CHƯƠNG 11: Ngày thứ mười một: Buổi hẹn hò cafe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||TRANSFIC| SOONHOON| 12 DAYS OF SOONHOON (LONG FIC) |
Tittle: 12 ngày của SoonHoon
* Tên gốc: 12 days of SoonHoon
Pairing: SOONHOON (Hoshi x Woozi)
Author: luckycapri24

Rating: không có
Translator: H.J
Beta: H.J

CHƯƠNG 11: Ngày thứ mười một: Buổi hẹn hò cafe

Summary: Jihoon cười toe toét, hoan hô trong thâm tâm khi cậu buông tay Soonyoung ra đủ lâu để xoay bánh lái trước khi quay trở lại trong nắm tay anh, "Nhà của chúng ta mới phải."

_._._._._._._._._.

Jihoon nhìn đồng hồ đeo tay kêu tích tắc, gõ ngón tay theo nhịp trong khi ngồi, với cằm tựa trên lòng bàn tay. Cậu thở dài, quay người dựa lưng vào ghế, duỗi tay chân để không trở nên buồn ngủ.

Đã hai mươi phút kể từ mốc thời gian họ hẹn nhau và Jihoon bắt đầu trở nên lo lắng. Nhìn vào thời tiết bên ngoài thì có thể nói rằng đây chẳng phải là thời tiết lý tưởng để đi bộ vào tối nay. Hoặc lái xe. Hoặc, thực sự thì, chỉ đơn giản là ở bên ngoài trời.

Jihoon ngả người xuống ghế, ngắm những bông tuyết rơi nhẹ nhàng qua kính với vẻ thờ ơ. Với một tiếng thở dài yên tĩnh, cậu nhắm mắt lại và lắng nghe âm thanh của tiếng chuông phía trên lối vào, vì nó sẽ reo lên nếu như có bất cứ ai bước vào quán. Thay vào đó, điều cậu nhận được là âm thanh lớn đến nghẹt thở và cậu nhíu mày vì cảm thấy khó chịu.

Thực sự đấy, tại sao mấy người không dừng lại việc làm ồn đi? Jihoon mở một mắt và rồi mắt kia và ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào người kia trong trạng thái sốc.

Soonyoung đứng ở phía bên kia của cửa kính, vẫy tay đầy hào hứng với cậu. Cậu trai tóc vàng gõ liên tục vào tấm kính giữa hai người, sau khi chắc chắn rằng Jihoon đã nhìn thấy anh, anh thở vào bề mặt kính để tạo thành hơi nước ngưng tụ rồi viết lên đó.

"Tớ có đến quá muộn không?" Dòng chữ biến mất khi không khí xung quanh nó nguội đi và Soonyoung lại thở lên kính, lần này anh viết, "Tớ có thể vào được không?"

Jihoon gật đầu với một nụ cười dịu dàng và quan sát khi Soonyoung đứng dậy và chạy đến lối vào. Anh xém ngã một vài lần, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng, giơ ngón tay cái hướng về phía Jihoon như thể anh có thể cảm thấy cái nhìn lo lắng mà Jihoon gửi cho anh. Sau đó, anh biến mất sau cánh cửa và âm thanh của những chiếc chuông xuất hiện .

Soonyoung đi đến bên cạnh bàn và đứng đó, lắc lư qua lại, tay nhét vào túi áo và một nụ cười ngớ ngẩn xuất hiện trên mặt anh.

"Vậy ..." Soonyoung ngập ngừng và Jihoon đảo mắt

"Ngồi xuống đi đồ ngốc, tớ không có giận cậu."

Soonyoung cười rạng rỡ với cậu và ngồi xuống phía đối diện. Anh rướn người lên, nắm lấy tay Jihoon và đan tay hai người lại với nhau.

"Xin lỗi vì đã đến trễ," Soonyoung mở lời, mắt nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. "Hôm nay xe của tớ lại hỏng mất T-T"

"Tớ nói với cậu rồi mà, tớ ổn" Jihoon nói, đôi môi run rẩy vì buồn cười. Cậu biết Soonyoung không thích phá vỡ lời hứa của mình và rằng anh cũng ghét làm cái gì đó mà không hoàn hảo bằng Jihoon. Vì lý do nào đó, Soonyoung không tin rằng anh xứng đáng với Jihoon, nhưng Jihoon lại nghĩ rằng nếu một trong số họ không xứng đáng với người kia, thì đó sẽ là cậu chứ không phải là Soonyoung.

"Vậy thì tốt, nhưng tớ sẽ trả tiền để đền bù cho cậu" Soonyoung quyết định. Anh nhanh chóng gọi người phục vụ trước khi Jihoon có thể phản đối.

"Xin chào, tôi tên là Jisoo và tôi sẽ là người phục vụ của hai bạn tối nay," Người phục vụ chào đón nồng nhiệt khi anh rút ra một quyển sổ và một cây bút. Anh nhìn hai người họ tò mò, "Hai bạn đã quyết định sẽ gọi gì chưa? Hay tôi nên quay lại sau? Oh! Tôi thậm chí còn chưa đưa cho hai bạn menu, đợi chút nhé, tôi sẽ lấy chúng lại đây ngay. "

Jihoon lắc đầu, "Không, không. Ổn thôi, bọn em đến đây thường xuyên mà. Em muốn một tách socola trắng nóng và hai chiếc bánh socola hạnh nhân "

Jisoo gật đầu, viết xuống cuốn sổ. Anh nhìn Soonyoung, "Còn bạn thì sao?"

"Hm," Soonyoung cắn môi, "Cho em một cốc caramel macchiato, và hai bánh macaron quả mâm xôi ạ. "

"Được rồi, tôi sẽ đưa đồ uống của hai bạn ra ngay" Jisoo gật đầu và bước đi, để hai người lại một mình.

"Cậu không cần phải trả tiền đâu" Jihoon nói, mân mê một gói đường, "Không phải lỗi của cậu khi xe của cậu bị hỏng. Bên cạnh đó, cậu là người cần phải tiết kiệm. Thực sự đấy, tớ có thể trả tiền cho cả hai đứa mà. "

"Không đâu, Jihoon, tớ sẽ làm thế. Nó vẫn là lỗi của tớ bất kể lí do là gì, vì vậy ít nhất hãy để tớ trả tiền" Jihoon định mở miệng và Soonyoung nhanh chóng nói tiếp, " Nếu hôm nay tớ trả tiền, cậu có thể trả tiền cho năm lần tiếp theo, được không?"

Jihoon cau mày, rõ là không hài lòng, nhưng đồng ý một cách miễn cưỡng.

Cả hai đều ngước lên khi Jisoo đến với đồ uống và bánh ngọt của hai người. Anh mỉm cười khi đặt đồ uống xuống và đặt hai đĩa bánh ngọt vào giữa vì anh biết rằng hai người sẽ chia sẻ bánh với nhau.

"Hai bạn cần gì nữa không?" Jisoo hỏi. Cặp đôi lắc đầu và nhận lại một nụ cười từ Jisoo, "Được rồi, nếu hai bạn cần tôi vì bất cứ thứ gì khác chỉ cần giơ tay lên và tôi sẽ đến ngay. Thanh toán được thực hiện ở phía trước, tận hưởng buổi hẹn hò đáng yêu của hai bạn nhé "

Jihoon lúng túng trên ghế khi Jisoo bước đi, không giấu nổi gương mặt đỏ bừng của cậu.

"Gì đấy hả?" Cậu ném cho Soonyoung một ánh mắt hằm hè khi nhìn thấy nụ cười thích thú trên mặt người kia.

Soonyoung mỉm cười trìu mến, "Không có gì đâu, Jihoonie. Nào nào, tụi mình ăn thôi. "

- -

"Tớ no rồi." Jihoon nói, dựa vào ghế và quan sát bạn trai của mình ăn hết những miếng bánh cuối cùng. "Tụi mình đi chưa?"

"Ừ, chờ một chút." Soonyoung uống hết đồ uống và thở dài hài lòng. Anh cười toe toét với Jihoon khi anh đứng dậy và giơ một tay về phía cậu "Đi nhé?"

Jihoon đảo mắt nhưng vẫn cầm lấy tay Soonyoung, vòng tay quanh người anh. "Đi thôi, thưa ngài."

Soonyoung kéo Jihoon đến quầy và trả tiền cho đồ ăn của hai người, thả một vài đồng xu vào lọ như tiền tip cho dịch vụ. Sau đó, tay trong tay, hai người đi ra ngoài, chuông cửa reo lên đầy vui vẻ .

Người chủ quán, một thanh niên trẻ tên là Jeonghan, mỉm cười trước cảnh tượng trước mắt. "Quả là một cặp đôi dễ thương, phải không, Jisoo?"

Jisoo cười khúc khích và ấn một nụ hôn lên má Jeonghan, "Rất dễ thương."

- -

Hai người dừng lại trước quán cà phê và Jihoon ôm lấy anh, mỉm cười.

"Hôm nay rất vui" cậu nói, đôi mắt lấp lánh vui sướng.

Soonyoung gật đầu đồng ý, mỉm cười với Jihoon, "Đúng vậy. Tớ nghĩ bọn mình phải tạm biệt ở đây rồi. Tớ sẽ nhắn tin cho cậu sau khi tớ về đến nhà, được chứ Jihoon? "Anh cúi người và hôn nhẹ Jihoon, đưa một tay đan vào những lọn tóc hồng nhạt của tóc Jihoon.

Họ ôm nhau với một tiếng thở dài yên tĩnh và Soonyoung tựa trán vào Jihoon, hai người đều im lặng và lắng nghe tiếng thở của nhau.

Soonyoung là người đầu tiên buông ra một cách miễn cưỡng, "Tớ phải về rồi." Môi anh cong xuống khi anh buông Jihoon ra và lùi lại. "Từ đây về nhà tớ khá xa và tớ muốn về nhà an toàn trước khi cơn bão tối nay ập đến"

"Cậu đi bộ á?" Lông mày của Jihoon nhíu lại và cậu lắc đầu, "Không đời nào tớ để cậu đi bộ trong cái thời tiết này đâu."

Cậu mở khóa xe ra và mở cửa, đẩy Soonyoung vào trong. Soonyoung cố gắng phản đối nhưng Jihoon sẽ không để anh làm thế, cậu ép môi mình vào môi của Soonyoung trong một nụ hôn sâu để chặn anh lại.

"Chỉ cần ngồi đó thôi, Soonyoung. Tớ tốt hơn là nên chở cậu về hơn là để cậu đi bộ về nhà và rồi có thể sẽ bị thương"

"Được rồi" Soonyoung thở dài khiến Jihoon mỉm cười. "Nhưng coi như đây là một trong năm bữa hẹn của cậu rồi nhé"

Nụ cười của Jihoon rơi bịch xuống, "Mẹ nó. Thôi được rồi, cứ cho là vậy đi" Cậu nhún vai và đóng cửa lại, đi về phía ghế của người lái và bước vào.

"Đi đâu đây?" Jihoon hỏi khi cậu khởi động xe.

"Căn hộ của tớ, tớ đoán vậy."

"Uầy, thời tiết trở nên tồi tệ hơn nhiều rồi và tớ không nghĩ mình có thể về nhà nếu chúng ta về nhà cậu trước." Jihoon nói, gửi cho Soonyoung một nụ cười. Cậu biết cậu đã thắng vòng này rồi.

Soonyoung đảo mắt, nắm lấy tay trái của Jihoon, "Đến nhà cậu vậy"

"Vậy tốt hơn đó" Jihoon cười toe toét, hoan hô trong thâm tâm khi cậu buông tay Soonyoung ra đủ lâu để xoay bánh lái trước khi quay trở lại trong nắm tay anh, "Nhà của chúng ta mới phải."

Soonyoung đảo mắt nhìn vào sự rạng rỡ của bạn trai anh và siết chặt tay cậu trong một cảm ơn thầm lặng.

Anh nhận được một cái siết tay đáp trả và anh mỉm cười khi nhìn phong cảnh đi ngang qua tấm kính đầy sương mù, biết rất rõ rằng anh đã được yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro