[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh Triệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Nguyên, lại nhìn tới tờ giấy trên tay kia.

"Vương Nguyên, cậu có chuyện gì nghĩ không thông phải không?"

"Vương Tuấn Khải thích, mấy ngày hôm nay cứ nghe suốt, tớ nghe không hiểu, muốn hiểu một chút. Mau lên, mau lên mạng tìm ca từ tóm tắt cho tớ đại ý."

"Hi vọng cậu sẽ không bị lây nhiễm."

Tìm kiếm bài hát này, quên đi, để Vương Nguyên tự tìm, Ánh Triệt là không dám nghe, sợ tự sát.

"Chủ nhật ảm đạm

Ngày chủ nhật khiến người ta ủ rũ.

Ngày tận thế của tôi sắp tới.

Người tôi yêu thương nhất, cả cuộc đời tôi đã chôn vùi cùng em.

Những bông hoa trắng nhỏ kia sẽ không bao giờ đánh thức em dậy

Không phải nơi những của những nỗi buồn đau đã mang em đi

Các thiên thần không hề có ý định mang em trở về liệu họ có tức giận nếu anh đến với em không?

Ngày chủ nhật u ám

Anh sẽ gom tất cả mọi sự buồn đau lại

Anh và trái tim của anh đã quyết định sẽ kết thúc tại đây

Sớm thôi nơi đây sẽ xuất hiện hoa tươi và những lời cầu nguyện

Anh biết là sẽ rất buồn

Sớm thôi nơi đây sẽ xuất hiện hoa tươi và những lời cầu nguyện

Sớm thôi nơi đây sẽ toàn những bông hoa và những lời cầu nguyện

Anh biết~

Hãy đừng than khóc, đừng than khóc

Hãy để họ biết rằng anh hài lòng với điều này

Cái chết không phải là giấc mơ

Trong cái chết này anh sẽ âu yếm lấy em cùng với hơi thở cuối cùng của linh hồn này

Anh sẽ nguyện cầu cho em

Ngày chủ nhật tuyệt vọng

Mơ, anh chỉ đang mơ một giấc mơ thôi

Anh tỉnh dậy và thấy em say ngủ ở bên say ngủ trong tận sâu của trái tim anh

dear~

Em yêu à anh mong là cơn mơ của anh sẽ không ám ảnh em

Trái tim anh đang nói với em rằng anh muốn có em nhiều biết bao

Ngày chủ nhật u sầu..."

Vương Nguyên ngây ngẩn cả người, đây là đại ý ca từ sao? Thì ra là bi thương như vậy, cậu nghe qua, thật áp lực làm cho tâm tình của cậu đi xuống. Giống như hồi tưởng lại chuyện tình một lần nữa, đau đớn, thương tâm. Tại nơi đoạn thời gian vô tận mở rộng, sẽ khiến người chốn đỡ không được, tâm đều đi theo người đã khuất. Vương Tuấn Khải cả ngày đều nghe ca khúc này, vậy tâm trạng của anh sẽ đi về đâu? Anh ấy có phải là cũng có cảm giác này hay không? Chẳng trách tại sao mấy ngày hôm nay tâm tình hắn đều không tốt, chân thật mà nói là anh ấy bị ca khúc này ảnh hưởng, nhưng mà vô duyên vô cớ sao bông nhiên hắn lại muốn nghe ca khúc này chứ?

"Nói với người yêu của cậu, đừng có nghe ca khúc này nữa. Nghe nói, chỉ có ai chịu quá nhiều thương tổn mới nghe ca khúc này, sau đó tự sát, cậu cũng đừng để cho anh ta có ý niệm này trong đầu."

Vương Nguyên chẳng màng đến tiết học, thu dọn sách vở, vội vàng nhờ Ánh Triệt xin phép hộ cậu, nhanh chân chạy tới chỗ Vương Tuấn Khải. Vạn nhất lời nói của Ánh Triệt thành sự thật cậu sẽ hối hận cả đời. Mấy ngày hôm trước để hắn tùy ý nghe là bởi vì cậu chưa biết ca khúc này lại có tính chất nghiêm trọng như vậy, hiện tại đã biết rồi, phải lập tức trở lại nhà Vương Tuấn Khải, đêm cái CD kia vứt đi thật xa... không bao giờ xuất hiện nữa.

Cậu phải bào vệ Vương Tuấn Khải – người thân của cậu được an toàn, Cũng không quản anh có ở nhà hay không, quỳ rạp cạnh máy phát nhạc ở phòng khách, tìm CD kia.

"Em đang làm cái gì vậy?"

Vương Tuấn Khải từ trên lầu đi xuống, vẫn đang mặc áo ngủ, vẻ mặt mệt mỏi.

"Không, em có làm gì đâu."

Tìm được rồi, Vương Nguyên cẩn thật giấu trong túi áo khoác, anh hình như vừa mới tỉnh ngủ.

"Anh đói bụng, Vương Nguyên. Em đi cũng không có nấu cơm cho anh, anh muôn ăn cơm."

Bây giờ đã là 10h30, nấu cơm trưa vẫn có chút sớm, nhưng thấy Vương Tuấn Khải ôm bụng kêu đói, chính là biết buổi sáng anh chưa có ăn gì cả, ở trên bàn ăn có trứng, sữa và bánh mì, anh không thích sao?

"Em đi nấu cơm ngay đây."

"Em mở nhạc một chút đi, anh đi tắm rửa thay quần áo, trong nhà trống trải quá, trống trải khiến anh có chút khó thở."

Tĩnh mịch, trừ bỏ hô hấp của hắn thì không có âm thanh nào khác, hắn chui vào trong chăn, sau khi Vương Nguyên đi hắn cảm giác như mình đang ở trong địa ngục hàn băng, bốn phía đều âm u lạnh lẽo, ngay cả tiếng hít thở cũng trở thành âm thanh diệu kỳ nhất. Hắn đem chăn trùm kín để tiếng hít thở của bản thân trở nên rõ ràng hơn một chút, chứng minh là mình vẫn còn sống. Hắn lần nữa thấy mình may mắn, Vương Nguyên quay trở lại, đánh gãy cái cảm giác hít thở không thông của hắn, hắn không hề cô đơn. Cùng một người cùng vui đùa, náo loạn, thì ra có thể cứu một mạng người. Nếu như Vương Nguyên không đến, hắn cũng không biết bản thân mình có thể sống tới buổi chiều hay không.

"Mở bài hát đó đi, bài mà mấy ngày nay anh vẫn nghe ấy."

Vương Nguyên mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

"Em vừa mới tìm nhưng tìm không thấy. Chúng ta nghe bài hát khác vui vẻ một chút được không? Ánh Triệt nói tiếng đàn dương cầm rất hay, chúng ta nghe đàn dương cầm được không?"

Cậu muốn đem CD này phá hủy đi, Vương Tuấn Khải còn tiếp tục nghe CD này, tâm trạng anh sẽ lại tồi tệ, nếu ngủ ngon giấc một người sẽ không có cái bộ dạng mệt mỏi như vậy. Mặt anh tái nhợt như quỷ vậy, dưới mắt lại có quầng thâm như gấu trúc, chính là vì ngủ không ngon giấc. Nghe ca khúc đau thương như thế này, Vương Tuấn Khải giống như một ngọn núi lửa đang ngủ say, sợ rằng anh đem tất cả đau thương dấu kín trong lòng, chờ tới một ngày sẽ phun trào ra, an sẽ hoàn toàn sụp đổ mất. Vạn nhất lời Ánh Triệt nói trở thành sự thật, cậu phải làm sao? Vương Tuấn Khải mà tự sát cậu sẽ sống không bằng chết.

Vương Tuấn Khải cười cười, đúng vậy, không thể nghe nữa, nếu còn nghe tiếp hắn sẽ điên mất. Như vậy có phải ngu ngốc không, từng chút từng chốt tự mình cắt đứt tâm can, đau tới toàn thân run rẩy, chống đỡ không được.

Vương Nguyên luôn luôn ở bên cạnh hắn, thời điểm hắn tuyệt vọng muốn tự sát cậu sẽ cứu tính mạng hắn, thời điểm hắn mất tinh thần sẽ trấn an hắn... Hắn thật sự không thể mất đi cậu. Vương Nguyên, ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đừng rời đi...

Không phải là không biết cậu làm cái gì, CD hôm qua hắn còn đặt trên giá, sao hôm nay bỗng dưng lại không tìm thấy được? Cậu cứ ôm chặt cái áo khoác kia là có ý gì? Tại sao cậu đang đi học lại đột nhiên trở về? Sau khi trở về lại tìm kiếm cái gì? Nhất định là cậu đã cầm đi. Thôi vậy, cầm đi thì cầm đi, nhưng hắn vẫn muốn nghe CD kia, sau đó lại lâm vào vòng tuần hoán ác tính, vào ngày Tô Văn qua đời hắn đã hoàn toàn sụp đổ. Rời xa đi, hắn thật sự sợ hái cái cảm giác hít thở không thông này, hơi thở của cái chết đang tới gần hắn, luẩn quẩn bên cạnh hắn như muốn nói với hắn, chết là có thể được Tô Văn, hắn sẽ không nhịn được mà lại làm ra cái sự tình gì nữa, buông bỏ cũng tốt. Vương Nguyên nhất định biết bài hát kia có ý nghĩa gì nên mới khẩn trương như vậy.

"Vương Nguyên thật tốt, không uổng công anh thích em! Biết anh hiện tại muốn nghe gì nhất."

Trong lòng thở phào một hơi, bỏ CD kia đi, cảm giác trong lòng mới có thể thả lỏng, nở một nụ cuời với Vương Nguyên, tặng cậu một nụ hôn gió.

Trở vào trong bếp, Vương Nguyên mau chóng hủy đi cái CD kia, nhìn thấy nữ nhân ai oán kia cậu rùng mình một cái, có một loại ảo giác người kia biến thành Vương Tuấn Khải, cũng có bộ dáng ai oán như vậy, không thể để anh thấy cái CD này nữa. Dùng tay bẻ rắc một cái, CD vỡ làm đôi. Lại ném xuống dưới chân dùng sức đạp lên, đến khi Cd vỡ thành từng mảnh nhỏ cậu mới dừng lại, ... Vương Nguyên mong rằng nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Anh cũng được giải thoát rồi.

Thu dọn rồi vứt vào thùng rác, hoàn toàn tiêu hủy, một chút cũng không thể lưu lại.

"Vương Nguyên, em lại làm biếng, anh đói gầy đi rồi. Anh gầy yếu đi thì làm sao còn sức để ôm em, yêu em."

Vương Nguyên thẳng lưng, một cái ôm ấp áp phủ lên lưng cậu, hơi thở phảng phất nơi tai cậu, Vương Nguyên chịu không nổi, tai của cậu phiếm hồng.

"Vương Tuấn Khải, chúng ta vui vẻ nói chuyện yêu đương, đừng có coi như gánh nặng được không?"

Nhìn thấy anh miễn cưỡng cười vui vẻ, thấy tâm tình anh không vui, cậu cũng khó chịu theo. Phải làm sao để anh được vui vẻ đây?

"Được, chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao? Anh và em ở bên nhau, mỗi ngày đều vui vẻ, nếu như em có thể ở đây, cả ngày đều ở bên anh, anh sẽ càng vui vẻ."

"Em phải làm sao? Làm sao để anh vui vẻ hơn nữa, không còn bi thương?"

Vương Nguyên xoay người, vuốt ve gương mặt anh, càng hi vọng sắc mặt anh có thể tốt hơn một chút, càng hi vọng thân thể anh khỏe mạnh hơn một chút, càng hi vọng ánh mắt của anh không còn mang nhiều bi ai như vậy, ngay cả khi cười... ngay cả lúc này cậu cũng thấy lòng anh đang đổ máu, cậu phải làm sao đây? Vương Tuấn Khải có thể nói cho cậu biết không? Cậu không muốn là một vật thay thế, cậu muốn trở thành "vợ" của Vương Tuấn Khải, Tô Văn đã đi rồi, cậu mới là người ở bên cạnh anh, cho dù là không thể quên đi Tô Văn, ít nhất cũng đừng nhìn cậu thành Tô Văn. Mỗi lần thấy anh tìm kiếm gì đó nơi cậu, cậu cũng sẽ đau lòng, cho dù Vương Tuấn Khải sủng cậu, trêu đùa cậu, cậu cũng cảm thấy người đó không phải cậu mà là một người khác. Nhưng mà sau khi xem ảnh chụp Tô Văn, cậu thật sự cũng không có giống Tô Văn cho lắm, sao có thể nhầm lẫn được.

Gương mặt không giống nhau, con người cũng không giống nhau, Vương Tuấn Khải anh xem, có phải là Tô Văn không có thật sự là Tô Văn không?

"Ở bên cạnh anh, đừng bao giờ rời đi, anh sẽ vui vẻ mà cười thành tiếng."

Vương Nguyên ôm chặt hắn, đặt lên mặt hắn một nụ hôn.

"Em sẽ không đi, cho dù anh đuổi em cũng không đi."

Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên trao cho cậu một nụ hôn. Vương Nguyên giống như là áo bông nhỏ tri kỉ của hắn, luôn ấm áp bên người hắn. Mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh xuyên thấu thân thể, hắn sẽ lạnh muốn chết, Vương Nguyên chính là lò sưởi, là áo bông cho hắn cái ôm ấm áp. Thật sự không thể đánh mất cậu. Chiếm lấy cậu, ôm trong tay mãi mãi không buông.

"Sao lại có một tri kỉ như em nhỉ? Thật muốn ăn em, theo tính tình của em, ăn em em sẽ vĩnh viễn là người của anh, một mực đi theo anh. Nhưng anh lại sợ em chưa chuẩn bị tốt."

Vương Nguyên mặt đỏ bừng. Anh chính là sắc lang, đại sắc lang. Nhưng anh quan tâm cậu làm cho cậu rất hạnh phúc. Ca khúc kia đúng một trong 3 ca khúc không nên nghe nhất, bởi vì nó quá độ bi thương, phần lớn người nghe xong sẽ không chịu được mức độ bi thương của ca khúc này, mấy trăm người đã tự sát, khiến cho "Ngày chủ nhật đen tối", cho dù phát hành trên toàn thế giới cũng đã bị tiêu hủy, cho nên trên internet cũng không thể tìm được ca khúc từ A đến K (cái này bạn nào muốn tìm hiểu thì lên wiki nhé ^^) trong album này.... Đến nay có còn tồn tại, thì cũng đã đưuọc cải biên, tuy rằng nghe cũng vẫn rất bi thương, nhưng cũng không khiến người ta tự tử nữa. Từng có người nhận xét như thế này về ca khúc "Ngày chủ nhật đen tối": Giai điệu của nó thật quá bi ai, là con người đều không thể không thừa nhận, nó có thể giết chết trái tim một con người, giai điệu này dường như là giai điệu của nguời chết.

– Hoàn chương 21-


  Những đoạn nào là suy nghĩ của Vương Nguyên mình sẽ để Vương Tuấn Khải là "anh" nhé, còn những chỗ khác sẽ là "hắn" nha~~ ^^.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro