01+02+03+04+05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thể hay không trước tiên đừng qua đây."

"Anh tạm thời có lẽ không thể ôm em."

"Nhưng anh dường như..."

01.

Khi Vương Nguyên ra đời, Vương Tuấn Khải mới có 2 tuổi. Anh tất nhiên không biết vì sao tiểu đệ đệ nằm bên cạnh đều không thể lên tiếng.

Khi bản thân anh bắt đầu có ký ức, Vương Nguyên cũng vẫn chưa mở miệng nói chuyện, đôi mắt to tròn có bộ dáng nhìn rất thông minh, giống như một búp bê dễ thương.

"Mẹ, vì sao Nguyên Nguyên vẫn không nói chuyện?"

Vương Tuấn Khải cùng mẹ đứng ở cổng bệnh viện, một tay kéo kéo làn váy mẹ, ngẩng đầu nhìn em trai đã ngủ trong lòng mẹ.

"Tiểu Khải..." Người phụ nữ ngồi xổm xuống lau nước mắt, "Nguyên Nguyên, mắc chứng tự kỉ..."

"Cái gì?" Vương Tuấn Khải đều không hiểu đó là cái gì, nhưng ánh mắt anh trợn lên to hơn lỗ hổng trên chiếc quần của anh.

"Đừng lo, bác sĩ nói biểu hiện đó không quá nghiêm trọng, có lẽ rất nhanh có thể tốt lên, chúng ta mau đi thôi, con phải biết, khi Nguyên Nguyên tỉnh lại, lúc sau sẽ không ngoan ngoãn bị ôm như vậy."

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, trong đầu hiện ra thời điểm ba ba và mẹ ôm em trai, em trai giãy dụa giống như muốn điên lên.

"Vậy Nguyên Nguyên lúc nào sẽ tốt a, A Tử trong nhà trẻ mỗi ngày đều dắt em trai cậu ta đi chơi... Còn có thể ôm em trai cùng nhau ngủ." Vương Tuấn Khải tự chiếu cố tự nói rồi đứng dậy.

"Tiểu Khải, con phải yêu thương em trai a." Mẹ xoa xoa tóc Vương Tuấn Khải, "Mặc dù tạm thời vẫn không thể ôm em một cái, nhưng một ngày nào đó có thể rồi, không phải sao." Câu cuối cùng, nói cho Vương Tuấn Khải nghe, lại càng như là an ủi chính mình.

Vương tuấn khải cái hiểu cái không trừng mắt nhìn, ở trong lòng quyết định, nhất định phải yêu em trai thật tốt.

Anh khi đó, mới năm tuổi.

02.

Trong một quyển sách nói, đứa nhỏ mắc chứng tự kỉ là đứa nhỏ của những ngôi sao, một ngày nào đó sẽ phải quay về.

Trẻ nhỏ mắc chứng tự kỉ luôn thích hướng về những câu chuyện dường như rất nhàm chán. Gần đây, Vương Nguyên thích âm thanh của quả bóng chà giấy, cậu liền đem tất cả các trang giấy trong nhà nhào nặn thành quả bóng giấy, lại tiến hành, lại đứng lên nhào nặn, không quan tâm trong nhà đã sớm biến thành nhà máy giấy vụn.

Vương Tuấn Khải từ nhà trẻ quay về, ngay cả giầy cũng chưa đổi, liền vội vội vàng cầm sách cổ tích chạy đến bên cạnh Vương Nguyên, kể cho cậu nghe những câu chuyện xưa. Lại nói tiếp, cũng rất kỳ lạ, thời điểm bất luận người nào cùng Vương Nguyên nói chuyện, đầu Vương Nguyên cũng không ngẩng lên một chút, tự chiếu cố tự làm chuyện của mình. Nhưng đối với Vương Tuấn Khải lại không như vậy. Vương Nguyên sẽ ngừng lại, an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh anh nghe anh nói chuyện, mở to mắt nghiêm nghiêm túc túc thực sự nhìn Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nguyên, xin lỗi a, anh còn không biết chữ, chỉ có thể đánh vần. Em yên tâm đi, anh sẽ nhanh lên tiểu học, sau này có thể kể nhiều chuyện cổ tích cho em nghe hơn." Vương Tuấn Khải gấp sách cổ tích lại. Anh mỗi ngày cũng đều đối với Vương Nguyên nói đủ loại chuyện không biết chán.

Vương Nguyên nhìn bộ dáng Vương Tuấn Khải có chút mất mát, chớp mắt vài cái.

Vương Tuấn Khải nở nụ cười. Anh biết đây là câu trả lời mà em trai cho anh, em đang nói, không sao.

"Vậy Nguyên Nguyên, em thích cùng anh chơi đùa không?"

Vương Nguyên đương nhiên không có trả lời, một lần nữa cúi đầu xoa xoa trang giấy, âm thanh vụn vụn vặt vặt có vẻ hơi chói tai.

"Ai, Nguyên Nguyên... Em khi nào mới có thể chơi với anh đây." Vương Tuấn Khải đưa tay xoa xoa tóc Vương Nguyên.

Vương Nguyên dường như chơi đùa với tờ giấy trắng càng ngày càng chưa đủ, cậu cẩn thận ở nhà lùng tìm tập tranh giấy màu các loại, sau đó không quan tâm xé rơi một quyển lại một quyển sách.

Khi Vương Tuấn Khải vừa cầm sách cổ tích dự định kể chuyện cho Vương Nguyên, Vương Nguyên đang khó khăn leo lên trên bàn học của Vương Tuấn Khải.

"Eh! Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải vội vội vàng vàng đi qua muốn ôm Vương Nguyên xuống dưới. Tay mới vừa vòng lên, Vương Nguyên liền bắt đầu giống như nổi điên mà giãy dụa.

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên. Em phải xuống dưới, đừng nhúc nhích!" Vương Tuấn Khải có chút căng thẳng, anh biết em trai anh là không thể ôm, dùng kiệt sức của một đứa trẻ mới có thể đem Vương Nguyên từ trên bàn học bế xuống.

Vương Nguyên tay chân đập loạn xạ, cả khuôn mặt bực bội cũng hồng lên. Vương Tuấn Khải là một đứa nhỏ sao có thể tự khống chế, vì vậy hai người liền té trên mặt đất.

Vương Tuấn Khải cũng không chiếu cố bản thân hơn, phần lưng bị đập xuống đau nhức, nhiều lần kiểm tra Vương Nguyên có hay không bị thương chỗ nào, sau đó mới thở phào.

"Nguyên Nguyên, không được phép trèo lên, rất nguy hiểm."

"Ân..." Vương Nguyên phát ra một thanh âm.

"Nguyên Nguyên? Em trả lời anh rồi?" Vương Tuấn Khải vui sướng nâng khuôn mặt cậu, nhưng Vương Nguyên lại nhìn chằm chằm vào bàn học, chớp mắt cũng không chớp.

Vương Tuấn Khải hướng tới hướng nhìn kia, sau đó cầm một tập tranh nhét vào tay Vương Nguyên, Vương Nguyên lúc này mới im lặng xé rơi tập tranh.

"Ba ba! Mẹ! Nguyên Nguyên, em ấy đã trả lời con rồi!" Vương Tuấn Khải lập tức đứng lên lảo đảo chạy vào phòng khách.

03.

Vương Nguyên từ nhỏ chính là một đứa nhỏ thông minh, chứng tự kỉ của cậu dần dần có chuyển biến tốt đẹp, thỉnh thoảng sẽ hướng phía mọi người nói một chút câu trả lời, nhưng người này, giới hạn là Vương Tuấn Khải.

"Chăm sóc Nguyên Nguyên thực sự là mệt chết, còn phải chăm sóc Tiểu Khải, lúc đó kêu anh đừng đi nhận nuôi, anh không nghe..." Một người phụ nữ với tư cách là mẹ ở trong phòng hướng phía người chồng oán trách.

"Ai, anh đây cảm thấy đứa nhỏ kia rất nhu thuận, lớn lên lại khoẻ mạnh, hiện tại cùng Nguyên Nguyên còn có một chút giống nhau mà." Người chồng vui vẻ cười lấy lòng, "Nếu không a, chúng ta đem Tiểu Khải gửi đi, em thấy thế nào..."

Vương Tuấn Khải dọc theo cửa phòng trượt xuống ngồi dưới đất. Anh biết họ không phải là ba mẹ ruột, nhưng anh cho rằng, chỉ cần có người dẫn anh về, sẽ có một ngôi nhà, vĩnh viễn đều cùng một chỗ.

Vương Nguyên gần đây thích túi nhựa, Vương Tuấn Khải trước mặt không ngừng vẫy tay trong cái túi, mặt không chút thay đổi.

"Nguyên Nguyên... Em vẫn chưa biết, anh không phải anh trai của em." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, "Anh có thể phải đi, sau này sẽ không có thể ở cùng em."

Vương Nguyên chơi đùa với túi nhựa, nghe được lời Vương Tuấn Khải nói thì dừng tay lại một chút. Bỗng nhiên dùng lực đem túi nhựa xé rách. Đây là Vương Nguyên thể hiện sự tức giận.

Vương Tuấn Khải không quan tâm đến việc nói nhiều để an ủi Vương Nguyên, đầu dựa vào tường, hốc mắt đỏ, nước mắt cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chảy xuống.

"Đừng..." Vương Nguyên nắm chặt túi nhựa, sau đó ngồi xổm xuống, ánh mắt vẫn nhìn Vương Tuấn Khải, phát ra âm thanh.

Vương Nguyên không biết cái gì là khóc, cậu từ nhỏ sinh ra đều chưa khóc.

"Nguyên Nguyên a...'' Vương Tuấn Khải muốn đưa tay ra ôm lấy cậu, rồi lại phản xạ có điều kiện rụt tay lại.

"Nước..."

Vương Tuấn Khải cũng nhìn Vương Nguyên, anh thấy được mắt Vương Nguyên đỏ một vòng, "Cái này gọi là khóc, khóc sẽ rơi nước mắt, nhưng chúng ta là con trai, vẫn là ít khóc sẽ tốt hơn."

"Khóc..." Vương Nguyên rất cố gắng muốn nói chuyện, "Đừng... khóc... Ca... Đừng khóc..."

Trên mặt Vương Tuấn Khải lộ ra tươi cười, cho dù nước mắt đọng trên mặt còn lộn xộn. Em trai của anh, cuối cùng cũng gọi anh là ca, em trai của anh, có thể nói rồi, em trai của anh, phải theo những ngôi sao trở về.

04.

Vương Nguyên lần đầu tiên khóc, là khi Vương Tuấn Khải phải đi.

Vương Tuấn Khải lớp năm 3 đi theo phía sau ba ba, cũng không biết phải đi đâu, nhưng hai người vừa mới ra cửa, đã bị tiếng khóc bướng bỉnh của Vương Nguyên gọi trở lại.

"Hai người... Đừng..." Vương Nguyên nói đứt quãng, gắt gao kéo áo của mẹ, "Ba ba... Mẹ... Đừng... Ca đi..."

Mẹ Nguyên kinh ngạc vui mừng nhìn chồng, lời xúc động đều nói không được. Vương Nguyên cho tới bây giờ đều không ở trước mặt bọn họ nói chuyện qua, cũng không khóc qua, càng không gọi ba ba, mẹ. Hiện tại mới biết được thanh âm của Vương Nguyên nghe thanh trong rõ ràng như vậy. Nhưng khi mẹ ôm lấy cậu, Vương Nguyên vẫn như cũ, ra sức muốn thoát khỏi, miệng còn nói không muốn không muốn.

Cuối cùng, Vương Tuấn Khải vẫn là giữ lại, Vương Nguyên cười cười.

Cùng với bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, Vương Nguyên bắt đầu nói được một câu hoàn chỉnh, cũng học được cách tự biểu đạt bản thân. Những điều này đều là Vương Tuấn Khải dạy cậu. Ba mẹ ngày thường rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian dạy Vương Nguyên như vậy. Hiện tại nhìn Vương Nguyên có thể gần giống như những đứa nhỏ bình thường, sinh hoạt bình thường, liền dự định đưa cậu đến trường.

Vương Nguyên lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, Vương Tuấn Khải nói với cậu, "Nguyên Nguyên, sau này anh mỗi ngày sẽ cùng em đến trường."

"Được."

Vương Nguyên cùng những đứa nhỏ bằng tuổi cùng cấp học, không có gì khác biệt, bài tập cũng đều có thể viết, mặc dù chữ méo lệch rời rạc. Ba mẹ cũng rất ngạc nhiên, họ hầu như không dạy qua Vương Nguyên mấy thứ này, vì sao Vương Nguyên lại tự nhiên đều học được. Họ cứ kết luận rằng, Vương Nguyên có thể là thiên tài.

Mắc cười, Vương Nguyên thông minh, nhưng phương diện này còn có Vương Tuấn Khải mỗi ngày nỗ lực a.

Trong trường học, Vương Nguyên không thích cùng người tiếp xúc, nói cũng rất ít, đi đâu cũng chỉ lẻ loi một mình. Chỉ có thời điểm tan học mới cười, thu dọn cặp sách, lanh lợi chạy hướng phía Vương Tuấn Khải, nắm lấy tay anh, sau đó cùng về nhà.

05.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Nguyên hiện tại đã là một học sinh trung học, cũng như những người khác, có vài người bạn bè, rảnh rỗi còn có thể cùng nhau chơi bóng. Đa số thời gian, vẫn là cùng Vương Tuấn Khải một chỗ.

Nhưng, Vương Nguyên vẫn luôn bài xích cùng người ôm nhau, ai cùng không được.

Đứa nhỏ trưởng thành là chuyện vô cùng tuyệt vời. Vương Nguyên ngũ quan tinh xảo, ánh mắt vẫn giống trước đây, trong suốt vô cùng, thanh âm chậm rãi thay đổi thành thanh âm bạc hà nghe rất tốt, cười rộ lên rất ngọt, tựa như thiên sứ nhỏ, ở trường học luôn được chào đón. Có đôi khi Vương Tuấn Khải còn có thể trêu đùa cậu,

"Nguyên Nguyên của chúng ta có thật nhiều nữ sinh theo đuổi a, muốn hay không tìm một bạn gái nhỏ a."

"Ca, anh thực sự là đủ rồi. Em mỗi ngày đi qua trường học đều có thể nghe thấy một đám người ta nói, oa Vương Tuấn Khải thực đẹp trai." Vương Nguyên đánh ánh mắt xem thường về phía Vương Tuấn Khải.

"Em hiện tại coi trời bằng vung a." Răng nanh Vương Tuấn Khải khống chế không được, ở trước mặt Vương Nguyên chói chói.

Vương Tuấn Khải cũng rất đẹp mắt, bản thân mang mắt kẻ hoa đào có lông mi đẹp nghịch thiên. Tất cả mọi người thích thời điểm anh cười, có hai răng nanh nhỏ xinh đẹp. Nhưng anh rất ít cười, phần lớn thời điểm vui vẻ, đều là cùng Vương Nguyên một chỗ.

Vương Nguyên tan học đến cổng trường Vương Tuấn Khải chờ anh. Học sinh cao trung tan học so với học sinh trung học thỉnh thoảng muộn một chút.

"Vương Nguyên... Việc kia, chúng ta có thể kết giao không?" Một nữ sinh hồi hộp quên đem thư tình giao cho Vương Nguyên trước tiên, cũng quên nói rõ trước.

"A? Thật ngại a." Vương Nguyên mỉm cười xin lỗi cô.

"Vậy tớ ôm cậu một chút được không..."

Vương Nguyên còn chưa nói từ chối đã bị nữ sinh ôm lấy, lập tức liền không thoải mái thở gấp, như trước kia ra sức giãy dụa, liều mạng đem nữ sinh đẩy ra.

Có thể là sức đẩy hơi mạnh, nữ sinh không đứng vững té lăn trên đất, sau đó run rẩy vai liền khóc.

Vương Nguyên vẫn chưa bình thường trở lại, Vương Tuấn Khải xuất hiện nhìn thấy một màn này, lập tức liền biết, đi tới đem nữ sinh đỡ dậy.

"Việc kia... Thực xin lỗi." Vương Nguyên tiến lên, đập đập vai nữ sinh.

"Cậu không thích tớ cũng không cần như vậy chứ! Vương Nguyên, tớ ghét cậu!" Nữ sinh ôm mặt khóc sướt mướt chạy mất.

Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu Vương Nguyên, điều gì cũng không nói, dắt tay Vương Nguyên bước đi.

"Ca..." Vương Nguyên nhéo nhéo ngón tay Vương Tuấn Khải, "Suy cho cùng, thích là cảm giác gì? Nữ sinh kia nói thích em, nhưng em cảm thấy em một chút cũng không thích bọn họ a..."

Vương Tuấn Khải tim đập lộp bộp một chút. Anh thực ra đã sớm biết, tình cảm của bản thân đối với Vương Nguyên đã thay đổi bản chất, đã không phải là anh trai đối với em trai yêu thích bình thường, mà là muốn cùng cậu một chỗ, trở thành người yêu.

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải không trả lời, lộ ra có chút dè dặt, lại mở miệng, "Cái gì là thích a... Thích sẽ làm những gì... Ca, anh nói cho em biết a?"

"Nguyên Nguyên, em có thích hay không thích anh?" Vương Tuấn Khải cắn chặt răng xoay người nhìn Vương Nguyên.

"Thích a." Vương Nguyên cười rất ngọt, trả lời không chút do dự.

Tâm Vương Tuấn Khải liền lan tràn, hôn lên môi Vương Nguyên, cũng không lâu, bỗng chốc liền tách ra. Anh cũng không nói nữa, nhìn Vương Nguyên liếm liếm môi.

"Ca, đây là thích phải không?" Giọng nói thoải mái dễ chịu.

"Người yêu yêu nhau mới có thể làm chuyện như vậy."

"Em biết rồi!" Vương Nguyên hưng phấn kéo tay Vương Tuấn Khải, "Giống như trong trường học có nam sinh cùng nữ sinh, bọn họ đó là yêu nhau nha, em hiểu!"

"Vậy Nguyên Nguyên... Nếu như, nữ sinh khác giống anh lúc nãy, hôn em như vậy, em còn có thể vui vẻ sao?" Vương Tuấn Khải hỏi cẩn thận vụng về.

"Sẽ không, bởi vì em không thích." Vương Nguyên lắc lắc đầu, "Vậy ca ca... Em có thể cùng anh yêu nhau sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro