ĐỪNG SỢ, TỚ Ở ĐÂY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 小月亮和小太阳

Trans by: Mây




Đinh Trình Hâm vừa kết thúc quay Street Dance 6, trên đường về khách sạn, trong đầu anh không ngừng nghĩ về ánh mắt của những tuyển thủ bị loại nhìn anh, từng đôi mắt chân thành dường như đang nói với anh ấy, không sao, dũng cảm quyết định đi. Chính vì thế này mới khiến Đinh Trình Hâm càng thêm khó chịu hơn.

Sau khi về đến khách sạn, Đinh Trình Hâm hông nằm trên giường nghỉ ngơi, mà lại ngồi dưới đất cạnh cửa sổ, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, bất tri bất giác mà lại nhớ lại những chuyện trước khi xuất đạo.

Một tiếng gõ cửa vang lên, sau đó mở ra một kẽ nhỏ " Đinh Nhi~ tớ vào nhé". Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng đi vào, vừa bước vào cửa đã thấy bóng hình cô độc của Đinh Trình Hâm, anh ấy đang chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến bước chân của Mã Gia Kỳ, nhìn bóng lưng của Đinh Trình Hâm, liên tưởng tới quy định đào thải mà hôm nay anh ấy nói với mình, Mã Gia Kỳ lập tức hiểu rồi, anh đi qua đó, ôm lấy Đinh Trình Hâm từ phía sau, Đinh Trình Hâm bị dọa giật mình, không khống chế mà run một chút, sau khi phản ứng ra là Mã Gia Kỳ, lập tức ngã vào lòng Mã Gia Kỳ.

"Không sao, tớ ở đây mà" chính là câu nói này, sự ủy khuất trong lòng Đinh Trình Hâm lập tức bùng nổ, viền mắt anh hơi hồng, cố kìm không cho nước mắt rơi xuống, anh không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, nhưng Mã Gia Kỳ là ngoại lệ.

"Mã Gia Kỳ, tớ thực sự rất tệ, tớ lại để nhiều người đi như vậy rồi, tớ không giữ giữ được họ lại"Đinh Trình Hâm nghẹn ngào nói ra câu nói này, nước mắt không còn khống chế được nữa mà rơi xuống, tim Mã Gia Kỳ bị siết lại, anh ấy lại càng dùng lực ôm chặt lấy Đinh Trình Hâm "Nghe tớ nói này Đinh Nhi, thứ tệ là quy định, không phải cậu, sự dũng cảm của cậu làm bảy người chúng ta hoàn chỉnh xuất đạo, là cậu, là cậu khiến tớ tiếp tục kiên trì, cậu là tất cả của tớ, không có cậu, thì không có tất cả những thứ như bây giờ, không cần vì những tuyển thủ bị loại mà tiếc mà buồn, có lẽ họ sẽ phát triển tương lai theo một hướng tốt hơn, mà bọn tớ vẫn ở đây, bọn tớ sẽ mãi ở bên cậu, tớ, sẽ luôn yêu cậu, bảo vệ cậu" Đinh Trình Hâm nghe xong những lời này, không thể nhịn được nữa mà khóc to lên, Mã Gia Kỳ nghe tiếng khóc của Đinh Trình Hâm cũng không dễ chịu, nhẹ nhàng sờ đầu anh ấy, an ủi "Không sao rồi, không sao rồi"

Đinh Trình Hâm khóc xong mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi rồi, Mã Gia Kỳ nghe nhịp thở ổn định, từ từ nhẹ nhàng đặt Đinh Trình Hâm lên giường, nhìn hốc mắt Đinh Trình Hâm hơi xanh, mũi Mã Gia Kỳ bắt đầu nhức lên, viền mắt cũng hồng lên, anh cúi xuống hôn lên môi Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm cảm nhận được một mảng mềm mại, mở mắt dậy, Mã Gia Kỳ cúng ở lúc này buông anh ấy ra, nhìn đôi mắt đầy nước của Đinh Trình Hâm, anh nuốt nuốt nước bọt, lại xoa xoa đầu anh ấy, nói: "Ngủ ngon, tiểu hồ ly của tớ" Đinh Trình Hâm cười rồi, anh giơ tay ra sờ mặt Mã Gia Kỳ nói: "Cảm ơn cậu, đã cùng tớ nhìn hết sự tàn khốc của thế giới này, mà vẫn nguyện ý ở bên cạnh tớ"

Mã Gia Kỳ không nhịn được, nhắm mắt lại một lần nữa hôn lên mảng mềm mại ấy, khoảnh khắc nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, rơi xuống mặt Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm ngơ một lúc, dần dần nhắm mắt, hôn đáp lại.

Có lẽ sự đào thải rất tàn khốc, nhưng sau giông bão mới có thể thấy cầu vồng, cảm ơn cậu, Tiểu Mã Đề, cùng tớ trải qua giông bão, cũng nguyện ý làm làm chỗ chắn gió cho người thương tích đầy mình là tớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro