Chồng quản Nghiêm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bóng lưng tiêu sái của Nghiêm Hạo Tường khi rời đi, Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên thở dài cảm thán, tình yêu đúng là một thứ thần kỳ, mấy năm trước ai có thể tưởng tượng rằng hai đứa nhóc này, mỗi lần gặp mặt đều hận không thể lật tung phần mộ tổ tiên của nhau, vậy mà thực sự ở bên nhau rồi. Mấu chốt là Nghiêm Hạo Tường, tên nhóc này hồi trước rất hung hãn, mắng người vô cùng tàn nhẫn, vậy mà giờ bị chồng quản nghiêm!

Trên đường trở về, Nghiêm Hạo Tường nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Tống Á Hiên và Đinh Trình Hâm nói chuyện điện thoại trong nhà hàng, tức giận nghĩ rằng mình nhất định phải cứng rắn một hồi trước mặt Lưu Diệu Văn! Phải chấn chỉnh lại chồng ngay! Nhìn Mã ca dịu dàng biết bao! Nhìn Trương ca ân cần chu đáo thế nào! Lại nhìn thằng nhãi ranh cái đồ cún con Lưu Diệu Văn kia! #¥%%#@

Bên này, Lưu Diệu Văn cũng gọi cho Đình Trình Hâm, cũng hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra, Nghiêm Hạo Tường đã một mình đi bộ về, nghĩ đến người kia bị mù đường, thường xuyên đi đường nhưng không biết mình đang nơi nào. Nhớ có một lần Nghiêm Hạo Tường bị lạc, cậu hỏi anh đang ở đâu, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, anh nói: "Đang ở ngay dưới mặt trăng”.

Khá lắm! Đồ mèo con này định nói với cậu là, không sao đâu, đừng lo lắng, anh vẫn còn ở trái đất nè.

Hơn nữa, người này còn uống rượu, bình thường có cậu ở bên, một giọt cậu cũng không cho Nghiêm Hạo Tường đụng đến. Biết mình không thể ngăn cản anh khi cậu không ở cạnh nên mới đặt ra một quy định là không được uống quá 1 ly. Suy cho cùng, khả năng uống rượu của người này thật sự không dám khen, nhưng cuối cùng lại biến thành giới hạn 3 ly do Nghiêm Hạo Tường liên tục nũng nịu bên tai cậu.

Lưu Diệu Văn vừa nghĩ liền cảm thấy lo lắng nên cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Vừa đến cổng tiểu khu, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường vẫn còn nấn ná không chịu bước qua cổng.

"Anh còn đang làm gì vậy? Không định về nhà à?"

Nghiêm Hạo Tường ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hiển nhiên là uống quá nhiều, say mất rồi. Lưu Diệu Văn tức giận đưa tay ra nhéo má của anh nói.

"Anh dám nói tối nay anh chỉ uống có 3 ly!"

Nghiêm Hạo Tường hất tay cậu ra, còn khoát khoát tay hướng cậu khiêu khích.

"Tôi, hôm nay đã uống 3 ly và 1 ngụm."

"Còn vì sao nấn ná không chịu về nhà?! Vì tôi phải đợi đến 11:01 mới đi về!"

"Hơn nữa! Tôi đã đi bộ về! Tôi không gọi xe!"

Nghe Nghiêm Hạo Tường nói từng chữ, Lưu Diệu Văn sửng sốt cười ra tiếng.

"Anh là trẻ con sao, Nghiêm Hạo Tường?"

Nghe thấy Lưu Diệu Văn cười lớn, Nghiêm Hạo Tường bất mãn mím môi, đồ cún con này sao lại không tức giận cơ chứ? Không được. Cơn giận tối nay của anh không thể vô ích được! Lưu Diệu Văn nhất định cũng phải tức giận! Không thể ôm cục tức một mình được, muốn nổi giận thì phải cùng nhau nổi giận.

Về đến nhà, Nghiêm Hạo Tường không thèm để ý đến Lưu Diệu Văn, tắm rửa xong, vào phòng cũng không để ý đến cậu, thành phố M mùa hè vẫn hơi nóng nên Nghiêm Hạo Tường đắp chăn mỏng bật điều hòa là vừa vặn. Một lúc sau, Lưu Diệu Văn cũng đi vào, ôm chiếc chăn bông dày mùa đông trong tay đi ngủ.

Nghiêm Hạo Tường băn khoăn không biết người này có phải là thận hư hay không, mùa hè mà đắp chăn bông dày như vậy. Rất sợ chăn bông chạm vào mình sẽ nóng, Nghiêm Hạo Tường lại dịch dịch ra xa cậu hơn, theo thời gian trôi đi, anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Hạo Tường tỉnh lại lần nữa là khi bị cái lạnh đánh thức, mở mắt ra nhìn.

Hai chiếc quạt điều hoà đang bật hết công suất bên cạnh giường và điều hòa được chỉnh ở chế độ lạnh nhất. Nghiêm Hạo Tường thắc mắc Lưu Diệu Văn có bệnh sao? Lạnh đến không chịu nổi, Nghiêm Hạo Tường đứng dậy tìm điều khiển để chỉnh nhưng không tìm thấy, muốn đến phòng khách ngủ, nhưng cửa phòng ngủ cũng khóa chặt!

Cố ý! Lưu Diệu Văn nhất định là cố ý!!! Cái đồ xấu xa!

Quay đầu, anh thấy Lưu Diệu Văn quấn trong chăn như một con nhộng, đang ngủ say, miệng vẫn còn phả ra hơi thở nóng hổi. Nghiêm Hạo Tường rung động rồi, không phải với người trên giường mà là với chiếc chăn.

Bước tới kéo thử, nhưng kéo thế nào cũng không được, thôi bỏ đi, đánh không lại thì mình gia nhập quân địch đi.

Nghiêm Hạo Tường chật vật bò lên giường, muốn chui vào trong ổ chăn ấm áp của Lưu Diệu Văn, nhưng Lưu Diệu Văn lại quấn quá chặt, chui thế nào cũng không vào được, có lẽ cử động quá nhiều, quấy rầy đến cậu, Lưu Diệu Văn xoay người lại, cậu quấn Nghiêm Hạo Tường vào trong chăn, ôm anh vào lòng, cằm tựa vào anh.

Nghiêm Hạo Tường được bao bọc trong vòng tay ấm áp cùng chăn bông, cái lạnh lập tức tiêu tan. Lưu Diệu Văn ôm lấy anh, trên người thoang thoảng mùi hương gỗ nhẹ đặc trưng.

Giờ khắc này, Nghiêm Hạo Tường nghĩ, thật là thoải mái, chồng quản nghiêm thì chồng quản Nghiêm đi. Vì vậy, cậu lại chìm vào giấc ngủ cùng ý nghĩ này.

Đêm khuya, Lưu Diệu Văn mở mắt ra, trong gió lạnh vù vù của điều hoà lộ ra nụ cười mãn nguyện ~

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro