[Transfic] Thay thế ái tình chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







       

"Làm sao bây giờ? Anh ta một mực kêu đau, không thì cho anh ta uống một viên thuốc giảm đau đi."

Vương Nguyên có chút vô thố, nhìn nhìn Ánh Triệt, hiện tại, Ánh Triệt nói cái gì thì chính là cái đó. Ánh Triệt là người của hội học sinh, học tập lại tốt, nên sẽ biết phải làm như thế nào.

"Cho anh ta uống một viên thuốc giảm đau đi! Quan sát một giờ, nếu không ổn sẽ đưa đi bệnh viện. Chờ sau một giờ, nếu miệng vết thương không chảy máu nữa hắn sẽ không việc gì."

Ánh Triệt cũng thực căng thẳng, hắn cũng chưa có gặp qua loại chuyện này bao giờ. Không biết bị người đâm một nhát, có thể kiên trì trụ được hay không? Không biết vết đâm này có sâu hay không? Không biết anh ta có phải là mất máu quá nhiều hay không? Hiện tại, chỉ có thể đi từng bước, tính từng bước.

Vương Nguyên mang thuốc tới, trong tay cậu không có loại thuốc giảm đau tốt nhất, chỉ đơn giản là thuốc giảm đau thôi – aspirin. Nâng đầu của Vương Tuấn Khải dậy, chậm rãi cho hắn uống thuốc. Thấy hắn hiện tại không ngừng gọi tên một người, , tay giống như là muốn bắt lấy thứ gì đó, vương Nguyên chỉ có thể giữ chặt tay hắn, nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn thả lỏng ra một chút, Vương Nguyên biết việc cậu cầm chặt tay hắn là đúng.

"Vương Nguyên, cậu trông anh ta nhé, sáng mai tớ có tiết! Sáng mai cậu không có tiết đúng không? Cậu trông anh ta đi, anh ta đối với tớ cũng không có quen biết, giúp đỡ đến bây giờ là tận nghĩa rồi! Tớ đi ngủ đây a!"

Ánh Triệt ngáp một cái, thu thập hộp cứu thương sau đó ôm đi ra ngoài.

"Nhưng mà anh ta như vậy sẽ không sao chứ? Anh nhất mực gọi tên một người, chúng ta gọi điện thoại cho người đó được không? Cho dù anh ta không muốn tới bệnh viện vẫn là nên gọi cho bằng hữu anh ta một tiếng chứ! Anh ta luôn miệng gọi Tô Văn. Chi bằng gọi điện thoại cho Tô văn đi!"

Vương Nguyên ngồi ở bên giường, vươn tay lên chạm vào mặt Vương Tuấn Khải. Vẫn là thật lạnh!  Mất nhiều máu như vậy, huyết áp của hắn nhất định giảm xuống, nhất định sẽ rất lạnh! Phải làm sao bay giờ? Nếu nửa đêm phát sốt thì sao?  (Bảo Bảo, qua nửa đêm từ lâu rồi mà =)))

"Điện thoại của anh ta tớ cũng không biết để ở đâu, nếu muốn gọi điện thoại tớ có thể để cậu tìm. Nhưng mà người ta không muốn đến bệnh viện chính là không muốn để cho người nhà biết! Quan sát một chút đi, nếu thật sự không được, thời điểm chúng ta đưa anh ta đi bệnh viện.... sẽ gọi điện thoại cho người nhà của anh ta. Theo tớ thấy, anh ta chắc sẽ không việc gì. Cậu xem, hiện tại anh ra cũng không còn kêu đau nữa, cũng im lặng. Tớ nghĩ là mê man thôi! Cậu yên tâm đi, không phải đã cho anh ta uống 2 viên aspirin rồi sao. Thuốc này giảm đau, cũng giảm sốt, nếu thật sự có chuyện thì chạy sang gọi tớ. Tớ làm báo cáo tới nửa đêm, chính là đã mệt chết lại còn gặp thêm phiền toái của cậu, mai tớ làm sao đi học? Ngủ, ngủ! Đi ngủ đây!"

Ánh Triệt chính là không hề để ý, bên cạnh người này còn có Vương Nguyên, Vương Nguyên sẽ không để anh ta chết đâu! Hắn có thể hảo hảo đi ngủ một giấc rồi!

"Nhưng mà.... nhưng mà...."

Vương Nguyên đưa tay muốn giữ Ánh Triệt lại, nhưng Ánh Triệt đã nhanh nhẹn hơn, không để ý lời nói của Vương Nguyên, đẩy cửa đi ra sau đó đóng mạnh của lại. Vương Nguyên chỉ có thể ngồi bên giường, nhìn người bị thương đang nằm trên đó, chính mình cũng không dám cử động. Cái người này, cái người này cứ nắm rồi lại nắm, nắm chặt lấy cánh tay thon dài trắng nõn của cậu. Chỉ cần cậu cử động,mặt người kia sẽ nhăn lại, miệng lại kêu tên một người.

Lại không nhẫn tâm nhìn người kia lưu luyến, nghĩ đến dáng vẻ người kia khi bị bỏ rơi, đều sẽ không đành lòng, Vương Nguyên chỉ có thể tùy theo ý hắn. Cho dù tay bị hắn gắt gao nắm tới đau đớn, cậu cũng không dám rời đi dù chỉ một chút.

Thời điểm đau nghiêm trọng nhất, chính là đau đến ngất đi!

Còn không biết người này có sự tình gì khác không,Vương Nguyên nhớ tới  người này cho dù bị thương vẫn bảo vệ mạng cho cậu. Người này, thật sự là một người tốt!

Con người chỉ khi ở thời điểm bất lực nhất mới biết bản thân mình muốn điều gì! Vương Tuấn Khải vươn tay quờ quạng lung tung, cho dù đã cầm tay Vương Nguyên vẫn không ngừng tìm kiếm.

Không quen thuộc! Tay bị người nào đó cầm lấy, nhưng mà, tay của Tô Văn sẽ không lạnh như vậy. Đây là tay của ai? Tay này rất mỏng, rất lạnh lại gầy như vậy... Cậu ta là ai?

"Đừng lộn xộn! Vết thương vất vả lắm mới cầm được máu, nếu anh cứ tiếp tục lộn xộn anh sẽ phải vào bệnh viện!"

Vương Nguyên gắt gao giữ chặt Vương Tuấn Khải, hắn vừa động một chút, băng gạc trên bụng đã nhiễm hồng. Nhìn vết máu không ngừng loang rộng, Vương Nguyên rất bất an, chỉ sợ không dễ dàng để cứu sống được người trước mặt này.

Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng mở mắt, thấy ánh mắt kia rất quen thuộc, dường như là nhìn thấy Tô Văn, Tô Văn luôn dùng ánh mắt lo lắng này nhìn hắn.

Thật vất vả buông bàn tay kia ra, đưa lên chạm vào mặt Vương Nguyên, từ từ vuốt ve, trong đáy mắt bất tri bất giác mà ươn ướt.

"Đừng rời xa anh! Anh yêu em!"

Tim vương Nguyên bị đánh một đòn lớn, có người cùng cậu mặt đối mặt bày tỏ, cho dù cậu biết đối tượng mà người này muốn bày tỏ không phải là cậu, cậu vẫn là rất xúc động, người kia đã rời đi rồi sao? Như vậy, những tư tình mật ý này, những tương tư khắc cốt này, tình yêu này... Nếu như là cậu, cho dù có tám khẩu súng lục chĩa vào đầu, cậu cũng sẽ không rời đi một bước. Cậu muốn! Cậu muốn! Cậu muốn làm người yêu của Vương Tuấn Khải. Làm cho tất cả tình cảm của hắn đều đặt trên người cậu. Bức thiết có ý nghĩ, muốn làm người yêu của Vương Tuấn Khải, nhận được tất cả tình cảm của hắn.

Còn không đợi cậu phản ứng, Vương Tuấn Khải đã ngọ nguậy ngẩng đầu, trên môi cậu khẽ lưu lại một nụ hôn.

"Anh biết là em!"

Khóe môi mang theo một nụ cười yên tâm, rồi lại lâm vào hôn mê. Cảm xúc quen thuộc, mềm mềm, ấm ấm, chính là hương vị này. Chính là làm người ta muốn nghiện!

Mặt Vương Nguyên lập tức trở nên đỏ bừng, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu, chình là người này trong tình trạng mơ hồ dâng hiến cho hắn. Nhưng mà, cậu dường như không hối hận.

Cậu nghĩ cậu yêu người này, cậu biết rằng cậu đã yêu.

"Tô Văn"

Vương Tuấn Khải dù đang mê man vẫn gọi tên Tô Văn, hắn thật sự rất nhớ người đó!

"Vương Nguyên! Gọi đúng tên em! Tên của em là Vương Nguyên! Em sẽ ở bên anh, luôn luôn ở bên anh!"

Vương Nguyên dựa bên Người Vương Tuấn Khải, cậu kiên trì nói xong, cậu muốn từ đây về sau, cái tên Tô Văn sẽ không xuất hiện nữa. Cho dù là đang ngủ, hắn cũng sẽ chỉ gọi tên Vương Nguyên! Người kia không phải đã bỏ đi rồi sao? Vậy cậu sẽ ở bên Vương Tuấn Khải với cùng một giá trị như người đó. Năm rộng tháng dài, Vương Tuấn Khải sẽ yêu cậu thôi.

Yêu một người cùng giới tính, tuy rằng thực làm cho cậu khiếp sợ, nhưng mà, người này lại là Vương Tuấn Khải, cậu là can tâm tình nguyện ở bên hắn, cho dù là sa đọa cậu cũng chấp nhận. Nhất kiến chung tình sao? Cậu chính là khiến cho loại xúc cảm này tiếp tục đi xuống. Cậu yêu Vương Tuấn Khải! Một nụ hôn, một sự tiếp xúc, một ánh mắt... đã làm cho cậu yêu hơn. Ở thời điểm cậu phát hiện, đã yêu rồi. Tuy rằng thời gian bọn họ quen biết nhau đích thực rất ngắn, nhưng đã nảy sinh tình cảm. Cậu không hối hận, ngược lại vô cùng phấn khích, cậu tin tưởng rằng Vương Tuấn Khải nhất định sẽ quên Tô Văn, nhất định sẽ yêu cậu!

Thời điểm Vương Tuấn Khải tỉnh lại đã là giữa trưa, hắn thấy bản thân đang ở một hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm: chăn không phải của hắn, bài trí trong phòng cũng không phải của hắn, đây là đâu? Vết thương trên thân thể đã không còn chảy máu, nhưng vẫn còn đau, kĩ thuật băng bó không tốt cho lắm, nếu là người của anh trai hắn, nhất định không kém như vậy. Ngày hôm qua hắn đã cứu một người rất nhát gan, lẽ nào đây là chỗ ở của người đó?

Một người thân ảnh từ ngoài cửa tiến vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là tươi cười. Thấy Vương Tuấn Khải muốn ngồi dậy, lại càng vui vẻ không kiềm chế được. Đại não của Vương Tuấn Khải rất nhanh hoạt động, người này là ai vậy? Ngày hôm qua trời tối đen, hắn không có thấy rõ ràng. Bất quá hắn vẫn nhớ rõ, hắn cứu một nam hài có đôi mắt thật giống Tô Văn. Người này đại khái chính là nam hài kia. Đôi mắt của cậu rất đẹp, cơ hồ cùng Tô văn giống nhau như đúc, đặc biệt là cái ánh mắt vui mừng khi thấy hắn này, lại càng giống hơn. Ngày hôm qua, chính là vì ánh mắt này hắn mới bị thương. Mẹ nó! Đến bây giờ vẫn còn đau!

Xoay người xuống giường, chính là động tác có chút mạnh, ảnh hưởng tới vết thương, đau đến nhíu mày.

"Anh làm gì thế? Bị thương nặng như vậy, mấy giờ trước mới hết sốt, mau nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi đi!"

Vương Tuấn Khải mỉm cười một cái, hắn cho dù tâm tình lại không tốt, cho dù là đang bi quan, cự tuyệt không muốn nhắc tới, hắn biết không ai có thể thay thế, hắn cũng không muốn tố khổ.

"Hôm nay có bài kiểm tra, không đi không được! Anh trai tôi nói, nếu tôi không lấy được bằng chứng nhận thạc sĩ, anh ấy sẽ trục xuất tôi ra khỏi gia môn."

"Có được không? Ngày hôm qua anh mất rất nhiều máu, hiện tại, mặt anh vẫn còn trắng trắng xanh xanh như vậy, nếu không quan trọng, tại kì thi phụ thi bổ sung là được rồi! Nhất định phải đi sao?"

Đung đưa thân thể, xem ra Vương Nguyên thật sự rất lo lắng, đưa tay phải dìu hắn. Chính là Vương Tuấn Khải thật khéo léo né tránh, hắn không thích cùng người khác đụng chạm.

"Cám ơn cậu đã cứu tôi trở về! Tôi đi đây!"

Mang giày vào, nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy cái áo mà hôm qua hắn mặc đâu. Trên bụng hắn còn quấn băng gạc, thân trên trần trụi về nhà, làm cho tả hữu láng giềng thấy trên người hắn có máu, hắn có thể tưởng tượng, chỉ nửa giờ sau khi hắn về tới nhà, anh trai của hắn sẽ mang theo bác sĩ tới áp giải hắn quay về bổn gia, ít nhất tới cuối năm hắn mới có thể ra ngoài.

"Áo của tôi đâu? Có phải bị dính máu nên không mặc được? vậy có thể cho tôi mượn một cái áo được không? Tôi có thể trả cậu tiền."

Vương Nguyên vội vã lấy ra một chiếc áo sơ-mi nam cỡ lớn, cậu mặc bị rộng , Vương Tuấn Khải tuy rằng cao hơn cậu nhưng hắn khá gầy, hẳn là sẽ mặc vừa.

"Để em gọi bằng hữu của anh tới đón, anh xem, anh đi đứng cũng không xong, làm sao về nhà được? Đúng rồi, ngày hôm qua anh một mực gọi Tô Văn. Hắn đâu? Gọi hắn tới đón anh đi. Hắn nhất định là bạn tốt của anh, anh mới liên tục gọi tên hắn như vậy."

Trong lòng nổi lên một ý tưởng nho nhỏ, cậu muốn gặp cái người tên Tô Văn này một chút. Rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể rời bỏ nam nhân này mà đi. Vương Tuấn Khải thật hấp dẫn người, hắn liếc mắt một cái xem như đã không thể chuyển thần. Thế nhưng Tô Văn lại có thể rời đi.  Tô Văn này, là người như thế nao?

- Hoàn chương 6  -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro