Chap 5 : Bánh nướng nhỏ vui buồn lẫn lộn cùng chút bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suho đứng trước ban công phòng đọc sách trên lầu , phóng tầm mắt ra khu vườn xanh mướt tươi tốt. Anh luôn rất thích khu vườn nhà họ Wu. Bà Wu là một làm vườn tài ba, bà chăm bẵm những khóm hoa cùng cây cảnh lấp  đầy sân sau nhà mình và thậm chí còn đặt trong một hồ cá nhỏ . Đó như một lời nhắc nhở cho người chồng tham công tiếc việc  và đứa con trai đôi khi cũng vậy của bà, bạn cần trở về nhà và hãy để  thiên nhiên giải quyết các  vấn đề của bạn thay vì tự mình tìm cách gỡ gạc.

Suho mỉm cười khi nhớ về mẹ của Kris, bà Wu. Bà cũng  như một người mẹ đối với anh . Cha mẹ  Suho  luôn quá bận rộn với công việc và các chuyến bay đến các nước khác nhau. Anh hầu như không nhìn thấy họ, do đó toàn bộ  thời gian của anh là ở cùng với dì May và người em họ Kris. Anh lớn lên cùng  Kris, cạnh tranh chơi bóng rổ và ném đá vào những con cá dưới hồ. Tuy thế anh lại  không hoàn toàn bắt kịp độ phát triển của tên cao kều kia, nhưng anh thực sự rất  hài lòng với đứa em họ của mình. Chắc chắn , họ có ganh đua, nhưng đó chỉ là nêm thêm gia vị cho cuộc sống mà thôi.

Suho biết cha Kris đặt rất nhiều áp lực lên cậu. Ông luôn muốn Kris  tiếp nhận kế nghiệp  gia đình và cả việc kinh doanh .Khi WOAHT được thành lập, ông muốn Kris làm Giám đốc, nhưng Kris không muốn bị  giam cầm trong một văn phòng ngột ngạt. Cậu muốn bay nhảy nhiều hơn do vậy  ông Wu quyết định sử dụng lựa chọn số 2, Suho.

"Cháu là một người đàn ông thông minh với những kỹ năng tuyệt vời. Cháu biết cách trò chuyện với mọi người và cháu luôn  lắng nghe những người bên dưới, cháu rất tốt, "ông Wu nói với Suho, vỗ nhẹ lưng anh. "Ta nghĩ rằng cháu sẽ là một giám đốc tốt, thậm chí có thể còn  hơn con trai ta rất nhiều."

Suho tự coi mình thật may mắn. Anh ngồi lên  vị trí cao nhất với thời gian ngắn nhất. Một công việc được trả lương cao , một ngôi nhà đẹp để sống, xe xịn để đi, một gia đình để nương tựa (gần như vậy) anh thực sự rất hài lòng  với cuộc sống và những cống hiến của bản thân cho xã hội.

Nhưng sâu thẳm bên trong, Suho ghen tị với Kris. Anh không phải ghen tị về tiền bạc hay là vẻ bề ngoài rạng ngời (Kris thích giả thiết đó),  mà chỉ đơn giản là  Kris có một gia đình . Cậu có một người chồng  yêu thương ,tận tâm và một cô con gái bé bỏng. Cậu đã có một người mẹ tuyệt vời và một người cha mặc dù trong sâu thẳm thâm tâm mình  chắc chắn ông không phải một thiên thần, nhưng  ít nhất cậu cũng có.

Anh đã không gặp cha mẹ của mình trong suốt 10 năm qua. Họ  quá bận rộn với những chuyến bay và cả lịch làm việc, họ hầu như không có thời gian để dừng lại nhìn con trai họ. Sinh nhật không đến được, chỉ có những tấm tiếp được viết bởi thư ký và các cuộc điện thoại thậm chí không kéo dài quá nổi 10 phút. Vào cuối một ngày bận rộn, Suho sẽ dọn đồ đạc, lái xe đến Gangnam, nơi anh đã mua một căn biệt thự trị giá 2 triệu USD, với nhiều phòng tắm và phòng ngủ, hồ bơi riêng , phòng ăn bày trí trang nhã, thuê đầu bếp 5 sao để nấu những bữa ăn hấp dẫn và cả spa ngay trong nhà.

Nhưng nơi đó, dù có trang hoàng lộng lẫy đến đâu, thì vẫn luôn trống trải.

Suho nhìn xuống Kris, người đang đung đưa con gái mình trong vòng tay . Tao nhìn đầy trìu mến và Kris đi đến hôn chồng mình. Suho nhìn xuống và thở dài. Cho dù  anh có ganh đua cùng Kris bao nhiêu đi chăng nữa hơn cả rất nhiều thứ , điểm số, thể thao, những cô gái ... có một thứ làm  Suho cảm thấy như mình thật sự đã thất bại.

Cậu  có một  ai đó yêu mình  . Cậu có một gia đình. Cậu rất  hạnh phúc.

Suho thở dài và bỏ đi. Có lẽ một ngày nào đó, vận may của mình sẽ đến.

********************

Một ngày mới lại đến với  Chanyeol, Kai và Sehun, cũng có nghĩa là họ sẽ phải quay  lại lớp học của mình. Xiumin bước vào cùng với đống thức ăn trong tay , những chàng trai đều đã  sẵn sàng tới lớp. Những chàng Búp bê sẽ đến phòng khám của Jongdae để kiểm tra thêm.

"Của hyung! Một chiếc cupcake! "Mike đưa mỗi  người một  chiếc cupcake  sôcôla phủ kem tươi. Luhan nhận lấy chiếc cupcake và cắn một miếng vào nó, kem tươi dính trên chóp mũi cậu.Làm  Sehun bật cười khúc khích.

"Luhan, Có cái gì đó trên mũi em kìa." Luhan xoa xoa chiếc mũi, lau chỗ kem tươi  nhưng sau đó nó lại vương hết lên cả cằm và má cậu.

"Em có một chút trên đây ... oh không sao đâu, để anh." Sehun dùng ngón tay  lau chỗ kem còn dính trên khuôn mặt cậu. "Tại sao em ăn uống lộn xộn vậy? Giờ kem dính đầy trên mặt em này. "Anh lau sạch ngón tay mình. "Có muốn một chiếc khác?" Luhan gật đầu. Cậu thích những món ngọt, và cupcake này thật ngọt ngào.

Sehun đưa cho cậu  một cái  khác. Luhan liếm môi trước khi ngoạm một miếng thật  lớn . Baekhyun quan sát em  trai ăn và mỉm cười. "Luhan rất thích đồ ngọt."

"Thật không?" Sehun nhìn Luhan. "Em có muốn anh mang một chút bánh brownie về cho em ?"

Có vẻ như 'brownie' là một từ ma thuật. Mắt Luhan sáng rực lên ngay lập tức , cậu  nhìn Sehun, ngoác miệng cười thật rộng  rồi gật đầu cái rụp một cách nhanh chóng như một đứa trẻ  bám chặt  tay áo Sehun. Sehun mỉm  cười trước sự dễ thương của Luhan và vò rối mái tóc cậu bé. "Aw, Em dễ thương ghê." Luhan vui vẻ mỉm cười  và tiếp tục ăn.

"Em ấy thích như vậy, em ấy thích được khen  dễ thương." Baekhyun giải thích. Kyungsoo mặt khác đang nhìn vào cuốn sách Mike mang cho cậu. Là Bạch Tuyết và 7 chú lùn. Cậu nhìn những bức tranh một cách thích thú , quan sát  hết tất cả những chú lùn.

"Em biết tất cả tên của họ! Đây là Doc, Grumpy, Happy, Sleepy, Bashful, Sneezy và dopey! "Lucy chỉ vào từng chú lùn một ,  giơ nắm tay bé xíu lên tỏ vẻ đắc thắng khi đã kể được hết tên  tất cả họ. Kyungsoo gật đầu, tập trung vào cuốn sách của mình.

"Kyungsoo, em có muốn anh mang về  thứ gì không?" Kai hỏi, nhìn vào Kyungsoo. Kyungsoo lắc đầu , Kai nhíu mày. "Hmm, Một vài cuốn sách  ảnh thì sao nhỉ? Một trò chơi ? Anh không muốn em buồn chán khi  chờ bọn anh ở nhà. "

"Đừng lo hyung! Anh ấy có thể chơi với bọn em ", Mike nói!. Kai thở dài và nhìn Kyungsoo. "Em chắc mình sẽ ổn chứ?" Kyungsoo gật đầu.

"Được rồi, chiếc cupcake cuối cùng! Ai muốn ăn nó nào? "Xiumin hỏi. Luhan dơ cao  tay mình lên . Cậu thích cupcake, cậu muốn một cái nữa.

"Xin lỗi Luhan yêu quý , nhưng Baekhyun chưa  ăn bất kỳ cái nào. Anh sẽ để cái này cho em ấy. "Xiumin đưa Baekhyun chiếc cupcake, Luhan rất thất vọng. Baekhyun nhận thấy nỗi buồn trong đôi mắt rũ xuống của Luhan , anh đã bẻ đôi chiếc  cupcake của mình và cho Luhan một nửa. Cậu cho Luhan một nửa, phần kem cho Kyungsoo và nửa còn lại cho Chanyeol.

"Cho anh nè."

"Anh?" Chanyeol nhìn cậu ngạc nhiên.

"Em để ý anh chưa ăn bất kì cái nào. Lấy cái này đi. "

"Được rồi, chúng ta có thể cùng chia sẻ nó." Chanyeol  tiếp tục bẻ đôi nửa chiếc cupcake kia và đặt nó lên môi Baekhyun. "Nói ah nào."

Baekhyun mở miệng và để Chanyeol đút cupcake cho mình . Cậu mỉm cười cùng vị ngọt của chiếc cupcake, làm đôi mắt  mình cong lại thành hình lưỡi liềm. "Nhìn kìa, Kyungsoo hyung có kem  trên mũi anh ấy!" Mike chỉ vào Kyungsoo và tất cả mọi người đều bật cười. Luhan giúp lau đi chỗ kem trước khi tự mình ăn chúng .

Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra với họ , đây là lần đầu tiên những chàng Búp bê cười vui đến vậy kể từ khi  họ đến đây. Tiếng cười của họ hòa vào nhau thật đáng yêu.

"Được rồi, các em nên đi thôi." Xiumin kiểm tra đồng hồ. Các chàng trai nắm lấy cặp sách của mình, đã sẵn sàng rời đi. Sehun xoa đầu Luhan. "Anh sẽ về  sớm thôi. Chờ anh, được chứ? "Luhan rên rỉ một chút và nắm tay  Sehun, lắc đầu.

" Luhan, giờ Sehun phải đến lớp. Cậu ấy sẽ về nhà sớm thôi cùng với rất nhiều bánh brownie mà em muốn nữa . "Xiumin dỗ dành. Luhan bĩu môi và để cho Sehun đi.

"Tạm biệt Kyungsoo, gặp em sau." Kai vẫy tay. Kyungsoo gật đầu và vẫy tay chào lại. Sau tất cả những lời 'tạm biệt và' sự quan tâm ‘ của các chàng trai cuối cùng cũng rời đi.

"Vâỵ,  giờ chúng ta cũng nên đi thôi, đến giờ các em đi kiểm tra rồi. Đi nào, chúng ta đi tìm Jongdae thôi. "Xiumin  nhắc nhở  tất cả mọi người  khi họ chuẩn bị  ra ngoài một lần nữa.

*************

"Cậu biết đấy, đối với một cậu bé không thể nói chuyện, Luhan có gì đó hơi kỳ quặc khi cứ  bám dính lấy cậu." Kai nói với người bạn thân nhất của mình khi họ bước vào cổng trường đại học. Ngày nghỉ lễ đã kết thúc ,tất cả  sinh viên đều đổ về trường, trao đổi những câu chuyện thú vị về kỳ nghỉ và những đàn đúm trong mùa hè.

"Cậu nghĩ vậy?"

"Ừ, tớ nghĩ rằng em ấy thích cậu." Kai trêu chọc. Sehun đấm vào mặt đứa bạn. "Im đi đồ ngốc."

"Thừa nhận điều đó đi, em ấy rất thích cậu ."

Sehun nhăn mũi. "Được rồi đúng thế thì sao, khi mà ..."

"Này Kai", ba cô gái bước tới chỗ hai chàng trai. Tất cả họ đều có mái tóc nâu nhạt và những đường cong  hoàn hảo với làn da rám nắng khỏe khoắn . Có vẻ như họ đã dành toàn bộ ngày nghỉ để phơi mình dưới ánh nắng mặt trời tại bãi biển nào đó càng nhiều càng tốt.

"Chào  Yura, Hyeri," anh thơt hắt ra "Chào Minah."

"Chào  Kai, tớ đã xem màn biểu diễn của cậu tại bữa tiệc của  Jin Young. Nó thật tuyệt ! "

"Cái đó á? Cậu thích nó? "

" Tất tần tật ! Cậu giỏi hơn so với tưởng tượng! "Các cô gái cười khúc khích. Chuông reo báo hiệu giờ vào lớp đã bắt đầu. Minah vuốt tóc ra sau và mỉm cười. "Tớ nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại ở đâu đó sau."

"Ừ, hẹn gặp lại." Ba cô gái rời đi , Sehun chọc chọc cánh tay  bạn mình.

"Cậu làm được rồi ! Cậu cuối cùng cũng  nhận được sự chú ý của Minah! "

Kai cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung.  Anh đã phải lòng Minah ngay từ đầu năm học tới giờ , nhưng là một người sợ thất bại và cũng không khéo ăn nói,nên anh chưa bao giờ có đủ can đảm để nói bất cứ điều gì. Cho đến tận bây giờ. Hôm nay, cuối cùng anh cũng  nhận được sự chú ý từ cô.

Oh đúng vậy, thời đại mới này sẽ rất tuyệt đây.

*************

Chanyeol đang ngồi trong lớp học, mòn mỏi đợi chờ vị giáo sư siêu trễ Jung xuất hiện .  Người đàn ông  không có chút khái niệm nào về đúng giờ. Chanyeol quyết định có thể nên chợp mắt một lúc , nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng ồn của những học sinh khác đang bước vào.

"Cậu đã nghe tin tức về trận xả súng tại một câu lạc bộ chưa ?"

Câu lạc bộ? Xả súng?

"Tất nhiên rồi! Câu lạc bộ đó được gọi là Câu lạc bộ Y. Được cho là, cùng một nơi hai chị em người mẫu Jessica và Krystal đã từng đến! "

"Chị em người mẫu đã đến đó ? Chắc hẳn có rất nhiều cô gái xinh đẹp ở đó! "

"Oh  cậu biết không! Anh trai tớ đã nói với tớ rằng câu lạc bộ đó chỉ phục vụ những vị khách đặc biệt . Cậu thậm chí không thể vào trong trừ khi cậu là chủ sở hữu của 3 chiếc Rolls Royce và tên cậu đã xuất hiện trên các mặt báo không dưới 15 lần. "

"Woah,ước gì chúng ta có thể đến một câu lạc bộ như thế."

"Đáng tiếc thay nó đã đóng cửa. Không thể tưởng tượng được những thiệt hại mà nó phải chịu đựng. "

"Không, nó không tổn thất nhiều. Anh trai tớ nói câu lạc bộ đã đánh mất tài sản quý giá nhất của họ, được cho là những con Búp bê. "

"Những con Búp bê?"

"Đúng vậy, Búp bê sứ. Chúng là nguồn thu nhập lớn nhất của câu lạc bộ. Nếu  mất nó, nghĩa là  mất tiền. "

"Nguồn thu lớn nhất của câu lạc bộ là một loạt những con Búp bê?" Một trong những sinh viên buông lời giễu cợt. Chanyeol vểnh đôi tai lớn của mình lên nghe ngóng thêm .

"Tớ không biết. Đó là một bí ẩn. Tớ đã hỏi anh trai đó chỉ là một nhóm những con Búp bê thôi mà, anh ấy cười và lờ tớ đi. "

"Có thể họ cũng là người. Ý tớ  là, chúng ta  không thể làm bất cứ điều gì với những con Búp bê, và tớ chắc quan hệ cùng chúng cũng chẳng phải một trải nghiệm dễ chịu tẹo nào. "Các chàng trai phía sau lớn tiếng cười.

"Đúng vậy cùng đôi mắt to và làn da trắng xứ ..."

"Có thể trong khi làm, họ sẽ " Xin chào ! Tôi là Barbie! "Những đứa trẻ cười hô hố với những lời đùa chẳng ra đâu vào đâu của riêng  họ , Chanyeol trợn tròn mắt.  Đúng là bọn tân sinh viên thiếu hiểu biết.

Anh không thể không cảm thấy một  xúc cảm kỳ lạ trong tim mình. Búp bê?  Mắt to , da trắng xứ?

Ngay lúc đó, giáo sư Jung bước vào với mái tóc lộn xộn cùng  áo sơ mi chưa bẻ cổ ,cài lệch vài nút. "Xin lỗi các em. Tôi chỉ làm một trận ... Ý tôi là có buổi họp với Thầy Kim chủ nhiệm khoa. Xin lỗi về điều đó. "

"Tớ nghe nói ông ấy đã quan hệ với thầy chủ nhiệm khoa Kim Jaejoong." Một trong những sinh viên năm nhất nhiều chuyện thì thầm.

"Thật chứ, có lẽ đó là lý do tại sao ông ta thậm chí có thể trở thành giáo sư. Ý tớ là xem nào, ông ta không có ... "

"Bạn sinh viên năm nhất kia có thể im lặng được không?" Chanyeol gầm gừ, rõ ràng đang rất khó chịu với tất cả những  tiếng xôn xao kia. Cậu tân sinh viên đó ngậm miệng lại và giờ học bắt đầu khi  giáo sư Jung cố gắng giải thích về các khái niệm đằng sau vật lý lượng tử.

Chanyeol chăm chú nhìn lên bảng, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy trong đầu chỉ là một cậu bé với mái tóc nâu cùng mắt cười xinh xắn.

*****************

"Được rồi, huyết áp ổn, nhịp tim cũng bình thường ...", Bác  sĩ Kim Jongdae kiểm tra danh sách của mình trên tấm bìa kẹp hồ sơ  khi anh và y tá của mình làm một loạt kiểm tra tổng thể lên những cậu Búp bê đang bị thương. "Những vết  thương của  em vẫn đang dần lành lại và không có bất kì vết thương nghiêm trọng xảy ra. Hãy nằm xuống. "

Baekhyun leo lên chiếc bàn kiểm tra sức khỏe. Cậu mặc chiếc áo dài màu xanh dành cho bệnh nhân. "Được rồi, Baekhyun, mở chân em ra." Baekhyun cứng người khi nghe yêu cầu.

Jongdae đặt tay lên đùi Baekhyun. "Baekhyun, anh cần chắc chắn rằng em không có bất cứ thương tích nào ở những nơi khác nữa. Anh sẽ không làm em đau đâu; Anh chỉ muốn giúp em. Thả lỏng ra , được chứ? "Anh xoa nhẹ đùi Baekhyun  để cố gắng làm cậu thoải mái. Baekhyun hít vào một hơi thật sâu và nghe theo.

Jongdae đẩy chiếc áo choàng Baekhyun lên. Khi thấy những thứ trước mặt mình khiến anh đánh rơi chiếc kẹp hồ sơ , thậm chí cả các y tá  cũng thở không ra hơi trong nỗi khiếp sợ.

Chưa bao giờ  Jongdae nhìn thấy bất cứ thứ  gì  như thế này trong cuộc đời mình.

************

Một người đàn ông trung tuổi, mặc bộ đồ màu xanh ngồi xuống  chiếc ghế da mới của mình, hút điếu xì gà trên tay. Một ngày dài tệ hại, và một tuần thậm chí còn lâu và khủng khiếp hơn. Câu lạc bộ của ông đang đóng cửa, áp lực từ những khách quen ngày một tăng và nhân viên của ông thì lại liên tiếp thôi việc. Thở dài. Mọi thứ đều không đi theo cách ông muốn .

Điện thoại reo vang , ông nhấc lên. Với một tiếng gầm trong giọng nói của mình, ông cất tiếng trả lời "Các cậu đã tìm ra chúng?"

"Vẫn chưa thưa ngài. Các băng nhóm khác cũng vậy . "

"Gửi thêm một nhóm tìm kiếm nữa. Lật tung  toàn bộ thành phố Seoul này lên. Đập phá từng ngôi nhà, gây ra hỗn loạn, tao không quan tâm.Nghĩa là tìm thấy chúng trước khi tao tìm thấy mày. "

"Dạ vâng thưa ông chủ." Ông ngắt điện thoại  và ném nó vào một góc. Ông dập tắt điếu xì gà và cởi áo khoác của mình ra. Thật là một ngày kinh khủng  đối với ông. Ông đi về phía phòng ngủ của mình và dựa người vào cửa, cơ thể nóng ran như dự đoán.

Có ai đó vẫn  đợi ông. Ông mỉm cười vì điều đó.

Và đây là cách ông thích làm vào những đêm căng thẳng cô độc của mình.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mình có cảm giác chap này mình trans không được mượt, vẫn còn hơi cứng. Mong mn cho mình nhận xét để mình có thể hoàn thiện hơn ở những chap sau nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro