4+5 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi cung bậc cảm xúc đều tuyệt vời, kể cả oán hận, ngưỡng mộ, đố kỵ hay tàn nhẫn. Chúng ta vì để trải nghiệm những cảm xúc đáng thương, đẹp đẽ và xán lạn này mà tiếp tục tồn tại, mỗi cảm xúc bị chúng ta bài xích đều là một vì sao bị chúng ta dập tắt."

/Hermann Hesse《Mùa hè cuối cùng của Klingsor》

______________

Giữa hè đã đến, những nhánh cây không ngừng vươn ra, tiếng ve kêu không dứt. Chớp mắt, Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn đã đến BLG được gần nửa tháng. Triệu Gia Hào chơi đường dưới, Lạc Văn Tuấn chơi hỗ trợ. Cặp đôi đường dưới đánh phối hợp ăn ý ngoài sức tưởng tượng, ngay cả khi đối đầu với đường dưới của đội một, bọn họ cũng không chịu thua kém.

Lá cây dương kêu xào xạc chọc ghẹo tiếng ve, Lạc Văn Tuấn tung chiêu hất tung bốn người, Triệu Gia Hào bám sát theo sau, dồn toàn lực sát thương, ai nấy đều nói rằng họ sẽ trở thành cặp đôi đường dưới mạnh nhất tương lai. Lạc Văn Tuấn nhìn màn hình hiển thị Victory cười ngốc, hắn cũng nghĩ như vậy.

Ngày hôm đó trời quang mây tạnh, Triệu Gia Hào được người quản lý gọi vào phòng họp.

"Elk, cậu thực sự muốn trở thành tuyển thủ eSports chứ?" Người quản lý nghiêm túc hỏi Triệu Gia Hào.

"Tôi, ừm." Triệu Gia Hào do dự một lát, nắm chặt tay, gật gật đầu.

"Cậu thực sự rất giỏi." Người quản lý lắc đầu, thở dài nặng nề, đưa cho Triệu Gia Hào một tờ báo cáo. Những dòng chữ màu đen rõ ràng nằm yên vị trên giấy, nhưng Triệu Gia Hào cảm thấy chúng như những lưỡi dao ngắn lao về phía mình

"Trầm cảm nặng kèm theo triệu chứng lo âu trung bình." Triệu Gia Hào cười khinh bỉ, cảm giác toàn thân không trọng lượng rơi xuống vực thẳm không đáy, hết thảy không chút đau đớn hay ngứa ngáy nhưng lại ngột ngạt đến khó chịu.

Tuyển thủ chuyên nghiệp không thể có vấn đề tâm lý.

Anh cúi đầu cười lạnh, thì ra là vậy, ông trời đã giam cầm anh trong căn phòng tối tăm kín mít, tuyệt nhiên không lưu lại cho anh một cánh cửa hay cửa sổ nào. Gặp được Lạc Văn Tuấn, anh từng nghĩ rằng ông trời vẫn còn chiếu cố mình, vẫn cho mình một tia sáng dẫn lối đến bình minh. Nhưng chỉ trong mùa hè ngắn ngủi này, không, còn chưa trọn một mùa hè đã dập tắt mọi ánh sáng và hy vọng của anh. Triệu Gia Hào, mày vốn dĩ không thuộc về nơi này, mày bẩn thỉu và thảm hại đến vậy làm sao xứng sống dưới ánh nắng mùa hè rực rỡ này.

Người quản lý nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Gia Hào, "Cậu và On là một đôi đúng không?"

Triệu Gia Hào kinh ngạc nhìn người quản lý, chuyện của bọn họ vốn chưa kể cho ai biết.

"Không cần ngạc nhiên, sự ăn ý giữa hai cậu không phải bạn bè bình thường có thể đạt được," người quản lý nói khẽ, "Hai cậu thực sự rất hợp nhau, nếu không vì chẩn đoán.. của cậu, tôi thực sự muốn ký hợp đồng với cả hai ngay lập tức. Nhưng cậu biết đấy, tuyển thủ chuyên nghiệp phải đối mặt với rất nhiều áp lực, cả trong lẫn ngoài sân đấu, tôi không thể lấy tính mạng và sức khỏe của cậu ra đùa giỡn được."

Triệu Gia Hào nhè nhẹ gật đầu, lòng anh bây giờ tĩnh lặng như mặt nước chết. Năng lực tiêu hóa tin xấu của anh luôn rất nhanh, dù sao chính mình cũng chưa từng gặp vận may nào, chẳng qua chỉ là trở về địa ngục mà thôi.

"Vì vậy tôi không thể ký hợp đồng với cậu, nhưng tôi sợ cậu rời đi, ON cũng không tha thiết ở lại, mà cậu ấy là một viên ngọc sáng có thể vươn đến đỉnh cao của lĩnh vực này. Vậy nên cậu có thể..."

Triệu Gia Hào đương nhiên biết tính cách của Lạc Văn Tuấn, nếu hắn biết bệnh của mình, biết mình không thể cùng thi đấu chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ cùng mình rời đi, ở bên cạnh cùng chữa khỏi bệnh. Nhưng đỉnh cao của tuyển thủ chuyên nghiệp kéo dài bao lâu? Cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp có bao nhiêu? Bỏ lỡ lần này, sẽ không còn lần thứ hai. Hơn nữa, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, theo đuổi chức vô địch luôn là giấc mơ của Lạc Văn Tuấn.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ không trì hoãn em ấy." Triệu Gia Hào ngẩng đầu cười nhìn người quản lý, như chưa có chuyện gì xảy ra mà bước ra khỏi phòng họp.

Owen, Lạc Văn Tuấn, tương lai sau này thuộc về em.

"Tìm anh làm gì thế?" Triệu Gia Hào vừa trở lại ghế ngồi, Lạc Văn Tuấn đã như con mèo nhỏ bám dính.

"Nói chuyện tiền lương ấy mà" Triệu Gia Hào cười cười véo nựng tai Lạc Văn Tuấn.

"Thật hay giả? Một năm có được trăm vạn không?"

"Có có có, hai năm ngàn vạn nữa kìa." Triệu Gia Hào nhìn Lạc Văn Tuấn cười khúc khích, anh nhẹ nhàng vỗ đầu hắn.

Tòa lâu đài sắp sụp đổ, lòng Triệu Gia Hào như bị kim châm đâm thủng ngàn lỗ nhưng anh vẫn chỉ cười. Lạc Văn Tuấn, em nhất định sẽ trở thành hỗ trợ giỏi nhất, tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi nhất. Em sẽ có một ad giỏi hơn anh, khỏe mạnh hơn anh, sạch sẽ hơn anh, người sẽ cùng em đi đến đỉnh cao thế giới.

Nhưng, nếu như. Anh vẫn rất hy vọng rằng người đó là anh..

Triệu Gia Hào sắp không kìm được nữa, hốc mắt đỏ lên vì cố gắng kìm nén nước mắt. Anh vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng tập. Anh ngồi thụp xuống đất, thở hổn hển, nước mắt rơi lã chã.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Mùa hè, vẫn là dừng lại tại đây thôi.

_

Sau khi Triệu Gia Hào chạy ra khỏi căn cứ, Lạc Văn Tuấn định đuổi theo thì bị người quản lý gọi lại. "Lạc Văn Tuấn, qua đây một lát."

"Nhưng anh quản lý, Cựu Mộng..." Lạc Văn Tuấn có dự cảm chẳng lành.

"Cựu Mộng làm sao, cậu ấy chỉ ra ngoài một chút sẽ về ngay thôi. Cậu qua đây trước đi."

Người quản lý không hiểu sao hôm nay có nhiều thứ cần nói vậy cơ chứ, Lạc Văn Tuấn không hề nghe lọt tai được câu gì, lòng hắn nóng như lửa đốt, cảm giác rõ ràng như đang mất đi thứ gì đó.

Cuối cùng, khi điện thoại của người quản lý reo lên, hắn liền chớp lấy thời cơ chạy ra khỏi phòng họp ngay lập tức.

Phòng tập, không có Triệu Gia Hào. Căn cứ, không có Triệu Gia Hào. Ký túc xá, ký túc xá, khi Lạc Văn Tuấn mở cửa, ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, như chưa từng có dấu vết của người sống.

Triệu Gia Hào, anh đúng thật là khốn nạn.

Anh nói với em mấy điều này tính là gì, giây trước còn cùng em bàn chuyện tương lai, giây sau đã bốc hơi khỏi nhân gian. Thì ra, thì ra chỉ là giấc mơ sao...

Lạc Văn Tuấn ngã quỵ xuống đất, cười khổ. Trong lúc mơ hồ, hắn bỗng thấy trên bàn có một ly sữa, dưới ly sữa có một tờ giấy viết thư. Phần đầu bức thư, hai chữ "Owen" bị gạch bỏ cẩu thả, tiếp theo sau hai chữ "Âu Ân" là ba chữ

"Lạc Văn Tuấn:

Anh là người không có quá khứ, cũng không có tương lai. Nhưng em thì khác.

Tránh sâu sắc, tận hưởng hành lạc

Triệu Gia Hào"

Tránh sâu sắc, kịp thời hưởng lạc. Nhưng Triệu Gia Hào, mùa hè này làm sao có thể tránh né sâu sắc đây. Lạc Văn Tuấn vội đặt vé xe buýt đến nhà Triệu Gia Hào, Triệu Gia Hào, đây không được tính là kết thúc.


Hắn oanh oanh liệt liệt đến trước nhà Triệu Gia Hào trong một đêm hè sấm chớp đùng đùng, cùng Triệu Gia Hào điên cuồng làm tình.

Hắn không thể giữ được Triệu Gia Hào, mùa hè kết thúc rồi.


5

"Bầu trời trong trẻo, cam chín rực rỡ, một ngôi sao dừng chân, chiếu sáng em và anh."

/Bắc Đảo,《Ngày Lễ》

____________

Rời khỏi Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào trở lại Thượng Hải.

Anh tìm được một công việc tại quán cà phê. Anh có ngoại hình xinh đẹp, làm việc tỉ mỉ, tính tình lại tốt nên ông chủ và đồng nghiệp đều rất thích anh.

"Này, hôm nay hình như là trận chung kết" Trên tivi của quán cà phê đang phát trực tiếp trận chung kết mùa hè LPL. "Tiểu Triệu, cậu chơi Liên Minh Huyền Thoại rất giỏi mà, nghỉ chút đi, ngồi xuống xem." Quán không có nhiều khách, ông chủ gọi Triệu Gia Hào ngồi xuống.

"BLG cái đội này có hỗ trợ tên ON đẹp trai nhỉ, mùa này mới ra quân mà đã vào đến chung kết rồi." Ông chủ nhấp ngụm cà phê, bình luận.

Một năm không gặp, hắn dường như cao hơn, gầy hơn, khiến cho ngũ quan càng thêm sắc sảo và điển trai. Chỉ thấy ON mặt không biểu tình, sử dụng vị tướng Rakan lao vào giữa đám đông, hất tung bốn kẻ địch, kết hợp với Xayah và Ngộ Không, quét sạch toàn bộ đội hình địch.

Ngay khi nhà chính phát nổ, tiếng bình luận viên phấn khích vang lên trong tivi, "Chúc mừng BLG đã chiến thắng 3-0, giành chức vô địch mùa hè!"

Cậu thiếu niên mà anh quen biết đã giành được chiếc cúp hằng mơ ước, hắn và đồng đội ôm nhau, nhảy cẫng lên vui sướng.

Cả một bầu trời mưa giấy vàng chói, toàn bộ khán đài chìm trong tiếng reo hò và vỗ tay.

Chúc mừng em, Owen, chúc mừng em, Lạc Văn Tuấn.

Ngay cả Triệu Gia Hào cũng không chú ý tới khóe miệng của chính mình đã biến thành hình trăng lưỡi liềm.

"Chúng ta hãy cùng chúc mừng tuyển thủ ON trở thành tuyển thủ giá trị nhất trong trận chung kết mùa hè Liên Minh Huyền Thoại!" Với tuyên bố đầy cảm xúc của bình luận viên, cả hội trường bùng nổ với tiếng vỗ tay như sấm và mọi người đồng thanh hô vang tên ON.

"Vậy tuyển thủ ON, sau khi giành được vinh dự này, cậu có điều gì muốn chia sẻ không?"

Lạc Văn Tuấn dưới ánh sáng phản chiếu của chiếc cúp FMVP trông đặc biệt rạng ngời

"Tôi rất cảm ơn những người đồng đội của mình, đội ngũ huấn luyện, ban quản lý và tất cả những người ủng hộ tôi. Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn một người, có thể nói nếu không có anh ấy thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Anh ấy đã nói với tôi 'tránh né sự sâu sắc, kịp thời hưởng lạc', nhưng tôi muốn nói với anh ấy rằng, mùa hè năm ngoái không phải là mùa hè cuối cùng, mùa hè năm nay cũng không phải là mùa hè cuối cùng, khoảng thời gian ấy cùng với vinh dự của hôm nay đều sẽ khắc sâu trong trái tim tôi."

_

Triệu Gia Hào đứng dậy lao ra khỏi quán cà phê, anh vội vã chặn một chiếc taxi và vội vã đi đến địa điểm diễn ra trận chung kết.

Suốt năm qua, anh không bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lạc Văn Tuấn cũng như không bỏ lỡ bất kỳ trận đấu nào của Lạc Văn Tuấn. Anh sớm biết rằng mình đã sai rồi, anh đã đánh giá quá thấp sức nặng của mùa hè ấy trong lòng mình.

Vốn từng nghĩ rằng Lạc Văn Tuấn chỉ là một người qua đường mang theo chút màu sắc trong cuộc đời tăm tối của mình, nhưng mùa hè đó quá mức rực rỡ, quá mức nồng nhiệt thiêu đốt cả sinh mệnh của anh.


Lạc Văn Tuấn, em nói đúng, mùa hè năm ngoái không phải là mùa hè cuối cùng, mùa hè năm nay cũng không phải là mùa hè cuối cùng.


Chiếc xe từ từ dừng lại, sau khi khán giả rời đi, hội trưởng mất đi sự náo nhiệt cùng hoan hô trở nên đặc biệt cô đơn và trầm mặc.

Vừa xuống xe, Triệu Gia Hào đã bắt gặp ánh mắt của Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn vừa cùng đồng đội bước ra từ cửa sau của sân đấu. Bọn họ còn đứng cách nhau rất xa, nhưng Triệu Gia Hào vẫn rất rõ ràng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Lạc Văn Tuấn, như những ngôi sao rung động trong đêm tối.


Bọn họ càng lúc càng gần, Triệu Gia Hào cảm thấy hơi thở của chính mình ngày càng gấp gáp, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.


Khoảnh khắc anh còn đang điều chỉnh nhịp thở, Lạc Văn Tuấn đã bước lên một bước dài, ôm chầm lấy anh vào lòng.


Bọn họ ngực kề ngực, tim kề tim.

Là tình nhân cửu biệt trùng phùng, là thoát khỏi vực thẳm, hướng đến bình minh.


Một mùa hè lại đến, những người nên gặp lại nhất định sẽ tương phùng...

~Hoàn~

_____

Đọc mấy fic thơ thơ không phức tạp kiểu này cứ bị thích í .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro