Chap 1: Thông báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các học sinh đã ngồi vào bàn của mình trong Phòng ăn ở Đại Sảnh Đường. Harry, Ron và Hermione đang trò chuyện về mùa hè của họ. Ron phàn nàn về Fred và George khi hai ảnh phủ đầy phòng của mình với Gunkachoo để phục vụ cho cuộc thử nghiệm mới. Harry thì đang kể về việc cậu phải trải qua tận một nửa mùa hè với gia đình Dursley,  và Hermione đang 'gật gù' với họ, có vẻ như không quan tâm cho lắm . Hermione đã được phong làm Thủ lĩnh nữ sinh trong kì nghỉ hè và cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa để bắt đầu công việc này.

Ở phía bên kia căn phòng, Draco Malfoy đang trò chuyện với người bạn thân nhất của mình là Blaise Zabini. Pansy, như thường lệ, đang quấn lấy cánh tay Draco trong khi mơ mộng nhìn cậu. Chỉ sau vài phút, Draco sẽ gạt tay cô ta ra, nhưng sau đó chỉ trong vài giây, cổ sẽ tiếp tục bám lấy. Grabbe và Goyle đang bận rộn đếm số galleon mà họ đã thu thập được từ những năm đầu tiên với nụ cười quái dị.

"Vậy mày định làm gì bây giờ, Draco?" Blaise hỏi sau khi nhìn lướt qua những học sinh mới của nhà Slytherin.

Draco nhún vai, "Giờ thì cha tao đang ở Azkaban, mẹ tao thì bắt đầu tiếp quản ngôi nhà. Bà ấy và tao hầu như không còn thấy bất kỳ Tử thần Thực tử nào nữa. Voldemort không yêu cầu mẹ tao làm gì, mày biết đấy."

"Ít nhất thì mày cũng không bị làm nô lệ bởi cái lũ cũ! Tao vẫn phải nghĩ ra một kế hoạch đàng hoàng để thoát khỏi tất cả những thứ tào lao không cần thiết này!" Draco cười khúc khích, "Cơ hội béo bở, trừ khi người thân yêu nhất của bố tao cũng được gửi đến Azkaban."

"Drakie! Anh có muốn em xoa bóp cho anh không?" Draco co rúm người lại khi nghe giọng nói the thé của cô ta. Anh chàng tóc bạch kim đã có ác cảm với trò hề của Pansy, "Vì tình yêu của Merlin, Pansy! Bỏ tôi ra!" Anh ta rút cánh tay ra chỉ để vài giây sau nó lại bị mắc kẹt trong móng tay của Pansy.

"Cô ấy bị ám ảnh bởi mày," Blaise cười khúc khích.

Draco trừng mắt nhìn bạn mình, trong mắt đầy nọc độc, "Làm ơn thở ra những điều gì mà tao không biết đi"

Trong khi đó, ở phía bên kia của căn phòng ...

"Có ai nhìn thấy chú chuột mới Tipsy của mình không? Mình lại lạc mất nó," Neville hỏi bộ ba. Ba người bạn nhìn nhau rồi lắc đầu 'không.' Bỏ lại một Neville đang rất đau khổ để đi đến chỗ các Gryffindor khác cùng bàn và hỏi họ một câu hỏi y hệt.

Hermione nhìn cậu bé tóc nâu đang bối rối bước đi và thở dài, "Neville tội nghiệp, cậu ấy luôn  để mất thứ gì đó bằng những cách khác nhau" "Có lẽ chúng ta nên kiếm cho bồ ấy một món quà khác nhân dịp Giáng sinh," Ron đề nghị. Cậu nhận được những cái trừng mắt từ Hermione và Harry. "Gì?"

"Còn nhớ năm học đầu tiên của chúng ta không?" Harry hỏi khi cậu chỉnh cặp kính trên mũi.

"Neville không thể nhớ những gì bồ ấy đã quên," Hermione kết luận với một cái lắc đầu.

"Chết tiệt, mình cho rằng bồ ấy sẽ gặp khó khăn khi làm bài thi N.E.W.T.S"

"Ronald!"

"Vì lợi ích của Merlin!" Ron khó chịu, nét mặt cau có.

Hermione lườm cậu, "Chú ý lời nói của bồ!"

"Mình đang tự hỏi..." Harry lầm bầm khi nhìn sang bàn giáo viên chỉ để nhìn cụ Dumbledore đứng lên và cầm ly của mình lên. Học sinh của những năm đầu tiên đã được sắp xếp và vì vậy, theo thông lệ, cụ Dumbledore sẽ có bài phát biểu hàng năm của mình.

"Chào mừng!" Cụ Dumbledore nói, ánh nến lung linh trên bộ râu dài bạc trắng của cụ. "Chào mừng các trò đến với một năm học tuyệt vời khác ở Hogwarts! Tôi có vài điều muốn nói với các trò, chủ yếu là liên quan đến học sinh năm thứ bảy của chúng ta ..."

Harry, Ron và Hermione nhìn nhau.

Cụ Dumbledore hắng giọng và tiếp tục, "Tôi rất vui được chào đón một giáo viên mới của chúng ta năm nay. Giáo sư Nymphadora Tonks, người đã đồng ý vào vị trí giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Một tràng pháo tay vang dội nổ ra từ bàn Gryffindor, cụ thể là từ Harry, Ron và Hermione.

"Ngoài ra, chúng ta sẽ bắt đầu một chương trình mới trong năm nay cho các sinh viên năm 7. Như các trò có thể đã nghe tin tức, nhiều pháp sư và phù thủy trẻ của chúng ta đã không sinh con, vì những lý do như họ không biết cách chăm sóc em bé, sợ đau ... "

Tranh cãi cùng những tiếng cười nổ ra từ các dãy bàn, thậm chí một số giáo sư còn che miệng cười.

"...và hầu hết các phù thủy trẻ không nghĩ rằng bạn đời của họ sẽ giúp đỡ tất cả những thứ mà một đứa trẻ sơ sinh cần. Vì vậy, Bộ trưởng Bộ pháp thuật đã quyết định thực hiện dự án này. Tất cả học sinh năm thứ bảy  sẽ được ghép đôi và sẽ phải chăm sóc đứa con riêng của họ. Điều này sẽ được thảo luận thêm sau bữa ăn tối lúc tám giờ tối nay tại tháp thiên văn.

Cuối cùng, tôi muốn giới thiệu hai Thủ lĩnh Nam sinh và Nữ sinh mới, Hermione Granger và Draco Malfoy! "

Một sự im lặng khác thường.

Chỉ có một tên ngốc hoàn toàn mới có thể nghĩ đến việc ghép Hermione Granger và Draco Malfoy lại với nhau! "Chà, tôi nghĩ đó là tất cả mọi thứ quan trọng tôi cần nói," cụ Dumbledore nói sau vài giây đã trôi qua. "Và bây giờ, bữa tiệc bắt đầu!"

Thức ăn xuất hiện trên bàn và ngay sau đó tất cả học sinh đã chất đầy vào đĩa của họ. Ron chỉ mất khoảng mười giây để trấn tĩnh lại và bắt đầu xúc thức ăn lên đĩa của mình. Harry đi theo sau trong khi Hermione chỉ nhìn chằm chằm qua bàn vào một Slytherin nào đó ... và chàng Slytherin đó cũng nhìn lại.

"Hermione?" Harry hỏi sau khi nhận thấy rằng người bạn mọt sách của mình không chất thức ăn lên đĩa của cô ấy.

Cô ấy không cử động.

" Hermione!" Harry lay cô và cô quay lại nhìn cậu với ánh mắt không thể hiểu nổi "Harry ..." cô nói khẽ, "Cho mình mượn cái nĩa của bồ được không?" Harry nhìn cô khó hiểu, "Để làm gì?"

"Để mình có thể phi chết cha cái thằng chồn sương đó" Harry cầm chiếc nĩa của mình ra khỏi tầm với của Hermione ngay khi các cơ trên cánh tay cô ấy cử động nhanh chóng , rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Ron, làm gì đó đi chứ!"Cậu cầu cứu khi Hermione lao vào cậu, cố gắng lấy một chiếc nĩa hoặc thìa gì đó.

Ron nhanh chóng bò đến cạnh bàn và nắm lấy eo Hermione, kéo mạnh cô ra khiến Harry kinh hãi và hoảng sợ.

"Khỉ thật, Hermione! Đừng có làm loạn nữa!" Ron đỏ mặt hét lên. "Tại sao! Tại sao! Tại sao lại là mình!" Hermione giận dữ và bối rối lặp đi lặp lại khi hai tay tạo thành nắm đấm. Ron giữ cô dựa vào mình cho đến khi cô đủ bình tĩnh để cậu ngả lưng xuống băng ghế. Sau đó, cậu ta ngồi cạnh cô, lén lấy chiếc nĩa của Hermione để cô không thể giết người lần nữa bằng dụng cụ bốn ngạnh. "Hermione, chúng mình là bạn của bồ ... bồ biết điều đó, phải không?" Harry nói. Cô gật đầu nhưng vẫn nhìn vào cái nĩa của Harry.

"Nếu thằng đấy đụng một ngón tay vào bồ, Ron và mình sẽ không ngại đánh nó ra bã đâu." Ron gật đầu đồng ý với câu nói của Harry. Điều này dường như làm Hermione bình tĩnh hơn một chút và cô ấy thoải mái hơn. "Cảm ơn các bồ," cô cười ngọt ngào với họ. "Không có gì," họ cười đáp lại cô. Bên kia nhà ăn ...

"Draco, Draco, DRACO!" Blaise cố gắng thu hút sự chú ý của Draco bằng cách vẫy tay trước mặt người bạn thân của mình. Đầu tóc vàng bạch kim quay lại nhìn Blaise, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

"Tao sẽ giết người!" Anh nhìn Pansy.

Pansy nhận thấy sựu điên cuồng trong mắt Draco, liền buông cánh tay ra và chạy đi. Cô ấy không ngu ngốc đến mức đó, mọi người nghĩ gì chứ. Crabbe và Goyle bận rộn với đồ ăn nên không để ý đến Draco.

Draco tức giận thì không tốt chút nào.

Draco gắp một miếng gà và đặt lên đĩa của mình. Nắm lấy một chiếc nĩa, cậu bắt đầu chọc nó điên cuồng. Khi cậu ngừng lại, miếng thịt gà trông như bị cắt nát. Nó không còn giống thứ gì đó có thể ăn được nữa ... bây giờ nó giống như thứ mà người ta có thể tìm thấy trong hang sói. Cậu vẫn tiếp tục hành hạ cái đùi gà vô tội trong khi những cặp mắt Slytherin khác đang nhìn cậu một cách chán nản. Cuối cùng, khi Blaise chắc chắn rằng cơn giận của Draco đã giảm bớt, cậu tiến lại gần bạn mình hơn.

Đặt tay qua vai Draco, Blaise thở dài. "Mọi chuyện đã có thể tồi tệ hơn bây giờ đó."

Draco chế nhạo, "Làm ơn nói cho tao biết, làm thế nào nó có thể tồi tệ hơn nữa?"

"Thủ lĩnh Nữ Sinh đã có thể là Parkinson."

Draco nhìn bạn mình. Miệng cậu hơi há ra một chút rồi gật đầu, thở dài đồng ý. "Này, tôi nghe thấy đấy! Và Drakie sẽ không phiền nếu tôi là Thủ lĩnh đâu! Anh ấy yêu tôi, phải không?" Cô chớp mắt nhìn Draco và  cậu thì cố gắng ngăn mình bịt miệng Pansy.

"Hơn nữa, dù sao thì mày cũng biết chắc rằng sẽ là cô ấy," Blaise nói một cách bâng quơ trong khi lấy một miếng khoai tây bỏ vào miệng.  Draco hờn dỗi, "Tao chỉ hi vọng nó sẽ bị cán bởi cái thứ máy móc mà Muggle dùng để di chuyển. Nhiều phù thủy đã bị cái thứ đó chẹt,"

"Ô tô?" Draco đảo mắt, "Phải, Blaise. Ô tô." "Tốt hơn là mày ăn nhanh lên, chúng ta sẽ phải gặp lão già sau bữa tối." Blaise bắt đầu chất đầy đĩa của mình với thức ăn.

"Tao hết hứng ăn rồi," Draco càu nhàu, đẩy đĩa thịt gà tẩm bột của mình ra xa và tiếp tục than vãn. Blaise nhún vai và cho miếng thịt gà vào miệng.

Khi mọi người kết thúc bữa tối, thức ăn trên bàn biến mất và các sinh viên năm thứ bảy đứng dậy và bắt đầu di chuyển đến tháp thiên văn. Khi đến nơi, các Slytherin tụ tập thành một nhóm nhỏ và nhìn chằm chằm vào những nhà khác. Các Gryffindor tụ tập lại với nhau và nhìn các Slytherin với ánh mắt ghê tởm.

Bạn biết đấy, cả trường đều biết Hermione Granger là công chúa, là bảo vật nhà Gryffindor. Không ai gọi cô ấy như vậy nhưng mọi người đều biết. Không một chàng trai nào có thể hẹn hò với cô ấy trừ khi họ được sự đồng ý của Harry và Ron - điều đó có nghĩa là không ai có thể hẹn hò với Hermione.

Hai người đó coi cô ấy như em gái một nhà và sẽ không để bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra với cô ấy. Vì vậy, tất cả các chàng trai Gryffindor đều bảo vệ và đối xử và tôn trọng cô. Các cô gái thường tìm đến Hermione để xin lời khuyên và họ cũng yêu quý cô.

Mặt khác, Draco Malfoy là hoàng tử nhà Slytherin. Không ai thắc mắc và không ai xưng hô với cậu ta như vậy nhưng mọi người đều biết là thế. Các Slytherin gắn bó với nhau như keo và không ai muốn gây rối với họ. Nếu bạn gây chiến với một người, bạn sẽ phải đối đầu với cả nhà Slytherin. Và Malfoy là ... thủ lĩnh của họ, bạn có thể hiểu như vậy. Cậu ta có thể đạt được bất kì điều gì cậu ta muốn.

Đó là lý do tại sao hai nhà liếc nhìn nhau. Không ai trong số họ muốn những người được họ tôn trọng làm việc với người kia.

Căn phòng trở nên yên tĩnh ngay khi cụ Dumbledore bước vào.

"Như các trò đã biết, chúng ta thực hiện bài tập này vì hiện tại đây là yêu cầu bắt buộc do chính Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đưa ra. Các trò sẽ được ghép thành cặp và cùng chia sẻ một không gian sống. Nhiệm vụ của các trò là sẽ trải qua các giai đoạn chăm sóc một đứa trẻ từ khi còn trong bụng mẹ đến lúc ra đời. Ý tôi là, các nữ sinh sẽ mang thai trong một vài tháng. Trong những tháng này, đứa bé sẽ phát triển và khi nó được sinh ra, nhiệm vụ của các trò là chăm sóc nó. Trong thời gian còn lại của năm, các trò sẽ viết báo cáo, nghiên cứu và viết nhật kí về một ngày với đứa trẻ. Đây sẽ là một bài tập được chấm điểm, nên tôi mong các em sẽ làm việc thật tốt. Trong giai đoạn mang thai, các trò sẽ chọn một cái tên cho đứa bé và chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho em bé của bạn như tã lót, quần áo,... Có ai thắc mắc gì không? "

Tất cả các cánh tay giơ lên, cụ Dumbledore mỉm cười.

"Vâng, cậu Thomas?"

Dean nhìn cụ Dumbledore một cách tò mò, "Chúng ta sẽ khiến các cô gái mang thai sao, thưa thầy?" Đó dường như là câu hỏi của tất cả mọi người khi số lượng cánh tay giơ lên giảm xuống đáng kể và các học sinh đều nhìn lên cụ Dumbledore.

''Tất nhiên là không, chúng ta sẽ lấy trứng của nữ sinh và một tinh trùng từ nam sinh và nuôi dưỡng trứng, kèm theo một vài câu thần chú thúc đẩy quá trình mang thai. Sau đó, chúng tôi sẽ đưa trứng trở lại nữ sinh, và nó tiếp tục phát triển bên trong cô ấy. Bởi sự thúc đẩy của các câu thần chú, do đó em bé sẽ được sinh ra trong khoảng 3-4 tháng thay vì 9 tháng. Điều đó đã giải đáp được thắc mắc của trò chưa, cậu Thomas? "

Dean gật đầu.

"Vâng, cô Parkinson?"

"Cha mẹ của chúng tôi đã được thông báo về điều này chưa?" "Tất nhiên, tôi nghĩ là thế, khoảng hai tuần trước," ông gật đầu.

"Cô Patil?"

Padma hạ tay xuống, "Khi nào thì chúng ta được ghép cặp?'' Đây dường như là một câu hỏi lớn khác khi phần còn lại của học sinh hạ tay xuống.

"Chà, ngày mai sau bữa sáng, chúng ta sẽ bỏ tên của các học sinh năm bảy vào chiếc cốc lửa. Cứ cách một phút nó sẽ phun ra hai cái tên," cô gật đầu và cụ Dumbledore nhìn xung quanh. "Còn câu hỏi nào nữa?" Cụ mỉm cười khi mọi người lắc đầu. "Vậy thì đã đến giờ đi ngủ, cô Granger và cậu Malfoy, hai trò hãy đi tuần tra các hành lang."

Khi các học sinh đang về phòng , Hermione bước đến chỗ Draco và chờ đợi cậu lên tiếng "Cái gì thế Granger, không thể rời mắt khỏi tôi sao?"Cậu ta khoanh tay lại và nói một cách ngạo mạn.  . "Đi thôi, Malfoy." "Đừng nói tôi phải làm gì, đồ máu bùn!" Cô đảo mắt, "Malfoy, cậu sử dụng từ  đó thường xuyên đến mức bây giờ nó thậm chí còn không ảnh hưởng gì đến tôi," cô quay người và rời khỏi phòng. Draco nhíu mày lại và mím môi thành một đường thẳng, tuy nhiên cậu vẫn giữ im lặng. McGonagall vẫn đang quan sát họ. Sẽ an toàn hơn khi cả hai cãi lộn nếu cô ấy không ở đó.

Họ tiếp tục đi tuần trong khi ném những lời lăng mạ vào nhau.  Không cần nói cũng biết cả hai đi về phòng sinh hoạt chung với một trạng thái đầy tức giận.  Hermione bước vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor thì thấy các học sinh năm 7 vẫn còn thức và ngồi nói chuyện quanh lò sưởi. Cô thấy Harry và Ron và ngồi bên cạnh họ.

"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

"Lavender đang đoán xem ai sẽ ghép cặp với ai," Harry trả lời. "Cho đến nay, cô ấy đã ghép mình với bồ và Harry ghép với chính cô ấy." Ron cười toe toét với Hermione. ''Câu trả lời sẽ có trong sáng ngày mai,  vì vậy tốt nhất là chúng ta nên đi ngủ." Hermione đứng dậy và đi đến giữa phòng. Rút đũa phép ra, cô ấy lẩm bẩm một câu thần chú. Đột nhiên đèn tắt và tiếng la hét và chửi rủa vang lên trong bóng tối.

"Đến giờ đi ngủ rồi, chúng ta sẽ biết mình được ghép đôi với ai trong ngày mai." Tất cả học sinh năm Bảy đứng dậy trong những tiếng càu nhàu. Họ tự hỏi mình sẽ làm việc với ai.


                       -End chap 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro