[Transfic] Thay thế ái tình chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tôi sẽ không đi bệnh viện! Nếu cậu sợ hãi cứ bỏ tôi lại đây, tự mình trở về trước đi! Tôi sẽ gọi cho bằng hữu tới đây đón. Nhớ kĩ, về sau nếu không cần thiết thì đừng qua lại con đường này, thấy những kẻ đó lập tức tránh xa ra! Tôi cứu cậu một lần, không thể cứu cậu lần nữa. Vạn nhất bọn chúng có tìm cậu trả thù, hãy tới quán bar "Lam" tìm tôi, nếu như không thấy tôi, có thể nói với người phục vụ, cậu là bằng hữu của Vương Tuấn Khải cần giúp đỡ. Bọn họ nhất định sẽ giúp cậu!"

Hai chân run lên, rốt cuộc đứng không nổi, mất máu nhiều quá sao? Khi đó Tô Văn cũng là dần dần mất đi khí lực, tựa vào trong ngực hắn, thân thể từ từ trượt xuống. Hắn rất lạnh, cảm giác như nhiệt độ cơ thể đang chậm rãi hạ xuống! Đúng rồi, hắn cùng Tô Văn khi đó thật giống nhau, cho dù là hắn gắt gao ôm chặt lấy, thân thể Tô Văn vẫn từ từ trở lạnh. Hắn, thật sự phải chết rồi!

Tiến thêm một bước, hắn sẽ gặp Tô Văn.

Nam hài gắt gao ôm lấy hắn, chạm vào tay hắn thấy một mảnh lạnh lẽo, trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn mất máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể nhất định hạ xuống, nếu không kịp thời cấp cứu, người nhất định sẽ chết.

"Chỗ tôi ở ở ngay ngõ nhỏ phía sau, tôi đưa anh về đó! Nếu anh không cầm máu, thực sự sẽ chết mất! Tôi không thể để anh chết! Anh đã cứu tôi, nếu tôi bỏ mặc anh tôi chính là cầm thú!"

Người này thật sự rất tốt a! Vào lúc này còn dặn dò cậu phải chú ý an toàn, nghĩ biện pháp bảo vệ cậu. Cậu cho dù là ngốc nghếch, nhát gan sợ phiền phức cũng không thể để hắn chết trong ngõ nhỏ tối tăm này được.

"Ha ha, cậu nhát gan như vậy, lại còn rất bướng bỉnh!"

Thỏ nhỏ cũng rất can đảm a! Thật sự rất không dễ dàng, lúc trước còn trốn ở một bên, hiện tại lại cắn răng đỡ một người thân thể dính đầy máu, cố gắng đi về phía trước. Nếu hắn không phối hợp,có phải sẽ khiến cậu khó xử không?

"Tôi không phải người nhát gan!"

Nam hài nhịn không được phản bác lại, ôm thắt lưng Vương Tuấn Khải cố gắng tiến về phía trước. Vương Tuấn Khải hiện tại toàn thân không một chút khí lực, toàn thân sức lực đều đặt trên người cậu, cậu cho dù là cố gắng vẫn thật sự khó khăn.

"Cậu từ bỏ đi, dìu tôi như vậy, cậu có thể từ từ bước đi được sao?"

"Tôi sẽ cố hết sức!"

Không thể đứng vững, một dao kia đâm vào có vẻ sâu. Đau đớn làm cho hắn toán thân rét run, lý trí mê muội, không thể khống chế chính mình.

Nam hài trên đầu vã mồ hôi.

Đầu óc choáng váng, có chút buồn ngủ. Thời điểm về nhà nhất định ngã lên giường ngủ một giấc, ai gọi cũng không dậy. Thật vất vả mới có cơ hội đi vào giấc ngủ, thật không dễ dàng. Hơn hai năm, từ khi Tô văn mất đi, chất lượng giấc ngủ của hắn liền giảm xuống. Lần này, là phúc hay họa đây?

"Anh không được ngủ! Chúng ta trò chuyện đi! Anh tên là Vương Tuấn Khải phải không?"

"Ân" – Vương Tuấn Khải mơ hồ gật đầu, cố gắng điều chỉnh mí mắt, chính mình phải thanh tỉnh một chút.

"Còn cậu? Tôi cứu cậu còn chưa biết cậu tên là gì!"

"Anh có thể gọi tôi là Vương Nguyên."

"Vương Nguyên? Sao lại kì quái như vậy? Cậu là một nam sinh, tại sao lại có tên như vậy?" (Anh Đại tưởng bé con tên là Viên đây mà!!! =)))

Vương Nguyên! Tên thật đáng yêu nha, giống như xưng hô của một bé con. Cậu ta đã là sinh viên, tên như vậy không phải kì quái sao?

Mặt Vương Nguyên đỏ lên.

Mẹ tôi nói trước đây tôi rất mập, bộ dạng rất trắng, phấn phấn nộn nộn, trắng trắng mềm mềm, một tiểu hài tử thật giống như bánh trôi, trên người toàn thịt là thịt cho nên mới gọi tôi là Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải dùng tay đang khoác qua vai Vương Nguyên nhéo nhéo một chút. Bả vai chẳng có thịt cánh tay toàn xương là xương.

"Vương Nguyên? Hiện tại gọi tên này có chút không hợp lí. Cậu chỗ nào cũng béo sao? Trừ bỏ mông ra thì chỗ nào cũng không có thịt!"

Tay kia thì đặt trước ngực Vương Nguyên, trăm phần trăm đùa cợt.

Mặt Vương Nguyên càng đỏ hơn.

"Vết thương của anh không đau sao? Không cần đùa cợt với tôi. Anh không nên lộn xộn, tôi sẽ đưa anh về nhà tôi."

Vương Tuấn Khải thản nhiên cười. Tô Văn, anh gặp được một người thật đáng yêu, tên của cậu ta cũng đáng yêu nữa. Vương Nguyên – chính là hiện tại nam hài không hề phù hợp với cái tên Vương Nguyên này, gầy tới đáng thương, gọi là tiểu xương cốt còn hợp lí hơn.

Thất tha thất thểu cùng cậu đi lên lầu, may mà nhà của cậu cũng rất gần ngõ tối kia, bằng không, với loại tốc độ này, hắn sớm muộn gì cũng chết vì mất quá nhiều máu.

Âm thanh mở cửa thật lớn, thu hút sự chú ý của phòng cách vách. Thời điểm Vương Nguyên đỡ Vương Tuấn Khải nằm lên giường, vừa lúc tiểu tử kia đi tới, thấy trên bộ quần áo xám xịt của Vương Tuấn Khải loang một mảng máu lớn.

"Vương Nguyên, cậu như thế nào lại rước phiền toái vào thân vậy?"

Vương Nguyên ngây ra một lúc, vội vàng bịa ra lí do về nguồn gốc thương thế của Vương Tuấn Khải, hắn bị thương nặng như vậy lại cố ý không đi bệnh viện, nhất định là không muốn bị nhiều người biết tới chuyện này, cậu phải giúp Vương Tuấn Khải giấu diếm.

"Tớ thấy anh ta ở ven đường, anh ta uống nhiều ngủ ở ven đường, tớ thấy anh ta không có nhà để về liền dẫn về đây. Ánh Triệt, cậu đi ngủ trước đi, không có việc gì đâu."

Nam tử tên Ánh Triệt thật là có dáng người khiến người ta hâm mộ, đứng ở trước mặt Vương nguyên, Vương Nguyên liền trở nên thật thấp bé, dáng người gầy nhỏ giống như là trẻ em bị nạn ở Châu Phi, mặc dù là Vương Nguyên cao 1m70.

Ánh Triệt bất ngờ dùng lực xốc Vương Nguyên lên đi tới bên giường, chỉ vào đống máu loang ra trên người đang nằm trên giường, hướng về phía Vương Nguyên quát to:

"Như thế này mà gọi là người say rượu? Vương Nguyên, cậu muốn lừa ai vậy? Cậu nghĩ rằng tớ ngốc giống cậu sao? Cậu đừng có nói với tớ đây là hắn ta làm đổ sốt cà chua ra nhá!"

Vương Nguyên đỏ măt. Cậu biết là chỉ số thông minh và chiều cao của Ánh Triệt tỉ lệ thuận với nhau, người này cao gần 1m90, như người khổng lồ. Nhưng mà Ánh Triệt không phải ác ý, cậu ta thật sự quan tâm cậu, luôn lo lắng cậu bị người xấu lừa. Nhưng mà chỉ số thông minh của cậu có hơi thấp một chút, nhưng cậu vẫn là sinh viên đại học, đừng có nghĩ cậu ngốc như vậy.

"Được rồi, tớ nói thật! Người này vừa cứu tớ một mạng, bị kẻ xấu đâm một dao. Tớ tính đưa anh ta đi bệnh viện, nhưng anh ta không muốn đi, tớ chỉ có thể mang anh ta về nhà. Ánh Triệt, chúng ta còn hộp cứu thương không? Anh ta bị thương rất nặng, tớ sợ chậm trễ nữa sẽ không cứu được mất!"

"Vậy mà cậu còn mang hắn về đây? Cậu có biết không hắn để lại nhiều vết máu, trên quần áo cũng đầy máu tươi, nhìn cũng biết bị thương rất nghiêm trọng. cậu thật ngốc mà, nếu hắn chết ở đây, cậu liền trở thành kẻ bị tình nghi giết người!"

Vương Tuấn Khải cho dù hôn mê, vẫn bị âm thanh siêu cấp lớn của Ánh Triệt làm cho thanh tỉnh. Xoay đầu một chút, chuyển động thân thể, liền ảnh hưởng tới vết thương trên bụng, Vương Tuấn Khải không nhịn được đau đớn liền rên rỉ một tiếng.

"Không cần ầm ĩ, Ánh Triệt, không còn thời gian nữa mau đem hộp cứu thương tới đây!"

Ánh Triệt thở dài một cái, đi lấy hộp cứu thương, Vương Nguyên lập tức đã muốn giành lấy.

Thật sự gặp được một người bạn như vậy không biết có phải là tốt hay không. Vẫn là gọi Vương Nguyên đi, gọi lên cũng thoải mái một chút. Người này nói chuyện siêu cấp tốt, phàm là có chuyện gì cần giúp đỡ, cậu đều mỉm cười gật đầu đáp ứng. Gia cảnh không tốt lắm, cậu mỗi ngày làm tới hai công việc bán thời gian, đêm khuya mới trở về nhà ngủ. Cho dù vô cùng mệt mỏi, vẫn là cười tới thật hồn nhiên, sống thật vui vẻ. Cậu rất lương thiện, có lúc lương thiện tới ngốc nghếch, thấy chó, mèo bị bỏ rơi đều mang về nhà. Lần này lại càng quá phận, dẫn theo một người trở về, cho dù là người này đã cứu cậu, cậu cũng không cần phải mang về nhà, bị thương nặng như vậy, vạn nhất chết ở đây, bọn họ cũng không thể nói rõ ràng.

Mọi người có đầu óc một chút đều biết, phải đưa người này vào bệnh viện, máu tươi đã ngấm xuống cả giường, có thể thấy miệng vết thương rất sâu, dược vật bình thường sợ là không thể chữa cho hắn, hắn hẳn là nên chấp nhận trị liệu.

"Chúng ta trước hết giúp anh ta cầm máu đã! Nếu không cầm được máu, tốt nhất là đưa anh ta vào bệnh viện!"

"Nhưng anh ta không muốn đến bệnh viện. Để anh ta ở lại đây đêm nay đi. Ngày mai nếu không được sẽ đưa anh ta đi bệnh viện!"

Ánh Triệt thở dài, không có biện pháp, liền cầm cái kéo, cắt bỏ cái áo hàng hiệu xa xỉ kia ra.

Hừ, thật đúng là kẻ có tiền! Đến một cái áo cũng không phải loại người bình thường có thể mặc. Còn cái dây lưng hàng hiệu kia nữa, vừa mới nhìn đã biết hắn là công tử con nhà giàu, lại có tâm hăng hái làm việc nghĩa. Hiện tại, mọi người vốn là rất ích kỉ, chuyện không liên quan đến mình, mình sẽ không quan tâm, Hắn có thể đứng ra giúp đỡ, người này xem ra cũng không tồi.

Nhìn diện mạo và dáng người đều rất không tồi, Chính là vết thương hung ác trên bụng kia hoàn toàn phá hủy đi nét tinh tế, mĩ lệ, tựa như miếng bạch ngọc hoàn hảo nhất, bị dao khắc lên một vết nứt.

Ngoài miệng vết thương vẫn còn chảy máu, thịt quanh miệng vết thương đã muốn bay ra ngoài, chảy ra bụng hắn, từng giọt từng giọt chảy xuống giường.

Vương Nguyên vội vàng lấy bông thấm cồn sát trùng, rửa sạch vết máu quanh miệng vết thương. Lại ném thêm một miếng bông xuống, trên sàn nhà đã cí hơn mười miếng, mỗi miếng đều thấm đầy máu tươi. Khi cồn sát trùng chạm vào miệng vết thương, cảm giác đau đớn làm cho Vương Tuấn Khải đang hôn mê dần tỉnh táo lại.

Vương Nguyên vội vàng ngăn hắn cử động thân thể, hắn vừa động, máu ở miệng vết thương lại chảy ra, còn chảy nữa cái mạng này liền không đảm bảo.

Đau! Đau quá! Cồn kích thích tới miệng vết thương, cả thân thể đau đớn như bị thiêu đốt. Mẹ kiếp! Cho dù hắn không chết vì mất máu, cũng không muốn vì cồn sát trùng mà đau chết.

Tô Văn, anh đau quá! Em vẫn biết anh luôn sợ đau mà. Ngay cả lúc chúng ta hoan ái, anh bởi vì có đôi khi không chịu được đau đớn mà "phản công" em. Khi đó, em đã nói ngàn vạn lần không cần chịu một chút tổn thương, bằng không, em chính là sẽ đau đến ngất xỉu. Tô Văn, anh không có ngất xỉu, anh là vì đan đớn nên trong cơn hôn mê tỉnh lại. Hiện tại anh mới biết được, tỉnh lại còn không tốt bằng hôn mê. Ít nhất đau đớn sẽ giảm bớt, sẽ không truyền tới tứ chi, đại não. Thực sự con mẹ nó! Đau quá!

Vương Nguyên luống cuống chân tay, Vương Tuấn Khải vì đau đớn thân thể không ngừng giãy giụa, máu tươi vẫn chảy ra. Ánh Triệt ghì thân thể Vương Tuấn Khải xuống. Nhìn thấy máu tươi vẫn chảy ra nhiều như vậy, Vương Nguyên không dám động thủ sát trùng nữa.

"Ngu ngốc! Tiếp tục, tiếp tục sát trùng đi! Dùng bông ý tế lau miệng vết thương, rải thuốc bột cầm máu lên, sau đó dùng băng gạc băng miệng vết thương lại! Cậu còn lề mề tới khi nào? Cậu còn ngồi ngẩn người, hắn ta sẽ chết đó!"

Vương Nguyên nghe thấy tiếng quát của Ánh Triệt, động tác tay nhanh nhẹn hơn, cậu không thể chậm trễ nữa, sinh mệnh của người này đang nằm trong tay cậu.

"Tô Văn! Đau! Tô Văn, anh đau quá!!!"


- Hoàn chương 5 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro