CẬU ĐÁNG YÊU NHẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 喃杉
Trans by: Mây

"MBTI của cậu là cute sao?"
Khoảnh khắc nước lạnh tạt vào mặt, cảm giác nóng bỏng khó tả ấy trong giây lát tiêu tan, Mã Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại tạt nước vào mặt, cố gắng để bản thân thanh tỉnh chút.
Tay chống vào bồn rửa mặt nghỉ một lúc, Mã Gia Kỳ lại lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trong gương khuôn mặt mình có màu hồng dị thường có chút buồn cười, thậm chí cả tai cũng là màu hồng phấn.
Xem ra một lúc không thể nào hết được, anh ấy bất lực thở dài.
Nhớ lại cảnh lúc nãy bị các vị tiền bối trêu, Mã Gia Kỳ thấy có chút ngại ngùng, trước giờ anh ấy rất ít khi uống rượu, anh cũng không thích vị của rượu. Ai ngờ, tửu lượng chưa được mài dũa của anh có ngày lại thành chuyện cười cho người khác, chưa được nửa chai đã say ngất ngưởng rồi, nếu mà uống thêm chút nữa, sợ là sẽ ở trước ống kính xảy ra chuyện cười rồi.
Đỡ chán nghĩ lại những việc và lời nói mà mình vừa làm ra, Mã Gia Kỳ có một khắc cảm thấy hối hận, thế là đồng thời anh ấy cũng nghĩ, nếu Đinh Trình Hâm ở đó, chắc chắn sẽ cười anh cả buổi tối.
May mắn Đinh Trình Hâm không nhìn thấy trạng thái này của anh. 
Mã Gia Kỳ vừa nghĩ vừa gật gật đầu với mình ở trong kính.
Nước lạnh chỉ có thể tạm thời làm giảm cơn chóng mặt do rượu đem lại, được một lúc cảm giác ấy lại ập đến, Mã Gia Kỳ mơ mơ hồ hồ nằm xuống giường, trước hết là thấy tin nhắn của Trương Tống Văn lão sư, nhìn một hồi lâu mới nhìn ra đối phương hỏi anh có cần canh giải rượu không, câu từ có chút muốn tự nấu canh giải rượu cho anh.
Tuy không tỉnh táo nhưng Mã Gia Kỳ lập tức lịch sự trả lời lại ý tốt của Trương Tống Văn lão sư, không muốn làm phiền đối phương nửa đêm mà phải tự làm khổ mình.
Có thể là do say rượu, trả lời xong tin nhắn, anh vùi đầu vào chăn bông mềm mại, mí mắt muốn sập xuống vì buồn ngủ.
Quay cả một ngày, lúc này thật sự rất buồn ngủ, lại còn uống rượu nữa, cả người đều mơ mơ hồ hồ.
Nhắm mắt ngủ một lúc, đúng lúc anh sắp vào giấc ngủ, chiếc điện thoại đặt ở been cạnh kêu lên một cái.
Mã Gia Kỳ đột nhiên bị âm thanh này làm tỉnh, nhanh chóng nhướng mày, ngẩng đầu lên, đuôi mắt chứa một phần khó chịu khi bị làm phiền, đang định tắt âm điện thoại bỏ sang một bên, ai ngờ rằng trong cơn mơ hồ lại thấy tên ghi chú quen thuộc
— A Trình
Ồ là A Trình
Nhìn thấy tin nhắn, tay đang định tắt âm lại đổi thành mở khóa, bấm vào người mình ghim ở đầu tiên, thấy Đinh Trình Hâm gửi cho anh một đoạn ghi âm
"Tớ tam làm rồi! Cậu đang làm gì thế"
Âm thanh quen thuộc, ngữ điệu vui vẻ, dường như ngay lập tức có thể biến đêm có chút nóng nực này trở nên dễ chịu hơn, đầu óc hỗn loạn của Mã Gia Kỳ cũng có được một chút minh mẫn nhất định.
Khóe miệng anh ấy vô thức nhếch lên một nụ cười nhẹ, sau đó ngồi dậy và trả lời tin nhắn:
[có chút buồn ngủ, vừa chợp mắt một lúc]
Rất nhanh, Đinh Trình Hâm lại gửi 2 đoạn ghi âm
"Sớm thế này đã ngủ rồi á?"
"Để tớ xem cậu buồn ngủ như thế nào"
Vừa nghe xong đoạn ngữ âm, giây sau video wechat hiện lên, Mã Gia Kỳ bị âm thanh gọi đến làm giật mình, sau đó thấy khuôn mặt hơi hồng với đôi mắt thất thần của mình trên màn hình.
Xong rồi, không thể để Đinh Trình Hâm nhìn thấy được.
Vì không muốn bị nhìn thấy trạng thái đang say của mình, Mã Gia Kỳ trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lấy ra tốc độ đánh chữ nhanh nhất trả lời tin nhắn.
[Tớ chuẩn bị đi tắm, đừng gọi]
Nhưng Đinh Trình Hâm lập tức vạch trần lời nói dối của anh ấy [Cậu vừa nói buồn ngủ, sao giờ lại nói phải đi tắm rồi]
Bị vạch trần Mã Gia Kỳ có chút xấu hổ, đơ một lúc quay sang nhìn cái kính bên cạnh, chưa đến 2 giây lại thu tầm nhìn về, tự mình lẩm bẩm: "Không được"
Dáng vẻ bây giờ của anh ấy thật sự có chút không gặp được người khác.
Cùng lúc đó Đinh Trình Hâm vẫn đang gửi tin nhắn.
[Với cả cậu đi tắm thì sao không thể gọi điện với tớ]
[Cũng không phải chưa nhìn qua]
[Cậu có tớ đều có]
[Cậu không phải giấu ai đó ở đấy chứ Mã Gia Kỳ]
Cũng không đợi Mã Gia Kỳ nghĩ ra cách giải quyết, cuộc gọi tiếp theo của Đinh Trình Hâm lại đến, lần này Mã Gia Kỳ không dám cúp máy, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn nghe máy.
Đường truyền lag một chút, sau đó hiện ra hình ảnh khuôn mặt của Đinh Trình Hâm, nhìn anh ấy giống vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, màu da trắng hơn, màu sắc của môi càm thêm thu hút ánh nhìn.
Mã Gia Kỳ cố ý để điện thoại nằm xuống, chỉ lộ nửa bên mặt, giả vờ như bình thường nói: " Tớ vẫn chưa tắm, chỉ là có chút buồn ngủ nên chợp mắt một lúc, không lừa cậu"
Đinh Trình Hâm giống như nhìn ra gì đó, nhếch khóe môi cười " Ồ, thế bây giờ cậu đi tắm đi, không được cúp điện thoại"
"......"
"Thế này không tốt lắm nhỉ"
Trầm mặc hai giây, Mã Gia Kỳ thốt ra một câu
Đinh Trình Hâm nhướng mày, "Không tốt thế nào?"
Mã Gia Kỳ không biết trả lời thế nào.
Im lặng một lúc, Đinh Trình Hâm đổi một tư thế đắc ý nói "Mã Gia Kỳ cậu phải biết cậu chỉ cần mở miệng là tớ biết cậu nói thật hay nói dối"
"Còn muốn lừa tớ"
Khuôn mặt xinh đẹp trên màn hình lộ ra vẻ kiêu kỳ trông tinh nghịch sống động vô cùng, Mã Gia Kỳ nhìn hai giây, bất đắc dĩ mỉm cười, cuối cùng không nhịn đucợ phải giải thích " Tớ chính là uống nhiều rồi, mặt có chút hồng, không muốn để cậu nhìn thấy..."
"Để tớ xem xem hồng thế nào" Hỏi xong, Đinh Trình Hâm nhìn cười nói.
Nghe thấy anh ấy nói, Mã Gia Kỳ ngoan ngoãn để thẳng điện thoại, để Đinh Trình Hâm có thể nhìn cả mặt mình.
"Vẫn tốt mà, rất dễ thương luôn, thế này có gì mà không cho tớ xem được"
Câu "dễ thương" của Đinh Trình Hâm, lập tức làm mặt Mã Gia Kỳ nóng thêm vài phần, không nhịn được mà quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Biết ngay cậu sẽ cười tớ mà"
"Cười thì sao nào? Tiểu Mã hồng hồng rất dễ thương mà, cậu uống bao nhiêu? Mặt hồng thế này". Đinh Trình Hâm vẫn cố giả vờ nghiêm túc, nhưng ý cười tỏng mắt không nhịn được mà toát ra.
Nhớ lại hơn nửa chai mà mình cầm lên uống, chút lòng tự tôn của Mã Gia Kỳ bắt đầu vỡ vụn, anh gãi gãi mũi, nhẹ giọng nói "Một chai"
"Cậu nói dối" Đinh Trình Hâm lại lần nữa nhìn thấu.
"Ay ya" Mã Gia Kỳ sau khi bị vạch trần có chút buồn bực "Cũng hơn nửa chai"
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, Đinh Trình Hâm bên kia màn hình cười tươi hơn hoa, vừa cười vừa nói: "Nửa chai thì nửa chai, cũng tốt mà"
Nhìn thấy anh ấy cười mình như thế, Mã Gia Kỳ không vui mà quay đầu đi, nhỏ giọng nói " Sau này tớ không uống rượu nữa"
Dường như nhận thấy mình cười làm tổn thương đến Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm cũng dần không cười nữa, lại gần cam, dỗ dành:
"Ay ya, tớ  là cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu"
"Gia Kỳ của chúng ta chẳng nhẽ tức giận rồi sao"
Mã Gia Kỳ liếc anh một cái, ngạo mạn nói " Tớ mới không có"
"Ồ, không giận"
"Đinh Trình Hâm"
"Được rồi, không nói nữa, không nói nữa"
Sau việc này, Mã Gia Kỳ cũng tỉnh rượu một chút, không mơ hồ nữa, nhìn mặt Đinh Trình Hâm, anh vô thức dùng đầu ngón tay xoa xoa màn hình, nhẹ giọng hỏi: " Gần đây mệt không?"
Đinh Trình Hâm bên này đang sấy tóc, lần đầu tiên không nghe thấy, tắt máy sấy hỏi anh: " Cậu nói gì thế"
Lúc này Mã Gia Kỳ mới thấy mình nói một câu thật vô nghĩa, đi làm nào có không mệt, anh cười nói không có gì, sau đó thấy Đinh Trình Hâm đảo mắt một cái, rồi lại đi sấy tóc, anh bất ngờ nói một câu
"Tớ có chút nhớ cậu"
Mà lần này, tay Đinh Trình Hâm dừng lại.
Âm thanh ồn ào của máy sấy tóc vẫn tiếp tục, nhưng Mã Gia Kỳ lại chứng kiến được chóp tai của Đinh Trình Hâm dần biến hồng, giống của mình, đều hồng hồng.
Sau khi tắt máy sấy tóc, cuộc gọi vẫn chưa cúp, không còn nhìn rõ mặt đối phương nữa, nhưng Mã Gia Kỳ cảm thấy Đinh Trình Hâm hình như đang ở bên cạnh mình.
Họ vẫn câu được câu không nói chuyện với nhau, đến lúc cơn buồn ngủ lần nữa ập đến, Mã Gia Kỳ dần dần hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đến lúc tất cả chìm vào yên tĩnh, anh ấy bỗng nhiên nghe thấy Đinh Trình Hâm nói:
"Mã Gia Kỳ, cậu biết tại sao tớ lại bảo cậu dễ thương không?"
Lúc này anh ấy thực sự rất buồn ngủ, nhận thức cũng không rõ ràng nữa, nhưng anh ấy vẫn thuận theo câu hỏi của Đinh Trình Hâm mà trả lời "Tại sao?"
Rồi trong một đêm yên tĩnh và nhẹ nhàng như vậy, anh nghe thấy Đinh Trình Hâm nói:
"Bởi vì"
"Cậu là người mà tớ thích nhất, cho nên, cậu đáng yêu nhất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro