02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi muốn cậu biết
Trên thế giới này luôn có một người đang chờ đợi cậu
Cho dù là khi nào
Cho dù là ở đâu
Dù sao chỉ cần cậu biết
Luôn có một người như vậy

02

Diêu Sâm đi rồi, cửa hàng hoa vẫn luôn là do Châu Chấn Nam tiếp tục buôn bán, rất nhiều người khuyên cậu nên đóng cửa, mỗi lần như vậy Châu Chấn Nam đều chỉ cười mà không nói gì.

Kỳ thật Châu Chấn Nam không thích chăm hoa, cậu ngại phiền phức, chăm hoa còn không bằng chăm sóc bản thân thật tốt, cậu cũng không nghĩ đến cậu có thể đem cửa hàng mở lâu như vậy.

Có lẽ là muốn giữ lại hồi ức giữa bọn họ.

Có lẽ cậu sợ, cậu sợ Diêu Sâm trở về lại không tìm thấy mình.

Trên cửa hàng hoa có một cái gác mái, cuối tuần Châu Chấn Nam liền ở lại đó.

Cậu giữ nguyên hình dáng ban đầu của cửa hàng hoa.

Chỉ là cửa hàng có một bức tưởng để trống không.

Tất cả những người thường xuyên tới mua hoa đều cảm thấy ông chủ thật kì lạ, cần mua hoa gì thì trong tiệm này đều có, duy nhất chỉ không có hoa dành dành.

Bởi vì từ lúc Diêu Sâm rời đi, Châu Chấn Nam không bao giờ đưa cây dành dành vào trong cửa hàng dù chỉ một lần.

*

"Tôi nghĩ trời còn mưa rất lâu, cậu vào trong chờ đi."

"Được." Châu Chấn Nam không hề nghĩ ngợi liền đi theo.

Cậu lặng lẽ đánh giá toàn bộ cửa hàng.

Cậu phát hiện, phía dưới mỗi chậu hoa đều có một tờ giấy nhỏ, đại khái viết đây là hoa gì, còn có thời gian hoa nở, chu kỳ hoa nở, nhiệt độ nước linh tinh các thứ.

*

"Hoa rất khó chăm sóc sao?"

"Cũng không hẳn"

"Chăm hoa còn không bằng chăm tớ đâu" Châu Chấn Nam nhỏ giọng nói thầm.

"Cậu nói gì cơ?"

"Không có, không có."

Chính Châu Chấn Nam cũng sợ hãi, cậu không nghĩ rằng bản thân có thể bật ra một câu như vậy, còn là với người mới gặp lần đầu.

Còn không phải bên ngoài trời mưa to cậu khẳng định không biết trốn đi đâu.

*

"Cậu vẫn còn đi học sao?"

"Năm nhất."

"Không trốn học." Châu Chấn Nam nhìn ra anh muốn hỏi cái gì, "Ngày hôm qua vừa mới đến."

"Cậu ở đâu?"

"Trùng Khánh."

Hai người câu được câu không cùng nhau trò chuyện.

*

Châu Chấn Nam sợ ngây người, cả một bức tường đầy hoa dành dành nào là dành dành lá lớn, dành dành nước, dành dành vàng, dành dành lá nhỏ, dành dành đốm......

"Cậu......"

"Tôi thích hoa dành dành." Diêu Sâm biết cậu muốn hỏi cái gì.

*

Bản thân Diêu Sâm cũng không biết từ khi nào bắt đầu thích hoa dành dành.

Có lẽ là ở cái mùa đông anh cảm thấy tuyệt vọng nhất, lại thấy được nụ hoa dành dành liều mạng ươm mầm, dường như là vô tình nở rộ, hẳn là đã phải trải qua ba mùa chờ đợi.

Anh chỉ đại khái biết được cây dành dành lớn lên ở phương Nam nhưng lại luôn hướng đến cái giá lạnh của phương Bắc.

Diêu Sâm vốn cho rằng bản thân sẽ giống như cây dành dành gắng gượng chịu đựng sống từ mùa này sang mùa khác, cho đến khi anh gặp Châu Chấn Nam.

*

"Nhóc con, nghĩ gì vậy?"

Giây phút này trong đầu Châu Chấn Nam đã vẽ ra một vở kịch.

Nào là bạn gái bỏ anh rời đi, bạn gái cũ sinh thời lại rất thích hoa.

Diêu Sâm nhìn biểu tình cực kỳ phong phú trên mặt Châu Chấn Nam, còn trưng ra ánh mắt vô cùng đồng cảm, liền biết nhóc con này khẳng định lại suy diễn ra chuyện gì không tốt rồi.

"Tớ mới không phải nhóc con, còn có tớ tên Châu Chấn Nam."

"Châu Chấn Nam sao, chào cậu tôi là Diêu Sâm."

Nhìn Diêu Sâm vươn tay ra Châu Chấn Nam không tự giác liền nắm lấy.

Diêu Sâm chào cậu, lần đầu gặp mặt mong được giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro