Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực xin lỗi, ta nuốt lời." Đối mặt với lời oán trách của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể nói lên lời xin lỗi, bọn họ đều đã không thể trở về như trước kia.

Giang Trừng tránh tay Ngụy Vô Tiện, nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Giờ khắc này, tâm y lạnh như hồ sâu. Nhưng đồng thời, tuyến thể y bắt đầu nóng lên. Giang Trừng không ý thức được việc đó, y hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác thống khổ khi bị vứt bỏ, Liên Hoa Ổ bây giờ thật sự chỉ còn lại có một mình y.

Đến khi mùi hương Địa Khôn nồng nặc trong không khí, Giang Trừng lúc này mới kinh ngạc nhận ra cơ thể đã hoàn toàn xụi lơ, căn bản không còn nửa điểm sức lực để nhấc cơ thể lên. Giang Trừng ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao – bốn Thiên Càn đã vì tin tức tố của mình mà tiến vào trạng thái động dục.

"Kim Lăng", Giang Trừng bị âm thanh khàn khàn của bản thân dọa cho sợ rồi, hiện tại duy nhất y chỉ có thể dựa vào Kim Lăng chưa phân hóa, mau đến mang y đi.

Kim Lăng ngây ngốc mà đứng nhìn ở bên cạnh, phải chờ đến lúc mười tám tuổi mới có thể phân hoá, trước mười tám tuổi không biết tin tức tố hay mùi hương là gì. Cho nên Kim Lăng không rõ vì cái gì mà không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng lên, tiểu thúc thúc cùng bọn họ thoạt nhìn như là muốn ăn cữu cữu đến nơi. Kim Lăng nghe được tiếng Giang Trừng kêu, chưa kịp phản ứng đã bị Kim Quang Dao ném ra ngoài điện.

Mà Lam Hoán cùng Lam Trạm chỉ vừa mới khôi phục linh lực đã theo bản năng mà dùng pháp thuật đóng cửa điện.

"Các ngươi, thanh tỉnh một chút." Trong cơ thể không ngừng dâng lên tình triều cắn nuốt thể lực Giang Trừng, Giang Trừng đối mặt với Ngụy Vô Tiện không ngừng hướng tới gần mình, theo bản năng mà rút ra Tam Độc, muốn dùng kiếm khắc lên cơ thể, kỳ vọng rằng đau đớn có thể làm bản thân thanh tỉnh một chút.

Mà Địa Khôn không biết yêu quý cơ thể đã thành công khiến cho bốn Thiên Càn nổi giận, bọn họ nhanh chóng tới gần Giang Trừng, giật lấy Tam Độc ném sang một bên. Giây tiếp theo, đôi tay Giang Trừng bị đai lưng của chính mình trói buộc chặt chẽ trên đỉnh đầu.

"Các ngươi, hỗn đản, mau buông ta ra... ha...~" Giang Trừng hét lớn, Ngụy Vô Tiện dùng miệng mình ngăn chặn miệng y, Giang Trừng tròn mắt trừng hắn.

Lam Trạm, Lam Hoán cùng Kim Quang Dao ba người rất nhanh liền cởi sạch quần áo Giang Trừng, huynh đệ Hoán Trạm chiếm lấy hai khỏa hồng anh, Kim Quang Dao dùng tay cầm lấy ngọc hành Giang Trừng.

Trên dưới ba chỗ mẫn cảm đều bị trêu đùa, cơ thể Giang Trừng trắng nõn nay hơi phiếm hồng, tựa như một quả đào chín, chạm một chút liền tiết ra nước.

Ngụy Vô Tiện nắm cằm Giang Trừng, ép y mở miệng, cái lưỡi linh hoạt duỗi vào, càn quét khoang miệng ngọt lành bên trong. Ngụy Vô Tiện liếm láp hàm trên Giang Trừng, bức cho đôi mắt Giang Trừng càng thêm đỏ bừng, giống như một con thỏ con.

Giang Trừng chưa bao giờ biết bị liếm láp hàm trên sẽ mang đến khoái cảm lớn như vậy. Ngụy Vô Tiện đầu lưỡi nhanh nhẹn lui lại ra ngoài, nhẹ nhàng gặm cắn môi trên Giang Trừng, khiến cho đôi môi vốn nhiễm nước bọt mà trở nên đỏ tươi, càng thêm sưng đỏ.

Chịu tình cảnh như trên chính là khỏa anh đào bên phải, Lam Hoán gặm cắn làm nhô lên đầu vú, ấn răng vào, tinh tế mà nghiền nát, ép Giang Trừng không ngừng thấp giọng rên rỉ.

"Đừng... cắn, a... Đừng hút, đau." Bên trái đầu vú lại là một cảm giác hoàn toàn khác, Lam Trạm liếm mút đầu vú, giống như bên trong có thứ gì đó rất ngon lành, mân mê núm vú bằng lưỡi, say sưa vừa mút vừa kéo đầu nhũ. Giang Trừng vì muốn giảm bớt cảm giác đau đớn, theo bản năng mà ưỡn ngực bụng lên, nhưng động tác đó lại dường như có ý nghênh đón hành động đùa bỡn của huynh đệ Lam gia.

Kim Quang Dao nghe được tiếng rên nỉ non của Giang Trừng, nắm chặt trong tay ngọc hành của y. Hắn từ nhỏ sống ở chốn lầu hoa, tự nhiên biết như thế nào sẽ làm Giang Trừng thoải mái.

Kim Quang Dao một bàn tay vuốt ve tiểu Giang Trừng, dùng móng tay chà xát phía trên lỗ nhỏ, nơi đó không ngừng chảy ra bạch dịch, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất thoải mái. Cái tay khác xoa nắn phía dưới hai tiểu cầu, thi thoảng còn dùng móng tay gãi nhẹ tiểu cầu, khiến người dưới thân từng đợt run rẩy.

Bị công kích từ nhiều phía, Giang Trừng rất mau nhịn không được, y run rẩy thân thể, muốn bắn ra nhưng lại bị Kim Quang Dao lấp kín lỗ nhỏ.

"Buông ra... Ha... ta muốn bắn." Cho dù đắm chìm ở hoan ái, Giang Trừng cũng vẫn giữ tính cách cao cao tại thượng như cũ.

"A Trừng, kêu một tiếng A Dao ca ca, ta liền cho ngươi bắn." Ngụy Vô Tiện cùng huynh đệ Lam gia đồng thời quay đầu nhìn, không muốn Liễm Phương Tôn đạt được mục đích, ai cũng muốn A Trừng kêu một tiếng A Anh ca ca / A Trạm ca ca / A Hoán ca ca (*) , ba người lại đồng thời quay đầu lại nhìn Giang Trừng.

(*) Ở đây tác giả viết là "A Tiện ca ca, Trạm ca ca, Hi Thần ca ca". Mình thấy gọi tên tự tên thật hơi lộn xộn nên mình đã sửa lại tất cả thành tên thật hết.

Giang Trừng bị Kim Quang Dao lộng ngôn chọc ghẹo, từ bể dục tỉnh táo lại, lạnh lùng mà nhìn bọn họ, liếc mắt một cái.

"Các ngươi nằm mơ!"

Mấy người Kim Quang Dao nghe Giang Trừng trả lời như vậy liền nổi lên kích động, trong lòng Thiên Càn nổi lên ham muốn chinh phục, chuyển hóa thành hỏa dục, ra sức khiêu khích các điểm mẫn cảm trên người Giang Trừng, từng chút từng chút một đem Giang Trừng một lần nữa kéo vào bể dục, rồi lại đột nhiên ngừng lại, làm Giang Trừng chơi vơi giữa điểm cao trào lại tụt hứng.

Sau vài lần lặp lại, cả người Giang Trừng chi chít dấu hôn, ngay cả đùi non cũng bị gặm cắn, để lại vài cái dấu răng, nhưng bọn người đó cố tình không cho y đạt được cao trào. Giang Trừng bị làm cho nước mắt tuôn chảy không ngừng, nhưng lại cắn răng chống chịu, không chịu xin tha.

Ngoại trừ phía trước không thể đạt tới cao trào, khiến Giang Trừng không thể chịu được chính là hai tiểu huyệt phía dưới không ngừng mấp máy trào ra dâm dịch, lúc đóng lúc mở như mời gọi Thiên Càn tới lấp đầy chúng. Nếu không phải mấy người Ngụy Vô Tiện sợ hắn chịu đựng không nổi, cắn vào tuyến thể nơi cổ y, truyền cho y một ít tin tức tố, Giang Trừng chỉ sợ hai tiểu huyệt kia sẽ tuôn trào như thác. Nhưng chút ít tin tức tố từ Thiên Càn căn bản không thể làm dịu kì phát tình của Địa Khôn, chỉ khi hoàn toàn tiến vào mới có thể.

Mọi người đều đang đợi quyết định từ Giang Trừng, y kêu tên ai trước, người đó liền có thể chiếm hữu Giang Trừng trước.

"Sư huynh, Vong Cơ, Hi Thần, Quang Dao." Giang Trừng đã không thể chịu đựng thêm được nữa, nhưng y rốt cuộc không muốn gọi những cái tên mà y cảm thấy thực xấu hổ khi gọi, chỉ đơn giản lựa chọn những tên nào quen thuộc hơn mà gọi, hy vọng những người này có thể buông tha hắn. Mà Địa Khôn luôn có tính ỷ lại Thiên Càn của mình, mà những người này đều đã cắn vào tuyến thể Giang Trừng tuyến, rót vào tin tức tố của Thiên Càn, cho nên hiện tại Giang Trừng sẽ không tự giác mà ỷ lại bọn họ.

Mấy người liếc nhau, quyết định miễn cưỡng buông tha Giang Trừng, bọn họ nhẫn nại đủ lâu rồi. Kim Quang Dao dùng móng tay xẹt qua ngọc hành phía trên lỗ nhỏ, khoái cảm chồng chất rốt cuộc vào giờ phút này đã có thể phóng thích. Giang Trừng chỉ cảm thấy một tia sáng lóe lên, phía trước ngọc hành bắn ra bạch dịch. Ngay cả dưới thân hoa huyệt cũng trào ra rất nhiều dâm thủy. Ngụy Vô Tiện ngón tay ở bên trong quấy loạn, phát ra từng tiếng nước chảy lép nhép, Giang Trừng vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Lam Vong Cơ đưa ngón tay thăm dò cúc huyệt phía sau, tuy rằng không non mềm và chảy thật nhiều nước giống hoa huyệt phía trước, nhưng cúc huyệt cũng tiết ra một ít tràng dịch. Ngón tay Lam Vong Cơ chai sạn bởi vì nhiều năm luyện kiếm, tường thịt non mềm gắt gao bao lấy ngón tay hắn.

Trán Lam Vong Cơ toát ra tầng mồ hôi mỏng, ngón tay gấp khúc đem cúc huyệt hơi kéo căng ra, màu đỏ mị thịt tầng tầng chồng chất, Lam Trạm chỉ cần tưởng tượng đến, nếu tiến vào nơi này, những tầng mị thịt kia sẽ quấn quanh côn thịt lớn, Lam Trạm liền trướng lớn vài phần.

Thực mau, hoa huyệt cùng cúc huyệt đều được ba ngón tay lấp đầy. Ngọc hành Giang Trừng phía trước bắn thêm một lần vì các điểm mẫn cảm trước sau đều đồng thời bị công kích. Lam Hi Thần lo lắng y chịu không nổi, liền dùng mạt ngạch trói buộc ngọc hành, phòng ngừa y phóng tiết thêm lần nào nữa.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hai người đồng loạt rút ngón tay ra, Giang Trừng hừ nhẹ một tiếng, phía trước ngọc hành bị trói buộc không đạt được cao trào.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, đồng thời đem hai cự vật chen vào hai tiểu huyệt. Tuy rằng đã khuếch trương, nhưng tiểu huyệt vẫn rất chặt, hai người có thể thấy rõ tiểu huyệt khó khăn từng chút một nuốt vào hai đại côn thịt, các nếp uốn xung quanh tiểu huyệt hoàn toàn bị ép phẳng.

Giang Trừng nín thở khi bị hai đại côn thịt đâm vào, cảm giác bị cự vật từng bước một xâm phạm nói cho Giang Trừng biết rằng y đã hoàn toàn bị chiếm hữu. Nội tâm Giang Trừng cảm thấy sợ hãi, y nhịn không được mà co rút lại tiểu huyệt, muốn đẩy hai dương vật kia đi ra, rồi lại không thể thắng nổi khát cầu của cơ thể.

Hai người Lam Trạm Ngụy Anh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bắt đầu thao lộng hai tiểu huyệt, hai nơi mẫn cảm hoa huyệt cùng cúc huyệt cùng lúc bị mạnh mẽ thao lộng, Giang Trừng nhịn không được mà khóc lên.

"A... chậm một chút... đừng lộng, ha...~ là nơi đó."

"Nơi nào? Là nơi này sao? Sao sư muội phía dưới lại gấp gáp đến như vậy." Không giống Lam Vong Cơ chỉ yên lặng mà động, Ngụy Vô Tiện một bên thao lộng, một bên còn dùng lời nói chọc ghẹo Giang Trừng, hắn muốn nhìn bộ dáng Giang Trừng vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

"Hỗn đản. A... đừng đỉnh." Giang Trừng tức giận, vành mắt đỏ hồng, y muốn đẩy Ngụy Vô Tiện ra, lại bởi vì Lam Vong Cơ đỉnh lộng cửa khoang sinh sản khiến hạ thân mềm nhũn, vô lực mà dựa vào Lam Vong Cơ.

Không chịu thua thiệt, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao mỗi người lôi kéo một bàn tay Giang Trừng, đặt lên côn thịt của mình. Giang Trừng muốn rụt tay lại nhưng đôi tay lại mềm mại vô lực, chỉ có thể thuận theo động tác hai người vuốt ve côn thịt.

"A Trừng chăm sóc chúng nó thật tốt nhé, A Trừng sẽ không tưởng tượng được nếu chúng ta đồng loạt tiến vào đâu." Giang Trừng mở to hai mắt nhìn, không thể tin được một Lam Hi Thần nho nhã lễ độ lại nói ra những lời thế này.

Nhưng Lam Hi Thần đè thấp giọng nói cho thấy hắn đã hết sức nhẫn nại rồi, Giang Trừng không dám khiêu khích hỏi rằng hắn nói như vậy có phải sự thật hay không, vì nếu tất cả cùng nhau tiến vào, y sẽ chết mất. Giang Trừng dùng tay tuốt lộng hai căn côn thịt, phía dưới tiểu huyệt gắt gao cắn hai căn côn thịt, bốn con sói đói còn không thỏa mãn mà gặm cắn khắp nơi trên người y.

"A... không được. Ha... sắp mở ra rồi..." Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hai người không ngừng xỏ xuyên hoa huyệt cùng cúc huyệt một hồi, cửa khoang sinh sản chậm rãi mở ra. Cảm giác bị xâm nhập khoang sinh sản làm cả người Giang Trừng run rẩy, y không nhịn được nắm chặt côn thịt trong tay, cảm giác gấp gáp làm Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đồng thời bắn ra. Chất lỏng màu trắng phun lên tay và bụng của Giang Trừng, một vài giọt rơi xung quanh hai nhũ tiêm hồng đỏ.

Kim Quang Dao đem tinh dịch thoa lên hai nhũ tiêm, cảnh đẹp đỏ trắng đan xen kích thích lửa dục Thiên Càn càng thêm khó nhịn.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hai người mạnh mẽ thao lộng khoang sinh sản, khoang sinh sản mỏng manh làm sao chịu nổi từng cú thúc mạnh mẽ như thế, Giang Trừng nhịn không được giãy giụa lên, muốn thoát đi lại bị khoái cảm không ngừng đánh úp lại, lại bị giam cầm chặt chẽ trong tay hai tên dã thú.

"Không được. A... quá lớn." Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đồng thời thành kết ở trong khoang sinh sản, thành kết to lớn lấp đầy khoang sinh sản, Giang Trừng chỉ có thể bất lực mà lắc đầu, kêu to.

"Ha...~ quá nhiều rồi, a..." Giang Trừng không biết quá trình bắn tinh giằng co trong bao lâu, chỉ có thể cảm giác được tinh dịch nóng bỏng không ngừng phun đầy lên bức tường thịt mỏng manh mang đến khoái cảm, thậm chí mạt ngạch trói buộc ngọc hành đã được tháo ra cũng không có cảm giác, tất cả đều chìm đắm trong khoái cảm được Thiên Càn thành kết bên trong khoang sinh sản.

Giang Trừng cảm giác được thân thể của mình bị giao cho hai người khác, Giang Trừng liều mạng lắc đầu, cự tuyệt nói: "Ta... từ bỏ. A... sâu quá."

Lam Hi Thần và Kim Quang Dao sao có thể dễ dàng buông tha cho y, đem cự vật trực tiếp đỉnh đến cửa miệng khoang sinh sản chưa kịp khép lại. Hai người đỡ Giang Trừng ngồi dậy, bắt y mở rộng hai chân, ngồi tư thế làm côn thịt đi vào càng sâu. Hai người giữ vòng eo Giang Trừng, nâng lên rồi nhanh chóng buông ra, khiến tiểu huyệt Giang Trừng chậm rãi đem hai căn côn thịt nuốt vào.

Khác với hai người Ngụy Vô Tiện Lam Vong Cơ, cách thức chậm rì này làm cho Giang Trừng chịu không nổi hoan ái, côn thịt mỗi lần đều chỉ là cọ qua điểm mẫn cảm, căn bản không thỏa mãn được tình lũ của Địa Khôn.

"Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Giang Trừng nhịn không được nổi lên tính xấu, nhưng y quên mất trong hoan ái, Thiên Càn không thể bị khiêu khích.

"Đúng vậy, Lam Tông chủ, Liễm Phương Tôn, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Ngụy Vô Tiện ở một bên châm dầu vào lửa, hắn cũng không nhàn rỗi, lôi kéo tay Giang Trừng mát xa côn thịt của hắn. Một tay còn nhẹ xoa phần bụng hơi nhô lên của Giang Trừng, nơi mà hắn mới vừa bắn tinh dịch vào, "Sư muội, như thế này có phải ngươi sẽ mang thai không?"

"Cút!" Giang Trừng trực tiếp hất tay hắn, "Lam Trạm, ngươi là cẩu sao?"

Lam Trạm nhìn hai quả anh đào trên ngực Giang Trừng, một bên dùng miệng gặm cắn, một bên dùng tay vuốt ve.

"A Trừng, ngươi thật là không ngoan." Kim Quang Dao cắn lên vành tai Giang Trừng, trong giọng nói chứa một tia nguy hiểm.

Rất nhanh Giang Trừng liền hối hận vì đã kích thích bọn họ. Lam Hoán bế Giang Trừng lên, làm côn thịt hoàn toàn rút ra khỏi tiểu huyệt, bên trong tinh dịch dâm thủy đều chảy ra. Lại nắm lấy vòng eo Giang Trừng, khống chế cơ thể làm y trực tiếp ngồi xuống. Kim Quang Dao cùng Lam Hoán đồng thời đem côn thịt đâm lên trên đỉnh.

Côn thịt đi vào càng sâu, trước khi Giang Trừng kịp thích ứng cảm giác này, Lam Hoán lại đem côn thịt rút ra hết, sau đó trực tiếp xông tới. Tiết tấu nhanh như vậy làm Giang Trừng căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể liên tiếp phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non.

Đối với bốn tên sắc lang, tiếng rên nỉ non của Giang Trừng chính là xuân dược cực mạnh. So với những lời nói khó nghe từ Giang Trừng, bọn họ càng nguyện ý khiến Giang Trừng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị. Ngay cả khóe mắt y bây giờ, cũng bởi vì hoan ái vô tận mà nhiễm sắc đỏ thắm mê người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro