2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Về sau sẽ còn có những mùa hè khác, nhưng sẽ không thể nào giống như mùa hè này, vĩnh viễn không thể. Vậy nên tốt nhất là hãy tận hưởng mùa hè này một cách trọn vẹn nhất."

/Neil Gaiman Điềm Lành

________________

Warning: Khau giao!!

Trong thành phố náo nhiệt này, Lạc Văn Tuấn dường như đã có một gia đình. Mấy ngày nay không ai vào tiệm mát-xa. Ban ngày Triệu Gia Hào đi mua đồ ăn và nấu cơm, Lạc Văn Tuấn quét nhà, rửa chén bát, sau khi giải quyết xong việc ăn uống, họ ngồi trước chiếc máy tính cũ kỹ của Triệu Gia Hào để chơi game. Lạc Văn Tuấn luôn chỉ trỏ vào thao tác của Triệu Gia Hào, "Đặt mắt này thấp xuống một chút...", "Đừng chọn cái này, chọn xuyên giáp...", "Sao lại không ăn được pháo binh...".

Triệu Gia Hào chỉ lườm Lạc Văn Tuấn, sau đó đơn giản bỏ tay ra, nhường vị trí cho Lạc Văn Tuấn.

"Lần này em làm gì thế, sao lại lướt đến trước mặt Lee Sin?", "Không, lần này thật sự có thể đánh được, đừng nhát gan...", "Đừng, đừng, em đừng đứng đây, Akali đang vòng ra sau..."... Tầm nhìn của Lạc Văn Tuấn tối sầm lại thì ra bị người khác giám sát khi chơi game là cảm giác này. Mấu chốt là tại sao Triệu Gia Hào cái người này trong giờ ăn tối lại cứ mổ xẻ trận dùng Zeri mà hắn đã chơi vào buổi chiều chứ!


Ánh trăng chiếu rọi trong màn đêm, Lạc Văn Tuấn nằm im lặng trên giường, nhắm mắt nghe tiếng nước róc rách khi Triệu Gia Hào đang tắm.

"Owen, lấy giúp anh cái quần lót, nó ở trong ngăn kéo nhỏ bên cạnh tủ quần áo." Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Gia Hào lẫn trong tiếng nước.

Triệu Gia Hào rất thích gọi hắn là Owen, đó là ID game của hắn. Lời nói của Triệu Gia Hào đàng hoàng thẳng thắn, nhưng sắc mặt Lạc Văn Tuấn thì nóng bừng như bị nướng trên than củi. Hắn không dám nhìn, trong lòng thấp thỏm thò tay vào ngăn kéo, lấy đại một cái rồi vội vàng đưa vào phòng tắm. Cửa phòng tắm khép hờ, chốc chốc lại thoát ra hơi nước, Lạc Văn Tuấn cảm thấy ngực nóng ran, ngột ngạt đến khó chịu như có ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể.

"Vào đi." Giọng nói trầm tĩnh và ôn hoà của Triệu Gia Hào vang lên.

Lạc Văn Tuấn cảm thấy bước chân mình vô cùng nặng nề, làm sao cũng không bước vào phòng tắm được. Đến khi cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí thì cửa phòng tắm đã mở ra. Triệu Gia Hào đứng trước mặt hắn, không một mảnh vải che thân. Sương mù và hơi nước bao quanh cơ thể trắng như tuyết của anh, những giọt nước trong suốt chảy trên vòng eo thon thả, đôi chân dài và mịn màng, trong thoáng chốc, Lạc Văn Tuấn cảm thấy người trước mặt như bông tuyết tinh khôi chỉ có thể lơ lửng trên không trung, khiến người người từ xa mong ngóng

Bông tuyết thì không thể rơi vào bùn đất được

"Owen, em đang xấu hổ sao?" Triệu Gia Hào nhếch lên khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt đặc biệt sáng ngời.

"Không... không, của anh." Lạc Văn Tuấn không biết rằng, mặt, tai thậm chí cả khóe mắt của hắn đều đã đỏ bừng.

Triệu Gia Hào không nói gì, mỉm cười nhận lấy quần lót. Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Lạc Văn Tuấn, anh mặc quần trong, quần ngủ, áo ngủ. Mọi động tác đều như mây bay nước chảy, tự nhiên tao nhã. Anh càng ung dung, Lạc Văn Tuấn càng cảm thấy bối rối.

Triệu Gia Hào, em được tính là gì trong mắt anh? Là nhân viên của anh, là khách của anh, hay là món đồ chơi giết thời gian của anh? Nghĩ đến đây, Lạc Văn Tuấn cười nhẹ nhõm, ngày từ đầu hắn đã biết, Triệu Gia Hào không phải là người tốt, nhưng hắn can tâm tình nguyện rơi vào cái hố ấy

"Owen, đi tắm đi."

Lạc Văn Tuấn gật đầu, hắn quá cần một trận mưa lạnh buốt để khiến bản thân tỉnh táo lại

Hắn vì bỏ nhà ra đi, không có tiền ăn nên mới ở lại đây. Nhưng hắn đã phải lòng chủ nhân ngay từ lần gặp đầu tiên, hoặc có thể nói là kiến sắc khởi ý, nói chung là, hắn hình như ý thức được chính mình không thể rời xa Triệu Gia Hào ngay lúc này. Dù biết rằng câu dẫn là sở trường đặc biệt của Triệu Gia Hào nhưng hắn vẫn sẵn lòng sa ngã

Đêm càng lúc càng sâu, khi Lạc Văn Tuấn tắm xong, Triệu Gia Hào đã ngủ, ánh trăng dịu dàng hắt nhẹ lên người anh. Triệu Gia Hào luôn ngủ co ro ở một góc, khi Lạc Văn Tuấn đắp chăn lên người anh, hắn phát hiện người trước mắt đang run nhẹ trong giấc ngủ.

Triệu Gia Hào lại gặp ác mộng.

Nhưng anh biết đó không phải là ác mộng, đó chỉ là thời thơ ấu của mình

_

Triệu Gia Hào đứng ngoài cánh cửa sắt rỉ sét, từ ngôi nhà ẩm ướt tối tăm vang lên tiếng thở gấp của phụ nữ. Trời lạnh thấu xương, anh ngây ngốc nhìn cánh cửa sắt, từ lúc đó, anh đã biết cuộc đời mình sớm đã không còn đường nào có thể đi.

Người trong nhà là mẹ của Triệu Gia Hào, anh không có cha, hoặc có thể nói đến cả mẹ anh cũng không biết cha anh là ai. Ông ngoại của anh nợ một khoản tiền lớn, mẹ không được học hành, đối diện với lời đe dọa của chủ nợ, ngoài việc bán thân thì không còn cách nào khác. Triệu Gia không cảm nhận được tình yêu của mẹ, bởi vì sự xuất hiện của anh khiến "việc làm ăn" của mẹ đi xuống, và chủ nợ vẫn không ngừng truy bức. Nhưng anh cũng không cảm thấy mẹ ghét bỏ anh, dù ở bờ vực tuyệt vọng, mẹ vẫn cho anh đi học, nỗ lực để anh có một cuộc sống đàng hoàng

Năm anh tốt nghiệp cấp ba, người mẹ cả một đời cực khổ đổ bệnh, vì không có tiền chữa trị mà chẳng bao lâu sau qua đời. Chủ nợ không vì thế mà dừng lại, họ vẫn tiếp tục đến nhà, đập vỡ cửa sổ, giường, mọi thứ trong nhà... dán ảnh mẹ anh khắp phố, ép anh trả nợ. Triệu Gia Hào đôi khi rất muốn theo mẹ ra đi, nhưng anh biết mẹ không hy vọng anh làm thế, anh chính là di vật duy nhất của mẹ trên thế gian này.

Triệu Gia Hào đi làm ở nhà máy, đi bốc vác ở công trường, đi giao hàng ngày đêm không ngừng nghỉ... nhưng anh phát hiện ra những việc này kiếm tiền quá chậm, khoản nợ lớn hơn anh tưởng, giống như cái hố đen không đáy.

Nhưng anh còn có cuộc đời của mình, còn muốn thay mẹ khám phá những góc sáng của thế giới này, anh không muốn cả đời chỉ trả nợ, nên anh nghĩ đến con đường của mẹ, con đường kiếm tiền nhanh nhất.

Anh xinh đẹp, trẻ trung, bẩm sinh khúm núm, dễ làm hài lòng người khác nên "tiệm mát-xa" luôn tấp nập.

Anh bẩn thỉu, thối nát, làm đủ mọi chuyện xấu, vứt bỏ lòng tự trọng, nhưng anh dường như sắp thấy được điểm cuối của hố đen kia, lối ra của cuộc đời...

Triệu Gia Hào run rẩy trong giấc mơ, anh nhớ lại những khuôn mặt xấu xí, những thân thể béo ú khiến anh buồn nôn. Nhưng chính mình thì sao? Chẳng phải cũng xấu xí đến đáng ghê tởm sao

Giấc mơ bỗng chốc đen kịt. Đột nhiên một tia sáng chiếu xuống, khuôn mặt Lạc Văn Tuấn dần hiện ra. Triệu Gia Hào bỗng tỉnh giấc, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lạc Văn Tuấn.

"Ca ca, có chuyện gì sao?" Lạc Văn Tuấn vội lau mồ hôi trên trán Triệu Gia Hào bằng mu bàn tay, "Anh đổ mồ hôi nhiều quá."

"Owen." Triệu Gia Hào thì thầm.

"Em đây." Lạc Văn Tuấn kéo Triệu Gia Hào vào lòng.

"Lạc Văn Tuấn." Triệu Gia Hào lại khẽ gọi.

"Em đây." Lạc Văn Tuấn cúi đầu hôn lên mái tóc thơm mát của Triệu Gia Hào.

"Em, em tại sao lại ở lại?" Triệu Gia Hào nuốt vào lời định nói, nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Vì anh nấu cơm cho em ăn."

"Hả?"

"Anh chơi game với em"

"Còn gì nữa?"

"Còn, còn..." Lạc Văn Tuấn cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên, "Còn có anh ngủ cùng với em."

"Đó là vì chỉ có một cái giường..." Triệu Gia Hào gõ vào trán Lạc Văn Tuấn.

Lạc Văn Tuấn chỉ cười, còn nữa, còn nữa đương nhiên là em hình như đã thích anh rồi.

"Ngủ đi." Triệu Gia Hào tự nhiên gối đầu lên cánh tay của Lạc Văn Tuấn.

"Ngủ ngon, ca ca."

Đêm tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của cả hai. Tóc của Triệu Gia Hào rất mềm, như một đám bông gòn bao quanh cánh tay của Lạc Văn Tuấn, hắn chỉ cảm thấy nhịp tim mình dường như càng lúc càng lớn, trái tim mất khống chế dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng tiến gần Triệu Gia Hào, hắn cẩn thận rướn tới gần má Triệu Gia Hào, trong bóng tối, ánh trăng là vật trang trí duy nhất. Hắn không kìm được hôn lên mắt Triệu Gia Hào, nhưng không ngờ người trước mặt lại ôm chặt lấy cổ hắn

"Lạc Văn Tuấn, chúng ta làm đi." Trong đôi mắt trong trẻo của Triệu Gia Hào lóe lên một tia dục vọng.

Lạc Văn Tuấn không nói gì, hắn kéo Triệu Gia Hào vào lòng, hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh. Hắn vô tư xâm chiếm khoang miệng của Triệu Gia Hào, chiếm đoạt hơi thở của anh, tận hưởng sự ngột ngạt chung giữa bọn họ. Hai đôi môi hòa làm một, dường như những linh hồn lang thang và sa ngã cuối cùng đã tìm thấy sự an ủi và chốn nương tựa ở nhau.

Bọn họ đã chìm trong bóng tối quá lâu, lâu đến mức nghĩ rằng vực sâu không có đáy, đêm đen không bao giờ đến bình minh. Nhưng sự xuất hiện của đối phương là cơn mưa như trút nước hiếm có giữa sa mạc, gieo rắc hy vọng cho những mảnh người cận kề hai chữ 'tuyệt vọng'


Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng cởi quần áo của Triệu Gia Hào, hắn quỳ trước Triệu Gia Hào, tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ phận đã cương cứng của Triệu Gia Hào.

"Lạc Văn Tuấn, đừng..." Giọng Triệu Gia Hào hơi nghẹn ngào.

Lạc Văn Tuấn không nghe lời anh, hắn cẩn thận ngậm lấy dương vật của Triệu Gia Hào. Khoang miệng ấm áp chật hẹp bao chặt gậy thịt, phần lưỡi ẩm nóng liên tục cọ xát, cơ bắp Triệu Gia Hào theo đó căng cứng, anh siết chặt vai Lạc Văn Tuấn, móng tay gần như ghìm vào da thịt, anh sắp đạt đến giới hạn.

Khi Lạc Văn Tuấn rút ra, Triệu Gia Hào như lên mây, anh cảm nhận được khoái lạc và thư thái chưa từng có. Anh mò mẫm hôn lên khóe miệng Lạc Văn Tuấn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Lạc Văn Tuấn lại như nhận được mật ngọt. Hắn mạnh mẽ hôn lên môi Triệu Gia Hào, vòng tay qua eo rồi mạnh mẽ tách đùi anh ra.

Tại thời điểm nhàn rỗi hiếm hoi, Triệu Gia Hào thở hổn hển, "Dầu bôi trơn, trong ngăn tủ."

Lạc Văn Tuấn một tay ôm Triệu Gia Hào, một tay tìm kiếm trong ngăn tủ. Hành động của hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, dịu dàng luồn tay đã bôi trơn vào khe mông của Triệu Gia Hào. Dịu dàng dùng ngón tay vẽ vòng tròn bên ngoài hậu huyệt rồi đút vào hai đốt ngón tay thăm dò. Triệu Gia Hào hai mắt ướt đẫm, khuôn mặt trắng như tuyết bị sắc đỏ của dục vọng bao phủ.

Ngay khi Triệu Gia Hào nghĩ rằng Lạc Văn Tuấn sẽ tiến vào, Lạc Văn Tuấn đột nhiên rút tay ra. "Ca ca," Lạc Văn Tuấn như chợt nghĩ ra điều gì, mặt không biểu cảm, đôi mắt bị che mờ bởi dục vọng giờ trở nên lạnh lùng, "Em đi tắm."

Triệu Gia Hào vội nắm tay Lạc Văn Tuấn, "Sao thế?" Khóe mắt anh đỏ ửng, trong mắt vẫn còn đẫm lệ trông đặc biệt đáng thương.

"Triệu Gia Hào, chúng ta hiện tại tính là gì?" Lạc Văn Tuấn có chút đau lòng nhìn Triệu Gia Hào, khẩn thiết muốn tìm câu trả lời trong đêm tối mơ hồ này. Triệu Gia Hào trầm mặc. Anh nhẹ nhàng buông tay Lạc Văn Tuấn.

Anh đã quen với tình yêu chóng vánh, quen với những giao dịch da thịt đôi bên cùng có lợi, tình dục và tình yêu đối với anh từ lâu đã trở nên đơn giản như đang hít thở.

Nhưng Lạc Văn Tuấn, hắn không phải là khách của anh, vậy thì đây là gì? Đêm nay, là anh chủ động, anh coi Lạc Văn Tuấn là gì, lại coi chính mình là gì? Yêu sao? Triệu Gia Hào bất lực lắc đầu, nhìn Lạc Văn Tuấn bước vào phòng tắm.

_

Lạc Văn Tuấn rất tốt, em ấy rất trẻ, rất tuấn tú, em ấy không có bất kỳ gánh nặng và ràng buộc nào, còn có một tương lai rất tươi sáng đẹp đẽ

Còn anh thì sao, đã lấm lem bùn đất, chỉ cầu sống được ngày nào hay ngày nấy..

Quả nhiên, con người là nô lệ của lòng tham, luôn luôn mơ mộng viển vông, nằm mơ giữa ban ngày. Dù vậy hoa nở đáng hái thì phải hái ngay (1), Triệu Gia Hào chỉ nguyện sống vì hiện tại, không mong cầu quá khứ, cũng không muốn tương lai, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn yêu thì yêu.

Triệu Gia Hào mặc đồ xong đứng dậy, anh pha sữa đặt lên bàn, để lại một mẩu giấy rồi ra ngoài.

"Tránh sâu sắc, tận hưởng hành lạc"(2)

Lạc Văn Tuấn gần như nắm chặt nắm đấm khi nhìn thấy. Tránh sâu sắc, tận hưởng hành lạc. Hóa ra trong mắt anh, em thực sự chẳng là gì.

Sữa dù có ngọt đến mấy cũng trở nên chua chát khi trượt qua đầu lưỡi. Lạc Văn Tuấn lặng lẽ nằm trên giường.

Hắn không biết về quá khứ của Triệu Gia Hào, nhưng hắn hoang tưởng về tương lai của bọn họ, hắn muốn đưa anh thoát khỏi biển khổ cuộc đời

_____

(1) Câu "可是有花堪折直须折" xuất phát từ bài thơ của thi sĩ Đỗ Thu Nương (杜秋娘) thời nhà Đường. Toàn bộ câu thơ nghĩa là "Hoa nở đáng hái thì phải hái ngay, đừng đợi đến khi không còn hoa thì chỉ còn cành trơ trụi." Ý nghĩa là trân trọng những gì đang có trong hiện tại, đặc biệt là những khoảnh khắc đẹp đẽ và những cơ hội quý giá, đừng đợi mất đi rồi thấy hối tiếc.

(2)"Carpe diem": thành ngữ Latin theo nghĩa bóng là "Hãy tận hưởng phút giây mà ta đang có" hoặc "Đừng bao giờ trì hoãn hạnh phúc ở hiện tại". Thành ngữ nổi tiếng này thể hiện ý tưởng rằng cuộc đời của con người có thể chấm dứt đột ngột trong mọi thời điểm bất kỳ, bởi thế cần cố gắng tận hưởng mỗi ngày như là ngày cuối cùng trong đời để đến khi nhắm mắt xuôi tay ta có thể nói được rằng đã sống một cuộc đời không uổng phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro