Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

—————


Việc đầu tiên Lâm Cảnh Vân làm mỗi ngày sau khi tan học về nhà là cầm miếng sườn mà cậu đã nhờ dì làm bếp để dành, rồi ra vườn tìm Priknum và Fakthong.

Nhớ lại ngày thứ hai Lâm Cảnh Vân đến nhà họ Lý. Khó khăn lắm cậu mới chờ được đến khi ba Lý đi làm, mẹ Lý bận rộn sắp xếp và mua sắm đồ dùng hàng ngày cho phòng của cậu, còn Lý Mộc Mộc cũng vội đến trường học. Lâm Cảnh Vân cuối cùng cũng có thời gian riêng để dạo quanh ngôi nhà lớn này. Dù rất biết ơn sự quan tâm chăm sóc của gia đình họ Lý, nhưng là một đứa trẻ, cậu không khỏi tò mò về môi trường sống có chút mới mẻ này.

Chính vào hôm đó, khi Lâm Cảnh Vân đi qua bãi cỏ đến khu vườn thì bất ngờ bị hai chú chó nhỏ dễ thương quấn lấy. Hai chú chó không chút dè dặt, cứ chạy quanh cậu mãi. Lâm Cảnh Vân là người rất yêu thích động vật, bắt đầu đầu chơi đùa với hai chú chó con đáng yêu.

Mãi cho đến khi người làm vườn mỗi tuần đều đến chăm sóc khu vườn phát hiện ra, Lâm Cảnh Vân cùng hai chú chó đã chơi được gần một tiếng.

“Tiểu thiếu gia đáng yêu, ôi, ngay cả những chú chó con cũng thích cậu.” Người làm vườn nhìn cảnh một cậu bé và hai chú chó vui đùa, mỉm cười nói.

“Ơ?” Lâm Cảnh Vân hơi khó hiểu nhìn người làm vườn.

Những người giúp việc nhà học Lý đều là những người chất phác, đã phục vụ gia đình qua nhiều thế hệ. Họ theo lời dặn của chủ nhân mà hết mực yêu thương tiểu thiếu gia vừa mới đến, khi họ biết chút ít về những gì cậu bé đã trải qua trước đây, họ càng thêm cảm thông với hoàn cảnh của cậu. Vì vậy, họ cũng hiểu và chấp nhận tính cách có phần nhút nhát và rụt rè của Lâm Cảnh Vân.

“Đây là hai chú chó của thiếu gia. Con này là Priknum, còn con kia là Fakthong, tên cũng là thiếu gia đặt cho chúng.” Người làm vườn giải thích.

Lâm Cảnh Vân gật đầu, thiếu gia trong lời người làm vườn chắc hắn là em trai của chị Lý Mộc Mộc. Hóa ra tên của những chú chó cũng đáng yêu như vậy!

“Thiếu gia cũng rất thích chúng, nhưng không lâu sau thiếu gia phải ra nước ngoài học, nên Priknum và Fakthong phải ở lại. Nghe nói mỗi lần gọi điện về, thiếu gia đều hỏi thăm về chúng. Thật ra, hai chú chó chỉ thân thiết với thiếu gia, thậm chí còn không để ý đến tiểu thư Lý Mộc Mộc. Nhưng có vẻ chúng rất thích tiểu thiếu gia.” Người làm vườn tiếp tục nói.

“À, con hiểu rồi, cảm ơn chú.” Lâm Cảnh Vân ngoan ngoãn nói cảm ơn.

“Tiểu thiếu gia khách sáo quá. Lát nữa cậu có thể đến bếp tìm dì Trương xin ít xương cho chúng. Bình thường dì Trương chịu trách nhiệm chăm sóc ba bữa cho chúng.” Người làm vườn nói xong, vui vẻ tiếp tục công việc của mình.

Khi phát hiện ra những chú chó nhỏ rất thân thiết với Lâm Cảnh Vân, ba mẹ Lý hỏi cậu có muốn chăm sóc Priknum và Fakthong không. Trên khuôn mặt Lâm Cảnh Vân hiện lên niềm vui rất rõ và cậu ngay lập tức đồng ý, ba mẹ Lý rất hài lòng. Cuối cùng, từ khi đến nhà họ Lý, Lâm Cảnh Vân đã tìm thấy một thứ thực sự yêu thích từ tận đáy lòng.

Ba Lý quả không hổ danh là người đứng đầu nhà họ Lý. Ông rất tài giỏi và xuất sắc trong công việc. Một tuần sau khi Lâm Cảnh Vân đến, ông đã giúp cậu làm xong thủ tục nhập học tại trường tiểu học tư thục tốt nhất tại thành phố H, nơi con trai và con gái ông từng theo học.

Ba mẹ Lý cầm quyển sách quảng cáo của trường, có chút  lo lắng nhìn Lâm Cảnh Vân. Về mặt giáo dục con cái, họ luôn tôn trọng sở thích và ý muốn của con. Dù rất yêu thương con cái, nhưng họ cũng rất nghiêm khắc trong việc định hướng cho con cái mình. May mắn thay, con trai và con gái đều rất giỏi và tự lập từ nhỏ, hầu như không khiến họ phải lo lắng.

Tuy nhiên, sự tự lập sớm của con cái cũng khiến ba mẹ Lý cảm thấy mình thiếu đi việc tham gia vào quá trình trưởng thành của con. Đặc biệt, mẹ Lý cảm thấy thất vọng khi cả hai con đều phân hóa thành alpha mạnh mẽ, trong khi bà lại thích những đứa trẻ dễ thương, ngoan ngoãn.

Sự xuất hiện của Lâm Cảnh Vân đã lấp đầy phần nào thiếu hụt nhỏ trong lòng ba mẹ Lý. Dù trải qua nhiều chuyện, Lâm Cảnh Vân có phần nhút nhát, nhưng thời gian ở chung, ba mẹ Lý và Lý Mộc Mộc cảm nhận được cậu là một đứa trẻ rất ấm áp và tốt bụng. Cậu bé không biết cách bày tỏ, nhưng lại lặng lẽ đáp lại họ bằng những hành động nhỏ của mình. Điều này khiến cả gia đình rất cảm động.

Ba Lý và ba của Lâm Cảnh Vân là bạn thân từ nhỏ. Ông từng sống tại thành phố S suốt những năm tiểu học và trung học. Dù lớn hơn ba Lâm vài tuổi, nhưng họ luôn coi nhau như anh em ruột. Trong một lần tắm biển khi học trung học, ba Lý suýt bị cuốn trôi bởi cơn sóng lớn, khi đó ba Lâm mới học cấp hai đã liều mình cứu ba Lý.

Kể từ đó, mối quan hệ của họ càng bền chặt, thậm chí còn thân hơn cả anh em ruột. Sau này ba Lý phải trở về thành phố H vì lý do gia đình, nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên với ba Lâm. Gia đình họ Lý đã kinh doanh qua nhiều thế hệ, trong khi gia đình họ Lâm là gia đình học giả. Hai người bạn thân không liên quan đến nhau lại trở thành bạn tốt suốt hàng chục năm. Sau này, khi kết hôn và sinh con, mối quan hệ giữa hai gia đình vẫn rất tốt. Ba Lâm hiểu được những khó khăn mà ba Lý phải trải qua, và ba Lý cũng hiểu quyết tâm theo đuổi lý tưởng của ba Lâm. Hai người bạn alpha hiếm khi tìm được sự đồng cảm như vậy. Điều thú vị là, hai người vợ của họ, đều là omega đã trở thành bạn thân của nhau.

Đây là lý do vì sao khi đối mặt với vấn đề của Lâm Cảnh Vân, ba mẹ Lý luôn cân nhắc rất cẩn thận. Một phần vì khoảng cách tuổi tác giữa con trai, con gái của họ và Lâm Cảnh Vân khá lớn, họ gần như quên mất con cái của họ đã từng định hướng như thế nào khi còn học tiểu học. Mặt khác, Lâm Cảnh Vân với vẻ ngoài rất dễ thương, rất khác biệt so với hai đứa con alpha của họ.

Dù Lâm Cảnh Vân còn nhỏ, nhưng mẹ Lý cảm thấy cậu bé sau này sẽ không phân hóa thành alpha. Nếu Lâm Cảnh Vân có thể phân hóa thành omega như bà thì tốt, beta cũng không tệ. Trong thời đại mà alpha được coi trọng, thì mẹ Lý lại thuộc nhóm người có cái nhìn cởi mở hơn.

“Bé Vân, con có thích ngôi trường này không?” Cuối cùng, khi nhìn Lâm Cảnh Vân đang lật từng trang quảng cáo của trường, mẹ Lý không kìm được mà hỏi.

“Con thích lắm!” Dưới sự hướng dẫn của mẹ Lý, Lâm Cảnh Vân đã biết cách bày tỏ sở thích của mình. Nhưng Lâm Cảnh Vân vốn dễ tính, cậu bé dường như làm gì cũng được, cái gì cũng thích.

Chỉ khi thấy Priknum và Fakthong, cậu mới thể hiện niềm vui đặc biệt. Đó cũng là lý do tại sao khi phát hiện điều này, ba mẹ Lý lập tức quyết định để Lâm Cảnh Vân chăm sóc cho chúng mà không cần suy nghĩ nhiều.

“Vậy Bé Vân có muốn đi học ở đây không?” Mẹ Lý tiếp tục hỏi.

“Con có thể đi học ở đây sao?”

Dù ba mẹ Lý đã nhiều lần nói với Lâm Cảnh Vân rằng hãy coi đây là nhà của mình và họ là người thân thiết nhất, nhưng cậu vẫn đang trong quá trình thích nghi. Sáu tháng sống ngoài kia đã ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của cậu bé. Lâm Cảnh Vân có thói quen tự đóng cửa suy nghĩ và cuộc sống của mình lại, không muốn làm phiền ai. May mắn thay, nhờ sự nỗ lực của gia đình họ Lý, tình trạng này dần được cải thiện.

Trong suy nghĩ của Lâm Cảnh Vân lúc này, dù còn nhỏ nhưng cậu hiểu rằng mình đang được sống trong điều kiện rất tốt, thậm chí vượt qua tiêu chuẩn trước đây. Gia đình họ Lý đối xử với cậu như người thân, chăm sóc và yêu thương hết mực.

Lúc đó, trong đầu Lâm Cảnh Vân chỉ có suy nghĩ là phải lớn nhanh để tìm lại ba mẹ và anh trai của mình, và sau này sẽ đền đáp lại gia đình họ Lý thật tốt.

“Tất nhiên là được! Chỉ cần Bé Vân thích, chúng ta sẽ cho con đi học ở đây. Con đừng ép buộc mình, nếu không thích chú có thể mời giáo viên đến dạy tại nhà. Hoặc con có thể nói với chú về phương pháp học mà con thích.” Ba Lý đáp lại câu hỏi của Lâm Cảnh Vân, từng câu từng chữ.

“Chỗ này tốt lắm ạ! Con muốn đi học, con sẽ học thật chăm chỉ.” Lâm Cảnh Vân ngẩng mặt nhìn ba mẹ Lý một cách chắc chắn.

“Ngoan lắm, Bé Vân đừng nghĩ nhiều, chỉ cần con mạnh khỏe và vui vẻ là được.”

Như dự đoán, Lâm Cảnh Vân là một đứa trẻ thông minh, học giỏi và phẩm chất tốt. Sống tại nhà họ Lý được nửa năm, Lâm Cảnh Vân dần dần đã thích nghi được.

Trong thời gian này, Lâm Cảnh Vân thể hiện rất xuất sắc ở trường mới. Lâm Cảnh Vân học giỏi, lễ phép và có tính cách hòa nhã, nên được thầy cô và bạn bè yêu mến. Đồng thời, ba Lý mặc dù rất bận rộn với công việc nhưng vẫn thường dành thời gian để cùng vợ và Lâm Cảnh Vân đi chơi hoặc giao Lâm Cảnh Vân cho Lý Mộc Mộc dẫn đi chơi những thứ mà giới trẻ bây giờ đang thích.

Phát hiện Lâm Cảnh Vân thích ăn đồ ngọt, trong bếp luôn có sẵn các loại bánh kẹo, tráng miệng cho bữa trà chiều và sau bữa ăn. Môi trường phát triển tốt như vậy khiến cho Lâm Cảnh Vân dần dần mở lòng. Lâm Cảnh Vân trở nên cởi mở hơn và càng hiểu chuyện, nhưng vẫn giữ được trái tim kiên định và ấm áp.

Mẹ Lý tham dự buổi họp phụ huynh cuối kỳ của Lâm Cảnh Vân, khuôn mặt xinh đẹp của bà như nở hoa. Trong khi mẹ Lý ở trường đang nhận những lời khen ngợi từ các thầy cô về Lâm Cảnh Vân và ánh mắt ngưỡng mộ từ các phụ huynh khác, thì Lâm Cảnh Vân đã tan học từ sớm và được tài xế đưa về nhà.

Chuẩn bị vào kỳ nghỉ hè, Lâm Cảnh Vân nhờ tài xế dừng xe ở cổng chính, quyết định đi thăm Priknum và Fakthong đang nhảy lên một thiếu niên lạ mặt, Lâm Cảnh Vân lập tức kéo người lạ mặt cao hơn mình rất nhiều ra phía sau lưng mình. Vừa bảo vệ anh, Lâm Cảnh Vân vừa nói với Priknum và Fakthong: “Ngoan nào ~ lát nữa sẽ cho hai đứa ăn ngon.”

“Phì.” Một tiếng cười dễ nghe vang lên từ phía sau.

Lâm Cảnh Vân sững người, quay đầu lại nhìn. Đó là lần đầu tiên trong đời, Lâm Cảnh Vân nhìn thấy người đẹp trai như vậy. Dù trong suy nghĩ của một đứa trẻ, Lâm Cảnh Vân biết thế giới này có nhiều người với vẻ đẹp khác nhau. Nhưng mỗi người đều có sở thích thẩm mỹ khác nhau, Lâm Cảnh Vân dù được mọi người khen về ngoại hình dễ thương, bản thân cậu lại không có cảm giác gì đặc biệt về điều đó.

Cho đến khi…

Khoảnh khắc cậu quay đầu lại.

Dưới ánh nắng, Lâm Cảnh Vân ngước nhìn người lạ mặt trước mặt.

Làm sao có thể miêu tả được vẻ đẹp của anh ấy. Không đúng, dùng từ đẹp để miêu tả con trai có vẻ không phù hợp. Đầu óc nhỏ bé của Lâm Cảnh Vân đang quay cuồng suy nghĩ.

Chàng trai mặc đồ trắng, dáng người cao ráo và thanh thoát. Nhìn thoáng qua, khuôn mặt tuấn tú, thanh tú và cao quý. Nhìn kỹ, đôi mày kiếm và đôi mắt sáng ngời của anh toát lên sự sắc sảo và uy nghiêm. Khuôn mặt anh tuấn với những đường nét rõ ràng, mũi cao, đôi môi mỏng, đường viền cằm sắc nét, tất cả đều hoàn hảo không tì vết. Đôi mắt đào hoa của anh là điểm thu hút nhất với Lâm Cảnh Vân. Ánh mắt sâu thẳm dưới hàng mi dài rậm càng thêm huyền bí. Lâm Cảnh Vân cảm thấy đôi mắt này như vũ trụ vô tận, đẹp đến mê hoặc, nhìn lâu một chút sẽ khiến người khác như bị cuốn vào.

Người này thật hoàn hảo! Sao… sao có thể đẹp như vậy! Lâm Cảnh Vân gần như quên mất tình cảnh hiện tại, cho đến khi thiếu niên lạ mặt mở miệng: “Chào em, đây là thú cưng của em à?” Giọng nói của anh trong trẻo nhưng mang chút trầm của thanh niên, lần đầu tiên Lâm Cảnh Vân cảm thấy, một người sao có thể hoàn hảo đến như vậy.

Priknum và Fakthong đã bắt đầu quấn quanh Lâm Cảnh Vân, vẫy đuôi vui vẻ. Lâm Cảnh Vân vuốt ve đầu chúng, cuối cùng cũng tỉnh lại, mỉm cười với thiếu niên và nói: “Không, chúng là thú cưng của cậu chủ, em… em chỉ giúp chăm sóc chúng.”

“Ồ? Chúng có vẻ rất thích em.” Anh nói bằng giọng vui vẻ và tự nhiên.

“Có lẽ vì ngày nào em cũng cho chúng ăn.” Lâm Cảnh Vân đã ngồi xuống, Priknum và Fakthong đã bắt đầu chen chúc nhào lên người cậu, cọ đầu vào Lâm Cảnh Vân, thè lưỡi liếm cậu, Lâm Cảnh Vân cười khúc khích và vuốt ve hai chú chó, chúng cũng vui vẻ bày tỏ tình cảm với Lâm Cảnh Vân.

“Dễ thương.”

“Hở?” Câu nói bất ngờ của người lạ mặt khiến Lâm Cảnh Vân có chút bối rối.

“Hình như chúng không nhận ra tôi.”

Khi anh nói câu này, ánh mắt anh như tối lại, có chút buồn bã, khiến Lâm Cảnh Vân bối rối không biết làm gì. Người đẹp như vậy, ngay cả khi buồn cũng vẫn đẹp, không, sao có thể để người đẹp như vậy buồn…

Nhưng anh ấy vừa nói… không nhận ra anh ấy, chẳng lẽ… Khi Lâm Cảnh Vân đang tìm hiểu thì giọng của Lý Mộc Mộc vang lên: “Lý Hải Hải. Em đang làm gì vậy?”

Ngay lập tức, Lý Mộc Mộc lao ra chạy đến chỗ hai người.

“Ồ, chị về rồi.”

Lâm Cảnh Vân nhìn chàng trai lạ mặt quay lại, hai tay đút túi quần, nói với Lý Mộc Mộc.

Anh ấy là… em trai của chị Lý Mộc Mộc… cậu chủ thật sự của nhà họ Lý – Lý Hải Hải.

“Chào chị Mộc Mộc. Cậu… cậu chủ, xin lỗi, em không biết…” Lâm Cảnh Vân đứng dậy định giải thích, nhưng bị Lý Mộc Mộc kéo lại bên cạnh.

Lý Mộc Mộc vừa ôm Lâm Cảnh Vân vừa hỏi: “Bé Vân, vừa rồi có chuyện gì không? Em ấy có làm gì em không?” Lý Mộc Mộc chỉ nhìn Lâm Cảnh Vân, không thèm để ý đến em trai mình.

“Không có đâu chị Mộc Mộc, chúng em chỉ đang chơi với chúng nó thôi ạ.” Lâm Cảnh Vân cười ngọt ngào với Lý Mộc Mộc, khiến trái tim cô rung động và chuẩn bị ôm Lâm Cảnh Vân thật chặt, nhưng ngay sau đó bị Lý Hải Hải chặn lại.

Anh rút tay ra khỏi túi quần, với sức mạnh không thể chống cự, kéo Lâm Cảnh Vân từ tay Lý Mộc Mộc về phía mình, cúi đầu nhìn bé con trước mặt nói: “Lâm Cảnh Vân, tôi là Lý Hải Hải.”

Lâm Cảnh Vân nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn mình, bóng hình cậu phản chiếu trong đôi mắt anh. Một Lâm Cảnh Vân luôn lễ phép, bỗng nhiên mất kiểm soát, mở miệng lắp bắp: “Cậu… cậu chủ… chào…”

Trong ký ức của Lâm Cảnh Vân, đây là lần đầu cậu gặp Lý Hải Hải. Dù đã nghe ba mẹ Lý và Lý Mộc Mộc nhắc đến anh rất nhiều lần trong nửa năm qua. Lý Hải Hải cũng thường xuyên gọi điện về nhà, nhưng Lâm Cảnh Vân chưa từng có dịp giao tiếp với Lý Hải Hải. Khoảnh khắc vừa rồi, lúc hình ảnh chàng trai tuấn tú trước mặt và hình ảnh của Lý Hải Hải chồng lên nhau, Lâm Cảnh Vân có chút ngỡ ngàng không biết nên gọi anh là gì.

“Cậu chủ gì chứ, Bé Vân cứ gọi tên em ấy là được rồi. Đi thôi, chúng ta vào nhà trước nhé, Bé Vân còn phải cho Priknum và Fakthong ăn nữa. Để chị cầm cặp giúp em.” Lý Mộc Mộc lấy cớ cầm cặp giúp Lâm Cảnh Vân, kéo cậu từ tay Lý Hải Hải về phía mình.

“Không sao đâu chị Mộc Mộc, em tự mang được mà.” Lâm Cảnh Vân dường như không hiểu tại sao hai chị em này lại kéo cậu qua lại.

“Chị mang cho, em đã được nghỉ hè rồi, cứ nghỉ ngơi đi.” Lý Mộc Mộc nháy mắt với Lâm Cảnh Vân. Nhân lúc Priknum và Fakthong lại quấn quanh Lý Hải Hải, cô quay người nắm tay Lâm Cảnh Vân đi vào nhà.

“Bây giờ nhận ra anh chưa?” Nhìn theo bóng lưng của Lý Mộc Mộc và Lâm Cảnh Vân đang xa dần, Lý Hải Hải ngồi xổm xuống, vuốt ve hai chú chó và chậm rãi nói: “Cậu ấy có vẻ chăm sóc hai đứa rất tốt.”









TBC……

Cherry x Cà Chua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro