Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porsche nhắm mắt lại, thở ra khi cánh cửa đóng lại sau lưng Chay và Kim, sự đau đớn và kiệt sức giờ hiện rõ trên khuôn mặt khi chiếc mặt nạ của Porsche tuột xuống.

Cậu ghét Chay lo lắng và Porsche thực sự ghét thể hiện yếu đuối trước mặt người khác. Chắc chắn rằng mối quan hệ của cậu với Big và Ken đã trở nên tốt đẹp hơn nhưng Porsche vẫn cảm thấy khá xấu hổ khi cậu đã ngất đi trước mặt họ.

Có tiếng gõ cửa nhưng Porsche chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã mở ra và Pete xông vào trong.

"Cái quái gì vậy Porsche!" Pete nói khi bước đến giường, giọng nói rõ ràng lo lắng khi anh kiểm tra chiếc Porsche.

"Tao ổn." Porsche nói khi cậu cố gắng kiểm soát cơn đau và sự kiệt sức của mình một lần nữa nhưng cậu đã thành công.

"Tại sao mày không nói bất cứ điều gì?" Pete hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng, anh thấy Porsche đã kiệt sức nhưng anh vẫn lo lắng. "Tao đã phải nghe tin từ Ken và Big rằng họ tìm thấy mày gần như bất tỉnh trong xe."

"Tao không nói bất cứ thứ gì vì Tankhun đang làm rất tốt và tao cũng không muốn làm cậu ấy sợ." Porsche nói một cách cẩn thận.

"Tất cả những gì cậu ấy có thể nói là Porsche đã rất xuất sắc, Porsche đã làm điều này và Porsche đã làm điều đó." Pete nói với một nụ cười nhưng anh ấy cau mày khi tiếp tục. "Cậu chủ sẽ rất buồn khi biết chuyện này."

"Chà, chúng ta không cần phải nói với cậu ấy mọi thứ." Porsche nói với vẻ mặt nhăn nhó và cậu lại cảm thấy xấu hổ.

"Tankhun không ngu ngốc."

"Tao biết điều đó." Porsche ho. "Ý tao là chúng ta không cần phải nói cho cậu ấy biết nó tồi tệ như thế nào, vì tao chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không đến đây và đọc hồ sơ y tế của tao đâu. Mày chỉ cần nói với cậu ấy rằng tao có một vài mũi khâu và thế là xong. "

"Ừa, điều đó có thể tin được" Pete nói. "Còn Kinn thì sao?"

"Còn Kinn thì sao?" Porsche nói khi thu mình lại, véo mũi nghĩ về người đàn ông lớn tuổi hơn. "Cậu ấy cũng không quan tâm đến tao vì vậy cậu ấy không phải là một vấn đề."

"Porsche .." Pete nắm lấy cánh tay không bị thương của Porsche.

"Tao không biết mày muốn tao nói gì, Pete." Porsche cười buồn. "Tao biết mày và mọi người đều nghĩ rằng Kinn quan tâm đến tao hơn bất kỳ ai khác nhưng tao không thấy vậy. Có thể cậu ấy đã làm nhưng tao rõ ràng đã làm điều gì đó nên cậu ấy đã chán ghét tao. Tao không muốn vướng vào các vụ rắc rối ".

Pete không biết phải nói gì nên anh bóp cổ tay Porsche và anh cứ ngồi đó cho đến khi Porsche ngủ thiếp đi.

------------------------------

Kim đang nằm trên giường của mình bên cạnh Chay, người cuối cùng đã ngủ và Kim đang kiểm tra điện thoại của mình vì anh ấy vẫn chưa thực sự mệt mỏi và anh ấy cảm thấy hơi bồn chồn.

Kim đã nhắn tin cho Kinn khi họ trở về phòng và anh ấy đang đợi anh trai gọi lại.

Kim nhìn người con trai đang say ngủ bên cạnh mà anh không kìm lòng được mà sờ lên mái tóc của Chay, nó mềm quá.

Thật kỳ lạ khi hai anh em Kittisawat đã bước vào cuộc đời của anh và hai anh trai anh và trở nên quan trọng như thế nào đối với họ.

Kim sẽ làm bất cứ điều gì cho Chay và anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy về bất kỳ ai khác ngoài những người anh em của mình.

Anh biết rằng Tankhun yêu Porsche và Chay theo cách kỳ lạ và mạnh mẽ của riêng mình và anh biết rằng cả Porsche và Porschay cũng yêu Tankhun.

Và Kinn...

Kinn, người anh trai yêu thương anh em trai mình đến mức anh ấy sẽ gánh vác công việc kinh doanh của cả gia đình chỉ để giữ cho họ được an toàn.

Kinn, bề ngoài lạnh lùng, cứng rắn và mọi thứ nên có của một trùm mafia, nhưng tất nhiên anh ấy quan tâm đến người thân của mình ngay cả khi anh ấy không thể hiện ra.

Nhưng bằng cách nào đó Porsche đã đánh thức điều gì đó trong Kinn, rõ ràng là đối với Kim và Tankhun, những người hiểu anh ta hơn cả bản thân anh ta đôi khi hiểu rõ.

Và họ thực sự hoan nghênh điều nó.

Điện thoại trên tay anh bắt đầu rung và tên của Kinn lướt qua màn hình làm gián đoạn suy nghĩ của Kim và anh hít một hơi thật sâu trước khi trả lời nó.

"Mày có ổn không, Kim?" Giọng Kinn cứng rắn nhưng có chút hoảng sợ trong đó.

"Tôi ổn." Kim cười khúc khích và anh ta nói với một giọng bình tĩnh. "Tôi và Chay đã trở lại tòa nhà và nó đang được canh gác cẩn thận đêm nay."

"Tốt." Kinn khẽ thở dài và giọng anh dịu đi. "Mày đã thấy Tankhun chưa?"

"Tôi đã lên phòng của Tankhun trước đó, anh ấy đang ngủ và mọi thứ dường như trong tầm kiểm soát."

"Thật tốt." Kinn nói. "P'Chan nói với chúng tao ngay sau khi cuộc họp kết thúc, nói rằng nhóm điều tra đã có mặt tại hiện trường. P'Chan cũng nói rằng một trong những vệ sĩ của Tankhun đã bị thương. Mày có biết ai không? "

"Ừ, về chuyện đó..." Kim hít thở sâu. "Anh đang ở một mình?"

Kim biết Kinn ghét thể hiện sự yếu đuối hay bất kỳ loại cảm xúc nào, ngoài sự tức giận, với bất kỳ ai. Anh ấy hiếm khi thể hiện cảm xúc ngay cả khi họ gần gũi với anh ấy và tin tức về Porsche sẽ khiến anh ấy tức giận hoặc buồn bã.

Anh nghe thấy khi Kinn di chuyển và sau đó anh nghe thấy tiếng đóng cửa yếu ớt.

"Tao đang nghe đây." Kinn nói cố gắng giữ bình tĩnh. "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Điều mà P'Chan không biết là Porsche là người bị thương, anh ấy là vệ sĩ phụ trách và là người thân cận nhất với Tankhun trong cuộc tấn công. Anh ấy không nói với ai rằng mình bị thương, may mắn là Big và Ken đã tìm thấy anh ấy trong xe, trong tình trạng bất tỉnh ".

"Mẹ kiếp!" Kinn nói và Kim có thể nghe thấy anh ta ngồi xuống với một tiếng thịch. "Thật là chết tiệt?"

"Nó có thể trở nên tồi tệ." Kim thở dài nói. "Porsche mất rất nhiều máu vì bị đâm, áo chống đạn của Porsche bị bắn 3 phát vào lưng và 3 phát vào ngực. Vì vậy, anh ấy có khá nhiều vết bầm tím và anh ấy bị gãy cổ tay trái. "

Điện thoại trở nên im lặng, tất cả những gì Kim có thể nghe thấy là tiếng thở gấp gáp của anh trai mình và trước khi Kim có thể nói thêm gì nữa, anh đã nghe thấy một nửa tiếng hét và mọi thứ bắt đầu đổ ầm ầm.

Kim thở dài vuốt mặt bằng một tay khi nghe anh trai trút giận, một lúc sau anh có thể nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt và giọng ai đó hỏi Kinn có ổn không.

Điều đó khiến Kinn vượt qua cơn thịnh nộ của mình và sau khi thu mình lại, anh nói với người gõ cửa rằng anh vẫn ổn và anh quay lại nghe điện thoại.

"Chết tiệt." Kinn có vẻ hụt hơi nhưng giọng điệu của anh lúc này thể hiện sự buồn bã hơn là tức giận. "Porsche đã nói với P'Chan rằng vệ sĩ bị thương nhẹ. Tại sao cậu ấy không nói cho ai biết sự việc tồi tệ như thế nào? "

"Ha! Bị thương nhẹ hả? " Kim vừa tức giận vừa lắc đầu. "Đó chỉ là một lời nói dối."

Anh có thể nghe thấy Kinn bật ra một tiếng cười nghẹn ngào.

"Ừ, nói dối."

Kim bật cười một chút và để anh trai thu mình lại trong giây lát.

"Mày đã nhìn thấy Porsche chưa?" Kinn hỏi khi ngồi xuống đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

"Ừ, Porsche đã nhắn tin cho Chay và Chay lo lắng nên khi cậu bé gọi cho Porsche thì Big đã trả lời và điều đó đã làm cậu bé hoảng loạn. Đó là cách chúng tôi phát hiện ra. Chúng tôi quay trở lại tòa nhà và đi kiểm tra anh ấy ". Kim thở dài. "Tôi nghĩ anh ấy xanh xao, kiệt sức và đau đớn. Nhưng anh ấy rất cứng đầu và giỏi che giấu sự tổn thương của mình. Bác sĩ nói rằng anh ấy sẽ ổn".

"Thằng bướng bỉnh chết tiệt này." Kinn khó chịu và lắc đầu.

Porsche vẫn bướng bỉnh như trước và gần như tự hào khi không yêu cầu bất kỳ sự giúp đỡ nào, nhưng Kinn yêu thích sự bướng bỉnh nhưng thậm chí nó khiến anh phát điên.

Hầu hết mọi thứ về Porsche đều khiến anh ấy phát điên theo cả cách tốt và xấu.

"Cả hai đều vậy," Kim ậm ừ.

"Chay ổn chứ?" Kinn hỏi, anh ấy biết Porsche và Chay thân thiết như thế nào.

"Uh, cậu bé đã khá căng thẳng trong một thời gian cho đến khi đi gặp Porsche, sau đó Chay đã bình tĩnh lại." Kim cau mày khi nhớ lại những mẩu tin vụn vặt mà Chay đã nói. "Cậu ấy thực sự đã kể một chút về thời thơ ấu của họ."

"Cậu bé đã nói gì?" Kinn chồm người về phía trước háo hức muốn nghe, trong giây lát quên đi sự tức giận của mình. Họ không biết nhiều về quá khứ của Chay và Porsche nên mọi thông tin nhỏ đều quan trọng đối với họ.

Họ biết rằng cha của họ là Korn có một tập tài liệu về Porsche và Chay ở đâu đó nhưng họ vẫn chưa tìm thấy nó và anh trai Kittisawat không thường xuyên nói về quá khứ của hai anh em họ.

"Không nhiều nhưng tôi nghĩ cả hai đã lớn lên một cách khó khăn hơn chúng ta nghĩ." Kim nói với giọng nói của sự tức giận. "Chú của họ không chỉ là một con bạc mà còn nghiện rượu và thường xuyên đánh cả hai. Tôi không biết Chay đã đau khổ thế nào trước khi nói thêm nhiều điều nữa".

"Thằng khốn đó." Kinn lại tức giận. "Khi tao bắt được hắn, tao sẽ chính tay xử hắn."

"Tôi với anh sẽ làm điều đó, anh trai."

"Chúng tôi sẽ về nhà vào ngày mai." Kinn nói. "Vậy thì tao hy vọng nhóm điều tra có một bản báo cáo để tao có thể tìm ra những tên khốn nào đã tấn công Tankhun và giết chúng."

"Hẹn gặp lại vào ngàymai, Kinn." Kim nói khi cúp máy rồi bước đến giường và ôm Chay trước khi chìm vàogiấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro