Chap 3: Xúc cảm về cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trễ rồi, Taekwoon nghĩ. Nhà họ tối om và yên tĩnh đến kỳ lạ, không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng gừ trầm thấp của Bibi đang nằm ngủ cạnh anh trên giường của anh và Hakyeon. Hồi trước Hakyeon từng nói với anh về chuyện để nó lên giường ngủ rồi, rằng nó rụng quá nhiều lông. Nhưng Taekwoon không thể cưỡng lại đôi mắt bé tẹo buồn ngủ của Bibi mỗi lần nó nhảy lên giường với anh, và sâu thẳm trong lòng anh biết rõ Hakyeon dù sao cũng chẳng bận tâm đâu.

"Bibi," Anh thì thầm, tay vuốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo con. "Bibibibibibi." Tên nó gọi nghe vui tai thật. Bibi mở mắt, há miệng ngáp rồi lại quay đầu ngủ tiếp.

Taekwoon ước gì mình cũng ngủ được. Sáng nay anh dậy sớm mà chẳng vì lí do gì cả. Mắt anh trĩu nặng và cứ muốn nhắm chặt lại, nhưng anh buộc chúng phải mở ra. Anh đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng thật tình anh vẫn không ngủ được mỗi khi không có ai ở nhà cùng anh.

Hakyeon đã nhắn cho Taekwoon trước đó, nói rằng cậu làm việc muộn nên sẽ về nhà trễ. Cậu hứa sẽ chỉ trễ nửa tiếng thôi, nhưng nửa tiếng đã qua rồi và hiện giờ đã là cả tiếng đồng hồ. Taekwoon có nhắn lại cho cậu, hỏi cậu đang ở đâu nhưng tới giờ vẫn chưa nhận được hồi âm. Taekwoon vừa lo lắng vừa thấy có chút bực mình, Hakyeon biết anh sẽ cảm thấy thế nào khi cậu không trả lời tin nhắn của anh mà.

Anh nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà. Không có viên gạch nào để đếm như hồi còn ở căn hộ cũ kia nữa. Chỉ một màu trắng toát, mịn màng. Vậy chắc là một viên gạch lớn đi, anh nghĩ. Vẫn đếm xem.

Một.

Taekwoon thầm rên rỉ. Anh mong chờ cái gì cơ chứ? Anh xoay người nằm nghiêng, chọc vào người Bibi và đánh thức nó. Anh tiếp tục chọt nó cho đến khi con mèo cào vào tay anh, một giọt máu nhỏ đọng trên da Taekwoon. Bibi nhảy xuống khỏi giường với vẻ khó chịu.

Tuyệt thật. Giờ thì Taekwoon vừa chảy máu vừa cô đơn một mình. Anh chùi chỗ máu vào áo sơmi.

Rồi anh nghe tiếng cửa trước mở ra. Người anh chợt cứng đờ. Đó hoặc là Hakyeon hoặc là kẻ trộm. Kinh nghiệm từ quá khứ cho anh biết người kia là Hakyeon, nhưng dù sao thì ... ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ.

"Chào mày, Bibi!" Một giọng nói cất lên. Đó nhất định là Hakyeon rồi, Taekwoon thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Hakyeon bước vào phòng ngủ, nở nụ cười khi thấy Taekwoon hẵng còn thức. "Chào," cậu nói, Taekwoon vẫy nhẹ tay đáp lại.

"Tớ xin lỗi vì đã về trễ, nhưng tớ có nhiều việc hơn tớ tưởng. Và rồi điện thoại tớ hết pin." Hakyeon thả người xuống giường, chợt khựng lại. "Cậu lại để Bibi nằm lên giường. Tớ nhìn thấy được lông nó đấy."

Taekwoon chậm rãi toét miệng cười, và Hakyeon bật cười to, phủi phủi đám lông mèo khỏi giường. "Lại còn ở phía bên giường của tớ luôn này, Taekwoon! Thật là," cậu lắc lắc đầu.

"Xin lỗi." Taekwoon nói, vươn tay ra giật giật tay Hakyeon. Hiểu được anh muốn gì, Hakyeon nằm xuống; không phải trên phần giường của mình mà là đè lên trên Taekwoon.

Hai người ngọ nguậy đôi chút, cố tìm một tư thế thoải mái.

Khi đã yên vị, không khí chợt tĩnh lặng. Taekwoon vòng tay ôm lấy Hakyeon, còn đầu cậu gối trên ngực anh. Cậu nhắm mắt lại khi Taekwoon chọt vào má cậu, một lần rồi lại một lần. Anh biết Hakyeon sẽ không thấy phiền và bỏ đi như Bibi.

Taekwoon thật sự rất thích những khoảnh khắc thế này, khi không gian trầm lặng và yên ả chỉ với hai người họ. Anh yêu cái xúc cảm có Hakyeon nằm trên người mình, cơ thể cậu đè lên người anh nằng nặng. Cảm giác thật tốt, rất rất rất dễ chịu, và đầy thư giãn. Anh nghe được tiếng Hakyeon ngâm nga khe khẽ, và mí mắt anh ngày càng trĩu nặng theo giai điệu đó.

Anh đã gần chìm vào giấc ngủ khi Hakyeon chợt nói, "Cậu biết không, tớ có thấy cái này trên mạng. Chúng được gọi là chăn trọng lực, và tớ nghĩ cậu sẽ thích nó lắm đấy. Nếu muốn tớ sẽ mua cho cậu một cái nhé."

Taekwoon cũng thấy chúng rồi. Thật ra, hồi nhỏ anh từng có một thứ gần giống vậy. Đó là một cái áo khoác trọng lực, một trong các bác sĩ đã đưa cho anh. Anh đã khá thích thú với nó, và anh nghĩ có lẽ anh cũng sẽ thích một cái chăn như thế nữa. Nhưng thật sự, bạn trai anh vẫn là nhất.

"Cậu thế chỗ nó có được hay không?" Anh hỏi, và Hakyeon cười khúc khích.

"Làm chăn trọng lực của cậu sao?" Cậu nói. "Đương nhiên là được rồi."

Điều này khiến Taekwoon thấy hạnh phúc, phi thường hạnh phúc. "Được." Anh nói, siết nhẹ vòng tay quanh Hakyeon. Tất cả đều yên tĩnh, không có bất kì tiếng động nào ngoài tiếng hít thở trầm thấp của bọn họ.

Và Taekwoon nhanh chóng ngủ thiếp đi, ôm lấy người bạn-trai-kiêm-chăn-trọng-lực thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro