[Transfic] Thay thế ái tình chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mĩ vị thật ngon miệng, từ sau khi Tô Văn đi, hắn chưa từng có cảm giác no như vậy. Hương vị kia cùng với hương vị của Tô Văn giống nhau như đúc, thực ăn rất ngon. Vì đồ ăn ngon, hắn quyết định giữ Vương Nguyên lại.

Hắn cầm cốc nước ấm, đánh giá Vương Nguyên: Thực là một nam hài mảnh khảnh, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt vì sợ hãi, nhút nhát đứng ở đó. Hắn cũng không phải sói xám lớn, như thế nào lại có cảm giác Vương Nguyên giống như một chú thỏ nhỏ? Cậu sao lại sợ? Việc gì phải sợ hắn?

"Thật sự cần công việc này sao?"

"Vâng, tôi phải kiếm tiền, nộp học phí, sinh hoạt phí."

"Làm mấy công việc? Tôi không hi vọng thời điểm tôi muốn ăn cơm cậu lại bận công việc không tới được. Tôi hi vọng cậu có thể xin nghỉ công việc kia."

"Hai công việc, anh yên tâm, tôi sẽ an bài thời gian hợp lí, để cùng làm tốt hai công việc này, có thể chăm sóc tốt cho anh, thật sự."

"Được rồi, tôi sẽ trả lương cao cho cậu, cũng đủ cho cậu nộp học phí, tôi sẽ đúng giờ đưa tiền mua thức ăn cho cậu, cho cậu số điện thoại của tôi. Lúc nào tôi cần sẽ gọi cậu tới nấu ăn, bình thường cậu chỉ phải nấu cho tôi hai bữa thôi, vì buổi sáng hầu như tôi không ăn, nhưng là ban đêm về nhà tôi hay đói bụng, cũng sẽ gọi cậu tới, nhưng sẽ trả thêm tiền thêm giờ cho cậu.

Cuộc sống quẫn bách con người, hắn sẽ trợ giúp cậu trong khả năng của hắn. Không phải hắn là người tốt, mà là bởi vì cậu giống Tô Văn.

Vương Nguyên khóe mắt cũng hiện lên nét cười, ở chung với Vương Tuấn Khải rất tốt, một chút sợ hãi Vương Tuấn Khải còn tồn tại cũng đã biến mất, cười híp mí, nhìn nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.

Nhìn thấy cậu cười, Vương Tuấn Khải không tự chử mà cười theo. Cậu cười thật rạng rỡ, vô cùng cuốn hút.

"Con người tôi đôi khi tính tình không tốt, sẽ vô cớ tức giận, nếu như có mắng cậu cậu cũng đừng khóc a! Chỉ cần hảo hảo chăm sóc tôi , cho tôi ăn no, sẽ có người cho cậu thêm tiền boa.

Anh cả sẽ thật sự cảm kích Vương Nguyên, anh ấy là kiểu người dùng tiền để nói chuyện, nếu lần sau đại ca thấy hắn thần thái hông hào, anh cả nhất định sẽ thật cao hứng, cũng làm cho anh cả yên tâm. Hai năm này, hắn đã giày vò, làm cho mọi người đều không được sống yên ổn.

"Ngày mai giữa trưa có thể chứ? Tôi sẽ đưa cho cậu một chìa khóa nhà, nếu như tôi còn đang ngủ, cậu phải nhỏ tiếng một chút, tôi bị gắt ngủ rất nặng. Đúng rồi, ngày mai tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá hương cà tím, canh rong biển nấu trứng."

Cậu ngày mai 10h30 tan học, sau đó tới siêu thị mua đồ, hản là kịp, gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải mở ví, lấy ra tất cả tiền mặt, dày thành một tập. Vương Nguyên nhìn đống tiền trong tay hắn, tim cậu đập thật nhanh. Đây là 1 năm sinh hoạt phí của cậu, tiền sách vở, nếu trong ví cậu cũng có ngần này tiền thật tốt biết bao. (Bảo Bảo, em yên tâm đi, cũng sắp thành tiền của em rồi ^^)

"Tiền mua thức ăn 10 ngày, nếu như không đủ, phải nói với tôi."

Vương Nguyên chia một nửa số tiền ra, nhét trở lại tay Vương Tuấn Khải.

"Mười ngày... chừng này tiền đủ rồi, anh không sợ tôi cầm số tiền này... rồi không bao giờ trở về nữa sao?"

Vương Tuấn Khải cười to đi ra, đó là tiền tiêu vặt của hắn, hắn còn chẳng để ý là bao nhiêu.

"Chúng ta hình như là rất có duyên phận a! Cho dù tôi không tìm cậu, không phải cậu vẫn đứng trước mặt tôi đây sao? Duyên phận, thứ này mang chúng ta gắt gao cuộn lại một chỗ."

Mặt Vương Nguyên lập tức biến hồng. Duyên phận? Thì ra không chỉ có cậu cảm thán vận mệnh. Cậu phát hiện cậu cùng Vương Tuấn Khải thật sự rất có duyên, chính duyên phận này vẫn làm cho cậu cười trộm trong lòng. Thật hi vọng duyên phận này không phải nghiệt duyên, có thể thay đổi được quan hệ của bọn họ.

Vương Nguyên thu dọn bàn ăn, cầm khăn lau dọn nhà bếp. Chính là sau khi lau dọn nhà bếp, phát hiện sàn nhà thật bẩn, cậu lại bắt đầu lau sàn. Lau lau lau, liền lau tới phòng khách, ngẩng đầu thấy phòng khách vừa loạn vừa bẩn người không chịu được, vội vàng buông cây lau nhà, cầm khăn lau bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Vương Tuấn Khải mở tủ lạnh, từ trong đó lấy ra một cái kem, một bên ăn kem, một bên cầm tờ báo lên xem. Là báo của tối hôm qua, có chút kì quái.

"Đứng dậy chút đã, phải thay vải bọc sofa đã, anh qua bên kia ngồi đi!"

Vương Tuấn Khải ngăn trở cậu thay vải bọc sofa, vải bọc sofa đã thực ô uế, lại còn bị tàn thuốc nóng làm rách, cậu có nên đưa tới tiệm giăt ủi để bọn họ giặt giũ rồi vá lại không? Thôi vậy, để ngày mai cậu mua kim chỉ, thử vá vào một chút.

Vương Tuấn Khải cắn một miếng kem, sau đó gio cây kem ra tới bên miệng cậu.

"Ăn một miếng!"

Vương Nguyên ngây ra một lúc, ăn một miếng trên cây kem mà hắn đã nếm qua? Bọn họ không phải người yêu của nhau, như thế nào có thể chia sẻ một cây kem? Bên trên đã có vết cắn của hắn, nếu cậu cắn đúng vị trí hắn đã cắn xuống, có phải hay không là... gián tiếp hôn môi?

"Hương vị thảo mộc, cậu có phải cũng rất thích không?"

Vương Nguyên đỏ mặt, trên vị trí của hắn nhẹ nhàng cắn xuống một ngụm. Cậu thích kem hương vị thảo mộc, nhưng là rất ít khi ăn, thật đắt a. Một cái kem tương đương với tiền một bữa trưa của cậu, hai cái bánh bao, một cái là có thể ăn no rồi. Không thể lãng phí tiền.

"Ăn rất ngon mà, tôi biết cậu thích nên mới lấy."

"Vâng, ăn rất ngon."

Vương Nguyên nhẹ nhàng đáp lời. Vương Tuấn Khải phát hiện không phải âm thanh của người kia, mới ngẩng đầu, thấy Vương Nguyên đỏ mặt đứng ở bên cạnh, mới nhớ ra, bên hắn lúc này không phải Tô Văn, càng ngày hắn càng cho rằng nam hài này là Tô Văn.

Không có tâm tình, hiện tại cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt, vẫn là coi người ta là một người khác. Vương Nguyên nếu biết được dần dần cậu đang trở thành một người thay thế, có thể hay không sẽ thực thương tâm. Hắn giống như là một sự đả thương nghiêm trọng nhất tới tự tôn của người khác.

Đứng dậy, nhét cây kem vào tay Vương Nguyên.

"Thời gian không còn sớm nữa, cậu về trước đi, ngày mai lại quét dọn. Cậu thích ăn kem hương thảo mộc, liền ăn hết đi, nếu còn muốn ăn, trong tủ lạnh vẫn còn, thời điểm cậu rời đi có thể lấy thêm."

Vương Tuấn Khải vào phòng ngủ một hồi sau đó trở ra, trên tay cầm áo khoác.

"Tôi ra ngoài chơi một lúc, lúc cậu rời đi giúp tôi khóa cửa."

Hai ngày nay rốt cuộc là sao vậy? Hắn như thế nào lại càng nhớ tới Tô Văn, còn nhầm lần nam hài này thành Tô Văn, hắn cần hảo hảo thanh tỉnh một chút.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Vương Nguyên có chút mất mát, hắn dường như đối với cậu rất tin tưởng, điều này làm cho mất mát trong lòng cậu lại có chút vui vẻ. Nhưng mà, ánh mắt kia của hắn là vì sao vậy? Thời điểm cậu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng thật đau đớn, mất mát. Hắn không muốn thấy cậu ở bên cạnh sao? Hay là hắn muốn ở bên canh hắn, cũng hắn chia sẻ que kem là một người khác? Cậu không nên cắn một ngụm kia, hắn chính là ghét bỏ vì cậu đã cắn qua, nên không muốn ăn nữa. Vậy, Vương Tuấn Khải không muốn thấy cậu sao? Nếu không muốn thấy cậu vì cái gì còn giữ cậu lại?

Quay đầu nhìn phòng khách, khẽ thở dài một tiếng, cậu trước tiên dọn dẹp sạch sẽ chiến trường này đã rồi tính sau.

Ga giường, vải bọc sofa, rèm cửa, thu thập quần áo đưa vào phòng giặt, quần áo chất đống như ngọn núi nhỏ, Vương Nguyên xắn lại tay áo, cho hết quần áo vào máy giặt. Trong khi máy giặt hoạt động, cậu lại quay trở lại phòng khách, đem toàn bộ căn phòng dọn dẹp sach sẽ. Quỳ rạp trên sàn nhà mà cọ rửa, căn nhà này hình như đã rất lâu rồi không có người dọn dẹp qua, sàn nhà đầy vết ố bẩn khó có thể tẩy sạch, cậu ban đầu chỉ ngồi xổm, nhưng sau đó quỳ hẳn đầu gối xuống sàn, quỳ 2 giờ mà cọ rửa mới khôi phục được màu vàng ấm áp vốn có của sàn nhà.

Phơi xong quần áo, cậu mới phát hiện đã muộn như vậy. Lúc tới đây là 7h tối, hiện tại đã là 12h đêm, hai tay đã trắng bợt, đầu ngón tay nhăn nheo. Nhìn thấy căn phòng không còn sót một hạt bụi, Vương Nguyên lộ ra nụ cười tươi rói. Cậu đánh giá bốn phía xem còn bỏ sót chỗ nào chưa lau chùi không, ánh mắt lơ đãng liếc qua khung ảnh đặt trên ngăn tủ. Đó là ảnh chụp Vương Tuấn Khải cùng một nam nhân nữa, bọn họ đều cười đến thật vui vẻ, Vương Tuấn Khải thật sự hạnh phúc, người kia... chính là Tô Văn rồi.

Cậu hi vọng từ nay về sau, Vương Tuấn Khải sẽ từ từ vui vẻ trở lại, khôi phục đến hạnh phúc trước kia. Cho dù cậu làm không tốt, nhưng cậu sẽ hết sức chiếu cố, cho Vương Tuấn Khải những gì hắn muốn, chỉ cần hắn nhìn cậu một cái, biết được tâm ý của cậu. Người kia không phải đã chết rồi sao? Cậu có tin tưởng có thể chiến thắng một người đã chết, làm cho Vương Tuấn Khải dần dần thích cậu. Cho bọn họ thời gian, Vương Tuấn Khải nhất định sẽ để ý cậu.

Đến phòng bếp uống một chút nước, hắn đến giờ này còn chưa trở về, sợ chính là lúc hắn trở về lại thấy đói bụng. Nấu canh sau đó cho vào bình giữ nhiệt, đặt trên bàn trà trong phòng khách, thật là một căn phòng đẹp mắt.

Ngày mai cậu trở lại căn nhà này, còn có Vương Tuấn Khải, đều để chiếu cố hắn, cậu sẽ hảo hảo chiếu cố, làm cho Vương Tuấn Khải hình thành thói quen, yêu thích trù nghệ của cậu, rồi từ từ, Vương Tuấn Khải sẽ thích cậu.

Vương Nguyên rời đi một hồi, Vương Tuấn Khải cũng bị đuổi về nhà, nhìn thấy nhà cửa sáng sủa sạch sẽ, bình đựng canh ngon miệng trên bàn trà, Vương Tuấn Khải chính là nhíu mày.

Người kia là em phải không? Vì sao lại biết hắn thích cái gì? Cậu ấy quét dọn thật sạch sẽ, giống như thời điểm em còn sống. Thật giống! Nếu như không vì khuôn mặt, anh nhất định sẽ nghĩ tất thảy đều là em làm. Cậu ấy là thay em tới chăm sóc anh phải không?

- Hoàn chương 9 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro