[Transfic] - Thay thế ái tình chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Khải ca, muốn đi rồi sao? Để em đưa anh về, anh xem, đến bước đi còn không vững, hiện tại là nửa đêm rồi, anh không nói một lời liền rời đi, Dich Dương Thiên Tỉ ca nhất định sẽ giết em! Hiện tại cũng hết khách rồi, để em đưa anh về rồi quay lại đóng cửa."


Vương Tuấn Khải lay động một chút, biết là do Dịch Dương Thiên Tỉ dặn dò, tiểu Hổ không dám không nghe. Hắn thật sự không muôn về nhà, nhưng hiện tại đã gần 2h sáng, hắn hôm nay có uống hơi nhiều một chút, chắc hẳn về đến nhà là có thể lập tức lên giường đi ngủ, chỉ cần không nhìn thấy bài trí trong phòng, không nhìn tới phòng bếp, chiếm lấy cái giường hảo hảo ngủ một giấc như lời nói kia, ngủ thẳng một giấc đến 9h sáng mai, cái gì cũng không nghĩ tới.


Tiểu Hổ giúp Vương Tuấn Khải ngồi vào xe, Vương Tuấn Khải châm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa xe, trên đường vốn ít người qua lại, ngay cả xe cũng rất ít, nguyên bản hiện tại chính là thời điểm bước vào mộng đẹp, chính hắn lại đi ngược lại với mọi người, ngày đêm đảo lộn, đây có phải là trừng phạt không? Trừng phạt hắn đã không cùng Tô Văn chết đi, mới làm cho hắn ngày đêm mất ngủ, chịu đựng đau đớn trong tim thống khổ vô cùng.


"Thật ra chính Sùng ca đã phân phó, bọn em không được cho anh uống nhiều rượu, sẽ rất có hại cho sức khỏe của anh, anh cứ uống rượu như này, Sùng ca sẽ đem anh giam lại. Khải ca, không nên uống nữa, mỗi lần thấy anh uống rượu, em đều cảm thấy đó không phải rượu nồng độ cao, mà chỉ là nước hoa quả hay không? Một ly rồi lại một ly, cho dù là thân thể cường tráng đến đâu cũng không thể uống như vậy!"


Vương Tuấn Khải cười khổ một tiếng, từ sau khi Tô Văn đi, đại ca đối với hắn cũng rất phóng túng, hiện tại cũng không thể tiếp tục như thế được, chỉ là vết thương trong tim vẫn rỉ máu, mỗi ngày đều đau nhói, rượu cũng không thể làm giảm cơn đau được. Vậy hắn chỉ có thể dùng ma túy, nếu hắn dùng ma túy, đại ca nhất định sẽ đánh chết hắn, sẽ đem anh ra nước ngoài, nếu so sánh với rượu, đại ca thà để cho hắn uống rượu còn hơn là dính vào ma túy.


Kì thật, cho dù hắn tự mình trở về nhà cũng rất an toàn, trở về nhà cũng chỉ là khoảng cách mười mấy phút thôi. Lúc trước, thời điểm hắn cùng Tô Văn chọn địa điểm mở quán bar, đã lựa chọn địa điểm thích hợp, gần nhà một chút. Là Dịch Dương Thiên Tỉ quá cẩn thận rồi.


"Cậu mau trở về đi, tôi xuống xe tự đi được rồi, dù sao tôi cũng ở trên tầng cao, quán bar hiện tại không có cậu pha chế rượu sao có thể gọi là quán bar. Không cần vì tôi mà chậm trễ công việc!"


Không muốn nghe lời nói thương hại từ người khác, không muốn thấy sự đồng tình trong mắt mọi người, cho dù có nhiều thống khổ hơn nữa, hắn đều tự mình nhẫn xuống. Chỉ có bạn tốt tri kỉ mới được hắn nói lời tâm sự, cùng ngồi bên hắn uống rượu, hắn thật sự có lần nhịn không được, ở trên vai đại ca khóc một trận. Không phải người đồng cảnh ngộ sẽ không đồng tình thương xót, trong mắt hắn họ chính là cười nhạo như đang xem trò vui, hắn bất quá chính là mất đi người có tình cảm chân thành, không thể thích ứng với cuộc sống không có người đó bên cạnh, tràn đầy tương tư thống khổ, mới có chút suy sụp. Hắn không phải kẻ đáng thương, không muốn bị những người đó gọi anh là quái đản, không ốm mà rên. Một đại nam nhân, mất đi người yêu, hẳn là phải kiên cường đứng dậy, một bên lại nói hắn đã chết tâm, giống như một nữ nhân nóng vội, không dứt khoát, mất hết mặt mũi nam nhân.


Bọn họ không trải qua chuyện của hắn, không có tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, mới có thể đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng, hắn không cần sự đồng cảm bố thí của đám người kia.


"Nhưng mà, Thiên Tỉ ca muốn em đưa anh tới tận của nhà, em không thể để anh xuống đây, vạn nhất có cướp bóc trốn trong góc tối tập kích người, Thiên Tỉ ca sẽ lấy mạng của em!"


"Nếu cậu hiện tại không quay về, tôi sẽ đi tìm một quán bar khác, uống tới hừng đông!"


Tiểu Hổ thấy sự bướng bỉnh của Vương Tuấn Khải, chẳng còn cách nào, tính tình của Vương Tuấn Khải ai cũng đều biết, hắn luôn nói được làm được. Nếu khiến cho hắn tùy hứng tới một quán bar khác uống rượu tới hừng đông, Thiên Tỉ ca nhất định sẽ hảo hảo "hầu hạ" cậu. Vương Tuấn Khải vẫn là được rất nhiều người quan tâm, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không làm khó hắn, Vương Sùng sủng đệ đệ một đường bảo vệ hắn ở sau lưng, nhưng Vương Tuấn Khải gây họa cũng chỉ có ca ca ở đằng sau.


"Vậy Khải ca, anh nhất định phải về nhà, không được đi nơi khác nữa!"


Vương Tuấn Khải xuống xe, không để ý tới lời dặn dò của tiểu Hổ, thất tha thất thểu đi về phía trước, phất phất tay ra hiệu cho tiểu Hổ hiện tại mau trở về. Tiểu Hổ khẽ thở dài. Vương Tuấn Khải nhìn có vẻ như rất hiền hòa, thực chất lại là người khó khuất phục nhất, tính tình thật không tốt, tùy tùy tiện tiện nói một câu cũng rất có khả năng sẽ chạm vào vết thương của hắn, ở trước mặt hắn phải hết sức cẩn thận, thế nhưng những lời nói hết sức nghiệt ngã hắn vẫn sẽ nói, hắn không phải diện mạo đáng sợ, vẫn không dám cùng hắn nói chuyện. Kì thực, hắn cũng có lúc rất đáng yêu, nếu có người ở quán bar gây sự, hắn mặc kệ là trách nhiệm của ai, chỉ bảo vệ cho nhân viên trong quán, cho dù là khỏi cần làm ăn, cũng đem khách gây sự đuổi ra ngoài, ở quán bar không được phát sinh giao dịch "bẩn", về phần quán bar này, hắn là quản lý, chỉ cần không chạm vào vết thương của hắn, hắn là một người rất tốt.


Chính là, người tốt vận mệnh đều thực bấp bênh, cậu qua Dịch Dương Thiên Tỉ nói cũng biết một chuyện, Tô Văn – anh họ của Dịch Dương Thiên Tỉ cùng với Vương Tuấn Khải là người mở quán bar này, Vương Tuấn Khải dùng cả sinh mệnh để yêu nam nhân kia, vào một đêm mưa, chết trong lòng Vương Tuấn Khải, lúc đó Vương Tuấn Khải gần như phát điên, sau đó liền trở thành như vậy. Cơ hồ mỗi ngày đều say rượu, mỗi ngày đều sống trong chấp niệm, tương tư khắc cốt. Vương Tuấn Khải mới có thể thực sự đau xót, vì đoạn tình cảm này mà đau đớn tới vô pháp kiềm chế.


Vương Tuấn Khải đáng thương, về sau đối với hắn sẽ quan tâm nhiều một chút, người không còn chính là chẳng còn gì, không cần cứ nắm chặt quá khứ, hắn hẳn là nên bước về phía trước. Có lẽ, một ngày nào đó, tại một ngõ nhỏ nào đó, hắn sẽ gặp người thứ hai, vứt bỏ quá khứ, tận hưởng cuộc sống vui vẻ, không còn say rượu, bắt đầu đoạn tình cảm thứ hai của chính mình, sau đó hai người yêu nhau, bên nhau trọn đời. Đây là chuyện tình tất cả mọi người đều mong đợi, Vương Tuấn Khải cần phải thấy rõ, hắn là người thông minh, hẳn là nên sớm buông bỏ, không nên vì tốn quá nhiều tâm tư vì người đó nữa, người đã chết không thể sống lại, hắn cứ chấp nhất, cũng không thể làm người yêu mình sống lại, không bằng từ bỏ, buông tha chính mình.


Hừ, tự mình đa tình, Vương Tuấn Khải tiến từng bước vào trong ngõ nhỏ tối om, đối với sự nhiệt tiểu Hổ có chút khó chịu, người thân của hắn cũng không càm ràm với hắn như vậy, một người cùng hắn không quan hệ thân thích dựa vào cái gì có thể trước mặt hắn đàm chuyện tình cảm?


"Tôi, tôi không có tiền, đừng đánh tôi nữa, van cầu các người, buông tha cho tôi đi!!!!"


Trong ngõ tối mờ mịt, âm thanh cầu xin đứt quãng kích thích thần kinh thính giác của Vương Tuấn Khải. Thật là, đã rạng sáng rồi, như thế nào vẫn còn có người lang thang bên ngoài, không thoải mái nằm trên giường mà ngủ còn ở đây đánh nhau? Lại còn đụng chạm phải hắn, hắn là quản hay nên mặc kệ đây? Uống đã nhiều, đầu óc rối tinh rối mù, nếu âm thanh cầu cứu kia không tiếp tục vọng tới tai, hắn sẽ nghĩ là mình nghe nhầm. Con người chính là một loại sinh vật rất kì quái, có khi lại giống như một loại dã thú chưa tiến hóa. Đúng, cùng dã thú cũng không khác là bao, nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé, cướp đoạt những thứ không thuộc về mình, này giống như sư tử lúc đói mắt long lên, dựa vào hình thể của mình, nắm đấm, răng nanh, đoạt lấy tái sản vốn không phải của mình.


Hắn là nên quản hay không nên quản đây??? Thật muốn về nhà ngủ, loại việc đâu đâu này vẫn là không nên can dự vào, hắn đã uống nhiều, nắm đấm sợ không còn sức lực, mất đi độ chính xác, hắn cũng không muốn bị người khác bao vây tấn công, lúc này mà đi cướp thì cơ bản sẽ đi theo nhóm, hai quyền không thể địch lại được bốn tay, hắn không muốn ngày mai gãy tay gãy chân, nói cho cùng, đệ đệ của một đại ca hắc đạo bị bọn cướp đánh cho một trận sẽ tổn hại uy danh của ca ca. Hắn chỉ hoài nghi chính mình, đối với người khác, không có tình yêu.


Cho nên ta chẳng có nhiều tình yêu như thế, loại chuyện này, ta không muốn quản.


Âm thanh lách cách, lộp bộp truyền đến, một cỗ xung lượng thật lớn suýt nữa đã khiến Vương Tuấn Khải ngã nhào trên mặt đất. Mẹ kiếp! Bọn chúng ăn cướp cũng không cần liên lụy đến hắn chứ? Các người đi đường các người, chẳng liên quan gì đến nhau, hắn đã cố ý tránh sang một bên, như thế nào lại cứ nhào chỗ hắn mà lao tới?


"Cứu, cứu tôi với!! Van anh, tôi, tôi bị cướp!"


Đụng phải hắn, cái người bị hại kia ngẩng đầu, mắt hạnh xinh đẹp bởi vì hoảng sợ có chút thủy nhuận, tràn ngập kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể gầy yếu vì lạnh mà run rấy, giống như tiểu bạch thỏ gặp phải sói xám. Có điều, hắn không phải thợ săn sẽ giúp thỏ nhỏ, sói xám lớn hắn có chút thắng không được, hôm nay hắn không có mang vũ khí.


Hơi dùng chút lực, muốn đem đứa nhỏ đang sống chết nắm lấy quần áo hắn đẩy ra một chút.


"Van cầu anh! Tôi là sinh viên của trường đại học phía trước, đi làm thêm quay về đúng lúc gặp phải bọn chúng, anh hãy giúp tôi!"


Một chiếc ô tô như bay chạy qua, đèn xe chiếu qua gương mặt của nam hài, gương mặt nam hài nhỏ nhắn, đôi mắt trên gương mặt lại to tròn, xinh đẹp đến kinh người, cặp mắt cầu xin kia, nhìn thấy Vương Tuấn Khải tràn ngập đều là khẩn cầu, ánh mắt của cậu thật xinh đẹp, xinh đẹp thật có chút giống như đã từng quen biết. Chỉ là, trong trí nhớ, ánh mắt luôn luôn tràn ngập sủng ái và bao dung, khi nhìn thấy hắn luôn đầy ắp dịu dàng. Ánh mắt của hắn cũng không tồi, thời điểm bình thường đều có chút lạnh lùng, chỉ khi nhìn thấy người đó mới có thể mang theo tươi cười.


Tô Văn, anh gặp được một người có ánh mắt thật giống em, thấy cậu ấy anh liền nghĩ tới em. Anh không thể khoanh tay đứng nhìn, người này ít nhất có một điểm giống em, không thể để cho người giống như em bị ủy khuất. Là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, cậu bé này lại thực nhát gan, thực nhát gan, chẳng có chút dũng khí nào, nhưng cậu ta cùng em lại giống nhau, nếu cậu ta phản kháng lại một chút, anh sẽ giúp cậu ta. Không thể để cậu ta làm mất hình tượng của em.


Anh chẳng có cái gì gọi là tâm địa tốt nên hăng hái làm việc nghĩa, chẳng phải gặp chuyện bất bình liền liền rút đao tương trợ, anh rất ích kỉ, Tô Văn, em từng nói là anh là loại người chỉ yêu chính bản thân mình, anh yêu chính mình, còn yêu cả em, cho nên, anh cứu người này bởi vì cậu ta có ánh mắt giống em.

- Hoàn chương 2 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro