[Transfic] Thay thế ái tình chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ai, cút ngay! Tình hình là ông lớn đây có chút gấp gáp, chỉ muốn cướp người này, không muốn nhiều hơn. Nếu mày thức thời, mau cút, cái dạng người như thế này còn muốn xen vào chuyện người khác? Cũng không sợ ông lớn đây cho một quyền gãy cổ người hả????

Phía trước là một người mang theo mã tấu Thụy Sỹ sáng choang, bộ dáng lực lưỡng, vẻ mặt bặm trợn, nhìn thấy Vương Tuấn Khải say rượu cười khinh miệt đi ra, nam sinh xinh đẹp kia đâu? Một đôi mắt hoa đào lãnh đạm, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường, dáng người kia sao có thể là của một người khỏe mạnh? Vừa thấy chính là bộ dáng của một quý gia công tử, người như vậy cũng muốn cứu người sao?

"Hôm nay tao uống nhiều, ra tay sẽ có chút chậm chạp, coi như bố thí cho chúng mày vài nước đi!"

Nói xong một câu, nam hài đã được hắn đem bảo hộ ở phía sau, gió đêm thổi qua tóc hắn, làm lộ ra gương mặt tuấn mĩ trắng trẻo.

"Ô, lại một mĩ nam tử nữa! Nhìn ánh mắt kia xem! Thực sự rất câu nhân nha!! Cái miệng nhỏ nhắn cũng rất xinh đẹp! Mẹ kiếp, xã hội này sao lại lắm kẻ xinh đẹp đến không phân biệt nam nữ như vậy? Vừa thấy chính là ghê tởm đồng tính luyến ái, hắn bảo vệ tiểu tử kia như vậy, nhất định là người yêu của hắn. Các huynh đệ, các ngươi nói xem, hai tiểu tử xinh đẹp này, các người muốn ai trước?"

Ba bốn nam nhân phía sau lưng gã cười to, điệu cười kia bên trong mang theo ý châm chọc, cơn tức giận của Vương Tuấn Khải bị châm lên. Mẹ nó! Hôm nay không đánh cho bọn người này một trận thì thật xin lỗi thanh danh của Nhị đương gia, sẽ làm mất danh dự của Đại ca! Đùa giỡn đệ đệ của lão Đại hắc bang, thật sự là tìm chết!

"Mặc kệ đi, tao vừa thấy hai tiểu tử này, "lão nhị" đã đứng lên rồi! Tao là rất muốn nếm thử chút hương vị của bọn chúng, xem bộ dạng lớn lên giống nữ nhân như vậy, "làm" nhất định rất thích!"

Lời nói này của gã đàn ông kia giống như là chó động dục, chỗ nào, lúc nào cũng muốn làm chuyện xấu xa.

"Tâm tình của ông đây vốn không tốt lắm, thấy đám người cặn bã chúng mày lại càng không tốt lắm. Vừa rồi có cho chúng mày cơ hội, muốn chúng mày thức thời một chút, chúng mày lại trêu chọc ông lớn ta đây, hiện tại, chúng mày có muốn chạy cũng không được nữa rồi, ông đây đang rất muốn đánh người, da dẻ có vẻ ngứa ngáy rồi, hôm nay để ông đây hảo hảo giúp chúng mày thư giãn một chút! Hay cho đôi mắt cẩu, không thấy rõ được thân phận của ông lớn đây, dám đem đầu óc động trên người ông đây, thật là chán sống. Chê mạng quá dài sao? Được, ông đây có lòng tốt, sẽ không lấy mạng chúng mày, chỉ khiến chúng mày gãy tay gãy chân thôi, để xem lần sau ra đường chungc mày có dám không để quên mắt không?"

Những gã kia cười quái đản một tràng , sau khi nghe Vương Tuấn Khải nói, gương mặt đều mang theo biểu cảm tức giận.

"Ai ra cửa không mang theo mắt? Là ngươi đó, tiểu tử! Chọc tới "Chung hạng ngũ hổ" bọn tao lại còn dám xưng ông lớn? Hôm nay không cho tiểu tử ngươi hết đường ra ngoài, mày sẽ không biết sự lợi hại của chúng tao!"

Mã tấu Thụy Sĩ của gã đàn ông dẫn đầu nhoáng lên một cái, hàn quang chiếu qua ánh mắt âm lãnh của Vương Tuấn Khải.

"Đại ca, sau khi chế phục tiểu tử này, làm cho hắn hảo hảo theo chúng ta chơi đùa, chúng ta đều chưa từng thưởng qua hương vị nam nhân, rất muốn nếm thử, tiểu tử này, "đâm" vào mông nó nhất định thực thích!"

Ánh mắt dâm đãng của gã kia cao thấp đánh giá Vương Tuấn Khải cùng nam hài phía sau, không ngừng cười hắc hắc – thật dâm đãng.

"Liền quyết định như vây!"

"Chung hạng ngũ hổ"? Hắn chưa có nghe qua, cũng chưa có thấy Đại ca nói qua bao giờ, nhất định là loại vô danh tiểu tốt, tại đây giả mạo đại ca, đợi chỉnh đốn xong bọn chúng, sẽ gọi điện thoại cho Vương Triệt – đường chủ pháp trường của đại ca Vương Sùng, để cho Vương Triệt hỗ trợ trừng phạt một chút, dám vũ nhục hắn như vậy, thật là không đủ kiên nhẫn để sống!

Vương Triệt chính là người tinh thông toàn diện nhất về đủ loại hình phạt, hình phạt cổ kim nội ngoại anh ta đều có hứng thú, chỉ cần anh ta ra mặt, người dù kiên cường đến đâu cũng bị khuất phục, chỉ cần là anh ta thẩm vấn, người kín miệng tới đâu cũng không duy trì được quá nửa giờ.

"Chuyện này, cách chúng ta 200m ở bên kia có một ngõ tắt nhỏ, mấy người này rất hung hãn, tôi không thể liên lụy đến anh được, nếu có cơ hội anh hãy chạy trước đi, tôi không thể để anh vì tôi mà lâm vào nguy hiểm được!"

Nam hài phía sau sợ hãi túm vạt áo hắn, năm gã đàn ông trước mặt kia thật sự rất dọa người, tràn đầy tà khí, ánh mắt gian xảo.

Vương Tuấn Khải quay người, khẽ cười xoa xoa đầu nam hài. (chưa gì đã ăn đậu hũ nhà người ta rồi!!!!!!)

"Yên tâm đi, cậu chính là học đệ của tôi. Nếu như tôi không cứu cậu, lan truyền ra ngoài, tôi chính là một tên hỗn đãn thấy chết không cứu."

Nam hài kai có chút nói lắp, nếu không phải đang ở trong tình huống như thế này, cậu thật sự sẽ đỏ mặt.

"Nhưng mà... bọn họ có tận 5 người, anh..."

Vương Tuấn Khải chính là đem tay áo xắn lên, trên mặt không một chút hoảng sợ, hơn nữa còn rất bình tĩnh, giống như là đối với mấy tiểu tử gây rối, giáo huấn một chút.

"Lần sau đi làm thêm nên về sớm một chút, đi ở nơi vắng vẻ phải có gậy gộc phòng thân, nếu sợ hãi thì cứ đường lớn mà đi. Bọn đầu trâu mặt ngựa sẽ luôn chọn những người yếu đuối như cậu mà khi dễ. Còn có, lần sau nhớ đeo khẩu trang vào, khuôn mặt này rất dễ sinh chuyện."

Nam hài khẽ gật gật đầu, hồi đáp lại. Phát hiện trong lời nói của nam hài đẹp mắt này có chút bất mãn, cậu không phải người yếu đuối, không có một nam hài nào thích bị gọi là yếu đuối, lại còn..... xinh đẹp.

"Ai, vẫn chưa xong à, không cần giả vờ làm người tốt nữa, hiện tại mày có muốn chạy cũng không thể chạy được nữa, hôm nay bọn ông đây nhất định sẽ chơi với hai chungs mày, rửa mông chờ bọn ông chơi đùa đi!"

Năm người cười thành một tràng, nam hài kia sợ hãi rụt cổ lại, di chuyển sang bên cạnh vài bước, hận không thể ba bước chạy vào ngõ tắt kia, cậu rất nhanh có thể chạy trốn.

"Ngươi cũng không được chạy, tiểu tử!"

Lời xấu xa dâm loạn khó nghe, Vương Tuấn Khải thật sự nhẫn không được nữa. Mẹ nó! Từ bao giờ hắn lại có thể chịu loại vũ nhục này? Năm gã điên này thật sự không muốn sống nữa mà!

Vung quyền tiến lên, thắng tới gã cầm mã tấu Thụy Sĩ. Hắn cho tới bây giờ không hề e ngại đánh nhau, ngược lại, hắn thích dùng bạo lực để giải quyết sự việc.Tỉ như những kẻ hỗn đản tùy ý khiêu khích hắn, chỉ có thể dùng nắm đấm cho bọn chúng một trận, làm cho bọn chúng răng rơi xuống đất, xương sườn gãy đằng xương sườn, đầu đổ máu, quỳ rạp xuống đất, mới có thể biết thế nào gọi là hai chữ hối hận, biết bọn chúng đã chọc tới người không nên chọc, mới có thể ngoan ngoãn mà cầu xin, hoàn toàn khuất phục, sẽ không từ miệng phát ra lời xấu xa, hoàn toàn biến mất trước mặt hắn.

Tung một cước đá văng mã tấu ra thật xa, tình thế đã đảo ngược. Tô Văn, quyền cước này chính là em dạy anh, anh sẽ không để lão sư của mình mất mặt, nếu anh đánh thua, em có từ phần mộ kia nhảy ra, mắng anh là ngu ngốc không? Nếu em thật sự có thể nhảy ra, anh tình nguyện bị bọn họ vùi dập đến không nhận ra hình người. Ha ha, đùa vậy thôi! Anh sẽ không để em thất vọng! (Anh lụy tình với ai đây hả anh Đại????? Nhà ngoại tôi đón Bảo bối về bây giờ!!!!!)

Một cước dẫm nát ngực người dưới chân, vừa lòng nghe thấy âm thanh xương sườn bị gãy thanh thúy vang lên.

Lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, nhìn vẻ mặt sợ hãi của đám người còn lại.

"Lên đi a! Ông đây đang bực, mau tới đánh bại tao!"

Bọn người kia vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin rằng một nam sinh gầy yếu mà lại có quyền cước tốt như thế. Mỗi một quyền, mỗi một cước đều rất có đạo lực, vừa nhanh nhẹn vừa uy lực, ra đòn rất chuẩn xác. Bọn chúng lúc trước tin tưởng tràn đầy có thể tìm được món lợi, nhưng hiện tại, chình là cahwngr còn chút tự tin nào.

"Ông đây hôm nay không chỉnh chết chungs mày, liền cùng các ngươi đổi thành một họ, dám mạo phạm ông đây, thật sự là không muốn sống mà!"

Một cước đá văng kẻ dưới chân, một lần nữa phát ra uy quyền.

Vương Nguyên nuốt nuốt nước bọt, mắt như phát sáng, thật không thể ngờ hắn lại có thân thủ tốt như vậy. Ban đầu tính toán phải chạy đi, cũng dừng bước, nhìn thân thủ linh hoạt của hắn, chỉ cần một quyền đã đá văng mã tấu. Cậu chính là muốn vỗ tay trầm trồ tán thưởng hắn, nhưng hiện tại không phải thời điểm để tán thưởng, cậu phải giúp hắn tiếp sức, trợ giúp cho hắn, hắn là vì cứu cậu nên mới bị lôi vào cuộc chiến này, nếu cậu trốn trước, rất không có đạo nghĩa.

Đánh không lại, chỉ có thể đánh bừa, chỉ cần là hợp xuất mệnh khứ, cho dù không thắng cũng sẽ không bị đánh tới gãy tay gãy chân. Bốn người đánh hai, có hơi liều mạng, nắm đấm vung ra phải nhanh hơn. Tìm một cây gậy thích hợp làm vũ khí, một gậy rồi lại một gậy uy vũ sinh phong, nhưng căn bản là không chạm tới được người Vương Tuấn Khải. Hảo hán khó địch bốn tay, từ phí sau nhào tới, Vương Tuấn Khải tránh thoát một gậy, lại không kịp né tránh vũ khí trong tay một tên khác, lập tức bị gã đánh vào lưng, Vương Tuấn Khải lảo đảo trên mặt đất. Lưng đau quá! Giống như bị cắt ra. Có phải xương sống của hắn gãy rồi hay không? Kiên cường nhịn đau cố gắng đứng dậy, hắn không để ý thấy tên lão Đại cầm mã tấu Thụy sĩ đã gượng dậy được, liền nhào lên, mã tấu Thụy Sĩ cứ như vậy mà đâm vào bụng hắn.

Đau! Vương Tuấn Khải mặt mày nhăn lại, nhìn thấy mã tấu Thụy Sĩ chui vào bụng mình. Sau đó tên kia sợ hãi đến phát run, liền rút mã tấu ra khỏi thân thể hắn, máu tươi ngay lập tức chảy ra. Vương Tuấn Khải rốt cuộc không thể đứng dậy được nữa, lảo đảo dựa vào góc tường, chạm vào vết thương trên bụng, máu tay theo ngón tay tí tách chảy ra ngoài.

Xong rồi, đám người kia vẫn còn muốn phản công, hắn nhất định sẽ chết. Hiện tại, hắn bởi vì đau đớn, một chút khí lực cũng không có, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, đều làm cho hắn đau đến muốn rên rỉ nói gì đến vung quyền đánh người. Thật tốt rồi! Cứu người không xong, còn đẩy bản thân mình vào nguy hiểm, bị trọng thương không nói, hắn không biết bọn người kia sẽ làm gì hắn. Vạn nhất bị nam nhân thượng, tâm hắn cũng sẽ chết.

Đám người kia cười lớn bước tới, nhìn thấy người không địch nổi bọn chúng, suy sút ngã xuống dưới chân, chật vật giống như một con chó hoang. Khẩu khí của hắn đi đâu rồi? Không phải vừa rồi còn muốn đánh bọn chúng gãy tay gãy chân sao? Tới đây!

"Tiểu mĩ nhân! Hai ngươi hôm nay nên ngoan ngoãn một chút, đừng có giãy dụa vô ích! Nhìn xem, mày bị thương rồi, anh đây chính là rất đau lòng a~. Chuyện này, hãy nghe lời ta đi, anh đây sẽ không làm ngươi khó chịu! Chỉ cần hảo hảo hầu hạ mấy người bọn anh, lại xuất ra mấy chục vạn, bọn anh sẽ không bán hai đứa mày đi, bức ngươi đi Ngưu lang điếm tiếp khách."

Đám người kia từng bước tiến tới gần bọn họ, ánh mắt ngập tràn dâm đãng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vương Tuấn Khải, hưởng thụ sự sợ hãi của hắn. Mặc kệ hắn bị thương hau không, bị thương mới tốt nha! Lão hổ cắn người phải nhổ răng nanh, mèo nếu cào người liền cắt vuốt! Chỉ có thể phá hủy hắn, hắn mới ngoan ngoãn một chút.

- Hoàn chương 3 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro