[Transfic] Thay thế ái tình - chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nguyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn âm thanh phát ra từ trong phòng, mấy ngày gần đây tâm tình Vương Tuấn Khải dường như không tốt cho lắm, hắn sau khi về nhà sẽ trốn ở trong phòng, đem âm thanh kia mở thật to, cái bài hát đó không biết tên là gì, cũng không phải nhạc rock, rất bi thương, một giọng ca của nữ nhân.

Bi thương sẽ khiến cho tâm tình không tốt, cậu không am hiểu về âm nhạc, nhưng mà, cậu rất muốn biết đây là ca khúc gì.

"Anh muốn uống rượu, em cũng cùng đi đi."

Vương Nguyên vội vàng muốn đi tắt nhạc, Vương Tuấn Khải liện giữ chặt cậu.

"Cứ để nhạc mở đi, anh thích bài hát này."

Vương Nguyên càng thấy kỳ lạ, Vương Tuấn Khải lúc ở trong thư phòng ghét nhất bị náo động, hắn muốn trong phòng tuyệt đối im lặng, lúc này thì hoàn toàn ngược lại, ngay cả khi không có ai ở nhà hawnc ũng muốn mở nhạc, mở cho ai nghe đây?

"Little white flowers will never awaken you..."

Khi Vương Nguyên đóng cửa lại, chỉ kịp nghe hiểu câu này, nghiêng đầu, tự hỏi, câu này rốt cuộc là ý gì? Trước kia, thời điểm cuối tuần tâm trạng hắn sẽ giảm sút, nhưng mà cuối tuần này, tâm tình hắn lại càng không tốt. Rốt cục là vì nguyên nhân gì ???

Khi bọn họ ở chung cũng có chút thay đổi, trước kia là Vương Tuấn Khải theo đuôi Vương Nguyên, bây giờ lại chuyển thành Vương Nguyên tùy thời tùy chỗ nhìn thấy Vương Tuấn Khải. Ngay cả khi mang rượu cho khách cũng có chút không yên lòng, Vương Tuấn Khải lại uống thêm một ly rượu nữa, ngồi trong một góc, Tiểu Hổ ở phí xa xa và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đan nhìn hắn, ánh mắt lo lắng làm cho Vương Nguyên không tự chủ được trái tim thắt lại. Vương Tuấn Khải như vậy thật sự khiến người ta lo lắng.

Lo lắng cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên làm việc sao có thể chuyên tâm, không nghĩ qua là lại làm đổ rượu lên quần một vị khách.

"Mẹ nó, mày làm cái gì thế? Mày dùng cái thái độ gì để tiếp đón khách vậy? quán bar này không đến nỗi, sao lại cố dùng loại phục vụ này? Nếu không bởi vì khuôn mặt này có tin tao đánh mày không?"

Vị khách đó nổi trận lôi đình, một chuyện vô cùng nhoe cũng bị hắn nháo loạn cả lên, khách trong quán bar đều nhìn về phía này, Vương Nguyên cúi đầu lau cho khách, luôn miệng xin lỗi. Vậy mà vị khách kia không hề nguôi giận, hung hăng đẩy Vương Nguyên ra.

"Tao muốn bồi thường!" – sau đó đưa tay sờ soạng trên người Vương Nguyên.

Dịch Dương Thiên Tỉ đi tới, anh là ông chủ trên danh nghĩa của quán bar này, có chuyện gì xảy ra cũng là anh xuất đầu lộ diện.

"Rất xin lỗi, cậu ấy là người mới, xin anh đừng tức giận, trước tiên vào nhà vệ sinh gột rửa một chút, chúng tôi sẽ bồi thường cho anh."

"Lần sau tôi đến không muốn nhìn thấy tiểu quỷ lỗ mãng này nữa, nó là một tên ngu ngốc!" – Thấy cớ người tới ngăn cản, nam nhân nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

Khách nhân hùng hùng hổ hổ, hung tợn trừng mắt lườm Vương Nguyên. Dịch Dương Thiên Tỉ cười nhu hòa, vị khách như vậy, bọn họ mới mới không muốn tiếp đãi lần thứ hai.

"Thật sự rất xin lỗi"

Vương Nguyên nói câu xin lỗi một lần nữa, vị khách kia lạnh lùng hừ một tiếng sau đó xoay người rời đi.

"Bang" một tiếng, bình rượu trên kệ đập vào trán khách nhân kia, máu tươi mau chóng chảy xuống trán, một mảnh vỡ của chai rượu chóng nháy mắt kề vào động mạch chủ trên cổ khách nhân kia. Khách nhân kia hai chân run rẩy, trán thì đau đớn, vô cùng sợ hãi, nhìn thấy máu tươi dính trên mảnh thủy tinh kia thì ứa ra hàn quang, mảnh thủy tinh chạm vào động mạch chủ, chỉ cần động đậy một chút, động mạch chủ sẽ bị cắt đứt, hắn sẽ chết không nghi ngờ gì.

"Con mẹ nó, mày vừa động vào ai? Mày cũng không mở to mắt ra mà xem đó là ai hả? Trên địa bàn của tao mà dám khi dễ người của tao, thật là không biết sống chết! Xin lỗi!"

"Được rồi, Vương Tuấn Khải, chúng ta về nhà thôi, về nhà được không? Đừng gây chuyện."

Hắn sẽ mang trên lưng tội cố ý giết người, vạn nhất cảnh sát biết chuyện này, Vương Tuấn Khải sẽ bị bắt đi mất. Cậu chưa thấy qua bộ dáng này của Vương Tuấn Khải, trong ánh mắt tuấn mĩ kia toát ra hàn quang, làm cho cậu cũng thật sự sợ hãi. Vương Tuấn Khải sao bỗng nhiên lại bạo lực như vậy, lấy bình rượu đập lên đầu người ta, lỡ như chết người thì phải làm sao.

"Tao sẽ không để cho người tao thích bị bắt nạt! Xin lỗi!"

Vươn tay ra ôm lấy Vương Nguyên, dùng mảnh vở của chai rượu chỉ vẫn cố định trên cổ khách nhân. Vị khách kia miệng mở to, ánh mắt nhìn mảnh thủy tinh sắc bén nơi cổ, cảm giác được nó đang cứa vào da thịt mình, chỉ cần động một chút, máu sẽ tuôn ra.

"Vương Tuấn Khải đừng so đo nữa, chúng ta còn phải làm ăn, cậu không phải là muốn quán bar này về sau sẽ không có khách nữa chứ."

"Tôi không cần, tôi chỉ muốn người tôi thích được an toàn, không phải chịu oan ức."

Dịch Dương Thiên Tỉ á khẩu không nói lại được, đây là thị uy với anh sao? Lại muốn nói rằng ngay cả anh cũng không được động vào Vương Nguyên sao? Vì Vương Nguyên chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được. Nhưng mà cũng không đúng, Vương Tuấn Khải tính tình đang nóng giận, hắn cũng không phải là người không đúng mực, mấy ngày hôm nay tâm tình hắn cũng không tốt, hay là bởi vì ngày dỗ của Tô văn sắp đến nên hắn mới thất thường như vậy? Cũng không phải, ngày dỗ của Tô Văn còn một tuần nữa, chẳng lẽ là lời nói hôm trước khiến hắn tâm tình không tốt? Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ mãi không ra.

Khách nhân vội vã lấy tiền trong ví, vội vội vàng vàng để lại một câu xin lỗi, nhanh chóng thoát khỏi mảnh thủy tinh kia chạy đi. Vương Nguyên nhanh chóng đợt mảnh vỡ kia từ tay Vương Tuấn Khải, kéo tay hắn không nhịn được có chút run rẩy, cậu chưa từng thấy qua một Vương Tuấn Khải như vậy, Vương Tuấn Khải khi đó thật giống như một ác quỷ tới từ địa ngục, khiến người ta run sợ, toàn thân toát ra hơi thở chết chóc, mùi máu tươi ngai ngái.

Kéo Vương Nguyên về phía sau quán bar, ớ đó có một tấm bình phong rất lớn, tạo thành một phòng nghỉ, hiệu quả cách âm cũng không tồi. Trên cánh cửa kính màu lam có vẽ tranh, trời xanh ngắt, một vài cánh hoa màu trắng theo gió tung bay, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một bức tranh mĩ lệ, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấu ra bên ngoài.

Còn không chờ Vương Nguyên phản ứng lại, Vương Tuấn Khải đã đè cậu lên cánh cửa, hôn thật sâu.

Hắn tâm tình không tốt, lại phải kìm nén cơn cáu giận, là tại vì sao? Vì sao nụ hôn này cậu không thấy được tình cảm, chỉ cảm thấy chua sót. Cậu nghĩ người hắn muốn hôn không phải cậu, thật sự trong lòng Vương Nguyên hiện tại tràn ngập đau đớn, cậu bị Vương Tuấn Khải hôn, nhưng cậu phát hiện ra ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn cậu lại xuyên thấu thành một người khác, cậu là vật thay thế sao?

Hung hăng đẩy hắn ra: "Vương Tuấn Khải, tại sao tâm tình anh lại không tốt như vậy?"

Ánh mắt kia rất giống, cũng không phải, Vương Tuấn Khải lùi về phí sau vài bước. Hắn mấy ngày hôm nay là bị Dịch Dương Thiên Tỉ đả kích, trong đầu một mực nghĩ tới Tô Văn, hắn nhớ một lần cùng Tô Văn ở quán bar uống rượu, có người trêu chọc Tô Văn, hắn cũng lấy bình rượu đánh người kia, khi đó hắn biết ý của Tô Văn đối với hắn, nên hắn mới có thể làm ra chuyện như thế.

Thở dài một hơi, hắn không nên đem cơn tức giận phát tiết lên Vương Nguyên, Vương Nguyên là người vô tội, cũng muốn thật sự quên đi, sẽ chăm sóc Vương Nguyên thật tốt.

"Mấy ngày hôm nay nghe bài hát kia, cuộc thi thiết kế kia cũng đang gấp rút cho nên tâm tình anh mới không tốt."

Đúng vậy không? Tâm tình không tốt hắn liền như vậy?

"Đừng nghe ca khúc đó nữa, quá bi thương."

Bỏ đi, không truy cứu nữa, cậu cũng không quản lý do khiến Vương Tuấn Khải không vui, chỉ làm sao để Vương Tuấn Khải vui là tốt rồi, hắn không muốn nói, cậu sẽ không khơi lại vết thương trong lòng hắn. Thơi gian sẽ làm Vương Tuấn Khải quên đi hết thảy, cậu tin tưởng có một ngày Vương Tuấn Khải sẽ yêu cậu.

"Em nghe không hiểu sao?"

Thở dài một hơi, nhớ tới bài hát kia, nở một nụ cười.

"Tiếng Anh của em không tốt, chỉ nghe hiểu một chút thôi."

Vương Tuấn Khải cười cười, ôm chầm lấy Vương Nguyên hôn lên môi cậu. Không hiểu cũng tốt, nếu như cậu hiểu được, sẽ vô cùng bi thương, thật sự sẽ làm cho tâm tình không tốt. Chính là mỗi lần nhớ tới Tô Văn, cả ngày hắn sẽ nghe ca khúc này, đã thành một thói quen.

Rốt cuộc là ca khúc gì, lúc về cậu nhìn tên ca sĩ rồi sẽ hỏi Anh Triệt, tiếng Anh của cậu ta rất tốt, cậu ta muốn đi du học, tiếng Anh đương nhiên phải tốt.

Thừa dịp Vương Tuấn Khải lên lầu, Vương Nguyên lấy CD ra, nhìn qua một chút. "Ngày thứ sáu đen tối" do Sarah Brightman biểu diễn, Trên bìa mặt đĩa là một chiếc xe tang màu đen, một cô gái xanh xao cầm một bông hoa cúc trắng, tuyệt vọng nhìn theo xe tang kia. Chỉ nhìn thấy mặt đĩa, cậu liền cảm thấy rất khó chịu, trong lòng sinh ra một luồng khí lạnh, sao lại có loại CD này? Vương Tuấn Khải có đôi khi rất thích âm nhạc, nhưng loại âm nhạc như này thì là lần đầu cậu thấy. "Ngày thứ sáu đen tối" hôm nay là thứ năm rồi, mai chính là thứ sáu.

Cả ngày nghe ca khúc này, chắc hẳn Vương Tuấn Khải rất thích, cho dù nghe ca khúc này sẽ khiên tâm trạng hắn đi xuống, rốt cuộc là có ma lực gì?

Còn một tuần nữa, Vương Tuấn Khải nhìn lịch treo trên tường, nhìn ngày tháng được đánh dấu bằng mực đen, ngày Tô Văn qua đời. Tô Văn rời đi gần hai năm, hắn dày vò bản thân mình cũng ngót nghét hai năm. Sự tồn tại của Vương Nguyên làm cho tâm tình hắn tốt lên đôi chút. Nhưng mà mỗi ngày nhìn tới ngày này, tâm trạng hắn lại lập tức đi xuống. Hơn nữa Dịch Dương Thiên Tỉ lại kích động hắn, khiến tâm tình hắn lại càng tồi tệ. Hắn cảm thấy cái chết quá bộ đến, theo thời gian trôi đi, theo âm thanh của đồng hồ báo thức, hắn cảm thấy hít thở không thông. Ngày Tô Văn qua đời đang tới gần, nam hài ở bên canhj này lại cho hắn cảm giác giống Tô Văn, sẽ không có chuyện gì chứ? Cậu sẽ không rời đi vào ngày hôm đó chứ? Hắn không thể mất đi thêm một người nữa...

Trên người hắn mang đầy vết thương...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro