Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 80-95% so với bản gốc.

—————



Lần đầu Lâm Cảnh Vân đến nhà họ Lý là vào năm cậu 7 tuổi. Vào thời điểm đó, cậu đã sống một mình tại trại trẻ mồ côi được nửa năm. Dù còn nhỏ nhưng cậu đã học được cách không làm phiền đến người khác, cố gắng không bộc lộ cảm xúc của mình, phải mạnh mẽ và độc lập khi đối mặt với mọi việc.

Khi ba Lý đưa mẹ Lý đến gặp Lâm Cảnh Vân, mẹ Lý nhìn đứa trẻ gầy gò và trắng trẻo trước mặt, cậu bé đặt cuốn sách xuống và chào hỏi một cách rất lễ phép, nước mắt bà gần như tuôn trào. Sau đó, mẹ Lý vốn luôn tao nhã cũng không kìm nén được nữa, bà ôm lấy Lâm Cảnh Vân và không kiểm soát được cảm xúc của mình.

“Không sao rồi, không sao rồi, từ giờ gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau nhé.” Ba Lý ngồi xuống ôm lấy vợ mình, đưa tay vuốt đầu Lâm Cảnh Vân đang được mẹ Lý ôm chặt trong lòng.

Trên khuôn mặt nhỏ của Lâm Cảnh Vân đầy sự bối rối, cậu dùng ánh mắt xinh đẹp tò mò nhìn hai người lớn đang ôm lấy mình.

Có lẽ trên người mẹ Lý có mùi hương giống mẹ Lâm, ánh mắt ba Lý nhìn Lâm Cảnh Vân cũng đầy yêu thương. Trong ký ức của Lâm Cảnh Vân, lần gặp đầu tiên với ba mẹ Lý cũng được xem là ấm áp.

Khoảng 2 tiếng sau, Lâm Cảnh Vân có chút ngơ ngác cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Cậu đã thu dọn xong số hành lý ít ỏi dưới sự giúp đỡ của giáo viên tại trại trẻ mồ côi và đang ngồi chờ.

Khoảng vài phút sau, ba Lý và mẹ Lý lại xuất hiện trước mặt Lâm Cảnh Vân cùng với người phụ trách của trại trẻ mồ côi.

“Bé Vân, chúng ta về nhà nhé?” Mẹ Lý dịu dàng nắm lấy cánh tay nhỏ của Lâm Cảnh Vân.

Bé con gật đầu, nhìn ba Lý nhận lấy chiếc túi nhỏ từ tay cậu và chào tạm biệt người phụ trách.

Cho đến khi ngồi trên xe cùng ba Lý và mẹ Lý, Lâm Cảnh Vân mới dần tỉnh táo lại.

Khoảng nửa năm trước, ba mẹ và anh trai của Lâm Cảnh Vân mất tích trong một cuộc khảo sát thực địa ngoài trời. Lúc đó, do dị ứng nước và đất tại khu vực diễn ra khảo sát, Lâm Cảnh Vân tình cờ không tham gia vào cuộc khảo sát đó và ở lại căn cứ nghỉ ngơi.

Đúng vậy, ba mẹ của Lâm Cảnh Vân là những nhà khảo cổ nổi tiếng, hai vợ chồng thường ít có thời gian bên con cái nên rất trân trọng thời gian cả gia đình ở cùng nhau. Mỗi lần kết thúc nhiệm vụ trở về nhà, họ đều dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh hai đứa con nhỏ của mình.

Cũng vì tính chất công việc của ba mẹ, hai anh em nhà họ Lâm từ nhỏ đã được hai người giúp việc chăm sóc. Ba mẹ Lâm rất chú trọng rèn luyện tính tự lập cho con cái. Gia đình họ Lâm cũng luôn tràn ngập không khí dân chủ và bình đẳng. Cả gia đình vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ của các thành viên trong gia đình vô cùng hoà hợp. Vì thế, trước năm bảy tuổi, Lâm Cảnh Vân đã sống trong một gia đình rất hạnh phúc và tràn ngập tình yêu thương.

Lần đó, đúng vào lúc cả gia đình họ đi du lịch ở Thái Lan. Do tính chất đặc biệt về nghề nghiệp của ba mẹ, hai anh em cũng dần có hứng thú với các cuộc khảo sát thực địa ngoài trời. Vì vậy lần này, ba mẹ Lâm quyết định mang theo hai anh em đến Thái Lan chuẩn bị cho công việc.

Cả gia đình đến căn cứ và dựng trại. Đây không phải lần đầu tiên hai anh em nhà họ Lâm đi cắm trại nhưng họ vẫn rất phấn khích. Khu trại có rất nhiều lều trại, phân bố dày đặc và rất trật tự. Hai anh em còn hào hứng cùng nhau chơi trốn tìm xung quanh khu lều trại.

Lâm Cảnh Vân sẽ nhớ mãi ngày hôm đó, mưa rất to, cậu ở lại căn cứ nghỉ ngơi một mình, ba mẹ và anh trai bảo rằng sẽ đi thăm dò trước rồi quay lại. Nhưng không ngờ, cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa quay về.

Sau đó, Lâm Cảnh Vân mất tất cả người thân, được chuyển đi chuyển lại và cuối cùng trở về tổ chức từ thiện ở quê nhà, chính là trại trẻ mồ côi dành cho trẻ em mồ côi.

Đây chính là toàn bộ ký ức của Lâm Cảnh Vân về khoảng thời gian lưu lạc đó.

Trải qua những biến cố và cú sốc lớn như vậy, một đứa trẻ sáu bảy tuổi đương nhiên không biết phải làm sao. Và bé con Lâm Cảnh Vân cũng không ngoại lệ, cho đến khi cậu hiểu rằng buồn bã và khóc lóc đều vô ích, rằng gia đình cậu có thể sẽ không bao giờ quay lại bên cậu nữa, bé con bắt đầu theo bản năng chống lại việc nghĩ đến chuyện đó.

Cậu dần học cách bảo vệ bản thân, học cách đối mặt với cuộc sống một mình.

Trái tim non nớt phải chịu đựng một cú sốc lớn, Lâm Cảnh Vân bé nhỏ biết mình phải thay đổi. Cậu trở nên im lặng và chịu đựng. Cậu cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn, cậu muốn lớn lên thật tốt, để có thể tìm ba mẹ và anh trai của mình.

Chỉ là bây giờ…

Sự xuất hiện của ba mẹ Lý dường như đã khiến bánh xe số phận bắt đầu quay theo một hướng mới.

“Bé Vân, con thích ăn gì? Tối nay dì đưa con đi ăn nhé?”

Tài xế lái xe ổn định, tấm ngăn phía sau được nâng lên, không gian hoàn toàn kín dành cho ba mẹ Lý và Lâm Cảnh Vân.

“Cảm ơn dì, con ăn gì cũng được ạ.” Dù chỉ mới 7 tuổi, Lâm Cảnh Vân cũng có thể cảm nhận ra ba mẹ Lý rất giàu có, và thầy cô ở trại trẻ mồ côi cũng nói với cậu một số điều. Tuy nhiên, thông tin cậu biết vẫn còn quá ít và cậu có rất nhiều điều chưa rõ…

“BéVân thật ngoan, nhưng con thích gì cứ nói với dì nhé, dì và ba mẹ con là bạn rất thân.” Mẹ Lý ôm Lâm Cảnh Vân vào lòng, vuốt ve má cậu một cách trìu mến.

“Bé Vân, chú là chú Lý, còn đây là vợ chú.” Thấy Lâm Cảnh Vân gật đầu nhẹ, ba Lý tiếp tục:

“Chúng ta là bạn thân của ba mẹ con. Vì họ thường xuyên không ở trong nước nên có thể con không nhớ chúng ta. Lần trước gặp con, con còn là một đứa trẻ sơ sinh, được bế trên tay.” Nhắc đến chuyện trước đây, ba Lý cũng cảm thấy rất buồn.

“Con chào chú!”

“Ngoan lắm, điều chú sắp nói có thể con sẽ chưa hiểu, nhưng không sao, lớn lên con sẽ hiểu.”

Lâm Cảnh Vân lại gật nhẹ đầu, im lặng đợi ba Lý tiếp tục.

“Sau khi ba mẹ và anh trai con mất tích, chúng ta nhận được tin và đã giúp xử lý mọi việc. Chúng ta đã luôn tìm kiếm con. Tuần trước khi nhận được tin về con, chúng ta đã nhanh chóng chuẩn bị và đến đây ngay. Nhà chú dì ở thành phố khác, con có muốn về nhà cùng chúng ta không?”

Lâm Cảnh Vân nhìn ba Lý một cách bối rối.

“Không sao đâu Bé Vân. Con hãy nghe chú nói trước đã. Hiện tại, tất cả tài sản đứng tên ba mẹ con, bao gồm cả căn nhà trước đây gia đình con sống, đều do chú thay mặt quản lý. Đợi đến khi con 18 tuổi, tất cả sẽ được giao lại cho con.”

Mẹ Lý nhìn Lâm Cảnh Vân trong lòng, nghĩ đến hoàn cảnh của đứa nhỏ mà mắt lại đỏ hoe.

Ba Lý đưa khăn giấy cho mẹ Lý rồi tiếp tục nói: “Hiện giờ con còn quá nhỏ, chú và dì muốn đón con về sống chung, để tiện chăm sóc con. Vì vậy, trước khi đến đây, chúng ta đã chuẩn bị trước, và vừa rồi tại trại trẻ mồ côi cũng đã làm xong thủ tục để làm người giám hộ tạm thời của con. Nhưng không sao, nếu con không muốn về cùng chúng ta, chú và dì sẽ nghĩ cách khác, được không?”

Lâm Cảnh Vân ngẩng đầu lên từ lòng mẹ Lý, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày: “Con có thể về nhà cùng chú và dì ạ.”

Dù nụ cười chỉ kéo dài một giây, ba Lý vẫn vui mừng nhận ra đứa nhỏ này vẫn là một đứa bé ngoan, tốt bụng và biết nghĩ cho người khác.

“Tốt lắm! Tốt lắm! Bé Vân, chúng ta về nhà thôi!” Mẹ Lý không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa ôm lấy Lâm Cảnh Vân.

Trong nhận thức, Lâm Cảnh Vân chỉ là một đứa trẻ mới 7 tuổi, hai người chú và dì này mang lại cho cậu cảm giác ấm áp giống như ba mẹ, ánh mắt họ nhìn cậu cũng đầy yêu thương.

Vì vậy, cậu đồng ý về nhà cùng họ.

Khi máy bay hạ xuống thành phố H, đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Trong ký ức của Lâm Cảnh Vân, đây là lần đầu tiên cậu đến thành phố này. Là một đứa trẻ nhạy cảm, cậu cảm nhận được khí hậu ở đây rất khác so với quê nhà của cậu tại thành phố S. Dựa vào khoảng thời gian ngồi trên máy bay vừa rồi, có lẽ khoảng cách từ đây đến quê nhà cậu cũng khá xa. Lâm Cảnh Vân nghĩ nếu có thể, cậu muốn tìm một cuốn sách có bản đồ để xem hai nơi này cách nhau bao xa.

Kể từ hôm qua, ba mẹ Lý chăm sóc Lâm Cảnh Vân hết sức cẩn thận và chu đáo. Điều này khiến Lâm Cảnh Vân đã quen thuộc với việc một mình có phần cảm thấy được ưu ái. Với bản tính hiền lành, cậu cảm nhận rõ ràng sự yêu thương chân thành từ hai vị trưởng bối, làm sao cậu nỡ lòng từ chối.

Khi xe chậm rãi tiến vào nhà họ Lý, Lâm Cảnh Vân vẫn còn nằm bò trên cửa sổ xe, mắt mở to ngạc nhiên. Dù gia cảnh của Lâm Cảnh Vân cũng khá tốt, nhưng so với dinh thự của nhà họ Lý trước mắt, vẫn có phần nhỏ bé hơn nhiều. Xe tiến vào cổng lớn của nhà họ Lý, qua vườn hoa và bãi cỏ trước nhà, rồi dừng lại trước cửa chính của ngôi nhà, mất khoảng hai phút.

Trên thực tế, gia đình họ Lý sở hữu một tập đoàn kinh doanh lớn có tầm ảnh hưởng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực, vang danh không chỉ ở thành phố H mà còn khắp nơi tại Trung Quốc. Họ là một gia đình giàu có lâu đời. Bắt đầu từ kinh doanh bất động sản, tập đoàn Lý thị ngày nay đã phát triển và mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác nhau. Tập đoàn Lý thị không ngừng mở rộng, và ba Lý hiện là người đứng đầu.

Ba Lý bận trăm công nghìn việc, lần này cùng vợ đích thân đi đón Lâm Cảnh Vân về nhà, cho thấy được tầm quan trọng của đứa bé này trong mắt ba mẹ Lý. Đó cũng là lý do tại sao ba Lý và mẹ Lý có thể xử lý mọi việc ổn thỏa, tìm được Lâm Cảnh Vân và sắp xếp mọi thứ một cách chu đáo.

Khi Lâm Cảnh Vân được mẹ Lý dắt tay xuống xe, cậu vẫn còn hơi ngơ ngác.

“Là Bé Vân phải không?” Cánh cửa chính của sảnh lớn mở ra, một cô gái xinh đẹp chạy nhanh ra.

“Đúng, đúng rồi. Ba mẹ con cũng đã về rồi.” Ba Lý nhìn con gái mình cười và đùa giỡn.

“Ôi, ba mẹ! Con đoán là Bé Vân cũng về cùng nên hơi phấn khích.” Cô bé cúi xuống, cười ngọt ngào với Lâm Cảnh Vân: “Bé Vân còn nhớ chị không? Khi em còn nhỏ, chị đã từng bế em đấy.”

Lâm Cảnh Vân bỗng có chút ngại ngùng, họ đều gọi cậu là Vân Bảo, giống như cách ba mẹ và anh trai gọi cậu. Nhưng lúc đó cậu còn là em bé nên không còn nhớ nữa, vì vậy chỉ biết lắc đầu cười ngượng ngùng, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu mỉm cười với chị gái nhỏ trước mặt.

“Ôi trời, Bé Vân dễ thương quá! Chị ôm em nhé!”

Cô bé bị sự đáng yêu của bé con trước mặt làm cho lòng mềm nhũn, suýt chút nữa đã nhấc bổng Lâm Cảnh Vân lên khỏi mặt đất.

“Dừng lại, Lý Mộc Mộc! Con là con gái nhưng vẫn là alpha! Bé Vân vừa về nhà, sau này còn nhiều thời gian để gia tăng tình cảm, đừng làm em sợ.” Mẹ Lý là một omega thanh lịch và quý phái, mặc dù rất yêu thương con cái, nhưng đôi khi bà vẫn không hiểu được hành vi của cô con gái cưng đã phân hoá thành alpha.

“Con biết rồi, mẹ!” Lý Mộc Mộc nháy mắt với ba mẹ mình, sau đó quay sang nhìn Lâm Cảnh Vân, mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Bé Vân, để chị dẫn em vào tham quan nhà nhé, đây là nhà của chúng ta.”

“Vâng ạ, cảm ơn chị.” Lâm Cảnh Vân nói rồi chủ động đưa bàn tay nhỏ của mình ra nắm lấy tay Lý Mộc Mộc, như thể đang an ủi cô chị vừa bị mẹ nhắc nhở.

“Ôi trời ơi! Bé Vân của chúng ta thật biết quan tâm, chị hạnh phúc quá.”

Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ nắm tay nhau vào nhà, ba Lý và mẹ Lý cũng nhìn nhau mỉm cười.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy đứa bé. Sau này, dù thế nào đi nữa, ngay cả khi trong tình huống xấu nhất, gia đình Lâm Cảnh Vân không còn ai, họ cũng vẫn sẽ chăm sóc Lâm Cảnh Vân trưởng thành.

“Ở đây rất lớn phải không?” Lý Mộc Mộc dắt tay Lâm Cảnh Vân đi qua sân, tiền sảnh, hành lang, phòng khách, phòng ăn, phòng phụ, phòng tiếp khách, nhà bếp rồi lên cầu thanh trên tầng hai.

Lâm Cảnh Vân ngẩng mặt nhỏ lên, gật đầu.

“Bây giờ chị sống ở căn hộ gần trường, hôm nay chị đặc biệt về đón Bé Vân đó.” Lý Mộc Mộc năm nay mới vào đại học, đang theo học ở trường đại học tốt nhất tại thành phố H, chuyên ngành phát triển phần mềm. Cô nàng alpha có tính cách phóng khoáng này không hứng thú với việc tiếp quản công việc của gia đình, mà chỉ muốn phát triển phần mềm trò chơi xuất sắc nhất. Ba mẹ Lý vốn cởi mở nên cũng tôn trọng sở thích của con cái. Thêm vào đó, nhà họ Lý cách xa trường học, nên khi vào đại học, Lý Mộc Mộc chọn sống một mình ở căn hộ gần trường, chỉ thỉnh thoảng về nhà vào kỳ nghỉ.

“Cảm ơn chị.” Lâm Cảnh Vân thực sự không biết đáp lại thế nào với những thiện ý mình nhận được mấy ngày nay, nên chỉ có thể nói cảm ơn.

“Không cần cảm ơn nữa đâu, Bé Vân. Từ nay chúng ta là người một nhà rồi. Trước đây cả nhà đều rất lo lắng cho em.” Lý Mộc Mộc dường như nhớ lại khoảng thời gian tìm kiếm Lâm Cảnh Vân, tay cô nắm lấy tay cậu bé chặt hơn.

Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Mộc Mộc và gật đầu.

Lúc này, họ đã bước đến tầng hai.

“Phòng ba mẹ ở tầng ba, Bé Vân ở cùng tụi chị ở tầng hai nhé?”

Lâm Cảnh Vân nghe được từ “tụi chị” trong lời của Lý Mộc Mộc, có chút thắc mắc.

Sau đó liền nghe Lý Mộc Mộc giải thích: “Đây là phòng của chị, bây giờ chị thỉnh thoảng về ở thôi. Bé Vân có muốn vào xem không? Chị có nhiều mô hình, trò chơi, anime lắm. Em có thích không?”

Lâm Cảnh Vân chớp mắt nhìn Lý Mộc Mộc, dường như bị lời cô ấy hấp dẫn.

“Thôi, chị dẫn em đi xem phòng của em trước, nếu không lát nữa mẹ lại mắng chị. Thời gian này chị sẽ về nhà ở, để có thể ở bên Bé Vân nhiều hơn.” Lý Mộc Mộc vui vẻ quyết định, tiếp dục dắt Lâm Cảnh Vân đi về phía trước.

“Đây là phòng của em trai chị. Ừ, chị còn một em trai, lớn hơn em khá nhiều, bây giờ nó đang du học. Phải nói lần này tìm được em, cũng nhờ công lớn của em trai chị đó.”

Hoá ra đây là lý do chị ấy nói “tụi chị”, là vì còn một người anh nữa. Lâm Cảnh Vân trong lòng đã tự có đáp án cho thắc mắc vừa rồi.

“Em trai chị cũng là alpha, mới phân hoá không lâu. Mặc dù chị rất yêu quý nó, nhưng tốt nhất là chị và nó nên tránh gặp nhau nhiều haha. Nếu không mẹ lại kêu không chịu nổi, một nhà bốn người, mà ba người là alpha, có mỗi mẹ là omega. Ôi, không biết sau này Bé Vân sẽ phân hóa thành gì nhỉ?”

Lý Mộc Mộc tự mình nói chuyện, nhìn bề ngoài là một cô gái alpha hoạt bát và vui vẻ, nhưng thực ra cô cũng có một trái tim nhạy cảm. Cô biết đứa bé đang nắm tay mình vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với mọi thứ xảy ra, còn có chút lo lắng và bất an.

Những lời nói không ngừng của Lý Mộc Mộc đã khiến Lâm Cảnh Vân dần dần thư giãn và thả lỏng hơn. Cậu không nhịn được mà mỉm cười, có vẻ như sẽ sớm quen với điều này.

Lâm Cảnh Vân cảm thấy đây là hai ngày cậu cười nhiều nhất trong nửa năm qua. Từ khi gặp ba mẹ Lý đến khi bước vào nơi này, nơi cậu sẽ sống từ bây giờ, rồi gặp chị Lý Mộc Mộc và biết mình còn một người anh chưa từng gặp mặt. Họ thật lòng quan tâm và chăm sóc cậu, không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần, khiến cậu cảm nhận được lòng tốt và tình yêu to lớn.

Điều này hoàn toàn khác với khi ở trại trẻ mồ côi. Mặc dù các giáo viên ở đó cũng thân thiện và dễ mến, nhưng không có cảm giác như ở nhà. Lâu rồi, Lâm Cảnh Vân mới lại cảm thấy sự ấm áp của gia đình. Ba mẹ và anh trai, có phải mọi người vẫn luôn bảo vệ con không? Vậy mọi người mau trở về với con được không?

Lâm Cảnh Vân thầm nghĩ trong lòng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đã ở trong phòng.

“Đây là phòng của Bé Vân nhé. Trước đây vì không chắc em có muốn về không nên chỉ trang trí đơn giản thôi. Bây giờ tốt rồi, mẹ chắc chắn sẽ bắt tay vào trang trí lại phòng cho em.” Lý Mộc Mộc cúi xuống, nhẹ nhàng tựa vào vai Lâm Cảnh Vân, cùng cậu bé nhìn quanh phòng.

“Ở đây rất tốt rồi, em rất thích.” Mẹ Lý dặn cậu phải biết cách bày tỏ sự yêu thích của mình. Nhìn căn phòng mới tinh và gọn gàng, Lâm Cảnh Vân cảm thấy rất vui. Thậm chí căn phòng này còn lớn hơn nhiều so với phòng cậu ở nhà trước đây, và có thể thấy nó đã được bố trí theo sở thích của cậu. Lâm Cảnh Vân cảm thấy tràn đầy lòng biết ơn.

“Bé Vân hiểu chuyện quá, từ từ thôi, sau này chúng ta là một gia đình.”

“Dạ vâng ạ.”




TBC......

Cherry x Cà Chua

Note: Bản gốc sử dụng “Vân Bảo” so với thuần Việt của chúng ta là cụm từ “Bé Vân”. Cho nên xuyên suốt bộ này nếu là gia đình gọi chúng mình sẽ dịch hoàn toàn là “Bé Vân” còn lại sẽ linh hoạt thay đổi theo ngữ cảnh, có thể sẽ không giống bản gốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro