[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mở cửa ra một lần nữa, Vương Tuấn Khải bịt mắt Vương Nguyên lại, như trò đùa của một đứa trẻ, cười đến là thần bí, Vương Nguyên cũng tùy ý hắn.

"Tặng cho em một điều bất ngờ."

Rốt cục là thứ gì vậy? Vương Nguyên được hắn dẫn vào trong nhà, lúc này Vương Tuấn Khải mới buông tay ch mắt cậu ra, để Vương Nguyên tự mình nhìn.

"Thích không? Thích không? Hôm đó chúng ta đi trung tâm thương mại, những gì em thích anh đều mua về, anh biết ngay em sẽ rất thích mà."

Vương Tuấn Khải khoe công lao của mình với Vương Nguyên, lúc này Vương Nguyên còn đang mải ngắm nhìn sự thay đổi của căn phòng, ánh mắt lấp lánh như muốn nói với Vương Tuấn Khải, anh làm thế là đúng.

Khác hẳn với trước đây khi Tô Văn còn sống, căn nhà được bài trí hoàn toàn theo phong cách của Vương Nguyên, cậu thích khăn trải bàn kẻ ca-rô, thích bày trí nhã nhặn một chút, cậu thích được sống gần với thiên nhiên, đèn cậu thích, bàn ghế cậu thích, màu sơn tường cậu thích, tất cả đều theo ý thích của cậu.... đây có thể nói là, Vương Tuấn Khải đã đồng ý đón nhận cậu rồi hay không?

Đèn chuông gió vỏ sò cậu thích nhất, được lắp ngay tại huyền quan, chỉ cần mở cửa sẽ phát ra âm thanh leng keng, thảm cũng được đổi màu sắc rất thanh nhã, sofa cũng được thay mới, cái giỏ xinh xắn kia, đựng hoa quả cậu thích, còn có một ít bánh quy.Ảnh chụp của Tô Văn không giảm đi, nhưng vị trí cạnh ảnh chụp Tô Văn lại được để trống, là ai đã để lại?

"Khi có thời gian đi du lịch, chúng ta sẽ chụp thật nhiều ảnh về để bên cạnh ảnh của Tô Văn."

Vương Nguyên thấy khóe mắt cay cay, không được, lúc này cậu nên ôm chầm lấy Vương Tuấn Khải, hắn vì cậu thay đổi nhiều thứ như vậy, đây là kết quả của sự cố gắng, nỗ lực vất vả của cậu đã được hồi đáp rồi. Vương Tuấn Khải đã bắt đầu quan tâm đến cậu, để ý đến cảm nhận của cậu, đây đúng là kinh hỉ, Vương Tuấn Khải là đang muốn cho cậu thấy, hắn cũng bắt đầu yêu cậu rồi.

Vương Tuấn Khải ôm lấy eo Vương Nguyên, cằm tựa lên vai cậu, cùng cậu ngắm sự thay đổi của căn nhà.

"Anh nói muốn đón nhận em, anh không thể để căn nhà này tràn ngập hình ảnh Tô Văn được, như thế là không công bằng với em. Thấy em cảm động như vậy, anh rất vui, có thích không? Anh đều an bài theo sở thích của em, như vậy, đây là nhà của hai chúng ta, thêm sự tồn tại của Tô Văn, thì đây chính là nhà của ba người chúng ta. Trong căn nhà này, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc. Em yêu anh, anh cũng muốn làm cho em điều gì đó."

Tại thành phố xa lạ này, vẫn có một mái nhà, một người yêu thuộc về cậu, Vương Nguyên cảm thấy rất thỏa mãn, cố kìm nén nước mắt đang muốn trào ra, thuộc về cậu, tất cả những thứ này đều thuộc về cậu, Vương Tuấn Khải khiến cậu cảm động quá, đời này có thể có được tình yêu trọn vẹn của Vương Tuấn Khải, cậu chinh slag người hạn phúc nhất. Cậu phải cố gắng hơn nữa, Vương Tuấn Khải nhất định sẽ toàn âm toàn ý yêu cậu. Em yêu anh Vương Tuấn Khải, những gì anh làm vì em, em sẽ ghi nhớ cả một đời.

"Không phải em thích chụp ảnh sao? Anh tặng em cái máy ảnh này, không phải mua bằng tiền của anh cả, là tiền anh tự mình vất vả kiếm được, em không phát hiện giọng anh hơi khàn sao? Ngày hôm qua vì mua cái máy ảnh này, anh phải hát 3 giờ đồng hồ, họng có hơi đau rồi, hôm nay em phải làm tuyết lê đường phèn để bồi bổ cho anh."

Vương Tuấn Khải tiện thể làm nũng, Vương Nguyên thấy món quà này, rốt cục không kìm nén được nữa, nước mắt lập tức tràn khóe mi.

"Vương Tuấn Khải em nhất định sẽ yêu anh nhiều hơn nữa, sẽ mang hạnh phúc tới cho anh, cám ơn anh đã làm những điều này vì em, em thật sự rất cảm động."

Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên, nhóc con này thật là, cậu vì hắn hy sinh nhiều như vậy chẳng nhẽ hắn không thể làm điều gì đó cho cậu sao? Cần gì phải cảm động đến thế chứ, khiến cho Vương Tuấn Khải hơi chột dạ, trước kia, hắn thật đốn mạt, làm nhục người ta không nói, còn không ngừng làm người ta tổn thương, Vương Nguyên thật sự lương thiện, không từ bỏ không rời đi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, từ nay về sau sẽ đối xử với cậu tốt hơn nữa, giữ Vương Nguyên mãi mãi bên cạnh hắn.

Bao nhiêu núi sông xa vạn dặm, không bằng giữ được người yêu thương ngay trước mắt mình, Vương Nguyên chính là người đó, hắn phải trân trọng.

Vương Tuấn Khải lấy ra móc chìa khóa tinh xỏa bằng bông, lại lấy chìa khóa trong ba-lô của Vương Nguyên ra, đem chìa khóa mới treo vào, sau đó đặt vào tay Vương Nguyên.

"Đây là chìa khóa nhà, chỉ có anh và em có, đây là nhà của anh và em, đừng có làm mất chìa khóa, nếu như làm mất, em không tìm được nhà đâu."

Mỉm cười vuốt ve gương mặt của Vương Nguyên, Vương Nguyên thật nhiều nước mắt a, có gì đâu mà phải khóc chứ.

"Anh giao nhà của anh cho em, giao cả con người anh cho em, em phải chăm sóc cho tốt, anh và toàn bộ đồ vật trong căn nhà này đều là của em đó."

Vương Tuấn Khải cũng là của cậu rồi? Vương Nguyên hiểu được lời hắn nói, quên đi Tô Văn, làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống thuộc về riêng bọn họ, chậm rãi từng bước một, Vương Tuấn Khải cho dù đáp lại có muộn một chút, nhưng hắn vẫn yêu cậu.

"Em phụ trách cho anh ăn no, dưỡng anh mập mạp, khỏe mạnh. Chỉ cần ra khỏi nhà anh có thể khoe, em ở nhà là một bà xã rất đảm đang, anh cũng sẽ rất vui. Sau đó em kiếm tiền nuôi gia đình, anh cũng không phải người quá xét nét, chỉ cần đủ 3 bữa cơm một ngày, nhưng em vẫn phải sắp xếp dành thời gian cho anh, như vậy anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em."

Vương Nguyên nhào tới, ôm lấy đầu Vương Tuấn Khải, cuồng nhiệt hôn lên môi hắn, hắn nói điều gì cậu cũng đồng ý, mặc kệ có phải hắn nói đùa hay không, Vương Tuấn Khải luôn khiến trái tim cậu rung động, khiến cho cậu không thể không yêu hắn. Nam nhân này chính là như vậy, khiến cho cậu li kinh phản đạo, làm cho cậu điên cuồng vì yêu, làm cho cậu không để tâm tới tất cả, cho dù cả thế giới khinh bỉ cậu, cậu cũng sẽ không rời khỏi nam nhân này nửa bước.

Kẹo ngọt đưa tới miệng, Vương Tuấn Khải cũng nồng nhiệt hôn đáp lại, đã na ngày không gặp mặt, vừa gặp nhau lại có niềm hạnh phúc lớn như vậy, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đều kịch động, cánh tay gắt gao ôm lấy đối phương, hận không thể dung nhập đối phương vào cơ thể mình, Vương Nguyên cuồng nhiệt hôn Vương Tuấn Khải, tình cảm dồn nén mấy ngày hôm nay của Vương Tuấn Khải cũng bùng cháy, hận không thể một ngụm nuốt trọn Vương Nguyên.

Đặt cậu nằm lên sofa, môi nhẹ nhàng theo xương quai xanh hôn xuống, liếm láp vành tai non nớt của Vương Nguyên, cần cổ trắng nõn cũng không bỏ sót, lưu lại dấu hôn đỏ sẫm, áo phông cản trở lộ tuyến của hắn, Vương Tuấn Khải không chút kiên nhẫn muốn cởi quần áo của Vương Nguyên, hận không thể lập tức xé bỏ, triền miên một phen.

Vương Nguyên đỏ mặt phối hợp với hắn.

"Em, chúng ta lên lầu đi, ở đây không hay."

Vương Tuấn Khải mạnh mẽ lưu lại môi cậu một nụ hôn, vậy thì lên lầu, dù sao cũng chỉ chậm lại một hai phút, lên lầu rồi hắn sẽ thoải mái 'dày vò' Vương Nguyên.

Ngày hôm qua lúc nhàm chán, hắn thế mà xem được một bộ GV rất hay, hắn muốn thử vài tư thế trong đó. Cười gian xảo, nhanh chóng kéo Vương Nguyên đi, bộ dáng gấp gáp của hắn, khiến cho Vương Nguyên có chút buồn cười, hắn giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo không thể đợi được nữa, mà cậu chính là viên kẹo đó. Sẽ bị Vương Tuấn Khải 'ăn' thế nào đây, trong lòng cậu có chút lo lắng, nhưng lại chờ mong nhiều hơn, chỉ cần Vương Tuấn Khải vui, cậu cũng vui, hăn vì cậu làm nhiều việc như vậy, cậu cũng muốn để cho hắn biết cậu hạnh phúc đến thế nào. Chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, cùng hắn hòa làm một, sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Thấy giường lớn đã được đổi, đồ dùng trên giường cũng được đổi, Vương Nguyên che miệng, cậu sẽ lại khóc lần nữa mất, Vương Tuấn Khải đối với cậu thật sự rất dụng tâm, những thứ cậu thích đều mua về nhà, những gì hôm đó cậu nói Vương Tuấn Khải đều nhớ kĩ, đèn cây táo để ở đầu giường, trên giường là chăn tơ tằm cậu thích nhất, lại còn là màu xanh da trời, cậu thích trời xanh mây trắng, Vương Tuấn Khải đều chuẩn bị tốt.

"Thích chứ, anh chạm vào chăn tơ tằm này, đều nghĩ nếu chúng ta cởi hết, triền miên trong chăn, sẽ thoải mái biết bao, thân thể em trắng nõn tinh khiết như hoa nở rộ, min màng gióng như tơ tằm này, thật sự rất gợi lên cảm giác."

Vương Nguyên cười, cậu cũng nhớ rõ ý tưởng của Vương Tuấn Khải, cậu cũng muốn không mặc gì hết, ở trong chăn này triền miên cùng Vương Tuấn Khải.

Xoay người thất Vương Tuấn Khải đã cởi quần áo, cậu bước tới, ôm lấy cơ thể hắn.

"Em rất thích, Vương Tuấn Khải, cảm ơn anh đã làm tất cả những điều này vì em."

"Đây có lẽ là anh cố gắng vì hạn phúc của mình, Vương Nguyên, anh sẽ từ từ đáp lại tình yêu của em, em phải kiên hẫn nhé."

"Cho dù là lúc em gần nhắm mắt xuôi tay, anh mới nói yêu em, em đã rất hạnh phúc rồi. Kiếp sau em chỉ mong được làm bạn của anh thôi, để anh và Tô Văn hạnh phúc ở bên nhau, bởi vì kiếp này em có anh rồi, kiếp sau, thuộc về anh ấy."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn rất không thoải mái khi Vương Nguyên nói như vậy, vào thời điểm lãng mạn thế này, bọn họ phải kịch liệt triền miên mới đúng, Tô Văn, quên Tô Văn đi, người đã chết, chỉ cần vẫn sống trong tim bọn họ là được rồi, năm rộng tháng dài còn lại, hắn muốn cùng Vương Nguyên trải qua, chỉ cần hia người bọn họ ở bên nhau là đủ rồi.

"Đừng nhắc tới Tô Văn, như vậy anh sẽ không vui. Em xem, anh vì em chuẩn bị nhiều như vậy, em chỉ cần để ý tới một mình anh thôi không được sao, em phải cảm ơn anh, tốt nhất là lấy thân báo đáp đi, kết quả này, anh rất thích."

Đưa tay cởi thắt lưng của cậu, kép khóa quần xuống luồn tay vào, chạm vào 'nơi nào đó', Vương Tuấn Khải đắc ý cười thành tiếng.

"Chim nhỏ vẫn chưa trưởng thành nha, xem ra anh phải kích động nó một chút."

Chân trái tiến lên, chặn vào giữa hai chân Vương Nguyên, cơ thể áp sát xuống, khiến Vương Nguyên ngã về phía sau, vừa hay ngã xuống chăn tơ tằm màu lam, hai tay kéo vạt áo của cậu, cởi bỏ.

Vương Nguyên cam tâm tình nguyện, cho dù Vương Tuấn Khải khiến cậu có chút xấu hổ, cậu thả lỏng thân thể, không hề cứng ngắc, hơi nâng cơ thể lên, hôn lên mặt Vương Tuấn Khải, cùng hắn hôn giao nhau một nụ hôn ướt át, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng hắn, quần áo từng lớp rời khỏi cơ thể, trong mắt chỉ có Vương Tuấn Khải, trong tim cũng chỉ có Vương Tuấn Khải, sinh mệnh này cũng thuộc về Vương Tuấn Khải.

-Hoàn chương 42-

Mọi người đoán xem chương sau có H hăm???

Đăng trước 2 chương đã nhé :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro