3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ có một mùa hè hoành tráng trong đời, và mặt trăng đã rơi xuống sau mùa hè đó. Tôi dành mọi mùa hè sau này để phác họa lại vầng trăng ấy. Tôi ghen tị với sự độc nhất của nó, cũng ái mộ sự dịu dàng của nó

/Hesse《Mùa hè cuối cùng của Klingsor》

________

Khi mở mắt lần nữa, trời đã về chiều, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào cơ thể Lạc Văn Tuấn. Hắn lật người, lại phát hiện trong phòng không hề có bóng dáng của Triệu Gia Hào. "Triệu Gia Hào, Triệu Gia Hào."

Không có ai đáp lại hắn

Cho đến khi Lạc Văn Tuấn đi đến cửa, mới mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc, khàn khàn và quen thuộc từ dưới lầu vọng lên.

"Triệu Gia Hào——" Lạc Văn Tuấn vội vàng muốn mở cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

"Triệu Gia Hào, anh khốn nạn, mở cửa ra!" Lạc Văn Tuấn dùng hết sức đè lên tay nắm cửa, hắn ra sức đẩy nhưng tuyệt nhiên vô ích. Lạc Văn Tuấn gấp đến gần như bật khóc, hắn chỉ còn biết vừa đập cửa, vừa gọi tên Triệu Gia Hào.

"Triệu Gia Hào, anh có ý gì, mở cửa ra cho em——"

Không ai đáp lại, cho đến khi cổ họng khàn đặc, sức lực cạn kiệt, Lạc Văn Tuấn tuyệt vọng ngã khuỵu xuống đất. Dựa đầu vào cửa cười lạnh, hắn nghĩ mình đã tỏ rồi, giữa hắn và Triệu Gia Hào chẳng phải luôn có một cánh cửa kiên cố vững chắc không thể phá vỡ sao.

Lạc Văn Tuấn chỉ là một trong nhiều khách của Triệu Gia Hào, vào một buổi chiều mùa hè nào đó tình cờ bước vào nhà Triệu Gia Hào. Triệu Gia Hào thương xót hắn, chăm sóc hắn, cho hắn ăn, cho hắn mặc, hắn còn có thể yêu cầu gì hơn nữa.

Không tiền, không công việc, không thể tự cứu lấy mình, sao còn dám ảo tưởng đưa Triệu Gia Hào thoát khỏi tình thế tuyệt vọng này.

Một đợt sóng nhiệt ập đến, cửa mở ra.

Triệu Gia Hào chỉ mặc một chiếc áo thun rộng, phần thân dưới trần như nhộng, đôi chân trắng nõn vẫn còn đầy những vết hằn đỏ nhạt và các vết bầm tím lớn nhỏ. Khóe miệng anh sưng đỏ, lông mi như vừa bị ướt. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, cúi đầu nhìn Lạc Văn Tuấn.

Lạc Văn Tuấn ngồi trên sàn cạnh giường, cũng nhìn Triệu Gia Hào. Rõ ràng đang ở ngay trước mắt, nhưng Lạc Văn Tuấn cảm thấy Triệu Gia Hào cách mình rất xa, hắn đang ở trong mùa hè cháy bỏng, còn Triệu Gia Hào lại đứng trong đêm đông gió tuyết. Nước mắt lưng tròng, dáng hình mảnh mai của Triệu Gia Hào dần trở nên mờ nhạt.

Triệu Gia Hào, em làm sao mới có thể nhìn thấu anh, làm sao mới có thể giải cứu anh đây...

Lạc Văn Tuấn mất khống chế, khóc nức nở

Triệu Gia Hào đứng yên không động đậy, anh nói một cách bình tĩnh và dịu dàng: "Lạc Văn Tuấn, em thấy rồi đó, đây chính là địa ngục của anh"

Thanh âm nhẹ nhàng như cơn gió, như thể chỉ đang kể về những chuyện thường nhật. "Lạc Văn Tuấn, em không nên chỉ dừng lại ở chỗ anh, em phải sải rộng chân mà bước tiếp." Triệu Gia Hào ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Văn Tuấn đang run rẩy vào lòng.

Anh ghé sát tai Lạc Văn Tuấn, nhẹ nhàng nói: "Lạc Văn Tuấn, tránh sâu sắc, tận hưởng hành lạc" Sau đó, anh hôn nhẹ lên nốt ruồi ở dái tai Lạc Văn Tuấn.

_

"Triệu Gia Hào đâu, cút ra đây, hôm nay là 25, đến ngày trả nợ rồi." Giọng một người đàn ông thô lỗ vang lên từ dưới lầu. Tiếng ồn ào như muốn xé nát màng nhĩ của Lạc Văn Tuấn, tiếng ghế lăn, tiếng giường sập, tiếng thủy tinh vỡ cùng tiếng chửi bới của đàn ông hòa vào nhau, đất trời rung chuyển.

Triệu Gia Hào thong dong đứng dậy, lấy một chiếc vali đen từ dưới giường.

Đầu óc Lạc Văn Tuấn trống rỗng, chưa kịp nghĩ gì đã theo Triệu Gia Hào xuống lầu.

"Yo, yo có kim chủ mới à, trông có chút đẹp trai đấy nha." Người đàn ông nói, tay chơi đùa với cây gậy bóng chày, cơ bắp cuồn cuộn, trên trán có một vết sẹo dài đáng sợ. Triệu Gia Hào không để ý đến hắn ta, chỉ đẩy chiếc vali ra trước mặt.

"Chà, đừng vội thế, có kim chủ mới mà chỉ trả chút ít thế này thôi à, không hợp lý lắm nhỉ." Người đàn ông cười đểu.

"Ông đừng có được voi đòi tiên." Triệu Gia Hào đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Lạc Văn Tuấn chưa kịp phản ứng, "bốp" một tiếng, lòng bàn tay đen ngòm của người đàn ông đã giáng xuống mặt Triệu Gia Hào. Trong phút chốc, mặt Triệu Gia Hào đỏ ửng rồi tím bầm, khóe miệng cũng rỉ máu.

"Triệu Gia Hào!" Lạc Văn Tuấn vội vàng chắn trước Triệu Gia Hào, gấp gáp nhìn vết thương của anh.

"Đồ đĩ thối, còn dám nói bố mày, bố không bắt mày quỳ xuống tiếp đã là khách khí lắm rồi..." Người đàn ông chưa nói hết câu, Lạc Văn Tuấn đã lao tới đấm vào xương gò má của hắn ta

Người đàn ông lau miệng, "Mẹ kiếp, mày cũng xứng đánh bố à." Hắn ta xoay cánh tay phải, cây gậy bóng chày trong tay vung mạnh vào lưng Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn không kịp né, lưng bị đánh trúng một cú nặng nề. Kèm theo tiếng va chạm trầm đục, hắn gần như nghe thấy tiếng xương của mình kêu răng rắc. Nhưng hắn không do dự, tiện tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt đập vào đầu người đàn ông. Tên kia chịu không nổi cú va đập mạnh, ngã xuống đất.

Khi Lạc Văn Tuấn định ra tay thêm lần nữa, Triệu Gia Hào vỗ vai hắn, nói với người đàn ông ngã dưới đất: "Cầm tiền rồi cút."

"Dọn đồ đi Lạc Văn Tuấn, lát nữa bọn chúng sẽ kéo đến, chúng ta đi thôi." Triệu Gia Hào phủi bụi trên người, vội vàng gọi Lạc Văn Tuấn rời đi

_

"Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ và hai phòng khác, hai cậu chịu khó ngủ chung một phòng nhé." Bành Lập Huân cười hì hì nói với Lạc Văn Tuấn và Triệu Gia Hào.

Bành Lập Huân là bạn thân từ nhỏ của Triệu Gia Hào, ngoài chỗ này, Triệu Gia Hào không nghĩ ra chỗ nào khác để trốn. "Không sao, có cái gì để xử lý vết thương không?"

"Đúng đúng đúng, tôi suýt quên là có người bị thương, để tôi tìm xem." Nói xong, Bành Lập Huân liền quay người lục lọi đồ đạc. Trán Lạc Văn Tuấn vẫn đang chảy máu, hắn cảm thấy mình dường như đã nhìn thấy được quá khứ của Triệu Gia Hào.

"Triệu Gia Hào, đi cùng em đi, chúng ta đến Thượng Hải." Hắn nhìn Triệu Gia Hào bằng một ánh mắt chân thành khẩn thiết, mong chờ một câu trả lời đẹp đẽ từ anh.

"Được." Triệu Gia Hào nhẹ nhàng dùng cổ tay lau vết thương trên trán Lạc Văn Tuấn, ngay cả Lạc Văn Tuấn cũng không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, thậm chí không hỏi tại sao đi Thượng Hải, đi Thượng Hải làm gì.

"BLG mời em đến khoá đào tạo cho đội trẻ, anh đánh game giỏi thế, chúng ta cùng đi đi."

"Được." Triệu Gia Hào đau lòng nhìn Lạc Văn Tuấn, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Lạc Văn Tuấn chắn trước mặt mình, kinh hồn bạt vía nhìn Lạc Văn Tuấn vì mình mà ra tay, vì mình mà bị thương.

Cho dù lúc này Lạc Văn Tuấn có muốn anh hứa hẹn lên cung trăng, anh cũng sẽ không do dự mà đáp ứng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro