ nắm tay anh. "Cái đấy sẽ để lại vết bầm mất!"

"Càng tốt," Cô đứng lên. "Coi đó là một lời nhắc nhở về cuộc trò chuyện này. Bởi vì hãy tin tôi, nếu cậu làm tổn thương Jimin, tôi sẽ xử chết cái mông tội lỗi nhà cậu và không chỉ tôi, em trai tôi cũng vậy."

"Tôi biết rất rõ về điều đó," Jackson nói. Taeyoung nhéo mặt người kia còn Jackson vẫn ngoác miệng cười.

"Đi thôi nào," Hoseok nắm lấy eo cô, bế cô vào phòng anh. "Thay đồ đi, anh sẽ đưa em về Thánh viện trước khi Seokjin hoảng loạn."

Seokjin đang bày biện các món phụ trên bàn để họ có thể có một bữa sáng thích hợp thì Jimin xuất hiện, dụi mắt một cách ngái ngủ.

Anh mỉm cười với cậu, tay múc cơm vào bát trong khi để mắt đến món bánh xèo Hàn Quốc. Jimin bắt đầu pha cà phê bên cạnh anh, ngáp.

"Ngủ không ngon hả?" Seokjin hỏi, tắt bếp.

"Đâu có, em chỉ buồn ngủ thôi.". Jimin nhìn đồng hồ. Jungkook và Songyi sẽ ở đây bất cứ lúc nào, vì vậy cậu giúp Seokjin hoàn thành việc bày biện các món ăn và sau đó đi đến vị trí ngồi của mình.

Ngay sau đó, Jungkook và Songyi xuất hiện, theo sau là Taeyoung. Parabatai của cậu trao cậu một nụ cười, rửa tay trong bồn rửa bát trước khi ngồi xuống. Họ bắt đầu ăn ngay lập tức, trò chuyện và thưởng thức cơm nóng kèm kim chi cay, trong khi Taeyoung từ tốn nhấp một tách cà phê đủ để Jimin biết rằng cô đã ăn ở chỗ người sói. Một vài điều bận tâm mà Jimin cảm nhận lúc sáng sớm đã trôi đi khi thấy parabatai của mình gần gũi với cậu và cậu thư giãn, thưởng thức bữa ăn.

"Ngon quá hyung!" Jungkook tấm tắc khen sau khi cắn một miếng cá thu. "Anh nên nấu ăn thường xuyên hơn."

Seokjin khịt mũi. "Anh mày đây có nhiều việc làm thiết thực hơn là ở đó nấu ăn phục vụ mấy đứa," Anh nói. "Bên cạnh đó, anh không-"

Seokjin bị gián đoạn giữa chừng bởi sự xuất hiện của Kim Namjoon trong bếp, mái tóc đỏ rực và biểu cảm tự mãn trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

"Chúng tôi thực sự nên xem xét việc hạn chế sự xuất hiện của cậu trong Thánh viện, chuyện này bắt đầu trở nên nực cười rồi đấy." Seokjin nói như một lời chào.

"Anh sẽ không nghĩ như vậy nữa sau khi tôi cung cấp cho anh tin mới mà tôi có!" Người pháp sư trả lời, chắp hai tay vào nhau. Một chiếc nệm bọc da xuất hiện lơ lửng trong không khí và Namjoon ngồi lên đó. Seokjin nhai vài cọng giá đỗ mà tỏ vẻ không ấn tượng lắm.

"Đây có phải là về câu thần chú không anh?" Jimin thắc mắc, để đũa trên mặt bàn và Namjoon gật đầu, cười toe toét, lúm đồng tiền bỗng ẩn hiện.

"Anh đã giải được cái bùa chú chết tiệt kia, bây giờ hãy tôn thờ anh đi!" Namjoon dang rộng hai tay tuyên bố, đầu hơi nghiêng hướng lên trần nhà và mắt nhắm nghiền. Jimin cười khúc khích nhưng các Shadowhunters khác chỉ nhướn mày nhìn anh. Namjoon mở to mắt và anh thở dài ngao ngán như một kẻ thất bại. "Mấy người thật quá nhàm chán, thật đấy, tại sao tôi lại làm bạn với mấy người chứ?"

"Vì anh không có ai là bạn ngoài chúng em?" Jungkook và Taeyoung phá lên cười.

"Láo toét quá Jeon, đừng có tìm đến anh mày cầu cứu sự trợ giúp lần nào nữa."

"Dù sao thì," Seokjin cắt ngang. "Trước khi nói đến phần tôn thờ... ý cậu nghĩa là chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào phải không?"

Pháp sư gật đầu, tóc anh phai thành màu bạc cho thấy anh đang trở lại chế độ nghiêm túc. "Đúng vậy, anh chỉ cần cho tôi thêm hai giờ nữa để phá dỡ hàng phòng ngự và đến lúc đó sẽ thích hợp để khởi hành."

"Hoàn hảo!" Seokjin vui mừng. "Càng sớm thì càng tốt."

"Tối nay." Jungkook kiên quyết. Songyi có ý định phản đối nhưng Taeyoung ngắt lời.

"Đúng vậy, tối nay!" Cô nói và Jungkook đập tay với chị gái mình qua bàn.

"Well..." Seokjin bắt đầu và sau đó các Shadowhunters tập trung lên chiến lược tỉ mỉ. Người pháp sư với lấy chiếc đũa của Seokjin trên bàn và ăn nốt số đồ ăn còn lại trên bàn, rõ ràng là không quan tâm đến bất cứ điều gì mà mọi người đang bàn luận và Jimin cười toe toét.

"Cảm ơn anh hyung," Cậu nói nhẹ nhàng, huých anh bằng khuỷu tay. "Em cá là nó mất rất nhiều công sức." Namjoon nhún vai nhưng Jimin có thể cảm nhận anh thấy tự hào về chiến tích của mình một lần nữa.

"Mọi việc đã xong xuôi," Seokjin nói và Jimin quay về nhìn anh. "Namjoon, nếu cậu có thể hãy đến đó tầm nửa đêm." Vị pháp sư gật đầu xác nhận. "Và Taeyoung, hãy liên lạc với hội người sói, bảo họ gặp chúng ta đúng giờ để tấn công."

"Chắc chắn rồi," Cô nói và Jimin chợt phát hiện ra sự khó chịu nhất thời thông qua mối liên kết, nhưng nó biến mất quá nhanh.

Sau đó tất cả họ đứng lên, tản ra để làm việc riêng và chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay. Còn Jimin tạm quên đi tất cả mớ hỗn độn về cuộc sống tình yêu của mình.

Không còn thời gian. Đêm nay là thời gian để chiến đấu.

Bầu trời đêm trong vắt, những ngôi sao nhấp nhoáng ẩn hiện phía trên ánh đèn sáng chói của Seoul.

Họ đã ở bên ngoài tòa nhà bỏ hoang khoảng một giờ rồi, chỉ chờ Namjoon hoàn thành câu thần chú của mình. Vị pháp sư, giống như họ, diện đồ đen, tóc anh có màu xanh đậm nhất và lông mày nheo lại vì tập trung. Ma thuật dường như gợn nổi xung quanh anh, không khí rít lên với năng lượng tỏa ra từ người anh và trong bóng tối nơi họ ẩn nấp, anh gần như phát sáng. Jungkook chưa bao giờ thực sự nghĩ về người pháp sư nhiều - Namjoon là một sự hiện diện thường xuyên trong cuộc sống của cậu - nhưng tận mắt nhìn thấy anh ấy bây giờ, cậu cuối cùng có thể hiểu tại sao anh lại là pháp sư cao cấp của Seoul. Anh thực là mạnh mẽ.

Máu ma thuật, cách mà Namjoon gọi tên cho pháp thuật được sử dụng để bảo vệ nơi này, chồng lớp bùa chú này lên lớp khác khiến nó gần như không thể bị phá vỡ chừng nào người tạo ra chúng còn sống. Tuy nhiên, Namjoon đã xoay sở để giải chúng bằng giá nào đi chăng nữa và họ đang ở đây, chuẩn bị chiến đấu. Không biết sẽ có bao nhiêu con quỷ ở bên trong nên họ sẽ phải chia thành các nhóm và giờ chỉ cần những người sói xuất hiện để họ thảo luận.

Vừa lúc đó, Taeyoung vẫy tay, Jungkook quay lại và thấy hai người sói đang đến gần. Họ mặc đồ rộng, quần thể thao và áo phông, và trong một khoảnh khắc, cậu cau mày đánh giá tại sao họ lại anh mặc thoáng mát thế cho đến khi nhớ ra họ sẽ chiến đấu dưới hình dạng sói. Họ không cần quần áo.

"Cảm ơn hai cậu đã đến Hoseok và Jackson." Seokjin nói, gật đầu với từng người họ như một cách chào hỏi.

"Đó là vinh hạnh của chúng tôi," Hoseok trả lời, dừng lại bên cạnh Taeoung. Jackson nháy mắt chào Jimin.

"Là thế này, chúng tôi đã thảo luận trước rằng chiến thuật tốt nhất sẽ là chia thành ba nhóm," Seokjin giải thích qua và Jungkook có thể cảm nhận được những người sói căng thẳng như thế nào. "Namjoon và tôi sẽ lên tầng chính và giữ cho các lối thoát hiểm mở trong trường hợp khẩn cấp."

"Về phía chúng tôi thì sao?" Jackson hỏi, trên gương mặt chỉ biểu lộ sự lo lắng.

"Jungkook sẽ đi với tôi," Songyi bất ngờ quyết định và Jimin nhìn cô. Seokjin mở miệng, muốn phản đối với nó nhưng cô vẫn tiếp tục. "Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi. Tôi sẽ không tài nào tập trung được nếu không thấy anh ấy trong tầm mắt."

Taeyoung nhíu mày. Theo ý kiến ​​của cô, em trai cô và Jimin nên đi cùng nhau, nhưng cô biết rõ tốt hơn hết là không nên cố gắng lí luận với cô gái kia, đặc biệt là khi cô ta có sự thách thức đó trên khuôn mặt.

"Songyi," Seokjin cố gắng để hiểu điều này nhưng đây là một trận chiến và không có chỗ cho sự lãng mạn trong những trường hợp này. "Parabatai nên chiến đấu với nhau, sự liên kết-"

"Liên kết cho phép họ chia sẻ và hỗ trợ các kỹ năng trong trận chiến," cô cắt ngang lời Seokjin, nhìn thẳng vào Jungkook. "Không nhất thiết họ phải chiến đấu cạnh nhau để điều đó xảy ra. Chính xác chứ?"

Jungkook cắn môi khó chịu, cậu không thể nói gì, dù cậu có muốn chiến đấu bên cạnh parabatai của mình đến mức nào.

"Songyi nói cũng phải mà," Jimin nói với vẻ thanh thản. "Nó sẽ gây nên sự xao lãng trong khi chúng ta cần giữ cho cái đầu được tỉnh táo. Em sẽ đi với Taeyoung."

Bây giờ đến lượt những người sói không vừa ý vì một trong số họ sẽ phải ra trận mà không kề bên người tình của mình. Hoseok thở dài, sẵn sàng đồng hành cùng Jackson nhưng Jackson đã lên tiếng.

"Anh đi với họ nhé," Jackson nói thật lòng khi đặt tay lên vai Hoseok. "Làm ơn, chỉ cần... để mắt đến em ấy giúp em, có được không?" Anh nói thêm, lông mày khẽ nhíu lại. Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong vài phút, dường như đang ở trong cuộc trao đổi mà chỉ những người biết nhau tường tận mới có thể thấu hiểu.

Hoseok cuối cùng cũng gật đầu, tiến về phía trước và hôn trán Jackson, làm dịu đi cái nhăn mày. "Đừng quá lo, anh sẽ chăm sóc em ấy cũng như Taeyoung."

"Xong chưa Namjoon?" Seokjin hỏi.

"Sắp rồi," Namjoon đáp lại.

Jackson đi về phía Jimin và mặc dù Jungkook biết rằng cậu nên nhìn đi nơi khác, cậu vẫn không thể, vì vậy cậu đã không lỡ cách người sói cọ má vào parabatai của mình - một dấu hiệu thể hiện tình cảm phổ biến giữa người sói. Bụng cậu thắt lại khi nhìn thấy nụ cười ngại ngùng trên khuôn mặt Jimin.

Ngay lúc đó, khi ruột gan của Jungkook đe dọa sẽ phản bội cậu, khiến cậu nôn ra tất cả những gì có trong bữa tối của cậu thì tiếng điện nổ đùng và luồng khí nóng rực thổi về phía họ từ hướng tòa nhà.

"'Đã xong!" giọng nói của Namjoon vang lên, đôi mắt sáng ngời ánh bạc như mặt trăng.

Seokjin gật đầu và những người sói biến mất sau một bức tường gần đó và qua vài phút, họ quay trở lại mang hình dạng sói. Sói Hoseok có bộ lông sẫm màu như màu tóc của mình ở dạng người, trong khi Jackson, có màu xám nhạt. Chúng to hơn những con sói thông thường, Jungkook nhận thấy, chạm gần đến thắt lưng của cậu. Hoseok dụi đầu vào người Jackson, trước khi con sói xám đến đứng cạnh Jungkook và Songyi.

"Được rồi, nhớ giữ an toàn và gọi trợ giúp nếu cần," Seokjin chỉ vào rune tracking* mà tất cả họ đang có. "Hoặc hú lên trong trường hợp của hai cậu," Anh nhắc thêm sau một lúc suy nghĩ trong khi nhìn vào những con sói. "Đi nào."

Các Shadowhunters giơ thanh kiếm seraph của mình lên, gọi tên để chúng sống dậy rồi tiến về phía trước - Seokjin và Namjoon đi trước, ma thuật vẫn kêu lách tách giữa những ngón tay người pháp sư. Theo sau là Songyi và Taeyoung với bầy sói. Một cảm giác khó chịu đã lắng xuống trong bụng Jungkook. Cậu lo lắng hơn bình thường, và cố không nghĩ về điều đó lần thứ hai, bước vào cùng Jimin.

"Cẩn thận trong đó, được không?" Cậu nói với Jimin, đôi mắt dán chặt phía bên trong căn nhà. Cậu có thể cảm thấy Jimin đang nhìn mình nhưng Jeongguk nghĩ giờ không phải lúc đáp lại ánh nhìn đó, không phải bây giờ.

"Tớ sẽ không sao mà... trông cậu căng thẳng quá," Jimin nói, khóe mắt thu vào hình ảnh bờ vai căng cứng của người kia. "Đừng lo quá, chúng chỉ là quỷ bậc thấp. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

"Tớ chỉ tự nhiên có linh cảm tồi tệ," Jungkook trả lời và đó là sự thật, có điều gì đó nói với cậu rằng nơi này quá yên tĩnh, rằng nó có vẻ quá dễ dàng.

"Tớ sẽ ở đó vì cậu," Jimin vươn tới và nắm lấy tay cậu nhưng cậu chỉ siết chặt tay kiếm của mình. "Cậu có thể gọi tớ bất cứ lúc nào thông qua mối liên kết và tớ sẽ đến, được không?"

Jungkook gật đầu khi họ đặt chân trước cánh cửa, bước vào. "Hãy bảo trọng."







*Rune tracking: Rune lần dấu vết


End chap 7.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro