Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể xóa bỏ cảm giác tội lỗi với Sasuke. Tôi rất hối hận vì những gì mình đã nói với anh ấy. Không chỉ từ chối anh ấy một cách thẳng thừng, tôi còn nói những điều tồi tệ về anh ấy. Tôi đã cố quên đi và tự nhủ rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng hoàn toàn vô ích. Hơn nữa, tôi không thể quên lời tỏ tình của anh ấy. Ý tôi là, Sasuke thực sự yêu tôi sao? Sasuke thực sự có tình cảm đặc biệt với cô gái đơn giản và tầm thường như tôi sao?

Sasuke không hề tỏ ra ghét bỏ hay khinh thường tôi. Trong lớp, anh ấy luôn hành xử như thường lệ. Chính tôi mới là người cảm thấy vô cùng khó chịu. Sự hối hận và tội lỗi ăn mòn tôi!

Khi nghe từ Neji rằng anh ấy sẽ đến vào tối nay, tôi nghĩ mình đã tìm thấy hy vọng. Hy vọng làm mối quan hệ giữa Sasuke và tôi tốt hơn. Ừm.. tôi nghĩ từ "quan hệ" nghe có vẻ lạ, nhưng tôi không thể tìm ra từ nào khác.

Khi Sasuke đến, tôi mở cửa. Trong giây lát, anh ấy trông có vẻ ngạc nhiên "Hinata?"

Tôi cố gắng mỉm cười với anh ấy một cách kiềm chế. "Chào mừng, Sasuke-sensei", tôi chào anh ấy một cách thân thiện nhất có thể "Anh trai em đang đợi thầy trong phòng ăn"

"Hn, cảm ơn"

Tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy nán lại lâu hơn một chút trên tôi. Tôi không muốn biết cảm xúc anh ấy thể hiện ở đó. Tôi sợ rằng nó sẽ làm tôi thay đổi ý định.

Tôi không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa Neji và Sasuke. Thực tế, tôi trốn trong thư viện, ngay bên cạnh phòng ăn rộng rãi nơi gia đình tôi thường dùng bữa và mời bạn bè đến chơi. Tôi liên tục nhìn đồng hồ, tự hỏi khi nào Sasuke sẽ về. Tim tôi đập nhanh không thể kiểm soát được, tôi thề rằng có thể nghe thấy nó trong tai mình. Thay vì chờ đợi trong phòng, tôi chọn ở gần hai người đàn ông nhất có thể. Tôi sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ lúc Sasuke về. Bây giờ hoặc không bao giờ!

Sau một khoảng thời gian dài, tôi nghe thấy Sasuke chào tạm biệt anh trai tôi. Khi Sasuke vừa ra đến cửa, tôi lao ra khỏi thư viện. Neji mở to mắt. Có vẻ như anh ấy định trách mắng tôi vì hành vi thiếu nữ tính, nhưng tôi anh ấy lại bằng cách nở nụ cười xin lỗi.

"Sensei!". Tôi gọi.

Sasuke dừng lại đột ngột, anh ấy cứng người một chút khi thấy tôi hối hả đóng cửa trước, để chúng tôi ở ngoài trời mát mẻ. "Có chuyện gì vậy?" anh ấy hỏi.

Tôi mở miệng nhưng không nói nên lời, chỉ có thể đứng trước mặt anh ấy, đỏ mặt và lúng túng.

"Hn?" trong đôi mắt đen của anh ấy lóe lên tia vui vẻ. "Em muốn nói gì với anh? Em thậm chí còn chờ anh về nhà thay vì thảo luận trước đó"

Ừ anh ấy nói đúng. Tôi đã sợ rằng nếu tôi yêu cầu Neji dành thời gian để nói chuyện với Sasuke,anh trai tôi sẽ nghi ngờ. Anh ấy sẽ nhận thấy sự căng thẳng mà tôi phải chịu đựng. Sasuke chờ đợi kiên nhẫn. Tuy nhiên anh ấy ngạc nhiên khi tôi đưa cho anh ấy một túi đồ.

"Đ-đây là dành cho thầy, Sasuke-sensei". Tôi lắp bắp "Em xin lỗi vì những gì xảy ra giữa chúng ta". Trời ơi, lời nói của tôi nghe còn tệ hơn trong tai mình. Giống như thể tôi đang ám chỉ điều gì đó.

Sasuke sửng sốt, lặng lẽ cầm túi nhìn vào bên trong. " Một đống cà chua?"

"L-là lời xin lỗi!" tôi lắp bắp nhanh chóng.

Một nụ cười hơi thích thú bắt đầu xuất hiện trên khóe miệng anh ấy. Đột nhiên tôi cảm thấy khó tin. Tôi biết anh ấy rất thích cà chua. Đó là món anh ấy thích nhất. Bằng cách tặng anh ấy món quà này, tôi hy vọng anh ấy sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy khó tin. Trong lòng tôi rên rỉ.

"Lời xin lỗi được chấp nhận", Sasuke nói. "Cảm ơn vì cà chua nhé". Anh giơ túi lên để nhấn mạnh. "Nhân tiện, Neji cứ liếc nhìn cho nga ta từ ngoài cửa sổ. Em có nghĩ chúng ta trông đáng ngờ không?" anh ngây thơ hỏi mặc dù biểu cảm trên gương mặt anh phản bội giọng nói. Sasuke cười.

Tôi vô cùng vui mừng khi Sasuke tha thứ cho tôi. Nhưng khi nghe anh ấy nói về cái nhìn chằm chằm của anh trai tôi, mắt tôi mở to.

Ngay sau đó Neji bước ra ngoài cùng chúng tôi. Anh ấy khoanh tay và nheo mắt. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Em đang cố gắng hối lộ giáo viên của mình sao, Hinata?" anh hỏi thẳng.

"Không,không, anh à. Anh sai rồi!". Tôi hoảng hốt. "Anh thực sự đã hiểu lầm!"

Neji cố tỏ ra nghiêm nghị trong khi Sasuke chỉ cười nhẹ. Đúng vậy, Sasuke nổi tiếng lạnh lùng đã có thể cười phá lên! Tôi khá bất ngờ trước tiếng cười của anh ấy. Nó giàu cảm xúc đến mức khuấy động điều gì đó bên trong tôi.

...

Nhiều tuần sau, Sasuke hỏi tôi liệu tôi có thể đi xem phim với anh ấy không. Neji bận nên không thể đi được. Ba chúng tôi thường xuyên đi đâu đó cùng nhau: đến rạp chiếu phim, nhà hàng hoặc hiệu sách. Tuy nhiên nghĩ đến việc chỉ có tôi với Sasuke đi xem phim khiến tôi cảm thấy bồn chồn. Tôi từ chối anh ấy. Tôi nói rằng tôi cần giúp mẹ làm bánh. Thay vì trong thất vọng, anh ấy lại trông có vẻ vui mừng.

"Em thật ngọt ngào, Hinata"

Tất nhiên là tôi cảm thấy bối rối. Việc giúp đỡ mẹ đâu có gì là lạ,đúng không? Chỉ nhiều năm sau tôi mới biết Sasuke nói thế vì anh ấy nghĩ tôi sẽ là một người vợ tốt. Ý nghĩ đó khiến anh ấy mỉm cười.

À, Sasuke và tôi đã trở lại mối quan hệ tốt, như thể lời nhận xét thô lỗ của tôi chưa từng xảy ra. Khi anh ấy đến thăm nhà, tôi không còn trốn trong phòng hay ở đâu khác nữa. Anh ấy hỏi tôi về trường và tôi hào hứng trả lời mọi câu hỏi của anh ấy. Chúng tôi không thể nói chuyện nhiều ở trường. Sasuke phải dạy nhiều lớp ở trường, trong khi tôi phải học nhiều tiết học. Cả hai chúng tôi đều bận rộn với công việc của mình.

Mặc dù liên tục phủ nhận, tôi bắt đầu trở nên thích anh ấy. Tôi thích nghe giọng trầm của anh ấy khi anh ấy giảng bài trên lớp. Càng nhìn kỹ gương mặt anh ấy, tôi có thể hiểu tại sao các cô gái lại thích anh ấy đến vậy. Sasuke cực kì đẹp trai. Nhìn chằm chằm vào gương mặt và quan sát cử chỉ của anh ấy đã trở thành sở thích mới của tôi. Càng ngày càng khó có thể rời mắt khỏi anh ấy. Mỗi lần anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, tim tôi lại loạng choạng. Đôi khi anh ấy nhướn mày lên hỏi tôi tại sao. Sau khi thở dài, tôi trả lời anh ấy bằng cách nhướn mày lên và lắc đầu. Tôi run rẩy khi nhận ra rằng: Tôi đang yêu anh ấy.

Không thể dễ dàng chấp nhận suy nghĩ dai dẳng rằng tôi bắt đầu yêu Sasuke. Trời ạ, anh ấy là thầy giáo của tôi và là bạn thân của anh trai tôi! Một người đàn ông lớn hơn tôi sáu tuổi! Vì vậy khi người bạn trung học cơ sở của tôi, Kiba, rủ tôi đi chơi, tôi đã đồng ý. Từ những buổi hẹn hò, chúng tôi trở thành một cặp. Kiba là một chàng trai tốt bụng. Sau một thời gian, tôi đau đớn nhận ra rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể tiếp tục. Chắc chắn là tôi thích cậu ấy, nhưng không phải theo cách một cô gái cảm thấy về bạn trai của mình. Cho đến bây giờ tôi chỉ có thể đề nghị làm bạn với cậu ấy. Kiba biết điều này. Mặc dù ban đầu cậu ấy kiên trì rằng sẽ khiến tôi cảm thấy có điều gì đó với cậu ấy, cuối cùng cậu ấy cũng đầu hàng. Chúng tôi chia tay và trở thành bạn bè như trước đây.

...

Khi tôi bắt đầu học lớp mười một, tôi đã hẹn hò với Naruto. Mọi người thực sự tin rằng luật hấp dẫn đã khiến chúng tôi đến với nhau. Cậu ấy có mọi thứ trái ngược với tôi. Cậu ấy tóc vàng, vui vẻ, có làn da rám nắng và năng động, trong khi tôi điềm tĩnh, làn da trắng và ít nói. Bạn bè tôi nói rằng chúng tôi hoàn thiện lẫn nhau. Naruto rất vui khi nghe thấy lời nhận xét đó.

Nhưng có một điều tôi giữ trong lòng: tôi không có cảm giác gì với cậu ấy. Thật ra, tôi thích ở bên Naruto. Cậu ấy làm tôi mỉm cười, nhưng với tôi, cậu ấy là một người bạn tốt. Một người bạn rất tốt. Tôi không thể ép bản thân mình cảm thấy có điều gì đó trong đầu tôi luôn nhắc nhở tôi không thành thật. Tôi đã lừa dối chính mình, Naruto và bạn bè tôi. Mỗi lần tôi từ chối Sasuke đi chơi với Naruto, tôi đều đau lòng khi thấy gương mặt thất vọng của anh ấy. Trái tim tôi khao khát anh ấy. Tôi đã phản bội chính mình và Naruto. Điều đó làm tôi đau khổ khi biết rằng tình cảm tôi dành cho Sasuke không hề phai nhạt, mà ngày càng mãnh liệt hơn. Khi không thể chịu đựng được nữa, tôi đã nói với Naruto chúng tôi không thể tiếp tục mối quan hệ được nữa. Naruto rất ngạc nhiên. Lo lắng, tôi giải thích với cậu ấy rằng tốt nhất chúng tôi nên chỉ là bạn. Tôi không nói gì thêm. Từ trước đến giờ, Naruto đã làm tôi cảm thấy rất tốt. Cậu ấy không chỉ là bạn trai, cậu ấy còn là một người bạn. Một sự kết hợp hoàn hảo, may mắn thay, cậu ấy chấp nhận. Tôi thực sự hối hận, biết rằng có thể làm tổn thương cậu ấy, nhưng chàng trai rám nắng đã trả lời rằng cậu ấy ổn và tôi sẽ luôn là bạn thân nhất của cậu ấy. Naruto không nói dối hay tô hồng lời nói của mình khi cậu ấy nói điều đó. Thực tế tình bạn chúng tôi đã trở nên bền chặt hơn trước.

Thực sự tin đồn việc ai đó hẹn hò, hay ai đó chia tay với ai lan truyền nhue gió ở trường. Nó lan truyền rất nhanh với tốc độ đáng sợ. Chẳng mấy chốc mọi người đều biết chuyện của tôi với Naruto. Một số người bạn đối mặt với tôi, yêu cầu tôi kể lý do cặp đôi hoàn hảo của trường kết thúc mối quan hệ. Một số người bạn khác vỗ nhẹ vào vai tôi và không hỏi quá nhiều.

Neji và Sasuke cũng biết về việc chia tay. Trong khi Neji ôm chặt và an ủi tôi, Sasuke mời tôi đến một tiệm kem trong thành phố.

"Được rồi, tôi sẽ không đồng ý với hai người đâu" Neji lắc đầu. Anh quay sang Sasuke "Tôi nghĩ là một giáo viên, cậu nên đưa cho em ấy một số lời khuyên hoặc những lời đẹp đẽ"

Sasuke chỉ hừ nhẹ "Người đàn ông này làm sao có thể ảnh hưởng đến cô gái mười bảy tuổi chứ?"

Neji cười khúc khích "Tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu có thể"

Tôi không từ chối lời mời. Thực ra, tôi thấy nhẹ nhõm khi Neji để lại cả hai chủng tôi một mình. Trong thâm tâm tôi cant thấy Sasuke không hề tiếc nuối về việc tôi chia tay với Naruto. Thực ra anh ấy có vẻ khá hài lòng. Không phải theo cách xấu, ý tôi là vậy.

Sasuke gỏi cho tôi kem vani và sô-cô-la với nhiều topping. Khi tôi im lặng, anh ấy lo lắng hỏi "Có phải kem sô-cô-la không hợp với khẩu vị của em?"

Tôi đặt thìa xuống và mỉm cười. "Không, không phải vì kem đâu, Sasuke-sensei, em chỉ mệt thôi"

"Ồ, chúng ta sẽ về nhà ngay sau khi ăn xong kem", anh ấy tử tế nói.

Tôi lắc đầu "Ý em là em không mệt về mặt thể chất, nhưng trái tim em thì mệt"

Sasuke nhìn tôi với đôi mắt nghiêm túc "Ý em là sao?" anh ấy hỏi. Anh ấy tập trung toàn bộ sự chú ý vào tôi. Người đàn ông này vẫn điềm tĩnh ngay cả khi có nhiều ánh mắt tán tỉnh rõ ràng đến từ anh ấy.

"Em mệt mỏi vì phải sống trong sự phủ nhận", tôi trả lời anh ấy. Tôi lấy hết can đảm để nhìn vào mắt anh ấy "Em không muốn giả vờ hay nói dối nữa"

Sasuke hiểu ý tôi. Sự hiểu biết hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt của anh ấy. Cả khuôn mặt anh ấy rạng rỡ nở nụ cười. "Vậy em đã mất một năm rưỡi đền nhận ra điều này?" anh ấy nhẹ nhàng dò hỏi.

Tôi quay mặt về phía bàn. "Không, em đã nhận ra điều đó từ lâu rồi nhưng em đã tự dằn vặt mình trên từng ấy thời gian", tôi trả lời. Tôi không thấy có hại gì khi mờ lòng với anh ấy. Anh ấy đã biết điều đó từ lâu, vì vậy tôi cảm thấy thoải mái khi trút bầu tâm sự đã làm tôi phiền lòng.

"Em cũng đã hành hạ anh". Những lời nói của anh ấy khiến tôi ngừng chơi với chiếc thìa. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh ấy. "Em đã làm tổn thương chính mình khi cố gắng tránh anh, nhưng em có biết anh cũng cảm thấy như vậy không? Thấy em đi chơi với một chàng trai khác thực sự khiến trái tim anh thắt lại. Đau đớn thật đấy, Hinata"

"Em xin lỗi", tôi thành thật xin lỗi. "Em nghĩ thầy có thể coi nhẹ chuyện này vì thầy lớn tuổi hơn em" tôi tiếp tục.

Sasuke cười khúc khích "Ngay cả một người đàn ông trưởng thành như anh cũng có nhiều cảm xúc hỗn độn"

Tôi há hốc miệng, vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.

"Vậy thì, đừng nói dối nữa, Hinata". Sasuke đưa tay ra và nắm lấy tay tôi. Bàn tay anh ấy ấm áp như thể được điêu khắc
để vừa với bàn tay nhỏ hơn của tôi. "Hãy thành thật với chính mình"

"Còn thầy thì sao?" tôi rụt rè hỏi.

"Anh đã sống với chính mình và với em. Ngay cả sau lời thú nhận cuối cùng của anh, anh vẫn yêu em. Anh sẽ chào đón em với vòng tay rộng mở"

Sasuke nói rằng tôi giống như một chú chim bồ câu nhỏ. Tôi cứ bay đi. Mặc dù mệt mỏi, tôi vẫn bướng bỉnh từ chối sự an ủi mà Sasuke đã đề nghị. Nhưng Sasuke luôn ở đó. Khi tôi chia tay với Kiba, anh ấy mời tôi và Neji đi nghỉ cuối tuần tại bãi biển Konoha. Khi tôi và Naruto không còn là người yêu nữa, anh ấy an ủi tôi bằng cách mời tôi đi ăn kem. Quyết tâm, tôi quyết định ngừng đấu tranh với chính mình. Tôi bay vào vòng tay anh ấy, đúng nơi tôi nên ở. Sasuke thậm chí còn nhận xét rằng chúng tôi thuộc về nhau.

Thực ra, tôi thường nghe nói rằng một số giáo viên hẹn hò với học sinh của họ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ là một trong số họ. Sasuke và tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ không công khai tình cảm ở trường. Chúng tôi sẽ chính thức công khai mối quan hệ khi tôi tốt nghiệp, có nghĩa là vẫn còn một năm nữa. Cho đến nay chỉ có một người biết chuyện này: đó là Neji.

Ngạc nhiên thay, Neji không ngạc nhiên rằng chúng tôi đang ở bên nhau. Anh ấy luôn cho rằng cuối cùng em gái mình sẽ kết thúc với bạn thân của anh ấy. Neji đơn giản chỉ chúc mừng và cảnh báo với Sasuke rằng nếu anh ấy làm tổn thương tôi, anh ấy sẽ phải trả giá.

Tôi đáng lẽ đã bay đến Sasuke từ lâu rồi. Nhưng ngay bây giờ chúng tôi đã hạnh phúc. Tôi sẽ không bay xa khỏi anh ấy nữa và anh ấy sẽ yêu tôi nhiều nhất có thể. Chúng tôi đã hạnh phúc rồi, bất kể tôi vẫn còn là một thiếu niên, khoảng cách giữa tuổi tác của chúng tôi là 6 năm, và hơn thế nữa, ngay cả khi anh ấy là giáo viên của tôi và tôi kà học trò của anh ấy.

_End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro