Phần 3 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tomo nằm ngửa, nhướng mày tò mò khi Kazuha leo lên người anh và ngồi sụp xuống đùi. Cậu quan sát phản ứng của anh khi tay kéo chiếc quần của người kia xuống ngay dưới đùi, bối rối vì nhìn thấy chiếc quần bị kẹt lại. Theo bản năng, cậu đưa tay xuống chạm vào, hơi thở gấp gáp khi sờ nắn lớp vải mỏng. Ánh mắt Tomo tối sầm, anh thở dài một hơi và nhắm mắt lại khi bàn tay của Kazuha khám phá cái bằng chứng cho thấy anh đã cứng đến mức độ nào.

Nhìn xuống người đàn ông trước mặt, cậu hoàn toàn không biết được những gì đang xảy ra trong đầu người kia. Kazuha trở nên lo lắng. Anh ta đang uy hiếp cậu. Có một thứ gì đó bí ẩn ở anh khiến chuyện này khó hơn cậu nghĩ rất nhiều. Kazuha rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu mình và nhìn về phía bức tường, đặt tay lên hông để cởi chiếc quần ra, Kazuha nhanh chóng nhận ra một điều rằng một khi đã làm việc này thì cậu không thể quay đầu được nữa. Cậu ném chiếc quần xuống sàn, ngồi lại trên đùi của Tomo.

Kazuha không nhận thấy cuộc ẩu đả giữa họ đã khiến cậu bị kích động đến mức nào, cho đến khi cậu tận mắt chứng kiến ​​cách mình cố gắng thoát ra khỏi chiếc quần chật chội đang bó sát vào người. Xấu hổ, cậu cố gắng che chỗ phình ra để giấu giếm cảm xúc trỗi dậy khi Tomo thực hiện những hành động táo bạo trên người mình, nhưng trước sự ngạc nhiên của Kazuha, người đàn ông ấy lại đang chăm chú quan sát cậu. Tomo nghiêng người về phía trước, tách đôi tay của mình ra và chạm vào chàng samurai với vô vàn khao khát.

Chàng samurai phát ra một tiếng rên rỉ khác thường khi người đàn ông có đôi mắt tím cọ xát cơ thể cậu qua lớp vải, chẳng hề tỏ ra thương xót trước sự nhạy cảm ngày càng tăng cao của cậu. Hai tay cậu chống lên bộ ngực lõa lồ của Tomo. Cậu có thể cảm thấy tim anh đang đập thình thịch bên dưới các ngón tay, nhận ra rằng anh cũng rất lo lắng trong khi đang giúp mình thoải mái. Ngực Tomo run lên dưới đôi bàn tay của Kazuha và bật ra tiếng rên rỉ khi háng của họ vô tình cọ xát vào nhau. Kazuha bắt lấy thời cơ và di chuyển hông một lần nữa, một tiếng rên lại phát ra khỏi môi cậu khi Tomo nắm chặt lấy vòng eo ấy và chà xát một cách không thương tiếc.

"T-Tomo..." Chàng samurai thở hổn hển. Cơn khoái cảm đột ngột tăng vọt khiến cậu nghiến răng. Cậu muốn giữ lấy chút tôn nghiêm dù là nhỏ nhất - bằng cách cầu nguyện mình sẽ không phát ra một tràng dài những tiếng rên xấu hổ đang liều lĩnh thoát ra khỏi miệng. Nhiệm vụ giành quyền kiểm soát ngắn ngủi của cậu đã thất bại thảm hại.

Thật sự thì đây không phải là lần đầu tiên chàng samurai lang thang ở trong tình huống như thế này, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu bắt đầu thực hiện và có ý muốn yêu cầu mình ở vai trò người nằm dưới, được anh xâm nhập. Tầm nhìn của Tomo dần mờ đi, đôi mắt tím mê man của anh khoét sâu vào cậu trai samurai khi cậu tiếp tục buộc anh phải cọ xát trên cơ thể mình.

Cái cách vùng hông của Kazuha chạm vào hông Tomo bất chấp mệnh lệnh của chính bản thân dấy lên một thứ xúc cảm tự thuở ban sơ. Muốn ngăn cản cảm xúc của mình như lại không thể, thứ giữa hai chân cậu gặp gỡ cái của Tomo một cách nhịp nhàng. Môi cậu hé mở, bắt đầu thở hổn hển và hàm hóp lại. Nhiệt độ từ háng giờ đã lan khắp các tế bào trong cơ thể. Cậu tuyệt vọng bám chặt vào lớp vải của chiếc áo choàng xộc xệch, ngửa đầu ra sau, cầu xin bản thân đừng bị khuất phục và rên rỉ vì điều gì đó ngớ ngẩn khi hai người đang ôm lấy nhau.

Ánh mắt của Tomo chưa từng rời khỏi đôi mắt sắc đỏ của Kazuha. Anh quan sát và thu hết mọi thứ của cậu vào trong tầm mắt, tập trung vào việc làm cho cả hai cảm thấy thoải mái trong khả năng tốt nhất của mình.

Kazuha cảm thấy rất nhạy cảm. Sự thiếu kinh nghiệm trong việc bị kiểm soát đã bộc lộ hoàn toàn khi cậu vật lộn để kiềm lại cơn cao trào "dám" xuất hiện giữa hai chân mình. Những tiếng thở hổn hển phát ra giữa đôi môi khi hông cậu bắt đầu động nhanh hơn.

"Haah... Haah... Tomo, cậu..." Tay Tomo siết chặt lấy eo cậu, khiến da thịt mềm mại trở nên trắng bệch dưới những ngón tay mạnh mẽ, anh ý thức rõ ràng về phút thăng hoa của Kazuha. Đầu gối cậu khuỵu vào hai bên hông của Tomo khi cậu cảm thấy mình lên đỉnh chỉ trong một hơi thở, luồng nhiệt nóng dồn xuống bên trong chiếc quần lót mà Tomo đã cho cậu mượn. Không đủ. Cậu vẫn khao khát nhiều hơn nữa, nhiều hơn từ Tomo. Cậu muốn chìm đắm vào anh - có anh ở bên trong mình.

Ngay lúc này đây, cậu chỉ dám mở mắt để nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tomo đang chăm chú nhìn mình.

"X-xin lỗi..." Kazuha thở hắt ra, một sự nỗ lực yếu ớt để tạ lỗi với chiếc quần lót mà cậu đang mặc trên người. Tomo phớt lờ điều đó, không nói lời nào mà đẩy chàng samurai xuống dưới thân và cởi sạch quần áo cậu.

"T-Tomo..." Kazuha bối rối, đưa mắt nhìn sang bức tường bên cạnh họ.

"Tôi có thể không?" Chàng nhà văn hỏi, lướt tay lên cặp đùi ướt đẫm mồ hôi của Kazuha.

"Được mà, hãy làm đi."

Giờ cậu đã khỏa thân, hoàn toàn phơi bày thân thể dưới đôi mắt đang chuyển động qua lại của người đàn ông cao lớn. Không khí lạnh thổi qua làn da cậu từ chiếc quạt phía trên. Cậu lấy tay che chắn cơ thể mình, hai chân khép lại vì xấu hổ. Tomo im lặng, mỉm cười ấm áp, chỉ đơn giản là anh đang khao khát Kazuha.

"Ừm... Tôi có... hợp mắt cậu không?" Kazuha hỏi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, thanh âm gần như đủ lớn để cậu không nghe thấy những gì mình nói.

"Mỗi inch của cậu đều khiến tôi kinh ngạc. Tôi không thể rời mắt khỏi cậu được. Cậu như một tác phẩm nghệ thuật vậy." Tomo thành thật nói.

Kazuha không thể tin là anh lại nói một điều buồn cười như thể không có gì, đặc biệt là khi xem xét lại quá khứ của họ. Có lẽ là nhờ vào rượu sake chăng?

"...Ồ."

"Không hổ là Thiếu gia." Tomo trượt xuống, cười khúc khích khi chàng samurai đảo mắt.

"I-im đi-"

Kazuha bị ngắt lời vì người đàn ông kia đang tách chân cậu ra, miệng anh đột nhiên chui xuống giữa hai đùi, ngậm lấy cái thứ đang sưng tấy của cậu. Anh mút một cách mãnh liệt khiến Kazuha rùng mình. Sự ngạc nhiên về khoang miệng ấm áp của Tomo đang bao bọc lấy cậu đã đánh sập phòng tuyến bảo vệ mà cậu cố sức giữ chặt. Tomo nắm chặt đùi Kazuha và nuốt trọn cậu, kéo ra một cái, nước bọt chảy ra từ đôi môi ướt át của anh. Tay anh siết chặt lấy đùi Kazuha khi lưỡi anh đảo quanh phần đỉnh, Kazuha giờ đã cứng trở lại. Lưỡi của Tomo di chuyển từ từ xuống cây gậy của cậu, lướt qua hai viên tròn ấm áp và sau cùng, anh đưa lưỡi liếm vào hậu huyệt.

"T-T-Tomo!" Kazuha thở hổn hển, nắm chặt tóc người đàn ông kia và kéo anh ra. Đôi má của Tomo ửng hồng, đôi mắt đờ đẫn, tâm trí anh phủ trong mây mù vì dục vọng.

"Hmmm?" Tomo ậm ừ, tay anh quấn lấy cánh tay ngập ngừng của Kazuha.

"Cậu từng làm chuyện này rồi à?" Kazuha thốt lên, thật sốc vì sao Tomo có thể hạ gục mình mà chẳng cần suy nghĩ gì. Sự thỏa mãn khiến cậu choáng ngợp, adrenaline của cậu tăng vọt.

"Không." Tomo đáp trước sự ngạc nhiên của Kazuha. "Nhưng chỉ là một cái huyệt nhỏ mà thôi, phải không? Và của cậu thì khá là đáng yêu đó."

"Gì cơ?!" Kazuha lúng túng, lưng cong lên khi Tomo một lần nữa ngắt lời anh bằng đầu lưỡi, sự bối rối của Kazuha bị cắt đứt bởi một làn sóng khoái cảm khác đang tràn qua cơ thể cậu.

"Chặt quá ..." Tomo trầm ngâm. Chàng samurai nhắm mắt và phục tùng cảm giác của mình. Lưỡi của Tomo liên tục đẩy đưa trên lối vào của cậu, trêu chọc xung quanh hậu huyệt, khiến Kazuha quằn quại và cắn chặt môi.

"Thật biến thái..." Kazuha giận dỗi, những ngón tay siết chặt tóc Tomo.

Bàn tay của Tomo tìm đến giữa hai chân của Kazuha, chầm chậm vuốt ve và bàn tay còn lại trượt đầu ngón tay vào hậu huyệt của cậu.

"Câu nói đó dành cho người đã cương lần nữa."

"Chỗ đó!" Kazuha rên rỉ, cắn lưỡi mình và thở hổn hển khi ngón tay của Tomo đã hoàn toàn xâm nhập vào trong.

"Mm, chúng ta cần bôi trơn." Tomo nhận ra điều này, "Cậu có thể lấy dùm tôi chứ?" Tomo hỏi, chỉ về phía ngăn kéo sau đầu Kazuha.

"C-cậu sẽ..." Kazuha hỏi, nhận ra rằng Tomo hoàn toàn có ý định thực hiện những ham muốn lệch lạc xoay quanh tâm trí cậu.

Tomo rời khỏi hai chân Kazuha, trèo qua cậu để tự mình với lấy ngăn kéo. "Cậu không muốn?" Anh hỏi, cầm lấy chai bôi trơn chứa đầy chất nhờn màu xanh đặc sánh.

"À ừm, tôi..." Cậu không thể tìm thấy sự tự tin để thừa nhận rằng cậu thật sự muốn điều gì đó như thế.

"Tôi đoán, hẳn là rất khó để tưởng tượng một quý tộc lại cho phép tôi làm chuyện này. Cậu có muốn ở bên trong tôi không?"

"Ặc!" Kazuha đáp, lắc đầu ngao ngán. "K-không không, không phải..."

"Đáng tiếc," Tomo cười khúc khích. "Tôi sẽ cho cậu làm mà."

Hình ảnh Kazuha cúi gập người Tomo, vùi sâu vào bên trong người đàn ông to lớn hơn xuất hiện trong tâm trí cậu. Ý nghĩ được nghe người kia bất lực rên rỉ tên của mình rốt cuộc cũng làm cậu cân nhắc lại đề nghị này một chút.

"À-à ừm, tôi muốn, nhưng..."

"Cậu vô cùng xấu hổ khi cởi bỏ quần áo samurai và thanh kiếm không còn ở bên cạnh cậu nữa. Cậu có biết không?" Tomo hỏi, tay chạm vào thắt lưng Kazuha.

Kazuha thực sự đã biết điều đó. Quần áo và thanh kiếm ấy là một phần lớn lý do khiến sự tự tin của cậu luôn được tăng cao. Không có chúng, cậu cảm thấy bản thân bị lột trần, và cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn vì những cái động chạm của người đàn ông đối diện cậu lúc này. Cậu không chắc làm thế nào mà "kẻ thù truyền kiếp" có thể nhận ra những điều như thế về mình, nhưng nó chỉ làm cậu trở nên rụt rè hơn.

"Điều đó cũng đáng yêu mà," Tomo nói, ngồi xuống và mở tuýp bôi trơn. "Sẽ như nào đây? Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì mà cậu không muốn. Tôi không thích thế."

Kazuha lấy tay che mặt, cậu đang tỏ ra bẽn lẽn hơn bình thường. Cậu chưa bao giờ khát khao cùng cực một người như thế này. Cậu sẽ chỉ phải hành động theo cách của mình để có được anh. Tomo khá thành thạo trong nghệ thuật sân khấu, có thể sử dụng điều này để làm lợi thế cho bản thân trong việc đạt được một thỏa thuận.

Qua những ngón tay đan vào nhau, cậu nói, "Tôi muốn cậu ở bên trong."

"Mong muốn của cậu là-"

"Tomo..."

"N-này..."

"Tôi cần cậu."

Tomo nuốt nước bọt một cách khó khăn, bôi trơn các ngón tay của mình. Giọng anh phát ra có chút khàn hơn dự tính, "Trước hết thì cậu thả lỏng thêm chút đi."

Không khí ngưng đọng khi anh vươn người lên phía trước, thận trọng nhấn sâu một ngón tay vào bên trong cậu. Sự thật là anh cũng muốn Kazuha vô cùng, cuộc ẩu đả giữa họ là một cái cớ để gần gũi và thân mật cùng nhau.

Không giống như kế hoạch của anh, nhưng những cảm xúc này không phải là tự phát. Những năm tháng căng thẳng và lặng câm giữa họ chỉ càng khiến tình cảm của anh dành cho Kazuha lớn dần thêm. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Kazuha đối diện mình lần đầu tiên sau một thập kỷ, anh chẳng hề cảm thấy tức giận. Không, trái tim anh đã được lấp đầy. Nhìn thấy khuôn mặt mà mình tương tư suốt bao năm ròng đã khiến anh vui mừng khôn xiết. Chỉ cần một cái nhìn thôi, cũng đủ để anh gột rửa mười năm đau đớn.

Tomo đã nghĩ rằng Kazuha sẽ âm thầm bỏ đi vào sáng hôm sau và đó sẽ là kết thúc của mọi chuyện. Có lẽ anh sẽ thức để chia tay cậu trai ấy một lần cuối cùng trước khi họ không bao giờ có thể gặp lại nhau. Anh đã bằng lòng với ý nghĩ đó. Nhưng cảnh Kazuha vặn vẹo cơ thể chỉ vì ngón tay anh đang ở bên trong khiến Tomo hứng thú đến mức đỉnh nấm bắt đầu rỉ ra chất lỏng, như trong dự đoán của mình. Anh đưa một ngón khác vào, quan sát bàn tay Kazuha rời khỏi khuôn mặt, đôi mắt đỏ của cậu bắt gặp ánh mắt của anh.

"Nữa đi, Tomo." Cậu cầu xin, nhấc chân lên và giữ chúng tại vị trí cho phép Tomo tiến vào.

"Chết tiệt, Kazuha..." Tomo văng tục, nhịp tim tăng nhanh.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên của Kazuha. Chỉ cần nói ra thôi, đặc biệt là trong tình huống này, khiến cậu không thể nhịn nổi.

"Làm ơn... Đặt nó vào đi."

Tomo kéo mạnh quần lót của mình xuống, dương vật cứng ngắc bật ra, cuối cùng cũng được thở. Anh vuốt ve chính mình, xoa xoa phần bôi trơn còn lại từ ngón tay khắp vật to dài, đấu tranh để kiềm chế bản thân.

"Tomo," Kazuha thì thầm. "Đừng nhẹ nhàng nhé..."

Nếu Kazuha gọi tên Tomo như vậy một lần nữa, anh có thể sẽ bùng nổ. Anh bấu chặt vào đùi, tự hỏi mình đã làm gì để xứng đáng với điều này và sau đó đặt đỉnh đầu trước hậu huyệt đã sẵn sàng của Kazuha.

"Cậu chắc không?" Anh hỏi, nhìn cơ thể họ sát gần vào nhau, anh không thể không quan sát Kazuha trông nhỏ bé như thế nào. Nếu anh thô bạo như lời Kazuha cầu xin, anh chắc chắn sẽ phá vỡ cậu. Kazuha có thể là một võ sĩ cực kỳ cứng cỏi, nhưng Tomo nghi ngờ sức mạnh đó ở một số chuyện như thế này.

"Đúng. Làm mạnh nhất có thể đi." Kazuha nói với một nụ cười táo bạo.

[Người nào đó đã thấy thoải mái kìa.] Tomo đảo mắt nghĩ thầm.

Anh bắt đầu đưa bản thân trượt vào trong, quan sát phản ứng của người kia khi inch đầu tiên tiến vào. Chàng samurai nhắm nghiền mắt, hít thở sâu trước khi co chân lại gần mình hơn.

"Tiếp tục đi." Cậu khàn giọng nói.

Tomo đẩy thêm một chút nữa, đợi cho đến khi Kazuha hết căng thẳng mới tiếp tục. "Chỉ cần thở thôi," Tomo nói, vuốt ve làn da mềm mại của chàng samurai, cuối cùng cũng vào hết bên trong. Anh chờ đợi, đảm bảo rằng Kazuha cảm thấy thoải mái. Lúc này cậu mới buông đùi ra, để chân gác lên hai bên thắt lưng Tomo.

"Được rồi, tôi đã sẵn sàng." Cậu trấn an, che mặt khi Tomo thực hiện cú đâm đầu tiên.

[Đừng nhẹ nhàng à?] Tomo nghĩ, nhận thấy Kazuha đang ngày càng vặn vẹo mỗi khi anh xâm nhập. Anh cho rằng cách tốt nhất để giải quyết việc này là nên ngưng nghĩ nhiều đi.

"Nếu đau thì nói với tôi, tôi sẽ dừng lại." Tomo nói.

"Không." Kazuha trả lời.

"Huh?"

"Nếu tôi thấy ổn với sự đau đớn này thì sao?"

[Đây hẳn là một cậu ấm phức tạp, hoặc là gì đó...]

"Theo ý cậu, Thiếu gia."

Tomo đáp, hất tóc mái ra khỏi tầm mắt và làm theo lời cậu ấm nhỏ. Kazuha bật khóc nhưng Tomo phớt lờ, tiếp tục làm cậu bằng những cú thúc sâu và mạnh, nhìn người kia nhanh chóng bị chơi hỏng. Đôi mắt đỏ hoe đảo qua, bàn tay nhỏ bé liều mạng nắm lấy khăn trải giường xung quanh, miệng há to, tóc bết vào vầng trán đẫm mồ hôi. Mỗi cú thúc làm rung chuyển cơ thể cậu và lưỡi vờn quanh môi trên khi cậu rên rỉ.

Tomo hầu như không thể tập trung vào khoái cảm của chính mình, cảnh tượng trước mắt đủ để khiến anh bắn ra. Anh kéo nó ra ngoài và giữ chặt lấy Kazuha, ép cậu nằm sấp và nâng hông lên giữa không trung, đặt bản thân vào giữa hai chân cậu. Anh bật ra một tiếng rên nhỏ khi đẩy mình vào bên trong chàng samurai một lần nữa, vách mềm của Kazuha siết chặt xung quanh anh. Lúc này anh đã lao vào cậu mà không hề kiềm chế, cảm thấy đôi chân của chàng samurai đang cuộn lại phía sau. Anh nắm lấy những lọn tóc dài của Kazuha ở giữa các ngón tay và giật mạnh, mắt anh mở to khi Kazuha nghẹn ngào thốt lên một tiếng rên dài, đôi mắt nhắm nghiền.

[Thực sự ổn chứ?]

"Mạnh nữa, Tomo..."

[Chết tiệt.]

Hông của Tomo va chạm vào mông của Kazuha với những cú đâm mạnh bạo, nhịp thở dồn dập khi anh ép mình vào sâu hơn bên trong của chàng samurai đã "hỏng", cảm nhận bản thân đang mạnh mẽ tăng tốc để chạm đến sự thăng hoa. Anh kiềm lại, bàn tay chạm vào thắt lưng của Kazuha và vuốt ve trong khi hông vẫn dập mạnh vào người cậu, cúi xuống và ép thân mình lên lưng người nằm dưới. Anh không thể không rên rỉ vào tai Kazuha.

"N-ngh, giọng cậu tuyệt quá..." Âm thanh nghèn nghẹt của Kazuha cất lên, mặt cậu ép chặt vào ga trải giường. Ngay bây giờ, chàng samurai đang gạt hết tất thảy thận trọng qua một bên và giao phó sự thỏa mãn vào tay của kẻ thù truyền kiếp.

"Cứ rên như thế đi." Kazuha yêu cầu, vươn tay ra sau và vuốt ve khuôn mặt của Tomo, cho đến khi những ngón tay cậu tìm được miệng anh và trượt vào bên trong, nhẹ nhàng kéo kéo hàm, buộc anh phải thốt ra những thanh âm mà anh cố kiềm lại.

[Sao lại nóng bỏng thế này?]

"Kazuha..." Tomo cố gắng nói, lưỡi chạm vào làn da khi cậu đưa ngón tay vào sâu hơn trong miệng anh. Anh không thể không phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp đau đớn, sự điềm tĩnh của anh nhanh chóng tan tành.

"Cơ thể của cậu thuộc về tôi," Kazuha trả lời. Mí mắt Tomo khép lại ngay tại lời tuyên bố này, tâm trí anh trở nên điên cuồng khi cậu nói thêm, "Và tôi sẽ dùng cậu cho đến khi thấy đủ thì thôi."

Cậu rút tay ra khỏi miệng Tomo, dùng nước bọt để làm ướt dương vật đang lủng lẳng giữa hai chân, bàn tay cậu chồng lên tay của Tomo và chúng vuốt ve nhau.

"Tiếp tục đi, cứ như vậy." Kazuha nói.

Tomo đã đưa ra lời đề nghị để Kazuha vào trong anh, nhưng anh không ngờ rằng Kazuha đang kiểm soát mình trong khi anh đang bận ghì chặt cậu lên giường. Thật kỳ lạ, thật phi logic, nhưng hơn bất cứ điều gì khác, điều này thật sự rất tuyệt. Những cánh bướm lượn lờ trong anh được sinh ra từ những mệnh lệnh của Kazuha. Anh thấy mình phải hoàn toàn nghe theo những gì người kia nói. Nếu cậu muốn, anh sẽ làm.

Tất cả sự xấu hổ, ngây thơ nhút nhát mà Kazuha thể hiện cuối cùng đã biến mất khỏi cơ thể cậu. Cậu không chắc điều gì đã đến với mình. Ngay khi Tomo xâm nhập vào, cậu đã tỉnh táo lại, theo từng cú đâm sung sướng của anh vào bên trong vùng sâu khoái cảm nhất, ham muốn của cậu với Tomo ngày càng tăng cao. Tomo đã không nhận ra điều đó, nhưng cách anh thúc vào Kazuha chính xác là những gì mà chàng samurai khao khát, cảm giác thật nghiện. Dương vật to dài của Tomo lấp đầy hậu huyệt thiếu thốn của Kazuha theo cách mà cậu không bao giờ nghĩ đến.

Làn da Kazuha đỏ bừng, adrenaline chạy dọc khắp người khiến cậu đòi hỏi cơ thể người kia, mông nâng lên để chạm vào hông Tomo, tìm kiếm bất kỳ khoái cảm nào mà cậu có thể đạt được.

Cậu biết mình thích cách làm thô bạo của Tomo. Và mặc dù không chắc tại sao, cậu không thể để cơ hội khám phá khoái cảm vụt mất khỏi tay mình.

"Đánh tôi đi." Cậu yêu cầu. Bàn tay của Tomo gần như đập xuống ngay lập tức, một tiếng đập mạnh vang lên từ làn da mềm mại của Kazuha khiến cậu kêu lên đau đớn. Thần linh ơi, nó sưng lên rồi. Tomo không kiềm lại được. Cậu chắc chắn rằng dấu tay này sẽ lưu lại trong vài giờ nữa. Tuy nhiên, thật sự rất tuyệt vời.

"Lần nữa." Tay Tomo lại đập xuống với một cú đánh khác, cơ thể Kazuha hơi giật nảy lên sau cái động chạm.

"Chàng trai ngoan." Kazuha nói theo bản năng, cảm thấy vui mừng vì cậu không còn phải đối mặt với Tomo khi bản thân phải chứng kiến toàn bộ kết quả từ những lời nói hoang dã của mình.

Lúc này cậu mới nhận ra mưa đã tạnh.

Trước sự ngạc nhiên của cậu, Tomo rút ra, cắn vào mu bàn tay, những tiếng rên rỉ lộn xộn bật ra từ miệng anh.

"Kazuha," anh thì thầm gấp gáp. Kazuha quay mặt về phía anh, ngồi dậy. Cậu nhìn xuống, nhận thấy dương vật của Tomo đỏ rực và đau đớn như thế nào. "Làm ơn, tôi không thể giữ được lâu hơn nữa..."

Kazuha mở to mắt, trước hết là quan sát toàn bộ trạng thái của Tomo. Đôi má đỏ bừng, cặp đùi run rẩy, chiếc áo choàng của anh xộc xệch khỏi cánh tay, gần như rơi xuống. Đầu cậu bị quấy rối bởi dục vọng xác thịt nhằm thẳng một đường phóng xuống dưới dương vật sưng tấy giữa hai chân anh.

[Mình khiến cậu ta trở nên thế này?]

Cậu cảm thấy như mình đã thuần hóa được một con quái vật. Một người đàn ông to lớn và mạnh mẽ như Tomo đã hoàn toàn lột xác chỉ sau một vài câu từ vớ vẩn mà cậu đã thốt ra trong thời khắc nóng bỏng. Và Tomo còn là một người đàn ông được cho là ghét cay ghét đắng cậu. Cậu có ý nghĩ sẽ giúp đỡ anh.

"Lại đây." Kazuha nói.

Họ ngồi đối diện nhau, khoảng cách vài inch, hai chân chồng lên khi Kazuha nắm lấy dương vật của cả hai trong tay và ấn chúng vào nhau.

Kazuha gần như ngấu nghiến đôi môi của Tomo khi họ trao nhau nụ hôn loạn xạ, kéo tới kéo lui và đưa cả lưỡi ra ngoài, để cho nước bọt của họ chảy xuống dưới hai cây gậy trước khi hôn anh lần nữa. Tay của Kazuha chậm rãi chà xát lên xuống cùng một lúc, Tomo rên rỉ trong miệng, hơi thở nặng nề khi Kazuha dần tăng tốc.

"Chúng ta cùng ra." Cậu nói giữa đôi môi.

"Được, làm ơn..." Tomo thì thầm, biết rằng điều này nghe có vẻ rất tuyệt vọng nhưng anh không thể kiểm soát được nữa.

"Vật sở hữu à, cậu đã trở nên thiếu thốn quá rồi, phải không?" Kazuha chế nhạo, cảm thấy Tomo đang co giật trên tay mình.

"Đúng..."

"Cậu thích khi tôi nói chuyện với cậu như thế này à?"

"Đúng vậy, Kazuha." Tomo chưa bao giờ kìm hãm được lâu như vậy trong đời - Thực sự thì, anh chưa bao giờ muốn kéo dài lâu như thế cả.

Kazuha tiếp tục vuốt ve cả hai, tai đỏ bừng khi giọng nói khàn khàn của Tomo đáp lại. Người đàn ông đã rất cố gắng để không đạt cao trào cho đến khi Kazuha dẫn dắt anh làm điều đó.

"Và việc đánh tôi đã làm cậu vượt qua giới hạn rồi?"

Tomo không thể làm gì khác ngoài gật đầu, trán của họ dán vào nhau.

"Nghiêm túc đấy, Tomo? Cậu đúng là biến thái."

... Tomo nhẹ nhàng gật đầu. Kazuha cười nhạo anh.

[Anh cảm thấy tuyệt đến mức không thể thốt ra bất kỳ lời nào nữa...]

Cao trào của Kazuha đang dần được dâng lên, thể lực của cậu đã cạn kiệt. Cậu chưa bao giờ là người có thể kéo dài lâu, vì vậy vào lúc này cậu đang chạm đến giới hạn của mình. Việc lắng nghe tiếng rên rỉ tuyệt vọng của Tomo đã đẩy cậu đến bờ vực thẳm.

"Haah... Tomo... Tôi..."

Người đàn ông nắm bắt thời khắc này, ngả đầu về phía sau khi cuối cùng anh cũng buông thả bản thân. Kazuha theo sau anh ngay sau đó, tay cậu tiếp tục bóp vào khi chúng vẫn đang trong một mớ hỗn loạn, Tomo ngã ra sau và gục xuống giường. Tay cậu run rẩy, lầm bầm, cắn mạnh vào môi Tomo khi Kazuha tiếp tục vuốt ve và vắt kiệt từng chút tinh dịch từ anh.

"Haaah... Khốn kiếp, K-Kazuha, làm ơn...!" Anh thở gấp, nhanh chóng trở nên nhạy cảm một cách đau đớn.

Dòng tinh khí của Tomo cuối cùng cũng chấm dứt, chàng samurai buông tay, mắt nhắm nghiền khi nằm xuống, cuối cùng hắt ra một hơi thở mà cậu không biết bản thân đang kiềm nén.

Cậu nằm trong vòng tay của Tomo, cả hai người đàn ông đang dần hồi phục sau một cuộc yêu dài họ vừa trải qua. Kazuha liếc nhìn đồng hồ, đã 5 giờ sáng.

"Tôi đã nói là tôi sẽ đập chết cậu." Kazuha lầm bầm, chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Cậu biết cả hai đang rất nhớp nháp, nhưng cậu đã quá mệt để di chuyển.

"Im miệng." Tomo lẩm bẩm. Một chút lặng im trôi qua. "Chờ ở đây, và đừng có ngủ quên." Tomo bật dậy với một tiếng rên rỉ, đẩy mình ra khỏi giường và biến mất khỏi cửa phòng ngủ.

Đột nhiên Kazuha cảm thấy rất lạnh. Và rất cô đơn. Cậu đã quá mệt để có thể tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra, mong muốn duy nhất còn sót lại trong dáng hình bé nhỏ của cậu là được ngủ.

Vài phút sau, Tomo quay lại, đánh thức Kazuha. "Này, tôi đã nói với cậu là không được ngủ."

Kazuha mở to một mắt, nhìn lên người đàn ông cũng kiệt sức trước mặt mình. "Gì?"

"Lại đây."

"Tôi mệt quáaaaaa," Kazuha kéo dài câu nói, nghe vô cùng buồn ngủ.

"Tôi biết mà. Đây."

Tomo nâng Kazuha trong vòng tay như thể cậu không nặng chút nào, ôm chặt lấy cơ thể của chàng samurai vào mình khi anh bế cậu ra khỏi phòng ngủ. Anh đưa họ vào phòng tắm, nơi anh đã làm ra một bồn tắm bong bóng ấm áp được chiếu sáng bởi những ánh nến lung linh.

"Vào trong đi," Anh thì thầm. "Tôi sẽ rửa sạch cho cậu."

Kazuha uể oải bước xuống, cẩn thận đặt một bàn tay vào nước, mắt nhắm nghiền, bồn tắm đầy sương mù đang vẫy gọi cậu. Nó có hương hoa, khiến Kazuha nhớ đến những cây phong mà cậu thường ngồi bên cạnh. Cậu bước vào trong, cảm thấy làn nước ấm bao quanh cơ thể đau nhức của mình. "Whoa..."

Tomo đi theo sau, bồn tắm quá rộng, có thể vừa vặn với cả hai. Tomo cầm lấy một chiếc khăn và bắt đầu nhẹ nhàng lau người cho Kazuha, ôm cậu sát gần mình. Kazuha mặc anh, mắt vẫn nhắm nghiền, cảm giác như thể cậu có thể gục đầu ngay tại đó. Những cái chạm của Tomo thật dịu dàng, làn nước ấm và mùi hương xâm nhập vào phổi cậu. Cậu cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Tomo yên lặng tắm rửa cho cậu, ôm ấp yêu thương Kazuha trong suốt cả quá trình. Cậu ghé sát vào, hôn nhẹ lên môi Tomo. "Cậu thật ngọt ngào," Kazuha thì thầm, cuối cùng cậu mở mắt ra và trông thấy khuôn mặt phủ đầy bọt xà phòng của anh. Kazuha bật cười, lắc đầu trước cảnh tượng khôi hài. "Cậu nhỏ quá à mà lại chơi với bong bóng?"

Tomo dừng lại, não anh chậm rãi xử lý những câu nói của Kazuha, rồi anh cũng bật cười, hất nước vào người cậu. "Im đi, đồ nhà giàu."

Kazuha lắc đầu. "Cậu không thể giả vờ như mình bị xúc phạm trong khi đang ngọt ngào tắm rửa cho tôi đâu."

Tomo đảo mắt. "Tôi chỉ không muốn sáng mai cậu thức dậy lại thấy đau nhức vì tôi thôi."

"Và điều này sẽ giúp được à?" Kazuha cười khúc khích. Tomo kéo cậu lại gần, vòng tay ôm lấy cậu. Anh ôm cậu thật chặt, dường như sợ hãi cậu sẽ đi mất. Kazuha mở to mắt nhưng vẫn ôm lại anh, chấp nhận tình cảm của Tomo. Tomo vùi mặt vào nơi hõm xuống trên cổ cậu, thư giãn. Chàng samurai chỉ đơn giản là vuốt tóc Tomo, vỗ nhẹ vào lưng anh khi chàng nhà văn nằm dựa vào mình.

"Đừng ngủ," Kazuha thì thầm, cảm thấy mình cũng bắt đầu muốn ngủ.

"Vâng, Thiếu gia." Tomo thở dài, đẩy người dậy và luồn những ngón tay qua mái tóc ướt của Kazuha. Anh quan sát khuôn mặt của cậu trong căn phòng tối, nở một nụ cười trên môi.

"Cậu đáng yêu quá." Anh nói.

Kazuha đảo mắt. "Thậm chí còn không đẹp trai luôn?"

"Có chứ. Nhưng cậu thật sự xinh đẹp."

Kazuha nhấp răng, cảm tạ ánh sáng mờ ảo đã che đi khuôn mặt đỏ bừng của cậu. "Tôi biết."

Tomo đưa cho cậu một chiếc khăn tắm, anh cho rằng bây giờ Kazuha đã đủ tỉnh táo để tự lau mình. Cậu cầm chiếc khăn trên tay, nhìn chằm chằm vào nó và rồi đưa lại cho Tomo. "Geez, Tomo, tôi kiệt sức quáaaa." Cậu cười khúc khích, quay lại và tựa lưng vào người anh.

"À thế à?" Giọng nói trầm trầm của Tomo lảng vảng bên tai cậu, bàn tay anh di chuyển giữa hai chân Kazuha. Hơi thở của chàng samurai gấp gáp khi Tomo dùng khăn để lau nửa dưới của mình, hơi thở run rẩy khi tay anh cuối cùng cũng rời đi.

"Tốt hơn không?"

"Mhmm...."

Tomo lại bắn tung tóe bọt nước lên người cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra và đưa cho cậu một tấm khăn. "Nếu cậu đủ tỉnh táo để bật lại lần nữa thì lau lưng cho tôi đi."

"Tôi-tôi không-!" Kazuha cằn nhằn, Tomo quay lưng lại với cậu. "Cậu biết mà, lưng của cậu khá rộng."

"Cảm ơn... Tôi nghĩ thế."

"Không có ý xấu đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng điều đó thật đáng ngạc nhiên. Hồi bé chúng ta vẫn ngang ngang nhau, vậy mà giờ khi trưởng thành cậu lại to lớn hơn tôi nhiều. Ngạc nhiên thật đấy."

"Thì cậu ngừng phát triển, thế thôi."

"Tôi không có!"

"Vẫn y như trước."

"Không hề."

"Đáng ra cậu nên uống nhiều sữa hơn."

"Không phải lỗi của tôi mà do sữa không tốt, Tomo."

Tomo quay lại, thè lưỡi với Kazuha.

"Trưởng thành quá cơ."

"Đồ lùn."

Kazuha ném chiếc khăn lau vào người anh, phát ra tiếng đập mạnh và từ từ trượt xuống lưng Tomo, rơi thẳng xuống nước. Kazuha mở to mắt, chợt nhớ ra người mà cậu vừa khiêu khích, sau tất cả, là kẻ thù không đội trời chung của mình.

"Tôi không cố ý." Cậu thốt lên.

Tomo xoay người, nước bắn tung tóe, một nụ cười thật lòng xuất hiện trên khuôn mặt. "Thần linh ơi, tôi nhớ cậu lắm, đồ nhà giàu."

"C-cậu có thể gọi tôi là Kazuha, cậu biết mà..."

"Hmm? Ừ được, nhưng..."

[Làm ơn gọi tên tôi đi.] "Nhưng?"

"...Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã được tắm rửa sạch sẽ rồi. Lau khô người và đi ngủ thôi."

"Được rồi," Kazuha nói. Cậu để cuộc trò chuyện này trôi qua. Tomo giúp một tay khi Kazuha trèo ra khỏi bồn tắm, cả hai đều giúp nhau lau khô người. Tomo tìm cho Kazuha một chiếc quần boxer mới sạch sẽ và họ lên giường của anh, anh vòng tay qua Kazuha, ôm chặt lấy cậu.

Mưa đã tạnh từ lâu, nhưng không ai dám nhắc đến. Họ thoải mái chìm vào giấc ngủ, quấn quít hơi ấm cùng nhau.

---

Trời đã sáng và Tomo thức dậy, anh trượt khỏi giường. Cho đến tận trưa Kazuha mới chịu mở mắt. Điều đầu tiên cậu nhận thấy là mùi hương. Căn phòng có mùi của Tomo. Cậu ngay lập tức nhớ ra mình đang ở đâu, bật dậy trên giường, nhìn xung quanh. Tim cậu bắt đầu đập nhanh một cách đau đớn, nhớ lại những thứ đã xảy ra đêm qua.

[Chắc chắn là chúng mình không...]

Cậu nhìn xuống và nhận ra mình không mặc gì ngoài một chiếc boxer.

[Lạy chúa tôi.]

Cậu leo ra khỏi giường, vươn vai trước khi nhận ra bộ quần áo đã được giặt sạch của mình xếp ngay ngắn trên bàn Tomo. Cậu bước tới và nhặt chúng lên, mặc lại như thường lệ, cảm thấy an tâm khi quay về với bộ quần áo quen thuộc và cậu thoải mái hơn nhiều. Cậu có chút lo lắng. Lo lắng đến mức cậu muốn lăn nhanh ra khỏi cửa trước và bỏ đi, đi thật xa trước khi Tomo nhận ra. Anh sẽ không thể chịu đựng nổi ý định rời đi mà không nói lời tạm biệt của cậu. 

[Sao chuyện này lại xảy ra chứ?]

Cậu đã mất rất nhiều năm để tránh xa Tomo, vậy mà giờ cậu chỉ khao khát được nhìn thấy nụ cười khờ dại, ngốc nghếch, mà đẹp trai vô cùng ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu Tomo thậm chí chẳng có ở nhà? Cậu run run hít thở khi lắng nghe tiếng gió, nghe tiếng bồn rửa mặt của Tomo đang hoạt động trong phòng tắm.

[Tạ ơn trời đất.] Cậu thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống đi giày, vùng lưng dưới nhói lên từng cơn đau đớn.

"Owww..." Cậu nhăn mặt, xuýt xoa, những hình ảnh vận động đêm qua cứ tái hiện trong đầu. Kazuha ngồi trên giường một vài phút, tự nhắc nhở bản thân về tất cả những gì cậu đã nói với Tomo đêm qua. Lúc này Tomo bước vào, nghe thấy Kazuha đang làm xáo trộn cả căn phòng. Cậu cau có nhìn anh, chỉ về phía sau của mình.

"Đảm bảo tôi không thức dậy với sự đau đớn đó hả?"

"Chào buổi sáng, thiên thần à." Tomo vừa hát vừa cười rạng rỡ, "Muốn tôi hôn một cái để ngày tươi đẹp hơn không?"

A, nụ cười hoàn hảo phát gớm, Kazuha muốn tẩy sạch khuôn mặt ngốc nghếch, đẹp trai và vô cùng tự mãn đó của anh.

"K-không!" Kazuha thực sự hét lên. "Cậu tránh ra, đồ quỷ! Cậu là người đã làm chuyện này với tôi."

Tomo cười khúc khích, đi đến gần và kéo cậu đứng dậy. Anh ôm sát cậu, nhẹ nhàng xoa xoa vùng dưới thắt lưng của cậu. "Còn cậu là người đã cầu xin tôi."

"Tôi-" Kazuha bối rối, nhìn sang chỗ khác. "Tôi ghét cậu."

Tomo chạm ngón tay trỏ của mình lên cằm của chàng samurai, quay đầu cậu lại đối mặt với anh. Và họ hôn nhau, rất tự nhiên, tay Kazuha vươn lên và quàng qua vai Tomo trước khi Tomo nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

"Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi."

Kazuha mềm cả lòng. Gia đình của Tomo là một dòng dõi đầu bếp tuyệt vời. Bữa ăn chắc chắn sẽ có hương vị rất ngon. Cậu cảm thấy bụng mình réo lên và Tomo cười khúc khích, nắm lấy tay Kazuha dẫn cậu vào phòng bếp. Hai chiếc đĩa đặt trên bàn, hơi nước bốc lên từ món ăn vừa ra lò. Kazuha ngồi vào và nhìn thân hình to lớn của Tomo di chuyển quanh nhà bếp, môi cậu râm ran khi nghĩ về nụ hôn vừa rồi. Cậu gạt bỏ suy nghĩ đó, cầm dụng cụ ăn uống lên và múc đầy một thìa thức ăn của Tomo cho vào miệng, chỉ để vị giác của cậu trở nên choáng ngợp bởi hương vị di truyền qua nhiều thế hệ.

"Ôi trời..." Cậu ngả ra sau ghế, nhắm mắt lại và đắm chìm vào mùi vị của món ăn.

Khi cậu mở mắt ra, Tomo đã đứng ở phía trước cậu với một nụ cười thích thú, nhướng mày. "Cậu chưa từng ăn món này à? Gia đình tôi đã tổ chức phục vụ ẩm thực cho rất nhiều sự kiện nổi tiếng ở Inazuma mà."

Kazuha lắc đầu, "Không. Tôi luôn từ chối ăn bất cứ thứ gì gia đình cậu làm." Cảm giác tội lỗi ập đến. "Tôi là một đứa nhóc hơi bướng bỉnh..."

Tomo ngồi ở ghế đối diện với cậu, đặt khăn ăn vào người anh. "Tôi cũng thế. Và chính vì thầm thích cậu nên tôi đã đảm bảo với bà tôi cái việc mình tự tay nấu ăn cho những sự kiện mà tôi biết gia đình cậu sẽ tham gia. Ý tôi là, chúng tôi đã bị đưa vào danh sách đen của hầu hết mọi điều. Nhưng họ luôn có những ngoại lệ cho việc phục vụ ăn uống. Chúng tôi chỉ không được phép truyền bá về gia đình mình."

"Ồ..."

"Không giống như cậu nghĩ đâu. Thật lòng, tôi chỉ muốn cậu vui vẻ vì tôi thôi."

"Vì cái gì?"

"Vì tôi đã giỏi như thế nào ở một lĩnh vực gì đó, mặc dù thành công của nó có khó khăn như thế nào. Tôi không biết nữa. Tôi đoán là, tôi thầm mong cậu tự hào về tôi... và không ghét tôi nữa."

"Tomo... Tôi tự hào về cậu mà... Và thật lòng xin lỗi cậu. Tôi không ghét cậu chút nào hết."

[Cậu nên là người ghét tôi.]

"Đ-đó không phải là lý do tôi làm bữa sáng cho cậu đâu. Tôi chỉ không muốn cậu đói bụng thôi, đặc biệt là sau khi tôi đã vắt kiệt sức của cậu đêm qua. Ý tôi là, cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu ấm à. Thêm nữa, cậu ngáy cũng khá lớn đó. Thực sự rất đáng yêu á. À, và đến một lúc nào đó cậu thậm chí còn nói mớ nữa. Cậu cứ nói và nói mãi về-"

"Argh!" Kazuha ngắt lời anh, mặt cậu đỏ bừng đến mức hai tai cũng bốc khói. "...Cảm ơn, Tomo. Ý tôi là bữa ăn này."

"Không có gì." Tomo đỏ mặt, cắn một miếng thức ăn. Anh không còn nhìn vào ánh mắt của Kazuha nữa. Kazuha nhanh chóng chú ý đến điều đó, môi nở một nụ cười nhếch mép đầy tò mò.

"Cậu dễ xấu hổ đúng không?" Kazuha hỏi.

Tomo lắc đầu. "Không. Chỉ vì gần cậu thôi..." Giọng anh nhỏ dần, đưa mắt nhìn xuống bàn.

Một sự bối rối tĩnh lặng xuất hiện, cả hai người đàn ông đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Bỗng nhiên, một tiếng meo cất lên, sau đó là tiếng cào cửa. Kazuha nhíu mày, nhìn xung quanh.

"Một bé mèo à?" Cậu hỏi.

Tomo đứng dậy, bước tới cánh cửa tầng hầm, mở ra để lộ một bé mèo con màu trắng, đôi chân nhỏ duỗi thẳng khi nó lao vào bên trong, hướng đến Kazuha.

"Đ-đợi đã!" Kazuha lắp bắp, mèo con nhảy lên đùi cậu và dụi cái đầu bé xíu của nó vào bụng cậu.

Tomo đi phía sau nó, một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt khi anh nhìn họ tương tác với nhau. "Đó là Tama. Nó thích ngủ ở tầng dưới mỗi lúc trời mưa... Nó có một phòng ngủ riêng ở dưới đó." Tomo nói, quay lại ngồi đối diện với Kazuha.

"Nó thật dễ thương." Cậu không dám chạm vào bé mèo, cậu cảm thấy quá lo sợ.

"Tama thường không quá thân thiện với người lạ, cậu biết đấy." Anh nhận xét, quan sát mèo con trông vui vẻ như thế nào khi ở cạnh cậu.

"Tôi đoán là điều đó làm tôi trở nên khá đặc biệt, phải không?" Kazuha đùa giỡn, nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của người kia.

"... Tôi có thể thành thật không?" Tomo nói.

"Hmm?"

"Tôi không muốn thấy cậu rời đi. Không một chút nào. Sự thật là tôi đã có được cậu chỉ trong một đêm làm tôi rất kinh hỉ... Nhưng giờ đây ý nghĩ không bao giờ gặp lại cậu thậm chí còn đau đớn hơn."

"Thậm chí đau hơn...?"

"Tôi đã luôn nhớ cậu. Tôi hối hận về cách mình chấm dứt mọi chuyện trong suốt một thời gian dài. Tôi chỉ không biết rằng, hồi đó cảm giác tim đập rộn rã trong lồng ngực không phải do ganh ghét hay ghen tị... mà là sự ngưỡng mộ và tình cảm dành cho cậu. Khi mà cậu không biết đến ý nghĩa của tình yêu, thì yêu thích cũng giống như không thích vậy. Phải mất rất nhiều lần trằn trọc nghĩ suy để tìm ra điều đó. Khi tôi đả kích cậu, không phải vì tôi giận vì thanh kiếm đâu. Đó là bởi vì tôi nghĩ rằng cậu làm gãy thanh kiếm có nghĩa là cậu không thích tôi giống như tôi thích cậu. Bây giờ tôi đã biết tất cả chỉ là một sự hiểu lầm lớn, nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu nó. Chung quy thì, đó là nỗi đau đầu tiên của tôi, hah."

Làm sao anh có thể nói điều này với một khuôn mặt thẳng thắn như vậy chứ? Trái tim Kazuha đập thình thịch trong lồng ngực. Tama nhảy xuống khỏi lòng cậu.

"V-vậy tôi là crush đầu tiên của cậu?" Kazuha hỏi. Cậu cảm thấy hối hận vì đó lại là lời đầu tiên thốt ra khỏi miệng mình.

"Ừ. Và nụ hôn đầu của tôi."

Đây là một lời thú nhận. Kazuha nuốt nước bọt một cách khó khăn. Cậu cũng cần phải thú nhận. "Cậu cũng thế."

"... Huh?"

"Crush đầu tiên của tôi... Nụ hôn đầu tiên của tôi... Đối thủ đầu tiên của tôi, người luôn ở trong tâm trí tôi, thúc đẩy tôi cố gắng hơn nữa... Vẫn luôn là cậu. Sự thật là, tôi vẫn ngồi đây trước mặt cậu là bằng chứng cho thấy tôi bị thu hút bởi cậu nhiều như thế nào. Buộc mình phải xa cách cậu, người bạn tốt nhất, một quãng thời gian quá lâu... Đau đớn lắm. Tôi hối hận từng giây phút đối đầu với cậu. Tôi rất xin lỗi. Tôi biết mình đã làm cậu tổn thương, nhưng tôi thậm chí chưa bao giờ cố gắng xin lỗi một cách đàng hoàng. Tôi là một kẻ hèn nhát. Hành động của tôi không có cách nào bào chữa được cả."

"..."

Cả hai tìm thấy nhau trong một cái ôm ấm áp. Cách Tomo ôm chặt lấy cậu như thể anh chưa từng biết đến yêu thương. Chặt chẽ, nồng nàn, anh vòng tay ôm lấy cậu. Cảm giác như anh không bao giờ có thể buông tay lần nữa. Kazuha vùi mặt vào ngực anh, lớp vải mềm của áo choàng cọ vào má. Cậu thấy nước mắt đang dâng lên, ​​cái ôm này không giống với bất kỳ cái ôm nào cậu từng được cảm nhận. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim của Tomo, cách chúng reo vang cho cậu nghe, cách những năm tháng lặng thinh trôi qua trong vô nghĩa. Họ có thể đã dành cả thập kỷ trước cho nhau, nhưng cả hai đều hủy hoại khả năng ấy vì một cuộc cãi vã thời thơ ấu. Kazuha cảm thấy thế giới của mình ngừng trôi khi Tomo ôm lấy cậu. Cậu cảm thấy thật ngu ngốc vì mình đã khóc, nhưng từng dòng nước mắt đã rơi trên mặt cậu rồi. Sức nặng của cả một thập kỷ đè trên đôi vai cậu. Tama dụi dụi vào chân họ, gừ gừ một cách mãn nguyện.

"Hôm nay tôi không muốn rời đi, Tomo." Cậu thì thầm, giọng nói vỡ vụn. "Tôi có thể ở lại qua đêm được không?"

Cậu ngẩng đầu lên khỏi vòm ngực của chàng nhà văn, nhìn thẳng vào anh. Người đàn ông mỉm cười với cậu, nước mắt rơi xuống.

"Đều theo ý em... Thiếu gia."

Kazuha đảo mắt, sụt sịt, không thể kìm được nụ cười. "Tôi ghét cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro