Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

"Chết tiệt thật!" Ken nói khi anh và Big ngồi mạnh xuống ghế.

Big đang định trả lời thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, anh và Ken nhìn nhau rồi lại nhìn đống quần áo của Porsche. Cả hai đứng dậy, tiến về phía đống quần áo ở góc và bắt đầu tìm kiếm điện thoại.

Big tìm thấy, lấy ra xem và thấy tên Porschay nhấp nháy trên màn hình, bắt gặp ánh mắt của Ken, anh hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời.

"Porsche!" Giọng Chay bên kia lo lắng. "Anh có ổn không?"

"Cậu Kittisawat." Big bắt đầu nhưng bị gián đoạn.

"Big? Tại sao anh lại trả lời điện thoại của anh trai tôi? Anh ấy đang ở đâu?" Giọng Chay càng lúc càng lớn và hoảng sợ theo từng câu chữ.

"Cậu Kittisawat." Big cố gắng một lần nữa nhưng anh có thể nghe thấy tiếng điện thoại bị lấy mất và anh chỉ có thể nuốt nước bọt khi nghe thấy giọng nói của Cậu Kim ở đầu dây bên kia.

"Báo cáo đi Big."

"Cậu Kim, có một cuộc tấn công vào Cậu Talkun tối nay. Tuy nhiên Cậu chủ không hề hấn gì và đã trở lại tòa tháp an toàn". Big nhìn Ken với ánh mắt lo lắng, anh cố gắng mỉm cười nhưng thay vào đó nó lại giống như một khuôn mặt nhăn nhó. "Tôi và Ken không có mặt ở đó, Cậu Tankhun chỉ có Porsche, Arm, Pol và Pete đi cùng. Vì vậy, chúng tôi không thực sự biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Pete đã yêu cầu chúng tôi kiểm tra Porsche nên tôi và Ken đã đi ra xe và tìm thấy Porsche. Cậu ấy vẫn còn tỉnh khi tôi đến đó nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn thì thấy cậu ấy đang chảy máu. Chúng tôi đã đưa cậu ấy đến cánh bệnh viện và bác sĩ đang cấp cứu cho cậu ấy".

"Chúng tôi sẽ về đến nhà trong 30 phút nữa, hãy đợi chúng tôi ở đó." Giọng Kim đanh lại khiến Big nuốt nước bọt chưa kịp nói.

"Vâng thưa Cậu Kim, Porsche không muốn chúng tôi làm phiền Cậu Tankhun và Cậu Kinn cũng không biết về điều này."

"Chúng tôi sẽ tạm thời giữ kín chuyện này." Kim thở dài và cúp máy.

Big ngồi xuống với chiếc điện thoại và đôi tay run rẩy, cố gắng hít thở sâu trước khi gục xuống bên cạnh Ken, người đã vỗ vai anh.

"Làm tốt lắm, anh bạn."

"Tôi thực sự, thực sự không muốn ở đó khi Sếp Kinn nhận được tin tức về điều này." Big thì thầm và Ken gật đầu.

Mọi người trong gia đình Theerapanyakun đều biết rằng Cậu Kinn và những người anh em của hắn có tình cảm khác nhau với Porsche và em trai của cậu. Chắc chắn các vệ sĩ và nhân viên thường được coi như gia đình và họ được chăm sóc chu đáo nhưng ở Porsche thì khác. Tất cả đều biết điều đó và bằng cách nào đó anh ấy cũng đã nép mình vào trái tim người khác.

Và sau khi Porsche bị đánh thuốc mê trong cuộc đấu giá kim cương, tất cả đều thấy rõ sự khác biệt hơn nhưng họ không nói về điều đó và sau lần thử gần nhất với cuộc sống của Cậu Kinn, mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn.

Ông chủ Kinn lại bắt đầu qua đêm với những chàng trai xinh đẹp của mình, họ đã kỳ vọng Porsche sẽ bùng nổ nhưng chàng vệ sĩ trẻ tuổi đã lùi lại và trở nên ít nói hơn.

Nhưng cả Big và Ken, những người đã ở bên cạnh Cậu chủ Kinn nhiều năm đều thấy rằng Cậu chủ của họ đã cố tỏ ra lạnh nhạt với Porsche đến mức nào.

"Hy vọng rằng Cậu Kim sẽ nói chuyện với Kinn và có lẽ sau đó Porsche sẽ ổn hơn." Ken vừa nói vừa liếc nhìn Big, người đang nhìn xuống đôi bàn tay của mình.

30 phút sau cánh cửa mở ra và Chay xông vào với Cậu Kim luôn đi phía sau thằng bé, Big và Ken bật dậy cúi chào họ.

"Anh trai của tôi giờ đang ở đâu?" Chay vừa hỏi vừa tiến đến chỗ Big, tay run rẩy và thực sự trông hơi kinh hãi.

"Bác sĩ vẫn đang chăm sóc cậu ấy." Big nói và liếc nhìn Kim một cách không chắc chắn.

"Anh ấy bị thương như thế nào?" Chay nhìn qua những cánh cửa dẫn vào khu anh biết bác sĩ đang cấp cứu cho anh trai mình thì thấy đống quần áo dính máu và cậu bé thở hổn hển khi di chuyển.

Big và Ken di chuyển cùng lúc chỉ chậm hơn Chay một giây, cố gắng ngăn cậu bé lại nhưng Chay đã nhanh chân hơn.

Kim làm theo, vẻ mặt bình tĩnh và thu liễm.

"Đó là máu của Porsche, phải không?" Chay vừa nói vừa nhìn vào chiếc áo chống đạn. Cậu bé tái mặt một chút khi nhìn thấy những vết lõm từ những viên đạn và cậu nhìn Kim với đôi mắt to ướt.

Kim tiến lại gần cậu bé, để đề nghị hỗ trợ và định nói gì đó thì cánh cửa mở ra và bác sĩ bước ra ngoài, lau khô tay.

Bác sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cậu chủ Kim và Chay nhưng ông nhanh chóng phục hồi và cúi đầu về phía Cậu chủ nhỏ tuổi nhất.

"Cậu Kim, không ngờ lại gặp được cậu." Bác sĩ nói.

"Tôi được thông báo rằng Porsche đã được đưa đến đây và tôi đã ở cùng em trai của anh ấy, Chay." Kim vừa nói vừa nắm lấy tay Chay. "Đây là Chay."

Bác sĩ cúi chào Chay, liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm tay trước khi nhìn Chay.

"Anh trai tôi thế nào?" Chay hỏi trong sự lo lắng.

"Hãy ngồi xuống." Bác sĩ vừa nói vừa ra hiệu về phía những chiếc ghế và tất cả đều ngồi xuống. "Chà, tôi có thể bắt đầu nói rằng anh trai bạn khá cứng đầu."

"Đúng vậy." Chay nói một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt.

"Vâng, thực sự cứng đầu." Bác sĩ ậm ừ. "Chà, anh ấy mất rất nhiều máu do hai vết dao, một ở bắp tay trái và một ở lưng. Vết thương trên cánh tay của anh ấy cần khoảng 10 mũi khâu và vết thương ở lưng dài hơn và sâu hơn một chút nhưng không có gì bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải khâu 25 mũi".

Khi đó Chay càng tái mặt hơn và cậu bé càng nắm chặt tay Kim hơn.

"Chúng tôi đã truyền cho anh ấy một đơn vị máu, tính đến số lượng máu thấp của anh ấy và tôi muốn cho anh ấy thêm một đơn vị nữa nhưng..."

"Anh ấy có một nhóm máu hiếm." Chay thở dài và bác sĩ gật đầu.

"Vâng, chúng tôi không lưu trữ nhiều nó và anh trai của cậu nói rằng anh ấy biết điều này nên anh ấy đang từ chối đơn vị thứ hai. Anh ấy nói rằng anh ấy không muốn sử dụng trong trường hợp một số người khác cần nó. "

"Nghe giống như Porsche." Chay nói với giọng khó chịu. "Anh ấy thường nói như vậy."

Bác sĩ nhướng mày với câu nói của Chay và ông ta liếc nhìn Kim trước khi tiếp tục.

"Vì vậy, chúng tôi tôn trọng mong muốn của anh ấy, chúng tôi sẽ theo dõi thêm về số lượng máu của anh ấy. Và về những vết thương khác của anh ấy; anh ta đã bị bắn năm lần. Ba vào lưng và hai vào ngực, áo chống đạn đã thực sự đã cứu mạng Porsche. Nhưng anh ấy sẽ bị bầm tím khá nhiều nhưng không có tổn thương nào bên trong hơn quả thận bị bầm tím".

"Vì vậy, anh ta sẽ đi tiểu ra máu trong tuần tới?" Chay nói với vẻ mặt nhăn nhó, những người xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Chay biết được chuyện này.

"Vâng, đúng vậy .." Bác sĩ gật đầu. "Chúng tôi còn phát hiện ra một vết gãy ở cổ tay trái của anh ấy, chúng tôi đã bó bột cho anh ấy nhưng tôi không chắc rằng vết gãy là mới do vết gãy trông như thể đã rất lâu rồi."

"Tôi nghĩ anh ấy đã trượt chân trong khi tắm vài ngày trước." Chay nói suy nghĩ. "Anh ấy thường tự quấn băng gạc sơ sài như khi anh ấy chẳng may bị thương ở đâu đó."

"Cậu thật sự đã thấy anh ấy bị thương thật không Chay ..?" Bác sĩ nói khi xem xét một tập tài liệu mà ông mang theo khi bước ra cửa, ông nắm lấy và bắt đầu lật tung tập hồ sơ. "Hồ sơ y tế của Porsche nói rằng anh ấy chỉ bị gãy cổ tay hai lần."

"Hồ sơ thật sự đã không ghi chép đủ." Chay nhìn bác sĩ với ánh mắt xa xăm. "Tôi biết rằng anh trai tôi có thể đã bị gãy cổ tay khoảng tám lần mà không có trong hồ sơ y tế.

"Gì?" bác sĩ cau mày hỏi.

"Chà, chúng tôi lớn lên với một người chú nghiện rượu, lạm dụng cờ bạc. Không phải lúc nào chúng tôi cũng có đủ khả năng để tìm kiếm các dịch vụ y tế khi chúng tôi bị ốm hoặc bị thương ". Chay nói với vẻ buồn. "Và như ông đã nói, anh trai tôi khá cứng đầu. Anh ấy luôn phải gánh chịu gánh nặng về tiền nong".

"Chà, thật tốt khi cậu đã nói với tôi điều này." Bác sĩ đã viết ra một cái gì đó. "Tôi đã định để anh ấy bó bột trong bốn tuần nhưng bây giờ tôi sẽ kéo dài nó lên sáu tuần, để cho xương thêm thời gian để lành lại."

"Anh ấy sẽ không thích điều đó." Chay cười khúc khích.

"Bạn sẽ sớm gặp anh ấy." Bác sĩ nói đứng dậy rồi gật đầu chào Kim. "Cậu chủ Kim."

Chay nhìn Kim, đôi mắt cậu bé hơi trợn lên vì cậu đã quên mất rằng những người khác đã ở đó khi cậu kể về quá khứ của mình và anh trai.

Kim nhìn cậu, ánh mắt anh ấm áp và anh nắm chặt đôi tay của Chay chắc hơn một chút.

Ngay cả khi Porsche và Chay đã tác động đến cuộc sống của anh trai Khun, đã đi sâu vào trái tim họ, nhưng anh em nhà Kittisawat hiếm khi nói về quá khứ của họ.

Có một số mảnh vụn quá khứ nhỏ thỉnh thoảng sẽ được nhớ lại nhưng chỉ có một số ít lần. Và mọi mảnh nhỏ nếu được nhắc lại sẽ ngay lập tức được anh trai Khun ghi nhớ kỹ càng.

"Chay..." Kim muốn biết nhiều hơn, anh ấy muốn biết MỌI THỨ về cậu bé nhỏ hơn bên cạnh mình và anh ấy biết rằng Kinn cũng cảm thấy như vậy về Porsche.

"Không, Kim." Chay thở dài. "Em không muốn nói về điều này."

Kim mím môi lại thành một đường thẳng nhưng anh lùi lại khi cánh cửa mở ra và một trong những y tá bước ra, yêu cầu họ đi theo cô để có thể nhìn thấy Porsche.

Big và Ken theo sát, cả hai đều cảm thấy hơi lo lắng nhưng họ vẫn muốn kiểm tra Porsche để xác nhận rằng anh ấy ổn.

Nhưng họ không chuẩn bị cho cảnh tượng trước mặt khi bước vào phòng. Cảnh tượng một chiếc Porsche nhợt nhạt và im lặng khiến cả hai cùng hít một ngụm khí lạnh.

Thông thường Porsche luôn đầy năng lượng, hầu như không bao giờ tĩnh lặng và luôn hoạt bát nhưng nhìn thấy cậu ấy nằm như vậy vẫn khiến cậu trông thật nhỏ bé và non nớt.

"Porsche..." Chay thì thầm khi cậu bước đến gần anh trai và nắm lấy cổ tay không bị thương của anh.

"Chay?" Porsche chớp mắt tỉnh giấc, vẻ bối rối trên khuôn mặt khi nhìn thấy em trai mình. "Em đang làm gì ở đây?"

"Khi em nhìn thấy tin nhắn của anh, em đã lo lắng." Chay cau mày nói khi nhìn qua chiếc Porsche. "Em đã gọi cho anh và sau đó Big trả lời và em đã rất sợ hãi." Thằng bé nghe như sắp khóc.

Porsche nhìn quanh cậu em trai của mình và thấy Kim, Ken và Big đang đứng ở ngưỡng cửa, cả ba người đàn ông đều rất nghiêm nghị.

Điều đó khiến Porsche lắc đầu nhẹ, cậu mím môi trước khi quay lại Chay, người tiếp tục nói.

"Big nói rằng đã có một cuộc tấn công vào Cậu Tankhun, rằng anh đã bị thương và khi họ nói rằng anh đang được cấp cứu, em biết rằng điều đó thật tồi tệ. Em biết anh rất sợ khi gặp các bác sĩ".

"Anh ổn" Porsche lẩm bẩm khi cậu trừng mắt nhìn ba người đàn ông kia.

"Anh còn gạt em." Chay gần như hét lên và đôi mắt ngấn lệ. "Bác sĩ đã nói với chúng tôi tất cả mọi thứ, vì vậy anh không thể nói dối!"

"Nhưng Chay, anh sẽ nói với em về điều đó vào ngày mai."

"Em lo lắng nhưng Kim cũng lo lắng cho anh trai mình."

Porsche thở dài, ánh mắt của cậu bớt đi và cậu có vẻ hơi tội lỗi khi nhìn Kim lần nữa.

"Cậu chủ Kim, anh trai của anh vẫn ổn và anh ấy an toàn với các vệ sĩ của anh ấy. Tôi đã cử một đội đến điều tra và dọn dẹp, sau đó tôi gọi điện báo cáo với P'Chan ". Porsche dừng lại khi anh cảm thấy hơi hụt hơi. "Ngài Korn và Cậu Kinn vẫn đang họp nhưng P'Chan sẽ tăng cường an ninh và nói với họ về các việc đã xảy ra trong tối nay."

Kim vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên khi anh gật đầu về phía Porsche, sau đó anh nhìn Big khi điện thoại của Porsche kêu bíp.

"Đội đã trở lại và họ có một số nguồn cấp dữ liệu từ camera an ninh." Big vừa nói vừa nhìn sang chiếc Porsche rồi nhìn sang Kim.

"Chay, chúng ta sẽ kiểm tra nó." Kim nói. "Sau đó, anh sẽ trở lại đón em."

Trưởng nhóm điều tra đã gặp họ tại khu vực chờ, anh ta đưa cho họ một chiếc IPad trong khi báo cáo những phát hiện của họ.

Kim gạt anh ta ra trước khi ngồi xuống với Big và Ken ở mỗi bên anh ta để tất cả họ có thể xem video từ câu lạc bộ đêm.

"Chết tiệt!" Ken nói khi đoạn video phát ra và những người khác chỉ có thể gật đầu. Tất cả đều biết Porsche là một vệ sĩ tốt, anh ta càng ngày càng tốt lên nhưng nhìn anh ta thế này thì khác.

Họ khá ấn tượng về hành động điềm tĩnh của anh ấy và họ biết rằng Tankhun còn sống ngay bây giờ là nhờ Porsche.

Chay nhìn Kim và hai tên vệ sĩ đi ra, cậu bé quay lại ôm chầm lấy anh trai của mình.

"Em đã rất lo lắng." Cậu bé thở dài khi cẩn thận bóp mạnh hơn một chút. "Em đã lo lắng cho anh."

"Anh hiểu rồi, Chay." Porsche ôm lại em trai của mình. "Anh không sao, chỉ bị bầm tím và hơi yếu lúc này nhưng tôi sẽ sớm ổn thôi."

"Anh có chắc là anh không muốn truyền đơn vị máu thứ hai không? Anh trông khá nhợt nhạt". Chay nhìn anh trai và kéo đôi mắt cún con ra.

"Không." Porsche mỉm cười khi vò tóc Chay. "Anh sẽ ổn trong vài ngày tới"

"Anh, từ từ..." Chay đập nhẹ vào vai anh.

"Ừ." Porsche trông hơi bẽn lẽn và cậu thở dài. "Mọi thứ giờ đã khác. Có Cậu Kim ở đây đồng nghĩa với việc em đã được an toàn ". Porsche nhìn đứa em trai nhỏ của mình. "Ngay cả khi em ở với cậu nhóc đó, anh biết rằng Cậu Kim sẽ giữ cho em an toàn và anh đã có thể yên tâm."

Chay cười vì điều đó, vỗ vai Porsche một lần nữa và sau đó họ ôm nhau.

"Em yêu anh, anh trai." Chay nói và anh lại cảm thấy nước mắt lại trào ra. "Em ước mình có thể làm điều gì đó để giảm bớt gánh nặng cho anh và giúp anh".

Nghe vậy, Porsche thở dài và ôm chặt cậu em trai của mình hơn một chút.

Cánh cửa bật mở, Kim bước vào trong, định thần lại thì thấy hai anh em ôm nhau mà anh thấy hơi ghen tị.

"Cậu Kim có nghe nói về việc gõ cửa trước khi vào chưa?" Porsche nói và anh ta nhếch mép khi Kim hơi bối rối.

"Porsche .." Chay nói khi dựa lưng vào người anh trai cùng nụ cười trên môi.

"Anh chỉ cần hỏi xem bạn trai của em có được nuôi dưỡng đúng cách không." Porsche nói và anh ấy mỉm cười đáp lại trước khi quay lại với Kim. "Họ có tìm thấy gì không?"

"Hiện tại thì không nhiều nhưng họ sẽ làm việc đó và anh không cần phải lo lắng về điều đó." Kim nói với giọng lạnh lùng và vẻ mặt thản nhiên, nhướng mày.

"Tôi vẫn có thể đá vào mông của cậu đấy, đồ nhãi ranh!" Porsche nói và bước ra khỏi giường.

"Đừng có cố sức, công chúa." Kim cười khẩy nhưng anh lại tỉnh bơ khi Chay nhìn anh. "Ý tôi là hiện tại Tankhun đã an toàn và không có nhiều việc phải làm. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất là tôi và Chay ở lại tháp đêm nay và nếu chúng tôi ra ngoài sẽ có thêm an ninh với chúng tôi".

Porsche gật đầu với điều đó, cảm thấy hồi tưởng rằng Kim đang thực hiện điều này một cách nghiêm túc và họ sẽ ở lại tòa tháp cho đến hết đêm.

"Anh có muốn em ở lại với anh không?" Chay hỏi Porsche

"Không, không sao đâu. Sẽ tốt hơn nếu em ở trong một căn phòng có giường thật lớn". Porsche nói. "Anh sẽ ổn và sẽ không đi đâu tối nay. Chiếc giường này thật sự rất thoải mái."

"Anh chắc chắn chứ?" Chay nói và cậu bé có vẻ lo lắng.

Porsche vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng đẩy em trai mình ra khỏi giường và Chay đứng dậy, sau đó cậu bé rướn người và hôn lên trán Porsche trước khi bước đến chỗ Kim.

"Em sẽ quay lại vào ngày mai nhưng hãy hứa với em rằng anh sẽ gọi cho em nếu anh cần bất cứ điều gì."

Porsche mỉm cười và gật đầu trước khi nói:

"Anh hứa."

"Tôi đã nhắn với P'Chan rằng Big và Ken đã đảm nhận nhiệm vụ của anh bây giờ." Kim đưa điện thoại cho Porsche. "Và những người khác biết rằng anh đang làm nhiệm vụ nên họ sẽ không làm phiền anh."

Porsche mở miệng phản đối nhưng Kim giơ tay và Porsche im miệng.

"Nếu anh phản đối, tôi sẽ đi đánh thức Tankhun ngay bây giờ và nói với anh ấy về điều này!" Kim ra hiệu với chiếc Porsche, lúc này đang tĩnh lặng và tái nhợt hơn một chút, sau đó anh gật đầu.

Kim hài lòng ậm ừ khi nắm lấy tay Chay và đi về phía cửa với nụ cười nhếch mép trên môi khi nói:

"Ngủ ngon, công chúa!"

Porsche đưa ngón tay cho anh ta và Chay cười thành tiếng.

"Cảm ơn anh." Chay thì thầm khi họ đi về phía phòng của Kim và anh ta tiến lại gần hơn.

"Bất cứ thứ gì cho em, emyêu." Kim nói và đưa ngườiđàn ông nhỏ hơn lạigần mình và hôn lênmái tóc của cậu bé.

p/s: bản dịch chưa được beta nên đôi lúc sẽ có sai sót về lỗi chính tả, các bạn bỏ qua nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro