Chap 2: Ghép cặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione thức giấc vì tiếng thét chói tai của Lavender và Parvati. Cả hai đang bận rộn lên đồ và nói về việc họ sẽ được ghép cặp với ai. "Ồ, Hermione, cậu tỉnh rồi! Tôi hy vọng chúng tôi đã không đánh thức cậu", Lavender thì thầm đầy phấn khích khi cô nhìn vào cô gái tóc nâu đang nằm ngái ngủ trên giường. "Không, không hề," Hermione càu nhàu trong khi kéo mình ra khỏi chăn ấm. Cô duỗi tay ra ngáp, ưỡn lưng.

"Padma nói với tôi rằng em ấy đã hỏi giáo sư Trelawney và khi ẻm nhìn và quả cầu pha lê của mình, em ấy thấy tôi ghép cặp với Harry", Parvati mỉm cười rạng rỡ sau khi lấy lại được nhịp thở bình thường.

Lông mày Hermione nhíu lại, càu nhàu. Điều duy nhất mà vị giáo sư đó có thể đoán trước được là cái chết. Và ai cũng có thể chết vào bất cứ lúc nào! Harry rất có thể sẽ kết đôi với một người thông minh, một người ... không giống như Parvati. "Không, tôi khá chắc mình và Harry sẽ là một đội. Chúng tôi rất giống nhau, bạn biết đấy." Lavender nói, lắc đầu với bạn mình. Trước khi Parvati kịp phản bác, Hermione đã trả lời.

"Nếu bạn muốn biết cặp của bạn là ai, thì tôi khuyên bạn nên hoàn thành việc ngắm vuốt để chúng ta có thể đi ăn sáng!" Những tiếng hò hét phát ra từ những cô gái khiến Hermione vồ lấy áo khoác và chạy ra khỏi phòng với tốc độ tên lửa. Cô bỏ vào túi chiếc đũa phép của mình trước khi xỏ giày và đi ra cửa. Bước ra khỏi ký túc xá nữ, cô thấy Harry và Ron đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung trên chiếc ghế dài màu đỏ. Khi nhìn thấy cô, họ vội vàng chạy tới. Ron suýt làm đổ một chiếc bàn trong khi chạy. "Hermione, mình không nghĩ mình có thể làm được điều này." Harry thốt lên với Hermione với âm lượng cực nhỏ, "Đêm qua Dean nói về dự án chửa đẻ con cái này và bồ ấy đã nói điều gì đó về việc được ghép đôi với Slytherin."

Mặt Ron tái đi đáng kể. Harry tiếp tục, "Vì vậy, một vài người kém may mắn sẽ được ghép với Parkinson, Bulstrode và Moon." Ron tiếp tục làm ra vẻ mặt chua chát. Hermione suy nghĩ một phút, ngón tay vươn lên gõ nhẹ vào cằm, "Moon, mình nhớ ra cái tên đó. Không phải cha cô ấy ở Azkaban sao?" Harry và Ro gật đầu đồng tình.

"Elizabeth Moon, cô ấy không tệ như các cậu nghĩ đâu."

Ron quay mặt lại. "Hermione, bồ đang sống trên cùng hành tinh với chúng mình sao? Cô gái đó là con điếm khó chịu nhất, đĩ điếm nhất trong toàn trường,"cậu nhận thấy cái nhìn trừng trừng của Hermione và vội vàng nói thêm, "Ngoại trừ Parkinson. Nhưng cô ta là đứa tiếp theo!" "Ronald, bồ đừng nói về cô ấy như vậy. Cô ấy có thể là một Slytherin nhưng cô ấy không như Pansy! Elizabeth thông minh mà," Hermione nói thêm, "Cô ấy học cùng lớp Cổ Ngữ Runes với mình mà." Hai cậu bé nhà Gryffindor nhìn cô một cách kinh hãi.

"Được rồi, rốt cuộc là cô ta đã làm gì với Hermione của chúng mình vậy?" "Thôi nào," Hermione đảo đôi mắt màu nâu chocolate của mình trước hai khuôn mặt đang ngỡ ngàng. "Bữa sáng sẽ bắt đầu trong vài phút nữa và mình muốn nghe cụ Dumbledore nói gì. Ngoài ra, vì chúng mình đã phải thức cả đêm để suy nghĩ về nó nên chắc chắn sẽ có rất nhiều câu hỏi."

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung với Harry và Ron lặng lẽ theo sau. Vài phút sau, họ bước vào nhà ăn, và nó ồn ào hơn bao giờ hết. Rõ ràng là các học sinh khác đã tìm hiểu về các thông tin cho dự án mới này. Khi Hermione, Ron và Harry ngồi xuống chiếc bàn, Ginny bước đến chỗ họ.

"Được rồi, đây sẽ là sự kiện lớn nhất từ ​​trước đến nay! Cứ tưởng tượng đi, tôi cá với bồ rằng chiếc cốc lửa sẽ ghép Hermione và Malfoy lại với nhau!" "Đừng ảo tưởng như thế!" Bộ ba đồng thanh hét lên, ném cái nhìn hoài nghi cho Ginny.

Ghép cặp cái kiểu đấy thì chỉ có đánh nhau thôi!

Harry có thể nhìn thấy như thế ngay bây giờ. Neville vừa chạy vừa la quanh hành lang để né một cú tấn công do Blaise Zabini ném vào cậu trong khi những người khác ném bom gunkachoo vào các Slytherin, tất nhiên đó là trò đùa của Fred và George.

Cô bé Weaslette tóc đỏ nhún vai, "Các anh chị ạ, phải thừa nhận đó là điều điên rồ nhất. Hai người ghét nhau đấy, nhưng mà nếu chị và Malfoy là một cặp, thì điều đó sẽ gây chấn động toàn giới phù thủy!''

"Đúng vậy, nhưng chị và Malfoy thậm chí không thể ở trong cùng một phòng trong năm phút mà không đánh nhau," Hermione gắp một miếng bánh mì và nướng, cô nóng lòng muốn thoát ra khỏi chủ đề Malfoy càng nhanh càng tốt. Ginny thở dài và chộp lấy miếng bánh mì mà Ron vừa nướng xong. Hôn phớt nhẹ lên má cậu, Ginny cắn một miếng vào miếng bánh và chạy về phía bạn bè. Ron chớp mắt hai lần, nhíu mày nhìn bàn tay trống không. Sau đó, cậu vươn tay ra để lấy cho mình một miếng bánh mì nướng khác, trong khi luôn miệng càu nhàu với bản thân về những người con gái lười biếng và về những người anh chị em ăn cắp bánh mì nướng.

Sau bữa sáng, khi tất cả học sinh rời đi, ngoại trừ học sinh năm thứ bảy. Madam Hooch dẫn hộ đến chiếc cốc lửa. Khi tất cả đã ổn định, cụ Dumbledore tiến đến chiếc cốc. Bàn tay nhăn nheo của cụ nhẹ nhàng chạm vào chiếc cốc kim loại cũ kỹ. "Tôi muốn tất cả các trò lấy một tờ giấy và viết tên của mình lên đó, sau đó im lặng bỏ vào cốc."

Các học sinh thì thào nói chuyện, sau đó là gần như tất cả đều đang nói.


Khóe miệng Snape giật giật khi mắt thầy nheo lại. "Tôi có cần phải nhấn mạnh điểm mà cụ Dumbledore đã nói IM LẶNG không!" Thầy quát to.

Tất cả im lặng.

Với tốc độ khiến ngay cả những đứa con nít phải ghen tị, những học sinh năm thứ bảy đã nhanh chóng viết tên mình lên mảnh giấy. Sau đó, từng người một đi lên và thả nó vào cốc.

Snape khoanh tay và dựa vào tường. Thầy giương ánh mắt sắc lẹm như thách thức một đứa học sinh nào dám hé môi.

Không có đến một từ nào thoát ra từ miệng của mọi người. Khi tất cả đã ngồi vào chỗ ngồi, cụ Dumbledore lại đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự hiền dịu, "Có câu hỏi nào không?" Những bàn tay đồng loạt giơ lên như kim đồng hồ.

"Chúng ta sẽ sống ở đâu trong khi thực hiện bài tập này, thưa thầy?"

Cụ Dumbledore mỉm cười, "Vào mùa hè, bộ trưởng đã cử các quan chức xây dựng một khu nhà ở nối thông với Đại sảnh này. Mỗi cặp sẽ có một khu để ở. Chúng ta có thể vào bằng cách nói mật khẩu cụ thể cho bức chân dung. Nhắc mới nhớ," cụ cười lần nữa. "Các khu vực sinh sống rất lớn. Vì vậy, chúng tôi đã phải đặt các biển báo đường phố để nơi này trông giống như một thị trấn nhỏ. Sẽ có bốn cặp sống trên một con đường."

''Chuyện gì sẽ xảy ra với các em bé sau dự án này, thưa thầy?"


Hoàn toàn im lặng khi cụ Dumbledore nói lại, "Vì đây là một sự mô phỏng, những đứa bé sẽ biến mất khi nhiệm vụ kết thúc. Đây không phải là những đứa trẻ thực sự. Chúng chỉ đơn giản là được tạo ra bởi phép thuật. Vì xuất phát từ một quả trứng và một tinh trùng được chiết xuất từ ​​mỗi người trong số các trò, đứa trẻ sẽ giống bố mẹ, tuy nhiên chúng không có thật, tuy vậy các trò sẽ phải đối xử, chăm sóc chúng như thể chúng tồn tại thật sự.

"Điểm từ bài tập này chiếm bao nhiêu phần số điểm tổng kết, thưa thầy?" Snape chọn để trả lời câu hỏi này, "Một phần lớn. Vì vậy, tôi đề nghị trò làm bài tập này thật tốt bởi vì nếu không, hãy coi như mình đã thất bại." "Còn câu hỏi nào nữa?" Snape quát.

Những cái đầu lắc lia lịa.

"Vậy thì tốt lắm, chúng ta sẽ bắt đầu ghép đôi," cụ Dumbledore nói và bước tới chiếc cốc. Thầy lẩm bẩm một câu thần chú, chiếc cốc bay lên không trung và bắt đầu phát sáng, phun ra những ngọn lửa màu xanh lục sau vài giây. Tất cả các Slytherin cười toe toét vì điều này.

Hai mảnh giấy bay ra và đáp xuống bàn tay đang dang rộng của cụ Dumbledore. Kéo kính mắt lại gần hơn, cụ đọc to, "Trò Longbottom và Trò Bulstrode!" Các Slytherin và Gryffindor lườm nhau khi Neville và Millicent bước xuống phía trước. Bà Pomfrey nhanh chóng đưa họ ra sau một cánh cửa. Vài giây sau, có hai tiếng hét chói tai vang lên, một từ Millicent và một từ Neville.

"Không biết cô ta đang làm gì trong đó," Blaise hỏi Draco khi cụ Dumbledore đọc đến cặp thứ hai.

"Trò Zabini và Trò Parvati Patil!" Blaise trừng mắt nhìn cô gái Gryffindor và truyền ánh mắt với Draco. Chàng hoàng tử Slytherin nhướng mày, cười nhếch mép, "Tao nghĩ là mày sẽ sớm biết thôi." Sau đó cậu ta nhìn Blaise đi xuống phía trước và biến mất sau cánh cửa giống như Neville và Millicent đã đi qua cùng với Parvati.

"Trò Finch-Fletchley và Trò Abbott!" Hai học sinh Hufflepuff bước xuống phía trước và đi ra cửa.

"Trò Potter và Trò Brown!" Harry nhìn Hermione và Ron đầy lo lắng trước khi cùng Lavender bước ra cửa. Cả hai nhà Gryffindor nuốt khan khi nhìn Harry biến mất khỏi tầm mắt.

"Trò Boot và Trò Bones!"

"Trò Nott và Trò Brocklehurst!" Draco nhìn họ biến mất sau cánh cửa.

"Trò Crabbe và Trò Moon!"

"Trò Thomas và Trò Padma Patil!" Dean cười toe toét, cậu đã thầm yêu Padma. Đôi mắt cậu chạm vào mắt cô gái Ravenclaw và cậu nở một nụ cười thân thiện với cô.

"Trò Malfoy và Trò Granger!"

Im lặng.

Im phăng phắc.

Nhà Gryffindor và nhà Slytherin đồng loạt đứng dậy và bắt đầu la hét. "Thầy không thể làm như vậy!" "Có bị điên không?"

"Họ sẽ giết nhau!"

''Cậu ta sẽ giết cô ấy!"

''Cô ta sẽ giết cậu ấy! "

"IM LẶNG!" Snape hét lên.

Hai nhà lườm nhau. "Trò Granger và Trò Malfoy, hãy xuống bệnh thất nhanh," McGonagall nói sau khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đôi mắt như mèo của cô ấy lần lượt dừng lại trên đầu hai người. "Tôi sẽ giết Ginny vào lần tới khi gặp em ấy." Hermione lầm bầm vừa đủ để Ron nghe thấy. "Và mình cho phép bồ vì mình sẽ ở đó để giúp bồ giết em ấy," Ron nói khi cậu trừng trừng nhìn các Slytherin. Cậu quay sang Hermione và trao cho cô một cái ôm ngượng ngùng trước khi nhìn cô bước xuống.

Ngay khi bước vào cửa, Hermione đã nghe thấy cụ Dumbledore nói, "Trò Weasley và Trò Parkinson!" Cô không biết đó là ai đã hét lên, nhưng cô có thể cá toàn bộ galleons trong tài khoản ngân hàng của mình rằng đó là Ron.

Bà Pomfrey chào Hermione và Draco và yêu cầu hai đứa ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ.  Cả hai đều cố gắng ngồi xa nhau nhất có thể. "Các trò hãy làm theo tôi, có thể sẽ hơi đau chút," bà đưa cho cả hai người họ một lọ thủy tinh với chất lỏng màu đen như mực bên trong. "Uống cái này đi. Tôi khuyên trò, nó có vị hơi ghê nên hãy uống thật nhanh."

Hermione và Draco đều gật đầu và nhanh chóng nốc cạn lọ thuốc, cả hai gần như nôn mửa trong khi uống. Vị của nó thực sự kinh khủng. Hermione gần như phun hết ra ngoài nhưng cô vẫn cố gắng nuốt giọt cuối cùng xuống với vẻ mặt nhăn nhó. Khi lọ thuốc trượt xuống cổ họng, Hermione cảm thấy bụng mình như thắt lại. Cô thở hổn hển, ngã xuống sàn và ôm lấy bụng, đôi mắt mở to. Mặt khác, Draco đang trải qua một loại cảm giác đau đớn khác. Có cảm giác như cậu ta đã bị đá vào chỗ đó ít nhất cả chục lần. Co người lại, cậu vặn vẹo trên mặt đất, khẽ thút thít. Draco như muốn khóc thét lên. Nhưng những Malfoy không được phép thể hiện sự đau đớn hay sợ hãi. Vì vậy, nuốt nước bọt một cách khó khăn, cậu ta cố gắng và chịu đựng trong sự đau đớn âm thầm.

Không ai trong số họ để ý khi một sợi vàng bay ra từ miệng và bay vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ trên tay Bà Pomfrey. Ngay khi các sợi chỉ nằm trọn trong lọ, bà nhanh chóng đậy nút và bắt đầu lắc, trộn các sợi vàng với chất lỏng màu tím bên trong. Cơn đau mà Hermione và Draco đang trải qua dường như dừng lại ngay sau đó, cả hai nhìn lên và thấy Bà Pomfrey đang lắc mạnh chiếc lọ nhỏ. Vài giây sau, bà đưa nó cho Hermione.

"Hãy chắc chắn rằng con uống thứ này vào đúng 11 giờ 30 phút. Con sẽ có thai và đó là khi nhiệm vụ của hai trò bắt đầu. Chỉ còn đúng một giờ nữa là đến thời điểm đó, vì vậy hãy mau đi tìm phòng của mình." Hermione gật đầu và nhận lấy cái lọ từ Bà Pomfrey.

"Phòng của chúng con ở đâu, thưa bà?" Cô hỏi.

Trước khi Madam Pomfrey có thể trả lời, Draco đã nói: "Cô đúng là ngu ngốc. Cô không nghe thấy cụ Dumbledore nói rằng các khu sinh hoạt được kết nối với Đại sảnh đường sao?" Cậu giận dữ quay lại và bỏ đi. Bà Pomfrey tặng cho Hermione một cái nhìn tội lỗi. Thở dài, cô nhìn lên trần nhà trước khi theo Draco ra ngoài. Họ bước vào nhà ăn và thấy một trong những quan chức của Bộ đang đứng gần một cánh cửa lớn mà họ đã không ở đó trong bữa sáng. Đến gần người đàn ông, Hermione mỉm cười với ông ta. Vị quan chức mỉm cười đáp lại, đôi mắt nhăn lại.

"Tên?" Ông ấy hỏi.

"Hermione Granger."

"Draco Malfoy."

Người đàn ông gật đầu và đưa cho họ một mảnh giấy da có hình chân dung và mật khẩu của họ.

Draco đọc dòng chữ, "Daedafue nghĩa là gì?" Cậu nhăn mũi hỏi.

Người đàn ông nói: "Băng vs lửa hoặc băng lửa, tùy cậu."

Hermione thở dài và cảm ơn ông ta trước khi bước qua cánh cửa. Bỗng nhiên cô dừng lại khiến Draco suýt ngã.

Sự tức giận dâng lên trong bụng, Draco lườm Hermione, "Granger, cô có thể làm ơn dừng lại mấy suy nghĩ ngu ngốc của cô lại được không?''

Những gì cậu ta nhìn thấy khiến mắt cậu gần như bật ra khỏi hốc. Nơi họ vừa bước vào hoàn toàn không hề giống một căn phòng. Draco nhìn lên trần nhà, miệng khẽ mở khi một đám mây bay qua đầu. Cậu chớp mắt hai lần khi nhận ra trần nhà đã được phù phép để phản chiếu với bầu trời. Thảm cỏ xanh mướt mọc dọc theo con đường lát đá uốn lượn dẫn vào nơi tựa như một ngôi làng với những ngôi nhà nhỏ duyên dáng xếp thành hàng. Những ngọn đồi sừng sững phía chân trời và cây cối đung đưa phía xa khi một cơn gió nhẹ thổi qua.

Tất nhiên, những ngôi nhà trông giống như những ngôi nhà nhỏ với những bức chân dung cổ kính trang trí phía trước thay vì cửa ra vào. Hermione há hốc mồm ra trông rất kì lạ khi cô nhìn vào một cột đèn gần như mọc đầy cây thường xuân. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ bùa chú nào như thế này!

"Ôi trời," cuối cùng cô cũng nói ra được trong khi mắt đảo khắp nơi. "Cô nói đúng đấy, Granger," Draco đút tay vào túi và hắng giọng, "Ôi mẹ ơi, chỗ này thực sự tuyệt. Có vẻ lần này Bộ trưởng đã thực sự đầu tư." Cậu vừa nói vừa vuốt mái tóc vàng của mình. Quay sang Hermione, cậu ta càu nhàu, "Vậy địa chỉ ... của chúng ta là gì?"

Hermione nhìn mảnh giấy da trong tay, "Mười bảy đường Phượng Hoàng ... Ôi nhìn kìa!" Cô chỉ vào bản đồ bằng một ngón tay, dùng cùi chỏ chọc vào bụng Malfoy. "Cuộn giấy da này biến thành bản đồ rồi! Nhìn này!" Cô cười toe toét, "Nhà của chúng ta ở ngay...đây!" Cô gõ nhẹ vào biển báo của ngôi nhà. Nó cách nơi họ đang đứng bốn dãy nhà. Không lãng phí một giây phút nào nữa, cả hai bắt đầu đi về phía ngôi nhà của họ. Nhìn lướt qua bản đồ, Hermione cười khúc khích.

Bực mình Draco bóp sống mũi, "Làm thế nào bây giờ, máu bùn?" Liếc mắt về phía cậu ta, Hermione giải thích, "Có những cái tên xuất hiện phía trên những ngôi nhà khi chúng ta nói chuyện. Ngôi nhà bên cạnh chúng ta do Blaise và Parvati ở. Ngôi nhà ngay trước mặt chúng ta là của Harry và Lavender, và một ngôi nhà phía chéo của chúng ta là của Ron và ... Pansy. "

Draco đột nhiên dừng lại, quay về phía Hermione, "Pansy đang sống cùng đường với chúng ta?" Hermione nhìn Draco căng vai, mặt cậu giận dữ. "Chúa ơi, con chó cái đó sẽ không cho tôi nghỉ ngơi kể cả là một phút!" Gầm gừ giận dữ, cậu ta đá một viên sỏi vào bàn chải và xông thẳng về hướng nhà của họ. Hermione thở dài, nhét tấm bản đồ vào túi áo choàng trước khi bước vào cùng Draco.

Hermione nói: "Tôi không thấy có gì sai khi Pansy sống cạnh chúng ta.

Draco đột ngột dừng lại một lần nữa và quay sang nhìn chằm chằm vào cô gái mê sách. "Cô ta là đứa con gái đeo bám nhất mà tôi từng gặp! Ý tôi là, tôi biết mình hấp dẫn và khó cưỡng nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn cô ta bám lấy mình mỗi giờ trong ngày!" Cậu càu nhàu, "Mặc dù cô ta là một cô gái tuyệt vời ở trên giường," cậu bình thản nói khi đút tay vào túi. "Đừng tự cao quá, Malfoy." Hermione cười khẩy, "Cô ấy là cô gái duy nhất chịu lên giường với cậu." Mỉm cười đắc thắng, Hermione nhìn Draco xoay tròn cây đũa phép trong tay. Mỉm cười tự mãn, cô ấy lấy cây đũa phép của mình.

"Granger, tôi đã làm tình với hầu hết các cô gái trong lứa tuổi của chúng ta, một nửa các cô gái năm thứ sáu và một số các học sinh năm thứ năm. Đệch, tôi thậm chí đã lên giường với Weaslette." Cậu chớp mắt hai lần, "Tôi chỉ phát hiện ra đó là cô ta vào buổi sáng khi tôi thức dậy với cơn một nhức đầu kinh khủng. Đó là hậu quả từ việc uống Rượu Đế Lửa hơi nhiều." Draco cười thầm khi nhìn khuôn mặt cảm xúc lẫn lộn của Hermione. Cô sẽ đánh cậu cho mà coi.

Vấn đề duy nhất là ... cô ấy không thể chọn câu thần chú nào để sử dụng. Thở dài, Hermione lắc đầu và quyết định bỏ đũa phép xuống. Nhìn chằm chằm vào thằng quỷ tóc vàng, cô quay lại và bắt đầu bước đi, "Đồ chồn sương."

Khi họ đến ngôi nhà của họ, Hermione mỉm cười. Có một khu vườn nhỏ ở phía trước với những bông hoa mọc xung quanh. Hoa hồng quấn mình trên hàng rào trắng xung quanh nơi ở nhỏ của họ. Hoa tulip nở rộ bên bậu cửa sổ, nhảy múa trong làn gió ban mai. Bức chân dung của một cô bé và cậu bé dễ thương đang ngồi trên băng ghế nắm tay nhau chào đón họ, "Mật khẩu?" Họ cùng nhau hỏi.

"Daedafue." Hermione và Draco đồng thanh nói và bức chân dung mở ra để lộ ra ngôi nhà nhỏ.

Hermione ré lên thích thú khi cô bước vào phòng khách. Có các kệ và giá sách, một chiếc ghế dài ở giữa đối diện với lò sưởi và một tấm thảm màu kem trang trí trên sàn. Các bức tường được sơn một chai sâm panh với cành hoa hồng trắng trên đó. Hermione nhanh chóng đi vào căn phòng bên cạnh. Đó là một căn bếp nhỏ được trang bị tủ và lò nướng với một chiếc bàn nhỏ trong góc. Sàn nhà làm bằng gỗ bóng và tường sơn màu xanh caribbean rất đẹp.

"Thật là đáng yêu," Hermione thủ thỉ khi cầm cuốn sách Cách nuôi dạy một đứa trẻ phép thuật. Draco rên rỉ trong lòng, chuyện gì đang diễn ra với phụ nữ và trẻ sơ sinh vậy?

Họ cùng nhau vào phòng tắm có sàn lát gạch đá với một bồn tắm lớn có đầu vòi sen. Một bồn rửa gắn vào tường, một chiếc gương lớn có khung treo phía trên. Hermione ngắm bức tranh tường nàng tiên cá trên bức tường phía trên bồn tắm nước nóng trong khi Draco xem cái bồn cầu bằng sứ trắng, đẩy tay cầm xuống để đảm bảo nó đang hoạt động. Khi đã xem xét xong, hai người bước ra khỏi phòng tắm và tiến đến cánh cửa cuối cùng. Hít một hơi thật sâu Hermione bước vào trước, chỉ một tích tắc sau đó cô hét lên đến tận cùng của phổi. Draco liếc qua vai cô, bắt đầu chửi thề.

Chỉ có một cái giường. Ngay sau đó một giọng nói vang lên khắp phòng.

Đây là đoạn ghi âm được kích hoạt bằng cách mở cánh cửa này. Như các trò thấy, chỉ có một chiếc giường. Bộ trưởng bộ pháp thuật thấy rằng chỉ cần thiết một chiếc giường khi nuôi dạy một đứa trẻ. Giáo sư McGonagall và Giáo sư Snape đã tranh luận về điểm này với ông ấy nhưng ông không bị lung lay. Vì vậy, tôi rất tiếc phải nói rằng không thể làm gì được với sự sắp xếp này, tuy nhiên nếu chúng tôi nghe thấy rằng các học sinh đã hành xử một cách thô lỗ, các trò sẽ bị cấm túc với Giáo sư Snape trong ba tuần cũng như bị gửi một con cú đến phụ huynh.  Tôi chúc bạn may mắn.

Giọng cụ Dumbledore nhỏ dần và Hermione và Draco tròn xoe mắt. Hai con người vẫn còn bị sốc khi nhìn thấy chiếc giường cỡ King khổng lồ. Draco liếc nhanh Hermione, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào giường. Một ý nghĩ điên rồ chạy qua đầu cậu và cậu tò mò nhìn cô.

"Granger, cô có còn trinh không?" Đôi mắt cô nhanh chóng chuyển sang Draco, người đang khoanh tay đứng trong phòng, khuôn mặt khó hiểu.

Cô chần chừ, "Tại sao cậu muốn biết, và tại sao cậu lại quan tâm?" "Chỉ là tò mò thôi," Cậu nhếch mép, đôi mắt lấp lánh một cách ác độc.

"Nếu cậu muốn biết," Hermione nhón chân của mình, "Tôi là một trinh nữ và muốn giữ nguyên cho đến khi tôi tìm được người phù hợp," cô nói.

Cậu cười với chính mình, một lọn tóc bạch kim rơi vào khuôn mặt của mình. Ngay sau đó đồng hồ trên tường điểm số mười một. Cả hai sinh viên liếc nhìn đồng hồ và tay của Hermione nắm chặt xung quanh lọ thủy tinh.

"Trong nửa giờ nữa tôi sẽ mang thai đứa bé ," Hermione nói một cách khó chịu.

Draco cau mày, "Tôi cũng chẳng ưa gì việc cô sẽ là mẹ của đứa con của tôi đâu. Nghe cho rõ, đây chỉ là một dự án và tôi rất rất ghét nó," Cậu dừng lại đột ngột và quay sang nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, "Cô có biết tôi lo lắng điều gì nhất không?"

Cô lắc đầu. "Tôi thực sự có thể sẽ thất bại trong dự án này." trái tim của Hermione chìm xuống. "Tại sao cậu nói thế?" Cô hỏi một cách thận trọng.

Cậu thở dài, "Tôi không biết làm thế nào để đối xử tốt với một đứa bé. Cha tôi không bao giờ là người sống tình cảm. Tôi thực sự không biết phải làm gì", cậu gục xuống giường và thở dài. "Tôi có thể pha loại độc dược phức tạp nhất, biến hình thành một tòa tháp cao mười foot, thực hiện một thứ bùa chú phức tạp, nhưng tôi không biết phải làm gì với ... một đứa bé."

Hermione cảm thấy tim mình chùng xuống. Mọi người đều biết rằng cha của Draco không phải là một người cha tốt. Có tin đồn rằng ông đã đánh con trai mình khi cậu không vâng lời hoặc không học bài nhanh. Tuy nhiên chỉ có những người trong Hội mới biết điều đó. Không ai trong số các học sinh khác biết.

"Không sao đâu Malfoy. Tôi biết phải làm gì và tôi sẽ giúp cậu. Ngoài ra, chúng ta còn ba, thậm chí bốn tháng nữa trước khi em bé chào đời và dù thế nào tôi cũng sẽ là người mang nó trong người. " Cô vén một lọn tóc ra sau tai, "Chúng ta có thể bắt đầu luyện kỹ năng giao tiếp của cậu," Cô nhanh chóng đặt lọ thuốc và mảnh giấy da lên chiếc bàn gần đó và ngồi phịch xuống giường bên cạnh cậu, bắt chéo chân.

"Được rồi, trước hết cậu phải đối xử tốt hơn với mọi người, bắt đầu từ tôi." Draco nhìn cô và nhướng mày chế giễu, "Granger, điều đó gần như là không thể. Cô và tôi thậm chí không thể nói chuyện một cách bình thường." Cô cười, "Chúng ta vừa mới đó thôi," cậu nhìn cô một cách kỳ lạ và cau mày, mắt chạm mắt cô. "Được chứ."

"Được rồi," Cô hắng giọng, "Từ giờ trở đi cậu không được giễu cợt tôi và phải xưng hô với tôi là Hermione chứ không phải Granger, con mọt sách, đồ biết tuốt hay ... máu bùn."

Cậu càu nhàu, nhưng rồi cũng gật đầu, "Và cô phải gọi tôi là Draco thay vì Malfoy, đồ đểu, và... chồn sương", cô cắn môi, cố gắng để kiềm chế lại nụ cười và gật đầu. "Được rồi, cậu đã tiến bộ rồi," Cô ấy cười toe toét lên nhìn Malfoy và vỗ nhẹ trên vai cậu khiến chàng trai tóc vàng nhăn mặt. "Chuyện gì?" Cô hỏi. "Cô đang làm rung giường, ý tôi là, uh Herm-Hermione," cậu như đang vật lộn với lời nói của chính mình.

"Xin lỗi," cô đỏ mặt và nhìn đồng hồ, "Chà, chúng ta còn mười phút trước khi tôi phải uống thứ thuốc đó, bây giờ cậu muốn làm gì?"

Draco suy nghĩ một phút, "Chà, điều mà tôi thường làm khi có mười phút rảnh rỗi là làm tình với một cô gái," Hermione tái mặt, "Nhưng vì tôi ở đây với cô, tôi đoán tôi phải loại bỏ ý định đó. " Cô gật đầu lia lịa. Draco gãi cằm, "Vậy thì tôi nghĩ chúng ta có thể lên kế hoạch cho những ngày sắp tới.''

Hermione gật đầu và với lấy gói giấy da cô đặt trên bàn cùng với lọ thủy tinh. "Được rồi, đầu tiên chúng ta phải bắt đầu trang trí nhà vì đây là nơi đầu tiên sẽ được kiểm tra. Sau đó, khi tôi mang thai, quyển sách nói rằng chúng ta phải dành một giờ mỗi ngày để ngồi nói chuyện với em bé."

Draco ngắt lời cô, "Chờ đã, chúng ta sẽ nói chuyện như thế nào?"

Hermione nhún vai, "Tôi đoán chúng ta vừa nói về đứa bé vừa nói với bụng của tôi. Ngoài ra, chúng ta sẽ biết được giới tính của đứa bé sau bốn ngày." Hermione liếc nhìn đồng hồ, "Tôi còn ba phút nữa," cô với lấy cái lọ và lo lắng mở nắp. "Chà, tôi sẽ mang thai mà không cần quan hệ tình dục giống như Đức mẹ Mary," cô cười.

Draco cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Chỉ còn một phút nữa thôi và Hermione sẽ mang đứa con của cậu.

30 giây

Hermione nhìn Draco.

15 giây

Draco nhìn Hermione.

10 giây, Cô nắm chặt miệng lọ. 5 giây, Cô đưa nó lên miệng.

1 giây

Ngay sau khi kim phút điểm số mười hai, Hermione nốc cạn lọ độc dược. Ngay lập tức cô bắt đầu bị nghẹt thở và buồn nôn, cô rơi xuống chiếc giường và co quắp cơ thể. Draco nhảy ra khỏi giường và đi sang bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn cơ thể của Hermione bay lên không trung. Dần dần giữa cơ thể cô bắt đầu phát ra một tia sáng màu vàng. Mái tóc của cô bay lên. Draco nheo mắt, ánh sáng vàng càng thêm sáng. Cuối cùng, cơ thể của Hermione bắt đầu hạ xuống, hạ cánh ngay trên chiếc giường êm ái. Khi không còn một tia sáng nào, Hermione ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to và cổ đầy mồ hôi. "Tôi đang mang thai", cô nói trước khi nhảy khỏi giường và chạy vào phòng tắm.

Vài giây sau Draco nghe thấy tiếng thở dốc của cô.

-End chap 2-

AU/NOTE: Chời ơi dịch mợt lắm đó, ngay cả khi dùng công cụ dịch thì vẫn phải chỉnh sửa lại nên mệt lắm đó, vote đi vote đi mn. Tuần sau bù 2 chap cho mn nhó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro