Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như Sasuke đã đề cập trước đó, anh ấy đã dạy lớp tôi. Một số người nghĩ rằng toán là một môn khó, nhưng tôi thấy rằng hầu hết bạn bè của tôi không thấy vậy. Họ rất phấn khích trong giờ toán. Các cô gái chảy nước miếng một cách buồn cười khi nhìn Sasuke, trong khi các chàng trai khác thì ghen tị. Người thầy này chắc chắn đã thu hút sự chú ý của các cô gái. Thực ra điều này không có gì lạ, thầy Uchiha cực kì đẹp trai. Anh ấy da trắng, cao với mái tóc đen nhánh. Đôi mắt đen láy và các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.

Khi Sasuke giảng dạy, các học sinh im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng khi giờ học kết thúc, tiếng hét và tiếng khóc vang lên. Các cô gái hét lên "Hyaa...Sasuke-sensei!!!". Các chàng trai càu nhàu lẩm bẩm, họ đưa tay lên bịt tai. Sợ rằng tiếng hét sẽ làm họ chảy máu tai.

Ino và Sakura học ở lớp khác. Thường thì vào giờ ra chơi, họ đến lớp tôi, như hôm nay. Họ vui vẻ kể với tôi họ đã tham gia câu lạc bộ người hâm mộ Sasuke. Họ cho tôi xem ảnh của anh ấy, mà tôi chắc chắn, đã được chụp lén.

"Nhìn này Hinata, những bức ảnh này rất quý giá", Ino thì thầm. Đôi mắt cô ấy lấp lánh như sao.

Tôi liếc nhìn những bức ảnh trong tay cô ấy. Nếu tôi không phải là một Hyuuga, tôi sẽ hoàn toàn phá lên cười. Neji có hành ngàn bức ảnh của Sasuke ở nhà, được chụp từ khi họ còn là học sinh cho đến bây giờ. Tôi tự hỏi, nếu những người bạn thân nhất của tôi nhìn thấy những bức ảnh của tôi, Sasuke và anh trai tôi, họ có yêu cầu chúng tôi cho họ những bức ảnh đó không?

"Tớ hiểu rồi", tôi khẽ nói.

Sakura bĩu môi "Phản ứng của cậu lạnh lùng quá!", cô ấy thốt lên, có chút thất vọng vì thái độ thờ ơ của tôi.

"Tất nhiên, vì Sasuke-sensei là bạn thân của anh trai cậu ấy, nên cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi thầy ấy đâu", Ino thêm vào. Tôi cảm nhận được sự ghen tị trong giọng nói của cô ấy.

Tôi cười, tôi đã quen gặp người đàn ông tóc đen ở nhà, nên tôi tự hỏi, liệu mình có miễn nhiễm với sự quyến rũ của anh ấy không? Không phải tôi thực sự nhận thức được điều đó. Tôi không thường xuyên tương tác với anh ấy, nên tôi cũng không chắc chắn lắm.

...

Trở thành một học sinh trung học thật tuyệt, tôi học được nhiều môn học mới và làm quen với nhiều người. Tôi vẫn còn nhút nhát nhưng cảm thấy mình đã cởi mở hơn. Tôi có nhiều bạn hơn và bớt bồn chồn. Mẹ tôi rất hài lòng, khen ngợi tôi và tăng thêm tiền tiêu vặt cho tôi.

Tôi thực sự thích những ngày đi học của mình. Ngoài việc kết bạn với những người bạn mới, tôi không gặp nhiều khó khăn trong lớp học. Cho đến nay tôi vẫn ổn. Hơn nữa, Neji luôn ở bên cạnh để giúp đỡ tôi. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh trai mình, anh ấy rất thông minh.

Thỉnh thoảng bạn bè của tôi đến chơi. Ngay khi Neji về nhà và chào họ, tôi có thể thấy rõ ràng họ bị thu hút hoàn toàn bởi anh ấy. Sau khi anh ấy đi, họ sẽ dồn tôi vào một góc để xin số điện thoại của anh ấy. Được rồi, tôi tự hào vì có một người anh trai hấp dẫn và hơi buồn cười trước phản ứng của bạn bè, nhưng với tư cách là một cô em gái tốt, tôi đã từ chối họ. Họ có vẻ buồn bã nhưng tôi nói rằng tôi rất tiếc. Tôi nghĩ Neji biết điều này vì anh ấy cười lớn khi bạn bè tôi rời đi.

"Sasuke ở trường thế nào?", Neji hỏi một cách nhàn nhã.

Có lẽ vì khoảng cách sáu năm giữa chúng tôi, Neji luôn hành động như một người bảo vệ, một người anh trai yêu thương và cũng là người bạn thân nhất mà tôi có thể tin tưởng. Buổi tối anh ấy thường dành thời gian với gia đình. Tôi thậm chí còn có cảm giác anh ấy đang đảm nhận nghĩa vụ của một người cha  đối với tôi vì cha chúng tôi luôn bận rộn. Anh ấy thực sự là một người anh trai tốt và là người con tuyệt vời đối với cha mẹ chúng tôi. Anh ấy không ngần ngại giúp mẹ tôi nấu ăn trong bếp, cùng tôi làm bài tập về nhà và quản lý công ty gia đình khi bố tôi không được khỏe.

Tôi trả lời một cách rõ ràng "Thầy ấy rất ngầu, thầy là một giáo viên giỏi. Sasuke-sensei giảng dạy bài học rất dễ hiểu", tôi biết đó là một câu trả lời bình thường. Nhân tiện từ khi anh ấy trở thành giáo viên của tôi, tôi đã không gọi anh ấy là "Sasuke-san" nữa.

Neji cười, anh ấy rời mắt khỏi TV "Anh tin tưởng giao em cho cậu ấy"

Tôi suýt nghẹn nước bọt của chính mình "Cái-gì?" tôi lắp bắp khó chịu. Tôi không thể tin vào tai mình. Chắc anh ấy đang đánh lừa tôi, tôi nghĩ.

Neji cười. "Anh đã nhờ cậu ấy chăm sóc em. Đừng quá ngạc nhiên, em gái ạ"

"Nhưng tại sao?", tôi lật tức bực bội. "Em không cần ai đó giám sát từng hành động của mình. Em đã vượt qua những năm cấp hai một cách hoàn hảo, và em nghĩ em có thể làm như vậy ở cấp ba"

Có lẽ Neji bối rối khi thấy tôi đang tức giận đến mức nào. Thật ra, anh ấy chưa bao giờ thấy tôi mất kiểm soát trước đây. Tôi có thể vụng về và lóng ngóng nhưng tôi không dễ dàng tức giận, đặc biệt khi có việc gì đó xảy ra vì lợi ích của tôi.

"Sao anh có thể làm vậy?" tôi nói một cách thảm hại. Tôi ngồi sụp xuống ghế sofa, và xoa thái dương, bài tập về nhà của tôi hoàn toàn bị lãng quên.

Neji trông có vẻ hối lỗi "Này, chuyện này không phải như em nghĩ đâu. Anh không yêu cầu cậu ấy giám sát em mọi lúc. Không, Hinata, Sasuke sẽ không làm vậy. Cậu ấy chỉ mong đợi sẽ giúp em khi em gặp trở ngại thôi"

Anh trai tôi cố gắng dỗ dành tôi nhưng tôi cảm thấy không được an ủi chút nào. Anh ấy xoa đầu tôi một cách rụt rè "Nhìn này, có rất nhiều cám dỗ ở trường cấp ba. Nó không giống như ở cấp hai đâu. Anh chỉ lo lắng cho em thôi"

"Ý anh là ở cấp ba thì nguy hiểm hơn sao?" tôi hỏi một cách khó hiểu.

Neji lắc đầu "Không, anh không nói vậy. Xin hãy tin anh, Sasuke chỉ muốn làm người anh thứ hai của em thôi"

...

Bằng cách nào đó, tôi rất nghi ngờ Sasuke sẽ hành xử đúng mực như một người anh thứ hai của tôi. Điều đó thật đáng ngờ khi xem xét cách anh ấy đối xử với tôi trong lớp.

Sasuke luôn yêu cầu học sinh làm bài toán trước lớp. Anh ấy gọi tên từng người một và yêu càu họ viết đáp án lên bảng. Khi đến lượt tôi, Sasuke đưa tôi viên phấn của anh ấy. Khi tôi với tay lấy, anh ấy sẽ khẽ chạm vào ngón tay tôi. Đối với người khác, điều đó sẽ chỉ là vô tình, không có chủ đích. Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng sau đó tôi biết rõ hơn. Anh ấy làm điều đó là có mục đích. Đôi mắt của anh ấy đã nói với tôi như vậy. Biểu cảm khuôn mặt anh ấy thể hiện một cách tinh tế. Có lẽ các học sinh khác sẽ không nhận ra, nhưng cảm giác khó chịu của tôi đã nhận ra dấu hiệu. Chúa ơi, Sasuke Uchiha, thầy giáo tuyệt vời và đẹp trai nhất, đã chạm vào tay tôi sao? Hầu hết những người bạn của tôi sẽ sẵn sàng chết để được ở vị trí của tôi.

Tôi cảm thấy tim mình như chùng xuống. Đối với một cô gái 15-16 tuổi như tôi, không kể đến vụng về và nhút nhát, sự đụng chạm đó khiến tôi thực sự sợ hãi. Hơn nữa, khi người chạm vào lại chính là giáo viên của tôi, tình cờ là người bạn thân nhất của anh trai tôi-hoặc ngược lại. Tôi cảm thấy không thoải mái, sợ hãi và cuối cùng nó dẫn đến một cảm xúc mãnh liệt và mạnh mẽ khiến tôi gần như ghét anh ấy. Thực ra tôi không thể nói điều này với anh trai. Neji và Sasuke là bạn thân. Nói với Neji rằng Sasuke thích chạm vào tay tôi sẽ làm anh ấy tức giận. Và rồi tình bạn của họ bắt đầu rạn nứt. Hai người bạn thân lâu năm sẽ từ từ cách nhau vì tôi. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Sâu thẳm trong lòng tôi rất rối bời, nhưng tôi quyết định rằng tôi sẽ giữ kín mọi chuyện.

Thật lòng, tôi đang trở nên lo lắng. Nếu có học sinh nào nhận thấy điều đang xảy ra giữa tôi và thầy giáo toán của họ thì sao? Tôi khá chắc chắn rằng họ sẽ nghĩ tôi đang cố gắng lợi dụng, chứ không phải là Sasuke, mặc dù sự thật lại khác. Vì vậy tôi đã vắt óc suy nghĩ. Tôi đã tìm ra giải pháp.

Cá nhân tôi biết rằng việc có phấn riêng nghe có vẻ kỳ lạ, đặc biệt khi trường học đã trang bị đầy đủ đồ dùng cho lớp học. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi mua hai viên phấn và chỉ dùng chúng trong lớp học của Sasuke. Anh ấy nhướn mày. Đáp lại, tôi nở nụ cười ngọt ngào. Tôi hy vọng anh ấy hiểu thông điệp, rằng tôi sẽ không cần viên phấn của anh ấy hay của lớp nữa và điều đó có nghĩa là anh ấy không thể chạm vào tay tôi nữa. Ha, tôi nghĩ mình cũng thông minh.

Một ngày nọ, Sasuke yêu cầu chúng tôi nộp bài tập về nhà tại văn phòng của anh ấy. Vì chúng tôi sẽ đi xuống tiết học tiếp theo ở phòng học tầng dưới, cả lớp đều vội vàng. Tôi được yêu cầu nộp vở bài tập. Tôi không bận tâm vì mỗi học sinh đều được nhận nhiệm vụ này.

Cửa văn phòng của anh ấy mở, tôi thấy Sasuke đang ngồi ở bàn làm việc. "Xin chào thầy, Sasuke-sensei", tôi nói.

Người đàn ông ngẩng đầu lên. Anh ấy đặt bút xuống và ra hiệu cho tôi vào. "Vào đi Hinata", anh đáp. Một nụ cười nhẹ trên gương mặt điển trai của anh ấy. Tôi nhận thấy anh ấy chỉ mỉm cười với một số người nhất định. Bất giác tôi cảm thấy hãnh diện.

"Vâng", tôi bước vào phòng làm việc của anh ấy. Nhẹ nhàng đặt chồng quyển vở xuống. Có một tiếng "thịch" phát ra từ những quyển vở.

"Cảm ơn em". Sasuke cầm lấy một quyển vở.

Tôi cảm thấy cánh tay mình đang được vuốt ve. Ngay lật tức tôi rùng mình. Tôi rút tay lại nhanh chóng. Tôi tự hỏi liệu mặt mình có trắng bệch và đờ đẫn không vì anh ấy hỏi tôi.

"Em ổn chứ? Trông em nhợt nhạt quá", Tôi nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của anh ấy. Anh đưa tay chạm vào trán tôi nhưng tôi nhanh hơn. Tôi lùi lại. Sasuke trông rất ngạc nhiên "Hinata?"

Được rồi, tôi có thể chịu đựng được cái vuốt nhẹ ngón tay của anh ấy trên tay tôi, nhưng trên mặt thì sao? Tôi mất bình tĩnh. "Thầy có thường xuyên chạm vào học sinh của mình như vậy không, sensei?" Tôi không có ý định tỏ ra mỉa mai hay lạnh lùng nhưng rõ ràng tôi đã buột miệng hỏi một cách gay gắt.

Người đàn ông Uchiha sững sờ "Tôi chỉ muốn kiểm tra nhiệt độ của em thôi", anh ấy giải thích. Biểu cảm của anh ấy thật vô giá.

"Bằng trán, cánh tay và ngón tay của em sao?" tôi không thể dừng lại. Dường như tôi không thể kìm nén cơn bực bội của mình nữa. Tôi thúc giục anh ấy nhiều hơn.

Sasuke không nói nên lời, nhưng ngay sau đó, tình thế đã đảo ngược. "Không, Hinata, tôi không chạm vào bất kì học sinh nào khác. Tôi không vuốt ve hay vỗ về họ. Nhưng em là một trường hợp đặc biệt. Tại sao ư? Bởi vì anh thích em"

Tôi há hốc miệng khi nghe thấy những lời nói thẳng thừng của anh ấy.

"Em đã chiếm trọn trái tim của anh từ lâu rồi"

"Tại sao lại là em?". Cuối cùng, tôi cũng đã tìm lại được giọng nói của mình. Tôi run rẩy, và giọng nói của tôi cũng vậy. "Em là học sinh của thầy, là em gái của bạn thân thầy, và kém thầy sáu tuổi?" tôi thì thầm run rẩy.

Sasuke tặng tôi một nụ cười buồn, như ng đẹp. "Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Yêu em không phải là điều anh đã lên kế hoạch. Anh chỉ tình cờ tìm một vị trí đặc biệt cho em. Dù anh gần hai mươi hai và như em đã nói, em mười sáu"

Tôi nghĩ anh ấy sẽ cố gắng chạm vào tôi lần nữa, nhưng anh ấy không làm vậy. Anh chỉ ngồi trên ghế, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ấy nghiêm túc. Đó là điều mà đôi mắt và ngôn ngữ cơ thể anh ấy truyền tải.

"Anh yêu em Hinata", anh ấy thừa nhận. Anh ấy đã dũng cảm nói ra những lời đó. "Bất chấp mọi hoàn cảnh và địa vị giữa chúng ta"

Mặt tôi đỏ ửng. Tôi vô cùng bối rối. Bộ não của tôi không thể xử lý hết mọi thứ. Nhưng anh ấy vẫn tràn đầy hy vọng. Anh ấy trông hoàn toàn chân thành. "Nhưng em...em không cảm thấy như vậy. Sensei, em xin lỗi"

Sasuke trông buồn bã "Không sao đâu. Anh nhẹ nhõm vì em đã biết sự thật". Anh ấy có một trái tim rộng lớn. Trong một khoảnh khắc, tôi đã hối hận vì đã từ chối. Anh ấy không giận tôi.

Tôi từ từ bước ra khỏi văn phòng của anh ấy. Tôi đã trễ tiết học tiếp theo nhưng tôi không bận tâm. Có quá nhiều thứ ở trong đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro