[Khải-Nguyên] - Thay thế ái tìnhchương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Vương Tuấn Khải, đừng có uống nữa, cậu đã uống rượu liên tục 5 ngày rồi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ ở quầy bar khuyên nhủ, đem ly Whisky từ tay người kia giành lấy, bên cạnh là một vỏ chai đã rỗng không, theo hắn từ 5h chiều ngồi ở nơi này, đã uống hết 2 chai, cho dù hắn ngàn chén không say là sự thật, nhưng vẫn sẽ không tốt cho thân thể. Xem thân thể hắn này, hai năm trở lại đây, thân thể hắn vẫn mang dáng vẻ của kẻ lâm trọng bệnh, gầy đến gió có thể thôi bay, vậy mà vẫn không biết tiết chế, loại cuộc sống muốn tự ngược đãi bản thân này đến bao giờ mới chấm dứt?

"Tâm tình tôi không tốt, không phát tiết một chút, tôi sẽ nổi điên!"

"Lại nhớ tới ca ca tôi sao?"

Tay của Dịch Dương Thiên Tỉ ngừng lại một chút, biểu tình lo lắng lại không muốn ngăn cản Vương Tuấn Khải, biến thành đau thương, còn có đối với Vương Tuấn Khải chính là đau lòng. Vương Tuấn Khải lại bỗng nhiên nhớ tới ca ca của anh - Tô Văn, chỉ cần nhớ tới tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt sẽ phát tiết, nếu không phát tiết, hắn sẽ làm ra loại sự tình nguy hại tới chính mình. Chuyện này chính là một vòng tuần hoàn ác tính, theo Tô Văn qua đời, Vương Tuấn Khải lên lâm vào vòng luẩn quẩn này.

"Hôm nay, thời điểm tôi mua thuốc lá ở siêu thị, có thấy một nam nhân, cậu ta đang mua cà chua và trứng gà, còn tự nói chuyện một mình, cậu ta nói buổi sáng muốn ăn canh trứng cà chua, vừa vặn mua một ít, về nhà nấu ăn. Tôi ở đó, giống như nhìn thấy Tô Văn, cậu ấy nói với tôi: "Khải, anh có thích ăn sườn không, chúng ta mua một ít, về nhà sẽ nấu cho anh ăn, anh phải ăn nhiều một chút."

Vương Tuấn Khải trong ánh mắt có chút mơ màng, bởi vì nhắc tới Tô Văn, trên môi lộ ra một mạt cười vui vẻ.

Hai năm rồi, hai năm này hắn đã đối diện như thế nào? Không muốn ra khỏi cửa, chính là sợ nhìn thấy những người yêu nhau bên canh nhau ân ân ái ái, trái tim hắn sẽ bị tổn thương. Về tới nhà sẽ nghĩ tới trước đây bọn họ cùng chung sống, ngọt ngào đến thế nào, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng hạnh phúc, từng góc nhỏ đều có dấu vết hoan ái của bọn họ, chỉ cần ở nhà mở tròn mắt sẽ lại lâm vào nhung nhớ, nằm trên giường, mở to mắt nói chính là ngủ không yên.

Nếu không phải vì để duy trì cơ năng thân thể, hắn thật sự có thể cứ mỏ mắt thao láo như vậy, mỗi ngày đều thanh tỉnh, chỉ muốn nghĩ tới người kia, chỉ sợ một chút sẽ quên đi người đó.

"Vương Tuấn Khải, cậu như thế này không được đâu, anh họ đã mất được hai năm rồi, cậu xem lại mình đi, hai năm nay đã sống qua ngày như thế nào? Tôi đều không thấy cậu lộ ra một nụ cười thật sự, mỗi ngày chính là quán bar, nhà anh, không thì lại một mình tới nơi hẻo lánh tản bộ, nếu như anh gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?"

Dịch dương Thiên Tỉ cũng không ngăn cản, anh biết Vương Tuấn Khải trong lòng có bao nhiêu thống khổ, hai năm trước Tô Văn chết đi, đối với hắn là một sự hủy diệt, thật không nghĩ anh sẽ sống sót, lúc trước bao nhiêu người thay nhau ở bên cạnh hắn, chắm sóc hắn, bây giờ mới khôi phục được như vậy, không tự sát, không vì người kia mà chết, điên mất. Hắn vẫn là đau, thời gian không hề vỗ về lên miệng vết thương của hắn, chính là lại làm cho miệng vết thương kia máu tươi đầm đìa, không phải dọa người sao?

"Không cần nói với anh trai tôi, tôi chính là muốn tiếp tục uống rượu 5 ngày, anh ấy không hy vọng tôi như vậy, tôi cũng không muốn anh ấy lại vì tôi mà lo lắng. Cậu có việc cứ về trước đi, tôi một mình cũng không việc gì."

Đáng sợ nhất chính là kiểu này muốn say mà không thể say, càng uống càng thanh tỉnh, rượu chính là làm cho tứ chi của anh không thể cử động tự nhiên, đại não so với lúc trước còn có phần thanh tỉnh hơn, nhiều bi ai, mượn rượu tiêu sầu đều không được.

Dịch Dương Thiên Tỉ xem đồng hồ, đã hơn 11h rồi, anh còn muốn về nhà, trong nhà có mẹ đang đợi anh, giấc ngủ của người lớn tuổi không thể bị quấy rầy, vốn tuổi cũng đã lớn rồi, cái chết của anh họ thiếu chút nữa cũng lấy đi mạng của mẹ, lưu lại trong lòng mẹ tâm lý sợ hãi, nếu hơn 11h đêm không trở về nhà, bà sẽ nghĩ bà lại mất đi đứa con thứ hai.

"Nếu cậu muốn uống nữa, không nên một mình tự trở về nhà, trên lầu có phòng nghỉ, cậu một mình trở về nhà, lại muốn trơ mắt nhìn căn phòng, mất ngủ đến sáng, như vậy sao được? Sùng ca sẽ trách mắng chúng ta đó!

"Chờ qua một thời gian nữa, khi đã điều chỉnh tốt cảm xúc tôi sẽ tới gặp anh trai tôi!"

Một tay duỗi thẳng, một tay đùa bỡn cái ly, làm cho thứ chất lỏng màu vàng trong ly lưu chuyển.

"Vương Tuấn Khải, cậu nên mở cửa trái tim ra, đã hai năm rồi, cho dù anh họ tôi dưới suối vàng có biết, cũng không hi vọng thấy cậu sống như vậy, cậu nhìn lại xem mấy năm nay anh đã sống như thế nào? Cho dù là anh đang cười, thì nét cười cũng không có trong ánh mắt, anh ấy đã chết rồi, cậu không thể chết đi cùng anh ấy, anh ấy hi vọng cậu có thể sống thật tốt, cậu như vậy, là tự ngược đãi chính mình, tự hủy hoại chính mình. Mọi người bên cạnh đều lo lắng cho cậu, cậu không thể cứ tiếp tục như vậy được!"

"Cậu trở về đi, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình xử trí. Cậu không cần phải xen vào."

"Tiểu Hổ, nếu Vương Tuấn Khải uống nhiều hơn nữa, lại muốn trở về, cậu hãy lái xe đưa hắn về, đừng để hắn tự lái xe, như thế không an toàn. Còn nữa, lọ thuốc này lúc sau cho hắn uống, không được cho cậu ta uống rượu nữa, thân thể không tốt lại uống nhiều rượu như vậy, cẩn thận không lại ngộ độc, đã biết chưa?"

Nhân viên pha chế gật đầu, vẫn đùa giỡn bình rượu trên tay vô cùng vui vẻ.

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lấy áo khoác, chìa khóa xe, còn lần nữa dặn dò Vương Tuấn Khải đang ngồi ở quầy bar:

"Tôi về nhà trước, lát nữa sẽ goi điện thoại cho cậu, lúc đó anh vẫn còn ngồi ở quầy bar này, tôi ngày mai tuyệt đối một bước cũng sẽ không cho cậu vào, cấm cậu uống rượu một tuần, xem cậu còn uống nữa không? Tiểu Hổ, lời tôi nói đã nhớ chưa? Nếu cứ để cậu ta tùy ý cố chấp, ngày mai cậu sẽ xong đời!"

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu với anh cậu lúc còn sống nhiều lời giống nhau."

"........................"

Vương Tuấn Khải đem chút rượu còn trong chai rót ra ly, nói với Dịch Dương Thiên Tỉ một câu.

"Cậu yên tâm, tôi uống xong sẽ về nhà. Lễ điểm danh ngày mai, nếu như tôi không đi, lễ tốt nghiệp trưởng thành kia vô vọng rồi."

Nghe Vương Tuấn Khải cam đoan, Dịch dương Thiên Tỉ mới yên tâm. Đi tới cửa còn nói với tiểu Hổ:

"Cho anh ta uống chút thuốc giải rượu, nếu mai đau đầu hắn lại không muôn tới trường. Cho dù quán bar của chúng ta không cần một thạc sĩ quản lí tài chính, tôi cũng không muốn quán bar bị hủy hoại trong tay một kẻ ngốc, cậu tự tay xử trí cho tốt, tôi còn muốn dựa vào hắn, kiếm thật nhiều tiền, cưới vợ sinh con sống thật tốt!"

Vương Tuấn Khải quát một tiếng:

"Cậu cút đi, muốn yên cũng không được yên! Nói liên miên lải nhải không ngừng, mẹ cậu đang đợi ở nhà đấy! Đồ bất hiếu!!!" (Khổ thân anh Dịch, làm ơn mắc oán mà)

Đã định là một đem không thể yên giấc, anh thật sự muốn ở lại quán bar cho đến tận hừng đông, cứ như vậy có thể trực tiếp đi đến trường, không cần về nhà. Uống một ngụm rượu, thấy dưới ánh đèn mờ mịt của quán bar có một nam nhân, y phục đều rất giống người ấy, đáng tiếc cái đầu kia hình như không giống, bằng không anh nhất định sẽ lao tới đó, đến bay giờ vẫn không thể chấp nhận người ấy đã rời đi, vứt bỏ anh một mình trên thế gian này....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro