Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian xảy ra kỳ phát tình của Địa Khôn là bảy ngày, trong khoảng thời gian đó Địa Khôn cùng Thiên Càn đều cần phải bổ sung thể lực. Thỉnh thoảng Lam Trạm cùng Lam Hoán sẽ cởi bỏ pháp thuật, Kim Quang Dao truyền âm ra ngoài cửa kêu Kim Lăng đi mua thức ăn giúp bọn hắn.

Kim Lăng vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Khi nghe được người bên trong truyền lời, Kim Lăng vội vàng hỏi: "Tiểu thúc thúc, cữu cữu ta có ổn không?"

"Sư muội, Kim Lăng hỏi thăm ngươi, ngươi không để ý tới hắn một chút được sao?" Ngụy Vô Tiện lại nổi thú tính lên, hắn ngừng đỉnh lộng khoang sinh sản Giang Trừng, làm Giang Trừng miễn cưỡng từ trong hoan ái khôi phục lại thần trí.

Tình huống hiện tại của Giang Trừng làm sao có thể gọi là ổn? Toàn thân bị các nam nhân rải từng dấu hôn, eo nhỏ càng đáng thương hơn, bị véo đến xanh tím một mảng. Hai khỏa hồng anh trước ngực cũng sưng đỏ đến không ra gì. Hai cái tiểu huyệt bên dưới mỗi giây mỗi khắc đều bị côn thịt nam nhân lấp đầy. Hoa huyệt bị ma sát đến đỏ tươi, chỉ cần một chạm nhẹ nhàng vào phía dưới hoa huyệt liền trào ra lênh láng nước. Giang Trừng hiện tại tựa như đóa hoa bị giẫm nát.

"Cữu cữu, cữu cữu, ngươi có ổn không?" Kim Lăng bên ngoài chưa từ bỏ ý định mà vỗ vỗ cửa điện.

Phục hồi tinh thần lại, Giang Trừng muốn cất tiếng trả lời, mở miệng ra thì phát hiện yết hầu đã nghẹn ngào đến mức không nói được. Nhớ đến việc bị bọn người kia thao làm cho đến khi khóc la, Giang Trừng giận đỏ mặt, không biết là do thẹn thùng hay tức giận.

"Kim Lăng, ha...~" Giang Trừng ngưng một hồi, vừa muốn trả lời Kim Lăng, liền cảm giác phía dưới hoa huyệt bị hung hăng chèn ép một chút, cảm giác vừa đau vừa sướng làm Giang Trừng bật ra tiếng kêu. Cùng lúc đó, Ngụy Vô Tiện bắt đầu hung hăng mà đỉnh lộng cửa khoang sinh sản.

Giang Trừng hung hăng trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, cắn bả vai Ngụy Vô Tiện, không dám để Kim Lăng ngoài cửa nghe được tiếng rên rỉ.

"Lại chảy thật nhiều nước." Lam Vong Cơ đem tay đặt ở hoa huyệt Giang Trừng phía dưới, hứng lấy dâm thủy trong suốt phun ra như suối vì được thỏa mãn quá mức, đưa tay đến trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng cũng không biết vì sao một Lam Vong Cơ quy phạm đoan chính lại có thể có khuôn mặt ác liệt đến như vậy. Lam Vong Cơ uống một hơi cạn sạch thanh dịch, xong rồi trực tiếp đem côn thịt tiến vào. Hoa huyệt bởi vì thời gian dài bị thao lộng, trở nên vừa thuần phục vừa tham lam. Như thể nó biết đây là thứ có thể mang cho nó niềm sung sướng vô tận, tầng tầng lớp lớp mị thịt liền bao bọc lấy côn thịt lớn.

Giang Trừng cắn chặt bả vai Ngụy Vô Tiện, nuốt xuống tiếng rên sảng khoái vì hoa huyệt được lấp đầy.

"Sư muội là thủy thần sao? Nếu không thì làm sao lại tạo được nhiều nước như vậy?" Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ đâm vào rút ra côn thịt, khoái cảm từ côn thịt cùng hậu huyệt cọ xát làm Giang Trừng căn bản không có tâm tư phản bác lời Ngụy Vô Tiện nói.

Sau khi Kim Quang Dao đuổi Kim Lăng đang đứng ở cửa đi, đôi tay vuốt ve khuôn ngực Giang Trừng, đem hai bên ngực ép vào chính giữa, khiến đầu nhũ tiêm sưng đỏ bị bao vây và đè ép, cảm giác đau đớn cùng tê liệt làm Giang Trừng nhịn không được co rút hai tiểu huyệt.

Bị tiểu huyệt co rút chèn ép, côn thịt lại trướng đại vài phần, Ngụy Vô Tiện vỗ nhẹ lên mông Giang Trừng, làm y thả lỏng một chút.

Giang Trừng tức giận mà trừng mắt nhìn hắn. Y liếc mắt một cái, cố tình co rút lại tiểu huyệt, muốn ép hai người nhanh bắn. Thời khắc Giang Trừng khiêu khích làm Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, rốt cuộc phải kiềm chế bản thân để không bắn ra bạch dịch.

"A Trừng thật là quá không ngoan." Mặc dù ngữ khí bình đạm giống Lam Hi Thần, Giang Trừng lại cảm nhận được một chút không khí nguy hiểm trên người Lam Vong Cơ, y muốn chạy thoát lại bị chặt chẽ bắt được.

"A... chậm một chút. Hức... nhanh quá, sâu quá..."

"Tiểu thúc thúc, ta mua đồ trở về rồi đây. Cữu cữu ta đâu?" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Kim Lăng, Giang Trừng thiếu chút nữa bị dọa sợ, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, y không dám phát ra âm thanh nào.

"Ô... đừng lộng, ha..." hai tên cầm thú kia căn bản là mặc kệ ngoài cửa còn Kim Lăng, không quan tâm mà đỉnh lộng khoang sinh sản. Giang Trừng vội vàng che lại miệng mình, tự nhủ bản thân không được phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng nào.

"Phía dưới của sư muội gấp gáp gặm cắn côn thịt của chúng ta đến vậy, một chút đều không giống như cần giữ mặt mũi nha." Giang Trừng bởi vì phía dưới tiểu huyệt khẩn trương gắt gao cắn côn thịt, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sảng khoái đến mức trán bắt đầu xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, Ngụy Vô Tiện còn nghĩ đến việc đi trêu đùa Giang Trừng.

"A Trừng thật sự rất hưng phấn, là bởi vì Kim Lăng đang ở bên ngoài sao?" Lam Hi Thần vuốt đứng thẳng tiểu Giang Trừng, bởi vì bị mạt ngạch trói buộc, ngọc hành đã trướng thành màu đỏ tím. "A Trừng muốn cho Kim Lăng vào xem sao?"

Giang Trừng bị lời nói Lam Hi Thần dọa cho hoảng sợ, vội vàng che miệng lắc đầu. Sao lại có thể cho Kim Lăng thấy bộ dạng này – dưới thân nam nhân khát cầu ái tình.

"A Trừng, ngoan một chút." Lam Hi Thần chọn đúng thời cơ, đem mạt ngạch tháo xuống, làm tiểu Giang Trừng phóng thích ra, đồng thời Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cũng ở khoang sinh sản bên trong bắn tinh tạo thành kết.

"Nóng quá. Hức... nhiều quá rồi." Giang Trừng đắm chìm trong khoảnh khắc vừa được phóng thích, vừa được bạch dịch lấp đầy. May mắn Kim Quang Dao đã đem thức ăn mà Kim Lăng mua mang vào, lại lần nữa giăng kết giới. Bằng không nếu là Kim Lăng nghe được tiếng kêu của Giang Tông chủ, sợ là y sẽ xấu hổ và giận dữ mà chết. Bọn họ cũng không muốn tiếng rên rỉ câu dẫn của Giang Trừng bị những người khác nghe thấy.

Ngụy Vô Tiện buông Giang Trừng ra, Lam Vong Cơ bế Giang Trừng đặt lên kiện quần áo của bọn họ. Tuy rằng đã không còn côn thịt bên trong, nhưng hoa huyệt cùng cúc huyệt bởi vì thời gian dài bị thao lộng, căn bản không khép lại được, bên trong hỗn hợp tinh dịch cùng dâm thủy phía sau tiếp phía trước mà chảy ra, quần áo nhanh chóng ướt một mảng lớn, cảnh tượng hoang tàn (*) khiến ai nhìn đều sợ đến kinh hồn.

(*) Ở đây tác giả viết là "cảnh tượng thối nát" cơ nhưng viết vậy tội Tông chủ của tớ quá nên tớ sửa lại là "cảnh tượng hoang tàn".

Ngụy Vô Tiện cầm một chén cháo, Lam Vong Cơ ôm Giang Trừng. Giang Trừng muốn tự mình ăn, nhưng đôi tay bởi vì bị cưỡng bách tuốt lộng côn thịt lớn nhiều lần, bủn rủn đến mức không nhấc dậy được. Giang Trừng lập tức trừng mắt nhìn bọn họ. Y liếc mắt một cái, thầm mắng bọn họ cầm thú.

"Sư muội, ăn cháo đi." Ngụy Vô Tiện cũng không giận, hắn cười cười đem thìa cháo thổi cho nguội, đưa đến miệng Giang Trừng. Giang Trừng cũng đang rất đói bụng, Ngụy Vô Tiện đưa đến, y liền ăn.

Mấy người lúc này cũng không trêu đùa Giang Trừng nữa, để Giang Trừng bổ sung một chút thể lực cho thật tốt, đợi lát nữa mới có thể thật tốt mà...

Một chén cháo rất nhanh đã ăn xong, Giang Trừng ăn có chút gấp gáp, ngoài miệng còn dính một ít cháo trắng. Thoạt nhìn lại giống như thứ gì đó không đứng đắn, bộ dáng Giang Trừng khi ăn không được sạch sẽ đàng hoàng, chọc đến bốn con sói đói rục rịch động thủ.

Giang Trừng thấy thần sắc mấy người kia, vội vàng nói: "Ta vẫn còn muốn ăn."

Lam Hi Thần ngẫm nghĩ Giang Trừng xác thật còn có điểm đói, hắn cầm chén cháo khác đi đến, đưa cho Ngụy Vô Tiện tiếp tục đút cho Giang Trừng.

Lần này Giang Trừng không dám ăn nhanh như trước nữa, y chậm rãi ăn từng muỗng cháo trắng, một bên ăn một bên lén lút liếc mắt đến nhóm người Thiên Càn.

Giang Trừng không biết, y ăn cháo trắng trong bộ dáng này đặc biệt giống như ăn chất lỏng màu trắng kia, mà động tác lén lút liếc nhìn lại như là một con thú nhỏ nhút nhát bảo vệ cơ thể, chống lại kẻ săn mồi to lớn. Hành động đó khiến bốn nam nhân Thiên Càn càng rạo rực.

Giang Trừng nhìn đến bốn côn thịt đang hướng về mình, bốn cái côn thịt kia thô to như cánh tay hài tử, làm sao trước đó y có thể nuốt chúng vào như thế? Nghĩ đến đó, Giang Trừng sợ hãi tới mức nuốt ực cháo trắng trong miệng, lại bởi vì nuốt quá nhanh, liên tục ho khan vài tiếng. Lam Vong Cơ nhanh chóng vỗ vỗ nhẹ lưng y, giúp y thuận khí.

Giang Trừng ho đến đôi mắt đỏ bừng, Lam Hi Thần nhận lấy chén cháo trong tay Ngụy Vô Tiện, trong chén chỉ còn lại một nửa, vẫn còn hơi ấm.

"A Trừng hẳn là đã ăn no, hiện tại nên đến phiên chúng ta." Nói, Lam Hi Thần đem chén cháo ấm đổ lên người Giang Trừng, cúi người liếm láp cháo trắng trên người Giang Trừng.

"Không có... còn chưa... ăn... no... hức..." Cháo trắng chảy tới nhũ tiêm Giang Trừng, Lam Hi Thần liếm láp xung quanh nhũ tiêm, lại hung hăng hút mạnh đầu nhũ tiêm, Giang Trừng cảm giác như linh hồn của chính mình đều bị hút đi mất.

Kim Quang Dao đón lấy Giang Trừng trong tay Lam Vong Cơ, một tay đỡ Giang Trừng, mặt khác một bàn tay tiến đến cúc huyện Giang Trừng.

"A Trừng, có phải là miệng nhỏ phía dưới còn chưa được ăn no?" Kim Quang Dao cố tình di chuyển ngón tay, lại chậm rãi rút ra, mị thịt bên trong giống như luyến tiếc, quấn quanh ngón tay thật chặt, "A Trừng nhìn xem, nơi đó luyến tiếc ngón tay của ta đến như vậy."

"Chỉ một ngón tay không thể đút sư muội ăn no nha." Lời nói Ngụy Vô Tiện chưa dứt, Kim Quang Dao liền cho cái miệng nhỏ Giang Trừng ăn một cây côn thịt lớn.

Lam Vong Cơ không giống Ngụy Vô Tiện, hắn không thích dùng lời nói chiếm tiện nghi Giang Trừng, hắn càng thích thực hiện. Lam Vong Cơ bắt lấy hai chân Giang Trừng. Không giống đôi tay bởi vì hàng năm luyện kiếm mà đầy vết chai sần, hai chân Giang Trừng bởi vì nhiều năm không lộ ra ánh sáng, cho nên trắng nõn như băng tuyết, lại thập phần kiều nộn, bóng loáng.

Lam Trạm cúi đầu hôn lên đôi chân ngọc, liếm láp, gặm cắn ngón chân mượt mà. Bàn chân có rất nhiều huyệt đạo, Giang Trừng cũng không rõ bị liếm láp ngón chân là cảm thụ như thế nào, giống như có người cầm một cọng lông vũ nhẹ nhàng đảo qua trái tim.

"Ưm... nóng quá, a, đau, đừng lộng, chậm một chút." Lam Vong Cơ đem chân ngọc đặt lên côn thịt mình, nhiệt độ nóng từ côn thịt làm Giang Trừng co rúm lại một chút, muốn đem hai chân rút lại, nhưng Lam Vong Cơ gắt gao giữ chặt hai chân y, kẹp lấy côn thịt, sau đó bắt đầu vận động.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhéo nhũ tiêm Giang Trừng, nhưng đầu nhũ tiêm vốn đã chịu nhiều vết thương làm sao chịu được thêm nữa, Giang Trừng hô một tiếng đau. Nhưng trong đau đớn lại mang theo một tia khoái cảm.

Ngụy Vô Tiện đỡ lấy côn thịt, từng chút một đâm thọc hai viên hồng anh, Giang Trừng vừa ăn đau vừa sướng. Hai viên hồng anh phủ đầy bạch dịch từ côn thịt chảy ra, giống như nhũ hoa đang chảy ra sữa.

Lam Hi Thần thấy lực chú ý của Giang Trừng bị Lam Trạm Ngụy Anh cướp đi, cũng không nổi nóng, chỉ là im lặng mà đùa bỡn với hạt đậu bên ngoài hoa huyệt, nhìn hoa huyệt dục cầu bất mãn mà mấp máy đóng mở. Hắn thấy thế cũng không làm gì khác ngoài trêu chọc hạt đậu.

Nhưng trước đó Giang Trừng đã nếm được mùi vị khi cả hai tiểu huyệt đều đồng thời bị lấp đầy, hơn nữa toàn thân trên dưới các điểm mẫn cảm đều bị khiêu khích, hoa huyệt lúc này lại không được thỏa mãn lấp đầy khiến y càng thêm khó chịu.

"A... muốn, ưm... chậm một chút" Giang Trừng nhịn không được kẹp chặt hai chân, lại làm Kim Quang Dao cùng Lam Trạm sung sướng không thôi, nhịn không được đẩy nhanh động tác.

"A Trừng muốn cái gì?" Đối với hai người nóng nảy, Lam Hi Thần lại là không nhanh không chậm.

"Muốn... hức... Ta không... biết..." Bên trong cảm giác trống trải nhanh chóng bức Giang Trừng đến điên rồi, y căn bản không cách nào biết bản thân muốn gì.

"Sư muội, để sư huynh dạy ngươi, ngươi muốn được côn thịt lớn yêu thương." Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm cảm thán Lam Tông chủ giỏi tính kế, bất quá Ngụy Vô Tiện không nhịn được trêu đùa sư muội hắn bằng mấy lời nói thô tục. Hắn đâm thọc hai viên anh đào trước ngực Giang Trừng, khiến cho y vốn ý thức mơ hồ càng thêm mê hoặc.

"Muốn... được côn thịt lớn... yêu thương... ha." Giang Trừng chưa kịp định thần lời nói, hoa huyệt đã bị Lam Hi Thần dùng côn thịt lớn lấp đầy, thậm chí mấy tên sói lang trên người đều bắt đầu kích động lên.

"Hức... chậm một chút, quá nhanh, ưm... sắp hỏng rồi... từ bỏ." Giang Trừng thêm một lần bị kéo vào lửa dục, đầu óc mơ hồ bị dẫn nói mấy lời nói thô tục.

"Sư muội, nói côn thịt yêu thương ngươi thật thoải mái đi."

"A Trừng, côn thịt ăn ngon sao?"

"A Trừng, ngươi bên trong nóng quá, thật thoải mái."

Lúc sau bọn họ nói cái gì, Giang Trừng cũng không dám để ý tới, chỉ biết liều mạng rên rỉ. Trong tiềm thức y biết mình dù nói cái gì, bốn người tên sói kia liền kích động muốn đem y ra hòa tan với bọn họ. Chỉ là y không biết, chỉ cần tiếng rên rỉ của y thôi cũng đã đủ làm cho bọn họ muốn đem y nhốt lại cả đời, khiến hai tiểu huyệt y bên trong vĩnh viễn được côn thịt lấp đầy, khoang sinh sản vĩnh viễn chỉ chứa đầy tinh dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro