CHƯƠNG 12: Ngày thứ mười hai: Tan chảy trái tim tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||TRANSFIC| SOONHOON| 12 DAYS OF SOONHOON (LONG FIC) |
Tittle: 12 ngày của SoonHoon
* Tên gốc: 12 days of SoonHoon
Pairing: SOONHOON (Hoshi x Woozi)
Author: luckycapri24

Rating: không có
Translator: H.J
Beta: H.J

CHƯƠNG 12: Ngày thứ mười hai: Tan chảy trái tim tớ

Summary: "Hôm nay là Giáng Sinh" Soonyoung nói đơn giản, đặt cằm lên vai Jihoon "Cậu ít nhất cũng phải làm bánh mì nướng kiểu Pháp cho mọi người chứ"

_._._._._._._._._.

Jihoon nhìn chằm chằm vào biển lightsticks, một nụ cười tươi sáng nở rộ trên khuôn mặt.

Cậu đang rất mệt mỏi, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt và phải thở hổn hển khi cố gắng lấy lại không khí trong phổi. Tuy nhiên, cậu nghĩ đây là điều hạnh phúc nhất cậu từng có trong khoảng thời gian này.

Bên cạnh cậu, Seungkwan đang cầm mic và nói chuyện với fan, những câu nói của cậu lấp đầy không gian trống khi cậu, cũng như anh, đang cố gắng lấy lại hơi thở. "Và mình đoán đây là kết thúc của buổi hòa nhạc đầu tiên của SEVENTEEN! Bọn mình chân thành cảm ơn tất cả những fan đã tham gia cũng như sự giúp đỡ của tổ hậu trường. Bọn mình cũng muốn cảm ơn các anh quản lý và tổ sản xuất đã tạo nên thành công lớn này! Mình chắc rằng leader của chúng ta cũng sẽ có đôi lời muốn nói với các bạn đó"

Micro được chuyền xuống cho đến khi Seungcheol cầm lấy nó và đưa lên miệng. Anh không vội nói, bởi vì anh quá bận rộn cố gắng để ghi nhớ cảnh tượng từ sân khấu, cảnh tượng của các fan cổ vũ lớn tiếng và chờ đợi háo hức cho lời nói của anh khi anh đứng đó, trước mắt họ.

Môi Jihoon mím lại. Hơn bất cứ ai khác, cậu biết rằng Seungcheol luôn cảm thấy có chút vô dụng khi nói đến những vấn đề liên quan đến SEVENTEEN, và cậu luôn là người là bờ vai để anh dựa vào và khóc mỗi khi Seungcheol cảm lấy nỗ lực của anh là không đủ. Nhìn thấy Seungcheol đứng ở đây, mắt anh lấp lánh trong niềm vui và hạnh phúc, khiến Jihoon cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Người anh tốt nhất của cậu xứng đáng với điều đó.

"Uh," Seungcheol bắt đầu, nhìn qua các thành viên và sau đó nhìn xuống các fan, "SEVENTEEN xin cảm ơn tất cả các fan đã đến đây ngày hôm nay. Bọn mình đã trải qua nhiều khó khăn và cho dù các bạn là fan mới hay fan cũ từ những ngày trước khi ra mắt, bọn mình vẫn muốn cảm ơn các bạn đã cho bọn mình cơ hội đứng trên sân khấu và tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên như thế này"

"Bọn mình rất vui vì đã có thể ở đây với tất cả các bạn và bọn mình có thể thực hiện buổi hòa nhạc đầu tiên với những fan tuyệt vời. Bọn mình cũng muốn cảm ơn fan quốc tế của bọn mình cũng như bất kỳ fan nào không thể tham dự buổi hòa nhạc của bọn mình ngay hôm nay bởi vì ngay cả khi bọn mình cách xa nhau, tình yêu của các bạn cũng đã góp phần vào khoảnh khắc đặc biệt này. Vì vậy, cảm ơn các bạn bạn. " Seungcheol cúi chào và những người còn lại của SEVENTEEN làm theo, bày tỏ lòng cảm ơn đến tất cả mọi người đang theo dõi họ.

Khi tất cả đều đã đứng lên, Jihoon bắt được ánh mắt Soonyoung từ phía bên kia và mỉm cười.

Họ đã làm được. Họ đã thực sự đã làm được điều đó. Buổi hòa nhạc đầu tiên của SEVENTEEN đã đạt được thành công lớn.

Nụ cười mà Soonyoung đáp lại cậu đủ để đưa cậu trở về Trái đất và cậu mỉm cười khi nhìn vào các fan ở dưới kia.

Nhóm kết thúc buổi hòa nhạc với một bài hát cuối cùng. Sự khởi đầu đã mở đường cho sự thành công của SEVENTEEN.

Nước mắt chực trào, Jihoon và những thành viên còn lại làm những vũ đạo chính trong bài hát debut của họ.

"Ah-kkin-dah!" Các fan hét lên và rèm cửa đóng lại.

Những tiếng reo hò vang lên trong đầu Jihoon ngay cả khi buổi hòa nhạc đã kết thúc.

- -

Đèn trong phòng đã tắt và Jihoon đang sắp chìm vào giấc ngủ khi cậu cảm thấy có người đang bò vào giường mình. Cậu di chuyển qua để tạo không gian, chớp mắt một cách buồn ngủ khi cố gắng nhận ra người mới đến.

"Shh. Ngủ đi Jihoonie, "Một giọng nói quen thuộc cất lên và Jihoon gật đầu, đôi mắt khép lại khi cậu rúc vào hơi ấm là cơ thể của Soonyoung.

- -

Jihoon thức dậy khi mặt trời đang mọc lên, mặt nhăn lại khi những tia sáng của ngày mới chiếu vào mặt cậu. Thông thường, cậu là người cuối cùng thức dậy vì thói quen không lành mạnh của cậu đó là ở lại phòng thu làm việc cho đến khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu khắp mặt đất nhưng ngày hôm nay có vẻ như cậu là người đầu tiên thức dậy thì phải.

Với một tiếng rên rỉ, Jihoon ngồi dậy, cào cào tóc và vuốt vuốt nó trong nỗ lực cố gắng làm tóc cậu trông dễ nhìn hơn một chút. Cậu chuẩn bị bước ra khỏi giường thì nhận ra một mái tóc vàng quen thuộc bên dưới tấm chăn bên cạnh mình.

Những ký ức về đêm qua trở lại trong đầu Jihoon và cậu thở dài, cẩn thận ra khỏi giường và cố tránh cơ thể của Soonyoung. Cậu duỗi người khi cuối cùng cậu có thể phát ra một tiếng ngáp và thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng xương mình kêu lên một cách thoải mái.

"Thời gian ăn sáng đến rồi" Jihoon lầm bầm, lặng lẽ ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Cậu đi đến nhà bếp và mở tủ lạnh để xem bên trong tủ có gì. Có một ổ bánh mì mà cậu có thể dùng để làm bánh mì nướng và một thùng trứng. Nếu cậu cảm thấy đặc biệt đầy tham vọng ngày hôm nay, cậu cũng có thể làm Bánh mì nướng kiểu Pháp nhưng than ôi, cậu mệt mỏi và không thể đủ sức để làm nó đâu.

Jihoon cười khúc khích vì sự lười biếng của chính mình, kéo thùng carton và ổ bánh ra, đóng cửa tủ lạnh lại bằng chân. Cậu lấy chảo và đun nóng một ít dầu cho trứng rồi chuẩn bị máy nướng bánh mì. Cậu chuân bị ăn bánh mì khi một đôi tay quấn quanh eo và một cơ thể ấm áp nhấn chìm cậu.

"Chào buổi sáng," Người kia nói, nhấn một nụ hôn lên vai Jihoon. Cậu xoay người lại và thấy một Soonyoung vẫn đang buồn ngủ, mái tóc rối tung loạn xì ngầu, nhưng Jihoon thì cũng y như giống anh thôi nên cậu không có ý định nói gì cả.

Jihoon đáp lại "Chào buổi sáng." Và rướn người lên hôn nhẹ Soonyoung. "Tớ đang làm bữa sáng, cậu muốn giúp không?"

Soonyoung nhìn qua nguyên vật liệu và nhướn mày, "Cậu có làm trứng và bánh mì nướng không?"

"Có chứ. Không được à? "Jihoon hỏi, quay người lại mà vẫn ở trong vòng tay của Soonyoung.

"Hôm nay là Giáng Sinh" Soonyoung nói đơn giản, đặt cằm lên vai Jihoon "Cậu ít nhất cũng phải làm bánh mì nướng kiểu Pháp cho mọi người chứ"

Jihoon liếc nhìn tấm lịch trên tường nhà bếp, "À, vậy hả? Tớ thậm chí còn không nhận ra luôn đó. Bọn mình đã rất bận rộn chuẩn bị cho buổi hòa nhạc nên chẳng để ý ngày tháng gì cả. "

"Mhm."

"Tớ đoán tớ có thể làm Bánh mì nướng kiểu Pháp cho tất cả mọi người." Cậu quyết định, nhìn Soonyoung phía sau với một nụ cười mỉm, "Dù sao thì tớ cũng quên mua quà cho mọi người mất rồi. Ít nhất tớ cũng nên làm bánh chứ nhỉ."

Jihoon đứng dậy và Soonyoung đi theo cậu vào tủ bếp. Anh lấy một lon quế và một chai vani, đặt nó bên cạnh Jihoon. Rồi anh đi đến tủ lạnh để lấy ly sữa và các dụng cụ đo lường dể lên quầy.

"Tớ nghĩ chúng ta không cần cái này đâu" Jihoon nhận xét, tháo cái lò nướng ra và đặt nó sang một bên, "Soonyoung, cậu có thể lấy cho tớ một cái bát hay một cái khay không? Chúng ta sẽ cần chúng để nhúng bánh mì vào hỗn hợp. "

Soonyoung giơ một cái khay lên và đặt nó lên quầy, "Chỉ dẫn đi ạ, ngài đầu bếp."

Jihoon đảo mắt, nhưng vẫn đồng ý, mở túi bánh mì và chuẩn bị làm bánh.

- -

Khi bữa sáng được chuẩn bị xong, mọi người đều đã dậy, và tụ tập trong nhà bếp, bị cám dỗ bởi mùi hương ngọt ngào của bánh mì nướng kiểu Pháp.

Jihoon đặt tất cả các lát bánh trong cái đĩa lớn nhất mà họ có và đặt nó vào giữa nhóm, nhìn một cách thỏa mãn vì tất cả các lát bánh cách nhanh chóng biến mất, bị nuốt chửng bởi mười thiếu niên đang đói bụng.

"Đây" Một chiếc đĩa được giơ lên ​​trước mặt cậu và Jihoon nhìn thấy Soonyoung. Cậu trai tóc vàng đã làm rắc cả đường bột trên đỉnh và thậm chí còn dành thời gian để đặt một số quả mâm xôi ở bên cạnh để trang trí. "Ăn đi, Jihoon."

Jihoon nhận lấy cái đĩa và dựa vào quầy, "Cậu không ăn à?" Cậu hỏi khi lấy một cái và cắn một miếng.

Soonyoung nhún vai, "Tất cả bánh đã biến mất và tớ chỉ kịp thó được vài lát trước khi mọi thứ bị ăn sạch."

"Ăn thêm đi." Jihoon hướng cái đĩa về phía anh và nhìn Soonyoung khi anh nhìn cậu để chờ đợi cậu cho phép "Nào, ăn đi. Cậu đã giúp tớ làm hết số bánh đó mà"

Soonyoung cắn một lát bánh và nở một nụ cười đến tận mang tai, một nụ cười khiến Jihoon cảm thấy thực hạnh phúc.

"Có vẻ như chúng ta có bố mẹ mới rồi này" Hansol trêu chọc, cười to khi mặt Jihoon đỏ bừng. "Thật tuyệt, hyung. Cảm ơn vì bữa sáng. "

Những người khác cũng hòa theo, khiến nụ cười trên khuôn mặt của cặp đôi càng rực rỡ hơn.

- -

Ngày hôm đó trôi qua như bình thường với hội em út chơi trò chơi điện tử và những người lớn tuổi hơn cùng nhau chơi bài.

Đó là ngày nghỉ của họ và vì đó chỉ là một ngày nghỉ, nhóm không thể dùng nó với gia đình ruột thịt, nhưng mọi người vẫn cảm thấy như họ đang dành ngày nghỉ đó với gia đình thực sự của mình.

- -

Sau bữa tối đáng yêu mà Jeonghan và Seungkwan chuẩn bị thì tất cả quà Giáng Sinh đều được mang ra.

Không phải ai cũng có thể mua quà Giáng sinh và điều đó cũng dễ hiểu. Với lịch trình bận rộn của nhóm trong năm đầu tiên như là một nhóm nhạc đã ra mắt, hầu như mọi người đều cố gắng tìm thời gian để lẻn ra ngoài và mua quà. Và thậm chí nếu có thời gian, cũng không có nhiều tiền để mua quà và cuối cùng đã mua quà cho cả nhóm.

"Giáng sinh vui vẻ!" Seungkwan hát, đưa lên một hộp quà với vỏ bọc là những chú tuần lộc. "Em đã không thể mua đủ quà cho tất cả mọi người trong năm nay, nhưng năm tới em hứa rằng tất cả mọi người đều sẽ có thứ gì đó tuyệt vời."

Tuy nhiên, nhóm cảm ơn cậu và Seungkwan ngồi xuống, vẻ mặt hài lòng.

Jihoon lấy một cái băng đô và đặt nó lên, đưa chiếc hộp cho Soonyoung ở phía bên kia.

Người kế tiếp đứng lên là Jeonghan và anh mỉm cười khi vỗ tay vào nhau, "Tớ không thể ra ngoài và mua quà, nhưng tớ hy vọng mọi người sẽ thích quà của tớ." Anh rời khỏi phòng và trở về với một túi quà. Mở nó ra, anh lấy ra bánh quy từ trong túi và cầm nó trên tay. "Tớ tự nướng chúng cho nên hãy ăn thật ngon nha." Anh đưa cái túi cho Minghao và nói với cậu chia nó cho mọi người trước khi ngồi xuống.

Trong đêm đó, Seokmin đưa socola cho tất cả mọi người trong khi Jisoo chuẩn bị một bài hát Giáng sinh được chính anh soạn lại với cây đàn guitar của mình. Soonyoung biểu diễn một điệu nhảy ngắn với phần còn lại của perform team và Seungcheol và hiphop team đã biểu diễn đoạn rap mà nhóm đã viết chỉ dành cho dịp Giáng sinh.

Cuối cùng, đến lượt của Jihoon.


Cậu từ từ đứng dậy. Cậu không chắc mình có thể tặng gì cho nhóm vì cậu không thể mua bất cứ thứ gì và cậu cũng không thể thực hiện bất cứ thứ gì vì cậu không có thời gian để chuẩn bị một bài hát giữa lịch trình bận rộn và cả lịch trình sản xuất bài hát của cậu nữa.

Jihoon định xin lỗi và ngồi xuống thì Soonyoung đứng lên.

"Thực ra, bọn mình đã chuẩn bị một bản song ca cho mọi người nên tớ hy vọng mọi người sẽ thích nó." Soonyoung nói và quay sang Jihoon với một nụ cười.

"Một bản song ca?" Jihoon thì thầm, bối rối, và Soonyoung nháy mắt với cậu.

Soonyoung hát những câu hát đầu tiên trong 'Melt My Heart' của Eric Nam trước khi Jihoon bắt đầu hát theo, hòa âm hoàn hảo mặc dù chẳng hề tập luyện trước. Jihoon nhớ lại cái đêm mà Soonyoung đã đến trong phòng thu của cậu và bắt cậu nghỉ ngơi và hai người đã cùng hát những bài hát Giáng sinh, 'Melt My Heart' là một trong số đó. Cậu cũng nhớ cậu đã nói với Soonyoung rằng đó là một trong những bài hát yêu thích của cậu và rằng cậu đã thuộc nó từ tận đáy lòng, và hát đoạn điệp khúc như thể chứng minh lời nói của cậu, rồi nhận lại một nụ hôn từ Soonyoung.

Cậu biết ơn rằng Soonyoung đã nhớ lại đêm đó và cứu cậu, liếc cậu trai biên đạo với một cái nhìn đầy biết ơn.

Khi lời hát cuối cùng biến mất vào không trung, ánh mắt của Jihoon vẫn đặt trên người Soonyoung, và chỉ khi người kia ngồi xuống, Jihoon mới nhận ra cậu đang nhìn anh chằm chằm. Đỏ bừng mặt, Jihoon ngồi xuống, gập chân và đặt tay lên trên, không thể nhìn vào mắt ai.

May thay, không ai, nhưng Seungcheol dường như bắt được nó, người lớn hơn nhướn mày khi Jihoon bắt gặp ánh mắt của anh. Cậu đỏ mặt một lần nữa và nghĩ bụng sẽ chôn mặt vào người Soonyoung đến hết đêm nay luôn.

- -

Khi ánh sáng đã tắt và tất cả các thành viên ngủ trong căn phòng lớn từ từ đi đến giường của họ, Soonyoung thậm chí không bận tâm chờ đợi mọi người ngủ thiếp đi rồi mới khi bò dưới lớp chăn với Jihoon.

"Seungcheol và Jeonghan làm thế rồi" Anh nói đơn giản với cái nhìn mà Jihoon ném cho anh và ôm cậu vào vòng tay, tựa đầu anh lên đầu Jihoon với một tiếng thở dài nhỏ. "Chúc ngủ ngon, Jihoonie."

"Chúc ngủ ngon nhé," Jihoon thì thầm, ôm lấy Soonyoung. Cậu nhắm mắt lại và để cho Soonyoung nắm lấy tay mình bên dưới lớp chăn, lắng nghe âm thanh của các thành viên khác lăn trên giường của họ trước khi tiếp tục, "Và cảm ơn cậu vì tất cả."

Phản ứng duy nhất cậu nhận được là một cái nắm tay từ bàn tay đang đan vào nhau của hai người, nhưng như thế là đủ rồi. Cậu biết rằng Soonyoung đã nghe thấy điều cậu nói.

Với một nụ cười nhỏ, Jihoon tựa vào ngực của Soonyoung và thở ra, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, cậu mơ thấy Soonyoung và cậu nhảy múa trong một không đầy tuyết bao quanh bởi những cây thông Giáng Sinh và ánh đèn lấp lánh như những bông tuyết rơi nhẹ nhàng xung quanh cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro