Chap6.3 : Em ấy sẽ cưới tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại anh đột nhiên rung rồi màn hình sáng lên báo hiệu một là có người đang gọi đến hoặc anh  nhận được một tin nhắn mới. Lu Han mở khóa điện thoại của mình ,đó không phải là một mật khẩu khó đoán. Đó là ‘Sehun’. Lu Han cũng bí mật thay đổi mật khẩu điện thoại của Sehun thành  tên của mình (Lu Han) để cho công bằng.

Anh nhìn tin nhắn mình mới nhận được:

Từ: Adorbz Kyungsoo <3

Em là 4D Mommy ~ Em hy vọng chúng ta vẫn sẽ là bạn!

Một cảm giác ấm áp lan ra từ ngực của Lu Han đến hết  toàn bộ cơ thể anh. Ngực anh đập liên hồi và anh phải cố gắng lắm để có thể thở được. Lu Han đỏ mặt nắm chặt điện thoại của mình trong tay .

“Em ấy gọi cho mình là Mommy ….”

Lu Han vẫn còn  cảm thấy choáng váng  từ cái tin nhắn kia. Anh  không biết lý do tại sao  nhưng anh vô cùng xúc động. May mắn thay chiếc sân chơi nằm ngay bên trái trục đường chính. Nên  Lu Han có thể dễ dàng hơn tìm đường trở về nhà  Sehun.

Anh dảo bước trên đường . Quấn lại khăn quàng cổ lên đầu. Thời gian này anh phải cẩn thận hơn. Lu Han không còn đủ sức để lại bị  fan cuồng tấn công một lần nữa. Lu Han chuẩn bị gõ cửa nhà Sehun nhưng ngạc nhiên thay người ngay sau đó đã lao ra khỏi cửa.

Sehun nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó kéo Lu Han theo sau mình.

“Lu Han chúng ta  muộn quá rồi! Chỉ cần làm theo tôi! Tôi đã cầm theo thức ăn của anh rồi!” Sehun hét lên, quay đầu  lại. Lu Han chớp mắt, không thực sự hiểu hết tình hình.

Chỉ có một ý nghĩa thoáng qua trong tâm trí Lu Han.

“Sehun, chúng ta hãy kết hôn ở Trung Quốc và có một gia đình thật đẹp ~!”

Sehun ngay lập tức ngừng mọi hoạt động làm cho Lu Han đâm xầm vào lưng cậu.

Lu Han đoán rằng Sehun có lẽ  đang nghĩ về nó.

Sehun kết thúc bằng một cái đập nhẹ lên đầu Lu Han.

Họ đã đến đúng giờ. Chính Thầy Kim cũng đến muộn nên  ông đã không chú  ý  đến Sehun và Lu Han đang hòa lẫn vào trong đám đông các chàng trai, trước cửa phòng thay đồ. Họ có tiết thể dục  trong vài giờ đầu . Sự phàn nàn của các sinh viên làm thầy Kim cuộn tròn mắt của mình  khi ông mở  cánh cửa phòng.

Các chàng trai đều đã đi đến những chỗ riêng của mình trên băng ghế và đặt túi của họ trên đó. Lu Han ép chặt  mũi mình với ngón tay . Anh không thích thứ mùi mồ hôi kinh tởm này. Điều đó khiến anh cảm thấy thật nhơ nhớt . Sehun uể oải đi vào góc riêng của mình và bắt đầu cởi quần áo của mình ra .

Mắt Lu Han dán trên ngực trần của Sehun. Nó  là gần như không chê vào đâu được giống như của Lu Han. Người trẻ hơn nhận thấy nơi Lu Han đang nhìn chằm chằm vào khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu nhanh chóng mặc quần thể thao và một chiếc sơmi bên ngoài chiếc ba lỗ mà đen của cậu.

“Lu Han. Thay đồ của anh đi.” Sehun bối rối nói. Cậu không nhận thấy rằng tất cả các chàng trai ở đây đang nhìn chằm chằm vào Lu Han. Họ mong chờ được thấy làn da  đẹp đẽ và hoàn hảo của anh có đúng  như lời đồn đại . Lu Han tuy nhiên không nhúc nhích. Anh lo lắng vân vê gấu áo mình.

Muốn Lu Han  thay đồ trước mặt họ! Họ không xứng đáng. Không ai khác ngoại trừ Sehun được phép  chiêm ngưỡng làn da của Lu Han. Anh vẫn luôn  mặc quần short, không quan tâm nếu ai đó sẽ nhìn thấy đùi của mình. Nhưng  giờ đây, khi biết ngượng ngùng nhiều hơn. Anh đã có thể nghe theo giọng nói yếu ớt của Sehun,  luôn luôn nhắc nhở  anh không nên phô bày qua nhiều da thịt không cần thiết.

Đây là lúc để Lu Han nghe theo  Sehun.

Sehun thở dài, chộp túi của Lu Han và nắm lấy cánh tay của người đứng sau. Cậu đẩy cậu bé vào chiếc nhà vệ sinh nhỏ bên trong phòng thay đồ và khóa cả hai lại trong đó.

“S-Sehun em đang đ-”

“Cởi quần áo ra”.

Lu Han nao núng.  Sehun đã bảo Lu Han cởi quần áo của mình ra? Người như Sehun cũng là người có thể  vui vẻ  đốt hết tất cả những bộ quần áo hở hang của Lu Han?Cáu bẳn được viết rõ trên khuôn mặt của anh khi Sehun ngay sau đó quay người lại, đối diện với cánh cửa.

“Đừng lo, tôi sẽ không nhìn trộm .”

“Em có thể nhìn  nếu em muốn. Anh không nghĩ ….. thực sự ….” Sau những thứ vừa rời khỏi miệng Lu Han, người Sehun như căng lên. Có chuyện gì đã xảy ra với cả hai người vậy? Lu Han là một chàng trai. Vậy, tại sao họ lại hành động như thể Lu Han là một cô gái , người rõ ràng  không thể biến thành giới tính trái ngược  được?

Sehun cũng không biết. Cậu chỉ hy vọng rằng Lu Han sẽ nhanh nhanh lên. Người đằng sau đáng ngạc nhiên đã không trêu chọc Sehun  cũng không bình luận số ý kiến hư hỏng ​​như “em có muốn chạm vào anh? “ hay “là bạn trai của anh do vậy chúng ta có thể quan hệ ” hay mấy kiểu tương tự khác mà Lu Han sẽ thường  nói.

“Anh xong rồi.”

Sehun cuối cùng quay đầu lại.

Và câu đã phải hối tiếc ngay sau đó.

“Lu Han  sao anh vẫn chưa mặc quần áo?”

“Anh đang mặc boxer rồi.”

“Anh vẫn đang trần như nhộng . Trời, Có chuyện gì với anh vậy?” Sehun lên cơn giận khủng khiếp với người lớn hơn . Cậu cho Lu Han sự riêng tư anh xứng đáng được nhận và rồi xem những gì anh đang đáp trả này? Tận dụng cơ hội đó.

“Đây là cơ hội hoàn hảo Sehun!” Lu Han mỉm cười với vẻ mặt biểu lộ bất bình thường.

“Quan hệ đi! Chúng ta có thể làm theo bất kỳ cách nào mà em muốn. Ngay cả  em muốn anh hét lên anh cũng  sẽ sẵn sàng làm điều đó ~”

Mắt Sehun giật giật. Ít nhất cậu đã đoán đúng.Mặc dù vậy cậu vẫn phải giữ bình tĩnh .Cậu cẩn thận đi đến bên túi của Lu Han tìm kiếm chút quần áo để mặc vào cho người kia. May mắn thay cậu đã tìm thấy một chiếc quần short đen. Cậu thậm chí cũng chẳng có hứng thú muốn biết  lý do tại sao Lu Han lại ngẫu nhiên mang quần short  trong túi xách của mình chứ  không phải là một bộ quần áo thể thao mà anh phải  có mới đúng.

Nhưng nó vẫn chưa  đủ. Cậu cần phải tìm một chiếc áo khoác hay cái gì đó khác có thể che thân trên của  Lu Han lại. Áo sơ mi của mình! Tại sao cậu không nghĩ ra nó sớm hơn? Sehun cởi áo và ném nó vào đầu Lu Han.

“Mặc cái này và quần short của anh vào.  Anh phải thay xong  trong hai mươi giây. Không  anh sẽ -”

“Anh không thể Sehun.” Lu Han lí nhí .

“Tại sao?”

“Anh không muốn bọn họ nhìn thấy chân anh!” Lu Han lắc đầu. Không ai ngoại trừ Sehun. Anh lặp đi lặp lại nó một nghìn lần nữa trong đầu. Sehun gãi đầu. Lu Han thực sự muốn thử thách tính kiên nhẫn của cậu? Nếu cậu muốn Lu Han thay đổi suy nghĩ của mình, vậy phải nghiêm túc  nói một cái gì đó cái mà anh  thậm chí còn không dám mong ước được nghe tới:

“Tôi thích đôi chân của anh, Lu Han. Giờ thay đồ đi.”

Tim Lu Han lập tức tan chảy.

“Đây là Sehun ngọt ngào. Nhưng giả sử em nói rằng em yêu đôi chân của anh. Em có thể không  đơn giản chỉ là thích đôi chân thôi.”  Lu Han cười, nâng đôi chân trắng xứ của mình lên để  khoe với người kia. chúng  hoàn hảo, tất nhiên  Sehun sẽ muốn chúng rồi.  Lu Han kiêu ngạo đã quay trở lại. Và Sehun thật sự hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Cậu xua người kia nhanh chóng mặc quần áo mới của mình vào để cuối cùng họ cũng có thể bước ra ngoài. Lu Han ngoan ngoãn nghe lời Sehun. Áo sơ mi  quá rộng để có thể vừa với khung người mỏng manh của Luhan còn quần short thì hầu như đã bị che  mất. Anh phải cố gắng để mặt không ửng hồng quá đà khi nhớ lại câu nói vừa nãy của Sehun.

Tôi thích đôi chân của anh Lu Han.

Tôi thích đôi chân của anh.

Tôi thích anh.

“Lu Han! Đừng mơ mộng nữa!” Sehun đẩy chàng trai người Trung Quốc vẫn đang mê mẩn  ra khỏi nhà vệ sinh. Đa số các chàng trai trong phòng thay đồ thực tế đều đã đi mất. Chỉ còn vài người vẫn ném theo ánh mắt tò mò cùng ghen tị tới Sehun suốt từ nãy tới giờ. Những người đó chắc chắnđang rất ghen tị khi họ liên tục ‘tch’. Nhưng Sehun  thực sự không quan tâm nhiều.

Cho đến khi một người nào đó có vóc dáng quen thuộc ôm cậu từ phía sau.

“Sehun em ấm thật.” Lu Han vùi mặt vào lưng  Sehun. Anh vòng tay ôm lấy bụng của người kia. Cũng không thật sự có thể hiểu được. Sehun thành thực đã đơ cứng cả người . Luồng không khí lạnh vẩn vương lướt qua làn da run rẩy của cậu. Cậu đã cho đi chiếc áo sơmi của mình.

Giờ đây chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ như thể đang bước xuống địa ngục vậy.

Điều đó cũng giải thích lý do tại sao Sehun lại  thích cái ôm của Lu Han.

Chứ không phải là cậu thích Lu Han hay một cái gì đó tương tự như thế.

Lu Han cũng là người đang ủ ấm đủ để làm cho người Sehun ấm dần lên . Đó là lời giải thích hợp lý cho lý do tại sao Sehun không muốn đẩy người kia ra. Thật không may (cho Sehun)  Lu Han tách ra khi thầy giáo  của họ hét vào mặt những học sinh giục họ nhanh lên. Sehun vô thức rên rỉ, làm Lu Han đang đi phải sững lại. Anh có nghe nhầm không vậy? Anh chắc chắn mình đã làm cho người trẻ hơn vui. Anh  chuẩn bị tinh thần để oanh tạc cùng với những  thứ sến súa để cậu tập làm quen dần những thứ kiểu như này.

Lu Han chỉ cười khúc khích một chút, trước khi tiếp tục tiếp bước như không có gì xảy ra vậy.

Có vẻ như  hyung trẻ con đã trưởng thành lên một chút rồi đấy.

Sehun thở dài nhẹ nhõm.

Mọi thứ cho một khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro