Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

—————




“Anh có thể cùng em cho chúng ăn không?”

Lâm Cảnh Vân đang chuẩn bị thức ăn cho Priknum và Fakthong trong bếp thì cảm thấy có người ngồi xuống cạnh mình, rồi nghe tiếng Lý Hải Hải đang hỏi cậu. Anh cười có chút mơ hồ, nhưng nhìn kỹ, khóe miệng của Lý Hải Hải thực sự đang cong lên.

Trước đây, Lâm Cảnh Vân cũng chuẩn bị thức ăn cho hai chú chó dưới sự giúp đỡ của dì Trương trong bếp. Dần dần, Lâm Cảnh Vân muốn tự mình làm việc này, ba mẹ Lý cũng vui vẻ đồng ý, vì vậy sau này cơ bản là Lâm Cảnh Vân tự mình làm. Tuy nhiên, dì Trương vẫn sẽ chuẩn bị trước cho cậu.

Đáng nói là may mà lúc này trong bếp chỉ có hai người bọn họ, nếu không thì bất kỳ ai quen biết Lý Hải Hải có mặt tại chỗ cũng sẽ ngạc nhiên và hỏi: “Cậu chủ nhà họ Lý hôm nay làm sao thế này? Biểu cảm phong phú lên rồi sao?”

“Tất nhiên… tất nhiên là được ạ.” Anh cười lên trông càng đẹp hơn, Lâm Cảnh Vân bị vẻ đẹp gần thế này đánh vào tức thì quên mất lời Lý Mộc Mộc đã nói với cậu trước khi chạy đi nghe điện thoại.

“Bé Vân vừa rồi em trai chị có mắng em hay nói gì không tốt không?”

“Không ạ.”

Trừ việc lúc đầu anh trêu cậu, hỏi rằng Priknum và Fakthong có phải là chó của cậu không. Nhưng lúc đó rõ ràng chỉ là nói đùa mà thôi.

Lâm Cảnh Vân bị Lý Mộc Mộc dắt tay vào nhà vẫn chưa hoàn hồn, vừa rồi chị Mộc Mộc đi nhanh quá, cậu phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.

“Ừ, Bé Vân, chị nói với em, em trai chị thật ra rất tốt, chỉ là đôi khi sẽ… ừm, cái này chị đã định tìm thời gian nói rõ với em. Ai ngờ năm nay nó lại về sớm như vậy, chị còn chưa kịp nói với em. Bé Vân, em cứ tránh xa nó một chút đã…”

Lý Mộc Mộc muốn nói tiếp thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, chắc là bạn cùng lớp gọi có việc, Lâm Cảnh Vân cười với Lý Mộc Mộc, lấy cặp sách của mình đi cất vào phòng rồi đến gặp dì Trương.

Đây là việc cậu đã làm trong nửa năm qua, có thể nói là đã thành thói quen. Lúc này Lâm Cảnh Vân cũng không có phản ứng gì khác nhưng có vẻ tình hình có chút không giống bình thường.

Chủ nhân thực sự của Priknum và Fakthong đang ngồi xổm bên cạnh cậu.

“Đứng dậy nào.” Lý Hải Hải một tay cầm bát thức ăn đã đầy trên tay Lâm Cảnh Vân, tay còn lại đỡ khuỷu tay của cậu định kéo đứa trẻ đang ngẩn ngơ đứng lên.

“A~” Trong lúc lơ mơ, chân Lâm Cảnh Vân mất thăng bằng, cả người ngã về phía Lý Hải Hải. Alpha trẻ tuổi nhanh chóng phản ứng, giữ nguyên tư thế một tay cầm bát thức ăn, tay vốn đang đỡ khuỷu tay Lâm Cảnh Vân nhanh chóng hạ xuống, khi đứa trẻ sắp ngã xuống thì ôm lấy eo của cậu, gần như nửa ôm cậu vào lòng.

Đã lâu rồi Lý Hải Hải không tiếp xúc gần với ai, trong khoảnh khắc này có chút bàng hoàng.

Vì mức độ pheromone, Lý Hải Hải là một alpha cao cấp, từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người khác. Dù là ba mẹ hay chị gái, cũng chỉ có những lần tiếp xúc, ôm hôn khi còn rất nhỏ. Khả năng bẩm sinh của một alpha cao cấp thường đi kèm với những cái giá phải trả.  Đây cũng là lý do tại sao Lý Hải Hải trông có vẻ lạnh lùng, mang một loại khí chất ngăn cản người khác đến gần.

Chiều cao của Lâm Cảnh Vân chỉ đến ngang hông của Lý Hải Hải, lúc ngã vào lòng anh, anh không chút do dự mà giơ tay ôm lấy đứa nhỏ, thậm chí còn có thể nói rằng hai người đang tiếp xúc rất gần gũi. Dù biết rằng Lâm Cảnh Vân mới chỉ 7 8 tuổi, không có mùi pheromone, Lý Hải Hải vẫn ngửi thấy hương thơm đặc biệt dễ chịu từ cơ thể của cậu. Làm sao lại thế nhỉ, mặc dù quần áo của cả gia đình đều được người giúp việc giặt cùng một loại nước giặt và nước xả mà Lý Hải Hải quen thuộc, nhưng trong khoảnh khắc đó, Lý Hải Hải vẫn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của Lâm Cảnh Vân. Thơm quá, Lý Hải Hải không thể không cúi đầu ngửi thêm một chút.

Vốn dĩ không có hứng thú với đồ ăn vặt, hay đồ ngọt, nhưng lần đầu tiên Lý Hải Hải thấy mùi hương ngọt ngào từ Lâm Cảnh Vân thật dễ chịu. Lý thiếu gia nhà chúng ta tạm thời cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên quyết định không nghĩ nữa.

“Xin lỗi, vừa rồi chân em bị tê.”

Mặt vẫn dán vào người Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân nhỏ giọng nói. Cậu vừa định rời ra thì nhận ra lực tay trên lưng mình không phải dùng sức lực nhỏ bé của mình là có thể kháng cự được, nên không dám cử động thêm.

Nghe thấy giọng nói của Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi suy nghĩ miên man, vội buông tay ra dù có chút tiếc nuối. Nhưng rất nhanh, Lý Hải Hải lại trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ.

“Không sao, chúng ta đi thôi.”

Khi hai người cho Priknum và Fakthong ăn xong trở lại phòng khách, mẹ Lý cũng đã về.

“Bé Vân~ Bé Vân của chúng ta thật giỏi! Khi họp phụ huynh, giáo viên liên tục khen ngợi con, dì tự hào lắm.” Mẹ Lý thấy hai người bước vào, lập tức tiến lên ôm lấy Lâm Cảnh Vân và hôm lên má phính của cậu. Sau đó, mẹ Lý nhìn Lý Hải Hải: “Con trai về rồi à.” Lý Hải Hải không đáp, chỉ gật đầu coi như trả lời.

Hừm, mẹ Lý của chúng ta cũng là một omega rất ngầu.

“Cảm ơn dì đã giúp con đi họp phụ huynh.” Lâm Cảnh Vân ngoan ngoãn trả lời.

“Không cần cảm ơn, dì rất thích, sau này dì sẽ đi họp phụ huynh cho Bé Vân được không?”

Ban đầu, ba Lý dự định tự mình đi tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên của Lâm Cảnh Vân khi ở nhà họ Lý, nhưng do chuyến công tác đột xuất, dự kiến phải đến tối nay ông mới về tới, nên đã nhờ mẹ Lý đi họp phụ huynh thay.

Rõ ràng, họ không thèm đến đón con trai mình về nước mà chỉ để tài xế đi, nhưng đối với Lâm Cảnh Vân, họ lại rất quan tâm.

Nhìn thấy mẹ Lý vui vẻ như vậy, Lâm Cảnh Vân cũng gật đầu cười theo.

Mẹ Lý cứ ôm lấy Lâm Cảnh Vân, dường như cố ý để Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải giữ khoảng cách.

“Hai đứa làm quen nhau rồi à?” Câu này là mẹ Lý dành cho Lý Hải Hải.

“Vâng.”

“Anh vừa cùng con cho Priknum và Fakthong ăn.” Lâm Cảnh Vân trả lời mẹ Lý.

“Ồ?”

“Anh còn cảm ơn con đã chăm sóc cho Priknum và Fakthong.” Lâm Cảnh Vân tiếp tục nói.

“Thật sao?” Nghe vậy, mẹ Lý nhìn biểu cảm của con trai mình có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ một năm ở nước ngoài nó đã thay đổi tính cách? Trông cũng có vẻ không giống. Một omega dịu dàng như mẹ Lý đang cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được đứa con trai này.

“Ăn cơm trước hay đợi ba về rồi mình cùng ăn?” Lý Hải Hải không đáp mà chuyển chủ đề.

“Chúng ta ăn trước, Mộc Mộc còn ở trên lầu, con lên gọi nó xuống đi.”

Nhìn theo Lý Hải Hải lên lầu, mẹ Lý cầm tay dắt Lâm Cảnh Vân vào phòng ăn.

“Vừa nãy con cùng anh trai đi cho Priknum và Fakthong ăn à?” Mẹ Lý hỏi với vẻ suy tư.

“Dạ đúng ạ.” Lâm Cảnh Vân gật đầu, cảm thấy mẹ Lý có gì đó rất lạ. Chị Mộc Mộc trước đó cũng đã nói mấy câu mà cậu không hiểu.

Lúc nãy cùng anh trai cho Priknum và Fakthong ăn thì mọi chuyện đều ổn mà. Mặc dù anh trai ít nói, nhưng cũng không làm cậu thấy ngượng ngùng. Anh trai đã khen cậu chăm sóc Priknum và Fakthong rất tốt, còn cảm ơn cậu, thậm chí trong lúc cho ăn còn chủ động nói cho cậu biết vài kiến thức nhỏ về việc nuôi chó.

“Con thấy anh trai như thế nào?” Mẹ Lý không nhịn được mà hỏi tiếp.

“Rất tốt, anh trai rất tốt ạ.” Lâm Cảnh Vân nhìn mẹ Lý và nói một cách nghiêm túc.

Không rõ vì sao, Lâm Cảnh Vân lần đầu gặp Lý Hải Hải đã xác định anh là người đẹp trai nhất trong lòng mình, cũng là một người tốt. Anh hiểu biết nhiều, nhưng ít nói, nghiêm túc và chu đáo, âm thầm chăm sóc cậu mà không gây áp lực cho cậu.

Trong suy nghĩ ngây thơ của Lâm Cảnh Vân lúc đó, đơn giản nghĩ rằng có một người anh như vậy là rất tuyệt vời, sau này không biết mình có thể trở thành một người như anh không.

Bữa ăn trôi qua trong không khí mà Lý Mộc Mộc một mình đối đáp với Lý Hải Hải, mẹ Lý chỉ biết thở dài và không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Cảnh Vân, Lâm Cảnh Vân yên lặng ăn cơm, còn Lý Hải Hải lại càng yên lặng hơn.

Khi người giúp việc mang món tráng miệng lên, Lý Hải Hải nhận ra cậu bé bên cạnh vốn rất yên lặng bỗng nhiên mắt sáng lên. Ồ, thì ra là thích đồ ngọt, bảo sao lại ngọt như thế.

“Bé Vân, ăn đi, hôm nay là món macaron em thích nhất đó.” Lý Mộc Mộc nói một cách phấn khích.

“Chị Mộc Mộc cũng ăn đi ạ.”

Lâm Cảnh Vân tinh ý nhận ra người giúp việc đã mang cho mẹ Lý, chị Mộc Mộc và cậu mỗi người hai cái, nhưng không có phần của Lý Hải Hải.

Nhìn vào đĩa bánh macaron mà mình yêu thích, Lâm Cảnh Vân chợt có một suy nghĩ.

Sau khi ăn tối, Lâm Cảnh Vân vừa làm bài tập trong phòng vừa chú ý nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Khoảng 2 tiếng sau, cậu nghe tiếng mở cửa ở phòng đối diện. Nghe thấy tiếng động, Lâm Cảnh Vân lấy món đồ đã được gói trong khăn giấy ra kiểm tra lại, rồi tiếp tục chú ý động tĩnh ngoài cửa.

Khoảng 40 phút sau, khi nghe tiếng động lần thứ hai, Lâm Cảnh Vân cầm món đồ thò đầu ra khỏi phòng mình nhìn ra phía phòng đối diện. Phòng Lý Hải Hải là phòng đối diện.

Lúc này, Lý Hải Hải có vẻ vừa tập thể dục xong, đang chuẩn bị vào phòng. Băng đô giữ mồ hôi trên trán, anh mặc áo ba lỗ và quần đùi trông càng thêm đẹp trai.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Hải Hải quay đầu lại, thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thò đầu ra như một chú mèo con đáng yêu. Lý Hải Hải bỗng nảy sinh ý nghĩ, dù anh thích chó hơn, nhưng nuôi một chú mèo con cũng không tồi.

“Anh..”

“Ừ?”

Trước bữa ăn, khi hai người cùng cho Priknum và Fakthong ăn, Lý Hải Hải nhận ra Lâm Cảnh Vân khá bối rối về việc gọi anh thế nào. Một alpha vốn không quan tâm đến cảm xúc của người khác, lần đầu tiên phá lệ mở lời.

“Em có thể gọi anh là anh.” Khi đó Lý Hải Hải đã nói như vậy.

Buổi chiều, khi nghe Lâm Cảnh Vân gọi Lý Mộc Mộc là “chị Mộc Mộc”, Lý Hải Hải không để ý lắm, nhưng lúc này anh chỉ muốn Lâm Cảnh Vân gọi mình là anh, không cần thêm tên, chỉ gọi là anh thôi.

Ừ, quả nhiên, giọng của cậu bé gọi “anh” cũng rất dễ nghe.

“Cái này cho anh, ngon lắm, là vị em thích nhất.”

Lâm Cảnh Vân đặt món đồ gói trong khăn giấy ăn vào tay Lý Hải Hải rồi nhanh chóng trở về phòng.

Trước khi đóng cửa, cậu lại ló đầu ra nói: “Cảm ơn anh đã để em chăm sóc Priknum và Fakthong. Chúc anh ngủ ngon.”

Lý Hải Hải vào phòng, mở gói khăn giấy. Đó là một chiếc macaron màu hồng. Nếu anh nhớ không nhầm, đây chính là món tráng miệng được mang lên sau bữa tối, là một trong hai cái macaron trong chiếc đĩa của Lâm Cảnh Vân.

Là cậu đã nhận ra anh không có phần nên để dành cho anh một cái sao?

Món yêu thích như vậy mà cũng để dành cho anh sao?

Thói quen không ăn vặt, không ăn đồ ngọt của Lý Hải Hải là điều mọi người trong nhà họ Lý đều biết. Không đúng, hình như Lâm Cảnh Vân thực sự không biết điều này.

Vì vậy, món tráng miệng tối nay không chuẩn bị phần cho Lý Hải Hải là điều hiển nhiên.

Trước đây, mẹ Lý và Lý Mộc Mộc thỉnh thoảng cũng uống trà chiều hoặc ăn đồ ngọt, khi đó Lý Hải Hải cũng sẽ tham gia nhưng chưa bao giờ anh ăn cùng.

Sau khi Lâm Cảnh Vân đến, trong một lần tình cờ, gia đình họ Lý phát hiện cậu bé đặc biệt thích ăn đồ ngọt, nhất là macaron. Vì vậy, để đảm bảo dinh dưỡng và răng miệng, sẽ thường xuyên chuẩn bị những món ngọt mà cậu thích, nhưng thường là vào giờ trà chiều hoặc tráng miệng sau bữa ăn.

Lý Hải Hải vẫn nhớ ánh mắt sáng rực của Lâm Cảnh Vân khi thấy macaron.

Chàng trai alpha cảm thấy trái tim như có gì đó chạm vào.

Lý Hải Hải nhìn macaron mà Lâm Cảnh Vân đặc biệt mang đến cho anh, cong môi mỉm cười, những ngón tay thon dài cầm chiếc bánh dễ thương ấy, nhẹ nhàng cắn một miếng, không biết đã bao lâu rồi anh không ăn những thứ này.

“Mẹ vừa nói với chị, Bé Vân gọi em là anh?” Lý Mộc Mộc vừa ăn sáng xong, nhìn thấy Lý Hải Hải vừa đi tập thể dục về, cô gái alpha không khách sáo chặn em trai mình lại hỏi.

“Ừm.” Lý Hải Hải không quay đầu lại, tiết kiệm lời nói.

“Bé Vân gọi chị là chị Mộc Mộc, gọi em là anh, sao lại thân thiết với em hơn, rõ ràng chị là người làm quen Bé Vân trước mà.” Lý Mộc Mộc chỉ có thể đi theo Lý Hải Hải vào phòng khách.

Cuối cùng, chàng trai vừa tập thể dục xong, vẫn đang lau mồ hôi dừng lại, quay đầu nói: “Sai, là em. Khi em ấy sinh ra, người đầu tiên bế em ấy, sau gia đình em ấy, là em.”

Khi Lâm Cảnh Vân xuống lầu, cậu thấy Lý Mộc Mộc đang ôm gối ôm trên ghế sofa chuẩn bị ném về phía Lý Hải Hải.

“Người em đang đầy mồ hôi, ai sẽ phải giặt gối đây?” Một câu nói chậm rãi của Lý Hải Hải khiến Lý Mộc Mộc dừng lại. Mặc dù hai chị em từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng ba mẹ Lý vẫn giáo dục con cái theo truyền thống tiết kiệm, chị em nhà họ Lý không tỏ ra là con nhà giàu ăn chơi và rất tôn trọng công việc của mỗi người giúp việc trong nhà.

“Anh, chị Mộc Mộc, chào buổi sáng.”

“Bé Vân ngoan~ sau này gọi chị là chị thôi được không?” Lý Mộc Mộc thấy Lâm Cảnh Vân bước vào, lập tức đặt gối xuống, nhanh chóng chạy đến bên cậu, nắm tay Lâm Cảnh Vân lắc lắc.

“Ơ?” Vừa mới thức dậy, Lâm Cảnh Vân vẫn còn hơi ngơ ngác.

Ngoài việc thích đồ ngọt, sở thích khác của Lâm Cảnh Vân là ngủ nướng. Ban đầu, cậu có chứng giận dỗi khi ngủ dậy. Nhưng sau khi trải qua biến cố lớn, Lâm Cảnh Vân đã kiềm chế thói quen này. Khi đến nhà họ Lý nửa năm trước, gần đây thói quen này mới dần dần trở lại. Mỗi khi đến cuối tuần hoặc kỳ nghỉ không cần dậy sớm, Lầm Cảnh Vân dần dần cũng ngủ đủ giấc rồi mới dậy.

Khi ba mẹ Lý phát hiện ra sự thay đổi này của Lâm Cảnh Vân, họ thực sự vui mừng, cuối cùng thì nỗ lực của họ cũng không uổng phí, Lâm Cảnh Vân hiện giờ đã dần bỏ được trở ngại về khoảng cách với họ và cảm giác căng thẳng.

“Không cần đổi, cũng không cần để ý đến chị ấy.” Lý Hải Hải đã đi đến bên Lâm Cảnh Vân và Lý Mộc Mộc, để lại một câu rồi đi lên lầu tắm rửa.

“Lý Hải Hải, em quay lại đây, nói cho rõ ràng!” Lý Mộc Mộc gọi nhưng Lý Hải Hải không quan tâm, chỉ để lại cho hai người một bóng lưng.

Khi Lý Hải Hải tắm xong và xuống ăn sáng, chỉ còn còn Lâm Cảnh Vân ngồi đó.

Ba mẹ Lý có việc phải ra ngoài từ sáng, Lý Mộc Mộc cũng bận rộn làm đề tài với nhóm bạn.

Cậu đang cúi đầu ăn cháo, thấy anh tới liền đứng dậy chào: “Anh, cùng em ăn sáng nha?” Lâm Cảnh Vân đột nhiên cảm thấy hơi ngượng, anh đã tập thể dục xong rồi, mà giờ cậu mới thức dậy, liệu anh có nghĩ mình lười biếng không.

Cậu chưa từng nghĩ vậy trước khi Lý Hải Hải trở về, bởi vì cậu gần đây cũng đều như vậy. Gia đình họ Lý rất cưng chiều cậu, thậm chí ủng hộ cậu ngủ nướng thêm một chút. Vì vậy, Lâm Cảnh Vân trước giờ cũng cảm thấy không có gì không ổn, nhưng giờ đây bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

“Ừm.” Lý Hải Hải kéo ghế ngồi đối diện Lâm Cảnh Vân, người giúp việc nhanh chóng mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên.

Thấy Lý Hải Hải dường như không có ý định nói chuyện, Lâm Cảnh Vân nhanh chóng cúi đầu ăn.

“Bánh tối qua ngon lắm.” Đột nhiên Lý Hải Hải nói.

“A~ anh cũng thích ạ. Macaron ngon nhất luôn.” Lý Hải Hải thấy cậu bé vốn gần như muốn cúi đầu vào bát, nghe thấy lời mình liền nhanh chóng ngẩng đầu lên cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời nhìn mình. Ban đầu chỉ muốn lịch sự bày tỏ lời cảm ơn, nhưng giờ anh lại cảm thấy trái tim mình bị chạm vào lần nữa.

“Anh rất ít khi ăn đồ ngọt.” Miệng nhanh hơn não, lời cũng đã nói, Lý Hải Hải mới nhận ra.

Nhìn ánh mắt cậu bé tối dần đi, Lý Hải Hải hiếm khi mong muốn được thay đổi lời nói. Tính cách lạnh lùng và mạnh mẽ của alpha cấp cao như anh chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác. Nhưng bây giờ…

“Khụ… nhưng sau này anh có thể thử…” Nói ra cũng không khó lắm.

“Được ạ!” Ánh mắt sáng ngời của Lâm Cảnh Vân lại nhìn anh cười rồi tiếp tục ăn.

Dễ dàng vui như vậy sao?

Lý Hải Hải nghĩ một lát, quyết định làm theo cảm giác của mình.

“Em nghỉ hè rồi à?”

“Dạ.”

“Có thời gian anh sẽ dẫn em đi chơi.”

“A?”

“Ừ, anh cũng nghỉ hè, cuối tháng sau mới quay lại Anh.”

Sau kỳ nghỉ hè này, Lý Hải Hải sẽ vào lớp 11, năm ngoái anh đã ra nước ngoài du học. Thành tích xuất sắc, nổi bật về mọi mặt, alpha trẻ tuổi sau khi phân hoá càng trở nên độc lập hơn, có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống của mình. Mặc dù ba không nói rõ, nhưng ít nhiều cũng có ý định đào tạo anh trở thành người thừa kế.

Từ nhỏ Lý Hải Hải đã hiểu điều này, theo thời gian trưởng thành, anh càng ngày càng xuất chúng, năng lực ngày càng mạnh. Anh cũng có lĩnh vực mình quan tâm, nhưng với vai trò là con trai duy nhất của nhà họ Lý, anh biết mình còn một trách nhiệm không thể chối từ. Vì vậy, anh chỉ có thể có ý thức nâng cao bản thân, hy vọng tương lai có thể cân bằng mọi thứ.

Chính vì thế, Lý Hải Hải không cảm thấy việc phân hoá với cấp độ cao nhất và pheromone mạnh nhất mang lại bất tiện gì cho mình. Bản chất vốn vậy, không phải điều anh có thể thay đổi. Ngoại trừ kỳ mẫn cảm…

Nhưng hôm qua, từ khi anh gặp cậu sau 7 năm, Lý Hải Hải dường như có chút ý thức bản thân phải kiềm chế trước mặt Lâm Cảnh Vân.

Alpha cấp cao vẫn chưa hiểu sự thay đổi vô thức này là do đâu, nên chỉ có thể tạm thời thuận theo tự nhiên.

“Buổi sáng em muốn ngủ, vậy buổi tối có muốn tập thể dục cùng anh không?”

“Hả?” Vốn nghĩ câu chuyện đã kết thúc và cậu đang nghiêm túc ăn sáng, Lâm Cảnh Vân đột nhiên bị hỏi, nên có hơi bối rối.

“Em không thích vận động?”

“Dạ… không…” Lâm Cảnh Vân thực sự không có thói quen này, nhưng ở trường cậu vẫn chăm chỉ học thể dục, nên không thể nói là ghét vận động được…

“Vậy thì cùng đi dạo, dắt Priknum và Fakthong đi dạo.” Đây là lần thứ hai trong hôm nay Lý Hải Hải miệng nhanh hơn não, nhưng lần này đến cả anh cũng không ngờ, một alpha vốn không quan tâm đến cảm xúc của người khác, lại lần nữa giúp cậu tìm lý do, cố gắng để cậu không thấy ngượng ngùng.

“Được ạ.” Thực ra mỗi ngày chơi với Priknum và Fakthong cũng là thói quen của Lâm Cảnh Vân, khu vườn nhà họ Lý rất rộng, hai chú chó mỗi ngày đều có thời gian vận động. Nhưng nếu anh trai đã nói vậy, thì cùng anh trai đi thôi, cậu cũng muốn có nhiều thời gian bên anh hơn.









TBC……

Cherry x Cà Chua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro