03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh lung đầu tử an hồng đậu
Tương tư hồng đậu
Nhập cốt tương tư quân tri phủ

03

Châu Chấn Nam cảm thấy bản thân cậu nhất định điên rồi.

Sau khi từ cửa hàng hoa trở về, trong đầu cậu đều là hình ảnh Diêu Sâm cười đưa tay ra, ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

May mà bên dưới giường là bàn học, nếu không bạn cùng phòng ở phía dưới khẳng định đang giữa đêm cũng sẽ đem cậu quăng ra ngoài.

Quan trọng hơn chính là một người từ trước đến nay học tập đều rất tốt như cậu thế nhưng bây giờ đi học lại thường xuyên thất thần.

*

Thật ra Châu Chấn Nam là người không khống chế được tình cảm của mình.

Nhưng so với mọi người xung quanh, Châu Chấn Nam vẫn luôn là người trầm mặc ít nói khó thể đến gần.

Chỉ có bạn bè quen biết lâu năm mới biết tính tình cậu có bao nhiêu thay đổi.

*

Ngay từ đầu bạn cùng phòng của Châu Chấn Nam - Trương Nhan Tề, cho rằng cậu rất ngơ

"Đi ăn cơm không, Châu Chấn Nam?"

"Không đi."

"Tham gia câu lạc bộ không, Châu Chấn Nam?"

"Không đi."

"Đi thư viện không, Châu Chấn Nam?"

"Không đi."

"Trương Nhan Tề, cùng tớ ra ngoài một chuyến."

Cho đến tận lúc Trương Nhan Tề gặp được Diêu Sâm, liền hiểu được nguyên nhân tại sao Châu Chấn Nam mất ăn mất ngủ.

*

"Ở bên trong, ở bên trong sao?" Hai người ngồi ở quán trà sữa đối diện cửa hàng hoa, giống như đặc vụ trong mấy bộ phim truyền hình dài tập.

"Ra rồi, ra rồi, chuẩn bị."

Châu Chấn Nam vờ như không có chuyện gì đứng dậy đẩy cửa ra.

"A ~ Diêu Sâm, chào cậu...... Thật trùng hợp, cậu cũng đến mua trà sữa sao, tớ...... tớ phải đi học đây, tạm biệt."
(Làm gì có ai đủ dũng khí đứng trước mặt crush đâu Nam nhỉ??? =)))))

Châu Chấn Nam nói liền một mạch, cũng không đợi Diêu Sâm đáp lại liền lôi kéo Trương Nhan Tề bỏ chạy.

Diêu Sâm nhìn bóng dáng Châu Chấn Nam rời đi mỉm cười lắc đầu.

Thật đúng là nhóc con mà!

*

Châu Chấn Nam kéo Trương Nhan Tề lại ký túc xá, sau khi sửng sốt vài giây liền khóc lớn.

"Oa ~ Trương Nhan Tề, tớ quên không xin wechat rồi."

"Cậu xem bộ dạng cậu thật chẳng có tiền đồ gì cả." Trương Nhan Tề ném cho cậu một cái xem thường nói.

*

Từ sau lần đó, Châu Chấn Nam mỗi lần rảnh không việc gì liền chạy ra ngoài.

Thường xuyên qua lại hai người dần dần trở nên thân thiết.

Bởi vì Diêu Sâm cũng là người Trùng Khánh.

Có điều Châu Chấn Nam cảm thấy lý do Diêu Sâm đến miền Bắc sinh sống có chút cổ quái.

"Cậu tại sao lại đến miền Bắc vậy?"

"Bởi vì tớ hướng đến cái giá lạnh."

*

Thật ra Diêu Sâm là một người không giỏi thể hiện tình cảm.

Châu Chấn Nam thì hoàn toàn ngược lại, cậu rất giống mấy em nhỏ, thích hay không thích viết hết ở trên mặt.

Ý thích của Châu Chấn Nam thể hiện ra rất rõ, Diêu Sâm căn bản không phải đầu gỗ, mỗi lần nói chuyện đều tránh đề cập đến, ngay cả Trương Nhan Tề cũng chịu không nổi nữa.

Nhưng Châu Chấn Nam lại không có ý muốn từ bỏ.

Diêu Sâm biết tình cảm Châu Chấn Nam dành cho mình, lại chậm chạp không đáp lại, bởi vì anh sợ, sợ con đường tương lai sau này lại để anh một mình đi.

*

Lần đầu tiên Diêu Sâm cảm thấy khủng hoảng chính là lúc Châu Chấn Nam đến mua hoa.

Chiều hôm đó, Châu Chấn Nam cực kì lo lắng chạy vào cửa hàng.

"Diêu Sâm, Diêu Sâm mau lấy giúp tớ lấy một bó hoa hồng."

Diêu Sâm vừa gói hoa vừa hỏi cậu: "Cho ai vậy?"

"Trương Nhan Tề" Không đợi Diêu Sâm hỏi xong Châu Chấn Nam đã vô cùng lo lắng lại chạy đi.

Trương Nhan Tề

Diêu Sâm nhớ rất rõ

Bạn cùng phòng của Châu Chấn Nam

*

Diêu Sâm mất ngủ.

Hai mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà.

Anh đột nhiên có chút cảm thấy không hiểu rõ chính mình.

Anh bắt đầu sợ hãi, anh không nghĩ đến trước đây cái chết liền kề anh còn không sợ mà lại sợ ngày mai Châu Chấn Nam nắm tay Trương Nhan Tề đến và nói:

"Diêu Sâm, cậu xem đây là bạn trai tớ!"

Anh lấy điện thoại.

"Châu Chấn Nam, hoa giao đến chưa?"

"Châu Chấn Nam, cậu không được đưa cho Trương Nhan Tề."

"Châu Chấn Nam, tớ thích cậu, cậu không được thích Trương Nhan Tề."

"Châu Chấn Nam, tớ cho cậu một phút nhanh chóng trả lời tớ."

......

......

Một phút

Mười phút

Nửa tiếng

Châu Chấn Nam vẫn chưa trả lời.

Diêu Sâm chờ không nổi nữa, liền cầm áo khoác chạy đến ký túc xá của Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam cuối cùng cũng nhận điện thoại.

"Aiya, hơn nữa đêm rồi."

"Xuống dưới đi."

Châu Chấn Nam ngây ngốc cậu giống như vừa nghe thấy tiếng Diêu Sâm.

"Tớ ở dưới ký túc xá của cậu."

"Ký túc xá tớ á?" Châu Chấn Nam lập tức tỉnh táo, xốc chăn lên, xỏ dép liền chạy ra bên ngoài.

"Đồ ngốc, sao lại không mặc áo khoác."

Diêu Sâm kéo khóa áo khoác đem Châu Chấn Nam kéo vào trong lòng, Châu Chấn Nam lần đầu tiên cách Diêu Sâm gần như vậy, cứ thế phát ngốc trong lòng Diêu Sâm động cũng không dám động, mặt lập tức ửng đỏ.

"Cậu thích Trương Nhan Tề?"

Châu Chấn Nam ngơ ngác lắc đầu.

Cục đá trong lòng Diêu Sâm cuối cùng cũn được buống xuống.

Anh cúi đầu ở bên tai Châu Chấn Nam nói

"Châu Chấn Nam tớ thích cậu."

Diêu Sâm vẫn chờ nhân nhi trong lòng nói chút gì đó, nhưng Châu Chấn Nam một chút phản ứng cũng không có.

"Xong rồi, nhóc con lại choáng váng rồi." Diêu Sâm nghĩ.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Châu Chấn Nam, để cậu đối diện với mình, lại phát hiện đôi mắt của bạn nhỏ đỏ đỏ, nước mắt giống như vòi nước ngăn không được chảy ra, bả vai còn liên tục run lên.

Làm Diêu Sâm bị dọa sợ.

"Cậu đừng khóc mà." Diêu Sâm tay chân luống cuống giúp bạn nhỏ lau nước mắt.

"Diêu ~ Diêu Sâm, lời cậu nói là thật?"

Diêu Sâm cười.

Nhẹ nhàng nâng cằm bạn nhỏ trước mặt, hôn lên những giọt nước mắt của cậu.
(Aaaaaaaaa không hổ danh Diêu-đệ nhất ôn nhu-Sâm u hu hu soft ú hu hu)

"Đồ ngốc."

*

Đêm đó Châu Chấn Nam cũng không biết Diêu Sâm nói với bác gái quản lý ký túc từ khi nào, đem cậu bắt cóc đến gác mái của cửa hàng.

"Nói tớ nghe, bó hoa kia là sao?"

"Hoa nào cơ, cậu nói gì vại?" Châu Chấn Nam ngồi trên giường, cúi đầu cắn ngón tay.

"A ~ vậy cậu nói xem hoa nào." Diêu Sâm bỗng nhiên đi đến trước giường nâng cằm Châu Chấn Nam, áp chóp mũi vào chóp mũi cậu, hơi thở của hai người như quyện vào nhau.

Tim Châu Chấn Nam chệch nửa nhịp.

"Cái đó, là chủ ý của Trương Nhan Tề." Châu Chấn Nam ấp úng giải thích.

"Được rồi, không làm khó cậu nữa." Diêu Sâm xoa xoa đầu Châu Chấn Nam.

"Ngủ đi."

"Ngủ, ngủ?"

"Yên tâm đi nhóc con, tớ không làm gì cậu đâu."

Đêm nay đối với Diêu Sâm đã có thể ngủ ngon, còn đối với Châu Chấn Nam thì là một đêm thức trắng khó ngủ.

Thế cho nên đến buổi sáng ngày hôm sau liền bắt đầu ngủ nướng dậy không nổi.

* (sau dấu sao này là thế giới màu hồng toàn 🍚🐶)

"Nam Nam, dậy thôi."

Diêu Sâm cúi người đem Châu Chấn Nam ôm vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói từ tính trần đầy yêu thương cưng chiều, dịu dàng trong ánh mắt dần dần tỏa ra.

Châu Chấn Nam khẽ nhúch nhích cơ thể, dụi dụi đôi mắt mơ hồ nhìn nam tử tuấn tú trước mặt, cậu mỉm cười, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng hỏi

"Mấy giờ rồi?"

"7 giờ rưỡi."

Diêu Sâm ghé vào bên tai cậu, giơ tay sửa sửa tóc mái trên trán Châu Chấn Nam, tiện đà sờ đến gương mặt trắng bõn của cậu.

"Mau dậy thôi."

"Không muốn đâu."

"Cậu muộn học rồi đó, hôm nay không phải thứ bảy."

Châu Chấn Nam lập tức bật dậy, từ trên giường nhảy xuống, mặc xong quần áo liền chạy xuống dưới lầu.

"Nhớ lấy bữa sáng trên bàn."

Diêu Sâm mỉm cười, cảm giác giống như lâu lắm rồi anh mới vui vẻ như vậy.

*

Nhiều năm sau, Châu Chấn Nam xem lại tin nhắn Diêu Sâm gửi cho mình đêm đó vẫn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng.

*

Diêu Sâm, năm đó tớ đặt cược cậu sẽ thích tớ, hiện tại tớ đặt cược cậu sẽ trở về.

*

Diêu Sâm, tớ rất nhớ cậu.

------------------------
P/s: mọi người thấy cách xưng hô "tớ - cậu" kiểu này có oke không? Tại tôi đang phân vân không biết nên sửa thành "anh-em" hay không á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro