[Transfic/ Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vết thương trên cơ thể rất đau, đặc biệt là ở phía dưới, sưng lên đau rát, Vương Nguyên hiện tại nằm trên giường, vẫn cảm thấy choáng váng, trần nhà quay mòng mòng. Nhắm mắt lại một lúc, cả người như lơ lửng trên mây, rất đau, chỗ nào cũng đau, cơ hô hấp cơ thể như bị ngàn mũi kim đâm xuống, đau đến mặt nhăn mày nhó. Trong căn nhà này đã chẳng còn dư người, Vương Sùng đã đi rồi, bác sĩ cũng đi rồi, chỉ còn lại cậu cùng Vương Tuấn Khải vẫn tự giam mình trong phòng, cậu khó chịu quá, ai cho cậu một ngụm nước được không?

Vô lực đưa tay lên, nhìn đồng hồ, trời đã về chiều, dày vò nửa ngày đã 3h chiều, cậu và Vương Tuấn Khải đều không ăn cơm trưa, cậu nhất định phải dậy, nấu cơm cho Vương Tuấn Khải, hai ngày nay tâm tình hắn không tốt, nhất định không ăn gì, nhất đinh gầy rộc đi rồi. Không được! Cho dù cậu đứng không nổi vẫn phải nấu cơm cho Vương Tuấn Khải.

Tô Văn có thể làm được, cậu cũng có thể làm.

Tựa người vào cửa, Vương Nguyên cố gắng chịu đựng cơn đau, đầu óc choáng váng, mở cửa.

Phòng của cậu ở ngay dưới lầu, rất gần nhà bếp. Mở tủ lạnh ra phát hiện nguyên liệu nấu ăn ít đến đáng thương, cậu mấy hôm nay không đi chợ, chỉ có thể nấu một bữa cơm đơn giản.

Gạo, nấu cháo, còn một ít dưa muối, lại hấp thêm một ít bánh chẻo, đơn giản một chút, Vương Tuấn Khải thích ăn. Không thể cho nhiều rau, hắn thích ăn thịt.

"A!"

Ngón tay Vương Nguyên tê rần, kích thích đầu óc đang hỗn loạn, thần trí có chút thanh tỉnh, máu chảy ra. Vương Nguyên cười khổ, hai ngày nay có phải cậu phạm tội giết người không, sao lại toàn gặp máu như vậy? Vùa rồi cậu thái thịt, thái thịt thế nhưng lại thái luôn vào ngón tay mình.

Rửa tay dưới vòi nước, nhưng hình như là không ngừng được, máu vẫn chảy ra, nghe nói, giơ ngón tay lên cao thì sẽ cầm được máu, cậu giơ tay lên, máu liền chảy xuống cổ tay, nhiễm đỏ áo sơ mi, phải làm sao bây giờ? Vẫn không cầm được máu.

Nỗi trên bếp phát ra âm thanh xì xèo, Vương Nguyên vừa mê man sâu, đại não có giật mình một chút, hiện tại cậu làm việc trong tình trạng không có ý thức, đang trầm mê trong suy nghĩ của chính mình thì nồi phát ra tâm thanh, cháo chín rồi.

Đun lâu quá cháo sẽ bị khê, Vương Tuấn Khải thích cháo có hương thơm nồng, có một chút mùi lạ sẽ không ăn, Vương Nguyên vọi vàng tắt bếp.

Cậu đã quên mất, bản thân mình hiện tại còn không khỏe, đại não đang bãi công, động tác của cậu sẽ không linh hoạt, nồi rất nóng, cậu không dùng thứ gì để lót, nóng đến bỏng tay, cậu lập tức buông nồi ra, lúc này cháo đổ đầy lên người cậu, bản thân cậu ngã mạnh xuống đất. Ngón tay không biết đập vào đâu, nói chung là nồi niêu bát đĩa lộn xộn cả, rơi vỗ trên mặt đất phát ra âm thanh rất lớn.

Xong rồi, Vương Nguyên nhắm mắt lại, cậu lại làm phiền Vương Tuấn Khải rồi, việc làm không tốt lại gây thêm phiền toái, Vương Tuấn Khải sẽ nhìn cậu thế nào? Nói muốn thay thế Tô Văn, Tô Văn nhất định sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn như thế này, cậu sao lại vô dụng như vậy chứ? Vương Tuấn Khải nhất định sẽ cười nhạo cậu, là cậu không biết tự lượng sức mình.

Vương Tuấn Khải lao như bay từ trên lầu xuống, thấy trên sàn đầy mảnh vỡ, còn thấy Vương Nguyên ngã trên mặt đất, màu ở tay vẫn chảy đầm đìa.

"Vương Nguyên, em vẫn ổn chứ???"

Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên chạy nhanh ra khỏi bếp, cậu sao lại tạo ra một đống hỗn độn như vậy? Sao trên người lại toàn máu như vậy?

Đặt cậu xuống sofa mới để ý thấy tay cậu vẫn không ngừng chảy máu, cháo dinh dính nhớp nhớp đầy trên quần áo, giống như một hài tử bị ngược đãi, một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.

"Em làm gì vậy? Tự sát? Tự sát cũng không cắt ngón tay a!"

Bác sĩ hẳn là có để lại thuốc, Vương Nguyên cười khổ.

"Anh hôm nay gọi đồ ăn bên ngoài đi, em muốn nấu cơm, lại làm loạn thành như vậy, thật xin lỗi!"

Vương Tuấn Khải sững sờ, cái dạng này còn muốn làm cơm cho hắn ăn sao?

Cậu bình thường thần thái sáng lạn xinh đẹp, giờ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như một tờ giấy, vừa rồi lúc hắn bế cậu, cảm giác trên người còn hơi nóng, hôm qua bị trọng thương như vậy, vẫn còn lo hắn đói bụng, cậu bé này thương hắn, yêu hắn đã sớm không màng chính mình.

"Anh đưa em đi bệnh viện, em cần phải chữa trị!"

Vương Tuấn Khải muốn bế Vương Nguyên, nhưng Vương Nguyên lại cười, đẩy hắn ra.

"Em rất nặng, anh không cõng nổi đâu. Em chỉ hơi choáng đầu một chút, ngủ một giấc là được rồi."

Vương Tuấn Khải muốn đi lấy chăn, nhưng vừa mới đứng dậy lại thấy vạt áo mình bị nắm chặt, bàn tay vẫn còn dính máu nắm chắc không buông. Vương Tuấn Khải thấy vết thương ngày cảng chảy nhiều máu, thực sự chói mắt, giống như sẽ không ngừng lại, chẳng nhẽ cứ như vậy mất hết toàn bộ máu trong cơ thể sao?

"Em ngủ đi, anh ở ngay đây, không đi đâu hết."

Vương Nguyên rốt cục cũng yên tâm nhắm mắt, không rời bỏ cậu là tốt rồi, cậu thật sự rất cần Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải không trách cứ cậu, còn muốn đưa cậu đi bệnh viện, Những điều này làm cậu rất vui, thật ra Vương Tuấn Khải chỉ mạnh miệng thôi, trong lòng hắn vẫn có cậu, bằng không sẽ không quan tâm tới cậu như vậy.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Vương Nguyên có chút dọa người, môi khô khốc, chứng tỏ đã rất nóng, cậu vẫn vô thức cuộn cơ thể mình lại, nắm tay hắn càng chặt, cơ thể run rẩy.

"Em sao phải tự hành hạ mình như vậy? Vẫn biết một số việc không thể cứ gắng gượng được, tại sao còn cứ khư khư côc chấp? Tôi không yêu em thì phải làm sao? Em nhất định sẽ mất hết hy vọng. Tôi tổn thương em, em vẫn ở lại, chẳng lẽ em không sợ ở lại sẽ bị tôi khi dễ sao?

Hắn cho dù khốn nạn, nhưng thấy Vương Nguyên toàn tâm toàn ý với hắn, hắn cũng không thể lần nữa hung dữ bài xích cậu, trên đời này, có người đối với hắn như vậy chính là phúc khí của hắn, nếu hắn không nắm giữ lấy hắn chính là một kẻ ngốc. Nhưng mà, Tô Văn phải làm sao? Hắn không quên được Tô Văn.

"Ngốc tử, em quên anh đi, em rời khỏi tôi đi, rời khỏi tôi rồi, em sẽ gặp đưuọc một người thật tốt. Chẳng lẽ em là ngược lại sao, người thông minh đều rời bỏ tôi đi, em đúng là một tiểu tử ngốc!"

Ngốc đến đau lòng người, lòng Vương Tuấn Khải mềm nhũn, nhìn thấy cậu phát sốt một hồi mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng đến là dọa người, trong mắt hắn tràn ngập đau thương. Đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của cậu, một người tính tình tốt như vậy, nam hài thiện lương như vậy, ai nhẫn tâm làm tổn thương lần nữa, ngày hôm qua hắn thật sự quá khốn nạn, cường bạo rồi còn mắng chửi cậu.

Vương Nguyên chính là hạ quyết tâm, yêu hắn, ở lại, hy vọng vượt qua cố gắng làm người yêu hắn, điều này làm cho hắn cũng thật khó xử, rốt cuộc nên làm thế nào?

"Em không muốn làm vật thay thế, em không muốn làm vật thay thế..."

Vương Tuấn Khải thấy vô cùng đau lòng, nhìn cậu, mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, ý của cậu là nhìn thấy cậu, đừng tìm bóng dáng của ai khác trên người cậu, hắn bình thường cứ từng chút một làm tổn thương nam hài này.

"Ngủ đi, tỉnh dậy sẽ ổn thôi."

Nhịn không được cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn, hy vọng nụ hôn này có thể giúp cậu ngủ ngon một chút.

Vương Nguyên mơ màng mỉm cười với hắn, lần này chắc đã ngủ say rồi, an tĩnh, không dằn vặt nữa.

Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho bác sĩ, Vương Nguyên bị sốt như thế này không được, cho dù cậu không đi bệnh viện, cũng phải để bác sĩ tới khám, còn vết thương trên ngón tay kia rất sâu, móng tay còn bật cả ra, không biết đau đớn tới mức nào, nhiễm trùng thì phải làm sao?

Bác sĩ một mực lắc đầu, nói phải chú ý nghỉ ngơi, sốt đến 39 độ, vết thương trên ngườicũng phải cần thời gian, còn ngón tay kia, vết thương rất sâu, một chút nữa thôi là tổn thương đến xương cốt rồi, cậu là dũng bao nhiêu khí lực để cắt a. Một thân đầy thương tích, lại còn bị bỏng, Vương Nguyên ít nhất là một tuần không thể hoạt động.

Ăn Vương Tuấn Khải đưa đồ ăn đến tận miệng, Vương Nguyên tươi cười, trước đây toàn là cậu chăm lo cho Vương Tuấn Khải, thật không ngờ, Vương Tuấn Khải đang an vị trước mặt cậu, bưng một bát cháo, nhìn cậu đã tỉnh mà cười vui vẻ bón cháo cho cậu.

"Em có thể tự mình ăn được,"

"Tay em làm sao cử động được?"

Vương Tuấn Khải rất kén chọn, ngửi mùi thức ăn đi mua mà cau mày.

"Thứ này ăn không ngon chút nào, em đợi một lát tôi gọi dầu bếp trong nhà tới nấu cơm cho hai chúng ta."

"Em muốn thái thịt, không biết sao lại thành như vậy, không sao đâu, ngày mai lại có thể nấu cơm cho anh ăn."

Nhìn bộ dáng ghét bỏ của hắn thật sự muốn cười, hắn kén chọn đến không chịu được, thà chết đói cũng không đụng vào, hôm nay cậu ăn nhưng Vương Tuấn Khải khẳng đính ẽ không ăn, cũng không thể để hắn bị đói được.

"Tuần này em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, ba bữa ăn của chúng ta tôi sẽ phụ trách. Em không được lộn xộn."

Vương Tuấn Khải cũng biết quan tâm tới cậu, điều này làm cho Vương Nguyên thật sự vui lắm, cố gắng của cậu không phải đã được đền đáp rồi sao? Giá như thời gian có thể dừng lại, Vương Tuấn Khải sẽ không rời bỏ cậu, cậu cũng thật sự thành công rồi.

"Vương Tuấn Khải, em thích anh, thật sự thích anh!"

Càng thích hắn, Vương Tuấn Khải chỉ đáp lại một chút cậu cũng rất vui vẻ rồi, tình cảm dành cho hắn càng kiên định hơn, ngày càng nhiều hơn.

Vương Tuấn Khải có chút bối rối, hiện tại hắn không dám ngẩng đầu, không dám nhìn vào mắt cậu. Hắn không đáp lại, chỉ trầm mặc.

-Hoàn chương 27-

Chuyện càng ngày càng diễn biến không như mong đợi! Vương Nguyên trong truyện này nhu nhược quá, yếu đuối quá! Khải thì lại lụy tình quá, vô tâm quá!!! Muốn drop có được không ạ?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro