Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

—————






Dần dần, Lâm Cảnh Vân nhận ra rằng Lý Hải Hải dù là một học sinh trung học đang trong kỳ nghỉ hè, vẫn rất bận rộn. Lâm Cảnh Vân thường vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ba Lý và Lý Hải Hải, hầu hết là những lời mà cậu chưa hiểu, nhưng qua những thông tin ít ỏi mình hiểu được, cậu đại khái biết rằng Lý Hải Hải đã tiếp nhận các dự án, và còn phải xử lý một số việc liên quan ở Anh. Do lệch múi giờ, đèn trong phòng Lý Hải Hải thường tắt rất muộn, có hôm gần đến rạng sáng.

Dù không muốn nhắc lại, nhưng cái ngày ba mẹ và anh trai mất tích vẫn để lại trong lòng Lâm Cảnh Vân một bóng ma không thể xoá nhoà. Mùa hè ở thành phố H rất nóng và mưa nhiều.  Mỗi khi cơn bão đêm kéo đến, Lâm Cảnh Vân lại nhớ về ngày cậu mất đi tất cả người thân. Ban đầu, cậu gần như khóc đến không thể tự chủ, khi còn sống trong trại trẻ mồ côi, cậu thường lén khóc trong chăn. Khi mới đến nhà họ Lý, mẹ Lý tinh tế phát hiện ra điều này và đã ở cùng cậu suốt nửa tháng trời.

Dưới sự chăm sóc tận tình của ba mẹ Lý, Lâm Cảnh Vân dần cải thiện và không còn khóc trong đêm giông bão nữa. Tuy nhiên, thỉnh thoảng khi tỉnh giấc bởi mưa bão hoặc ác mộng, cậu vẫn ôm gối đi tìm mẹ Lý ngủ cùng.

Đêm hôm đó cũng là một đêm mưa gió, sau khi bị thức giấc lần thứ hai, Lâm Cảnh Vân ôm gối bước xuống giường, chuẩn bị đi tìm mẹ Lý. Cậu vừa trải qua một cơn ác mộng, cảm thấy rất sợ hãi và không thể ngủ một mình nữa.

Khi mở cửa, Lâm Cảnh Vân thấy cửa phòng đối diện của Lý Hải Hải cũng không đóng. Qua khe hở cửa, cậu có thể thấy máy tính trong phòng Lý Hải Hải vẫn đang bật, trên bàn bày đầy những tài liệu và Lý Hải Hải vừa đi lấy nước dưới lầu lên.

“Không ngủ được? Sợ à?” Lý Hải Hải đang chuẩn bị vào phòng, thấy cậu ôm gối bước ra. Lâm Cảnh Vân đầu tóc rối bời trong bộ đồ ngủ, trông còn mềm mại và dễ thương hơn bình thường.

Lý Hải Hải đã hiểu chuyện gì xảy ra. Trước đó, khi bà Lý nói chuyện với Lý Hải Hải qua điện thoại, bà cũng nhắc đến Lâm Cảnh Vân thường có tâm trạng rối loạn trong những đêm mưa bão, gần như không ngủ được. Lúc đó, Lý Hải Hải đã thử đưa ra một vài gợi ý cho mẹ Lý và sau khi bà áp dụng, Lâm Cảnh Vân đã cải thiện tâm trạng hơn một chút. Tuy nhiên, vết thương trong lòng cậu vẫn chưa dễ dàng lành lại.

Khoảng thời gian sống chung, Lý Hải Hải cũng biết rằng Lâm Cảnh Vân rất hiểu chuyện, nếu không phải việc không thể tự mình giải quyết, cậu sẽ không nhờ người khác giúp đỡ.

Nhìn thấy Lâm Cảnh Vân gật đầu.

Anh cầm cốc nước bước đến trước mặt Lâm Cảnh Vân, cúi xuống và xoa đầu mềm mại của cậu: “Anh sẽ ở cùng em.”

Dạo gần đây, Lý Hải Hải ngày càng thích có một số hành động tiếp xúc thân thiết với Lâm Cảnh Vân. Xoa đầu mềm mại của bé con, xoa má mềm, ôm vai, eo hoặc lưng… Rõ ràng là người ghét tiếp xúc với người khác như Lý Hải Hải lại có phần thiên vị khi đối diện với Lâm Cảnh Vân.

Lý Mộc Mộc nhạy bén nhận ra điều này đã từng phản đối, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lý Hải Hải, cô lại bị đe dọa không thương tiếc.

“Không sao đâu ạ…” Lâm Cảnh Vân biết rằng anh trai đang bận và không muốn làm phiền.

“Mẹ đã ngủ rồi. Hoặc là em vào phòng anh ngủ.” Một câu nói xua tan lo lắng của Lâm Cảnh Vân và đưa ra giải pháp hoàn hảo nhất lúc này. Không hổ danh là alpha cao cấp hoàn hảo về mọi mặt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Vân bước vào phòng của Lý Hải Hải.

Phòng của anh rất sạch sẽ và ngăn nắp, chỉ có những vật dụng cần thiết và tất cả được sắp xếp rất có trật tự. Căn phòng này mang lại cho Lâm Cảnh Vân cảm giác giống như Lý Hải Hải, lạnh lùng và xa cách. Tuy nhiên, hôm đó chị Mộc Mộc cũng nói rằng anh trai dường như đối xử với cậu không giống như bình thường.

Lâm Cảnh Vân nghe thấy lời Lý Mộc Mộc thì thầm bên tai: “Em trai chị đối xử với em rất tốt, thật là tuyệt vời đó Bé Vân.”

“Anh còn có việc phải làm, em cứ ngủ trước, cứ tự nhiên nhé.” Lý Hải Hải ngồi xuống trước máy tính, ra hiệu cho Lâm Cảnh Vân có thể nằm xuống.

Lý Hải Hải cũng cảm thấy gần đây bản thân mình trở nên kỳ lạ. Đừng nói đến việc anh đã quen ngủ một mình từ khi còn nhỏ, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng để ai ngủ trên giường của mình. Hơn nữa, sau khi phân hoá, gia đình anh đều rất chú ý đến việc tiếp xúc cơ thể với anh, thậm chí còn cố gắng giảm thiểu việc vào phòng của Lý Hải Hải.

Chỉ là, tất cả điều này dường như đã bị phá vỡ bởi Lâm Cảnh Vân. Lý Hải Hải vốn là người luôn phản ứng theo bản năng, đây là lần đầu quyết định làm theo cảm giác của mình.

Có thể là… vì Lâm Cảnh Vân vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Nhìn bé con ngoan ngoãn ôm gối nằm trên giường của mình, Lý Hải Hải bất ngờ cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Thậm chí, những công việc tích tụ mấy ngày qua cũng không còn làm anh khó chịu như trước.

“Anh có mệt không?” Lâm Cảnh Vân nói câu đầu tiên trong đêm nay.

Lý Hải Hải nghe xong thì sững người. Kể từ sau khi phân hoá, đã rất lâu rồi không có ai hỏi anh câu này. Mọi người đều cho rằng alpha cao cấp phải có sức khoẻ và thể lực tốt nhất. Lý Hải Hải sẽ là người luôn xuất sắc và không cần người khác lo lắng, anh đã quen với việc đối mặt và giải quyết mọi chuyện một mình. Ngay cả gia đình anh, cũng chỉ thi thoảng quan tâm đến sức khoẻ của anh. Nhưng bé con này thì…

Dùng ánh mắt chân thành như vậy nhìn anh. Khoảnh khắc này, Lý Hải Hải thừa nhận bản thân đã bị Lâm Cảnh Vân làm cho cảm động.

“Không sao, anh làm xong sẽ ngủ.” Lý Hải Hải vẫn trả lời một cách điềm tĩnh.

“Vậy anh ngủ ở nửa bên này nhé, em để chỗ cho anh. Em ngủ trước đây, anh ngủ ngon.”

Giờ có người bên cạnh, vốn là một đứa bé, Lâm Cảnh Vân an tâm nhanh chóng buồn ngủ.

Dựa vào thính giác nhạy bén của mình, sau khoảng 2 phút, Lý Hải Hải nhận thấy bé con đã thở đều đều và ngủ say.

Anh không còn suy nghĩ về những cảm giác chưa từng xuất hiện trong lòng mình lúc nãy, mà tập trung vào công việc chưa hoàn thành.

Khi Lý Hải Hải giải quyết xong công việc, đã là hai tiếng sau. Bên ngoài cửa sổ vẫn mưa gió ầm ĩ, Lý Hải Hải đi đến giường thấy Lâm Cảnh Vân ngủ không yên giấc. Cậu không phát ra tiếng động nào, nhưng lông mày nhíu chặt và mồ hôi đọng trên trán cho thấy trạng thái của Lâm Cảnh Vân không tốt.

Lại gặp ác mộng sao?

Lý Hải Hải định gọi Lâm Cảnh Vân dậy, nhưng suy nghĩ lại, anh lại nằm xuống bên cạnh.

Quả nhiên, cậu ngủ rất ngoan, chừa lại cho anh một khoảng rộng. Vốn dĩ chiếc giường này đã đủ lớn, Lý Hải Hải nằm xuống phải nằm lật người thêm nửa vòng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Cảnh Vân trong bóng tối.

Cậu nắm chặt chăn, cả người run rẩy.

Một lát sau, Lý Hải Hải đưa tay lau mồ hôi trên trán Lâm Cảnh Vân. Kỳ lạ thay, với động tác nhẹ nhàng của Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân dần bình tĩnh lại. Lông mày không còn nhíu chặt, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa, ngay cả bàn tay nắm chặt chăn cùng dần thả lỏng.

Nhận ra những thay đổi này, Lý Hải Hải biết rằng mình đã làm đúng.

Dù biết Lâm Cảnh Vân nhỏ tuổi, chưa thể có pheromone, nhưng khi lau mồ hôi cho cậu, anh vẫn cảm thấy mình ngửi được mùi sữa từ người Lâm Cảnh Vân, ngọt ngào nhưng không ngấy, rất dễ chịu và an tâm.

Ngay khi Lý Hải Hải định rút tay về, Lâm Cảnh Vân đã buông tay khỏi chăn và nắm lấy tay anh.

Như vậy sẽ tốt hơn sao?

Vậy thì cứ như vậy đi.

Khi Lâm Cảnh Vân tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lý Hải Hải đã không còn trong phòng.

Hôm qua vì dằn vặt đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, phải gần sáng sớm hôm sau cậu mới thực sự đi vào giấc ngủ sâu. Vì vâỵ, khi Lý Hải Hải xuống lầu đã dặn dò người giúp việc không làm phiền để Lâm Cảnh Vân ngủ thêm một chút.

Để đề phòng Lâm Cảnh Vân ngủ quên mà đói bụng hoặc khó chịu, từ lâu mẹ Lý đã dặn dò người giúp việc vào những ngày nghỉ nếu đến gần trưa mà Lâm Cảnh Vân vẫn chưa dậy, thì hãy lên xem hình tình của cậu.

Nghe được lời nói của Lý Hải Hải, Lý Mộc Mộc kinh ngạc đến mức gần như không khép được miệng.

“Bé Vân đang ở phòng của em?” Sau khi bình tĩnh lại, Lý Mộc Mộc liền hỏi.

“Ừm,”

“Lý Hải Hải, em là cầm thú sao?” Lý Mộc Mộc không hề nể nang em trai và giờ không biết đã nghĩ đến điều gì.

Alpha lạnh lùng hoàn toàn không để ý đến chị gái của mình. Hôm nay anh đã dậy muộn, thời gian tập thể dục bị rút ngắn lại. Lúc chuẩn bị ra ngoài, Lý Hải Hải nghe thấy Lý Mộc Mộc tự nói: “Đêm qua mưa lớn. A~ Chị hiểu rồi, xin lỗi em trai.”

“Ừm.” Dường như đã quen với suy nghĩ của Lý Mộc Mộc, Lý Hải Hải đáp một tiếng, chuyện này coi như xong.

“Ơ~ sao Bé Vân không tìm mình nhỉ…” Lý Hải Hải bước đi, không để ý đến lời tự nói của Lý Mộc Mộc.

Với tình hình này, tốt nhất nên nói chuyện sớm với Vân Bảo về tình trạng của Lý Hải Hải. Ba mẹ cũng chưa có cơ hội để nói, vậy cô sẽ tìm thời cơ để nói với Bé Vân. Tuy nhìn Lý Mộc Mộc có vẻ thoải mái, nhưng thực ra cũng là người bảo vệ em trai của mình. Chỉ là cả hai chị em đều là alpha, cách thể hiện tình cảm thực sự không giống người bình thường.

Sau khi tập thể dục trở về, Lý Hải Hải vội vàng ăn sáng rồi bị ba gọi đến công ty.

Mẹ Lý mấy hôm nay bận rộn trồng hoa, cũng thường đi ra vườn vào sáng sớm.

Lý Mộc Mộc cũng đang nghỉ hè không ra ngoài chơi, ngồi trong phòng khách vừa xem ti vi vừa chờ Lâm Cảnh Vân dậy, cô có vài chuyện muốn nói với Lâm Cảnh Vân.

Gần trưa, Lâm Cảnh Vân tỉnh dậy.

Cậu chưa bao giờ ngủ ngon như vậy sau một đêm ác mộng.

Sau khi Lâm Cảnh Vân ăn xong bữa sáng gộp luôn bữa trưa, Lý Mộc Mộc cuối cùng cũng gặp cậu.

“Bé Vân có thấy khó chịu chỗ nào không?” Lý Mộc thực sự quan tâm đến Lâm Cảnh Vân.

“Không có ạ.”

“Ngoan, Bé Vân chị có vài chuyện muốn nói với em.”

Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Mộc Mộc gật đầu, hai người đến phòng cậu, Lý Mộc Mộc chọn một con gấu bông của Lâm Cảnh Vân ôm vào lòng. Cô chậm rãi mở lời: “Bé Vân em thấy em trai chị thế nào?”

“Rất tốt ạ, anh ấy là một người rất tốt.” Cậu không biết diễn đạt thế nào, chỉ có thể dùng vốn từ hạn hẹp của mình để diễn tả cảm giác của mình một cách chính xác nhất: “Anh ấy rất quan tâm em, đối xử với em rất tốt.”

“Phì!” Lý Mộc Mộc bật cười. Thật sự, nếu không phải chính tai nghe thấy, cô sẽ tuyệt đối không tin có ngày lại nghe ai đó miêu tả em trai cô là “biết quan tâm người khác” và “rất tốt”.

Không chỉ Lý Mộc Mộc, ngay cả ba mẹ của Lý Hải Hải cũng không ngờ tới.

Ban đầu, cả gia đình vẫn còn lo lắng không biết khi Lý Hải Hải trở về có thể hoà hợp với Lâm Cảnh Vân hay không, giờ thì có vẻ như họ đã lo lắng quá mức.

Trong kỳ nghỉ lần này, hễ rảnh rỗi, Lý Hải Hải đều sẽ cùng Lâm Cảnh Vân dắt chó đi dạo. Thậm chí, có vài lần Lý Mộc Mộc còn thấy Lý Hải Hải giải thích bài tập cho Lâm Cảnh Vân.

“Hửm?” Đối mặt với nụ cười của Lý Mộc Mộc, Lâm Cảnh Vân có hơi bối rối, chẳng lẽ mình nói sai rồi sao? Nhưng… anh ấy thực sự là như vậy mà.

“Bé Vân, em biết gì về alpha cao cấp không?” Cuối cùng, Lý Mộc Mộc đã bắt đầu vào vấn đề chính của cuộc trò chuyện hôm nay.

Lâm Cảnh Vân gật đầu. Trong lớp học sức khỏe sinh lý ở trường, giáo viên đã dạy qua.

“Em trai chị là alpha cao cấp.”

Lâm Cảnh Vân ngẩn ra một lúc, rồi lại gật đầu.

“Những gì chị sắp nói có thể em chưa hiểu hoàn toàn, nhưng chị mong em có thể hiểu đại khái một chút. Vì chúng ta là một gia đình, chị hy vọng chúng ta có thể hiểu nhau nhiều hơn, để sống hòa thuận hơn. Được không, Bé Vân?”

Lâm Cảnh Vân suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu lần nữa.

“Pheromone của em trai chị rất mạnh, em ấy là một alpha cao cấp rất hiếm. Nghe có vẻ tuyệt vời đúng không?” Lý Mộc Mộc dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Em trai chị từ nhỏ đã rất thông minh, năng lực mọi mặt đều mạnh, em ấy trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi, dường như không có việc gì mà em ấy không làm được. Nhưng thực tế, đi kèm với sự tuyệt vời đó là tính chiếm hữu và kiểm soát khác thường.”

Lý Mộc Mộc có thể cảm nhận được, Lâm Cảnh Vân rất chăm chú lắng nghe và cố gắng hiểu những gì cô nói.

“Từ nhỏ, em ấy không thích bị người ngoài chạm vào, và những thứ của em ấy cũng không cho phép người khác đụng vào. Trước đây, ba mẹ muốn nhờ em chăm sóc Priknum và Fakthong, mọi người rất lo lắng em ấy không đồng ý. Dù em ấy học ở nước ngoài và hai chú chó được giao cho người giúp việc chăm sóc, nhưng dù sao chúng cũng là chó của em ấy. Biết tính cách của em trai, ba mẹ quyết định nói chuyện này với em ấy, không ngờ em ấy chỉ “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm. Ba mẹ lúc ấy còn nghĩ rằng hình như em ấy đồng ý quá nhanh.”

Lý Mộc Mộc vừa ôm gấu bông trong lòng vừa chạm nhẹ vào đầu Lâm Cảnh Vân, nhìn cậu bé có vẻ đang suy nghĩ điều đó. Phải chăng từ lúc đầu, Lý Hải Hải đã đối xử khác biệt với Lâm Cảnh Vân? Lý Mộc Mộc nghĩ cứ tiếp tục quan sát thêm xem sao.

“Nếu là vậy, tại sao lúc đó anh vẫn hỏi mình đó có phải là chó của mình hay không? Rõ ràng anh ấy biết rồi mà…” Lâm Cảnh Vân không thể không nghĩ đến buổi chiều hôm đó khi hai người lần đầu gặp nhau trong vườn…

Đầu óc cậu hiện giờ đang nhận quá nhiều thông tin, đang cố gắng tiêu hóa chúng.

Một lúc sau, khi thấy ánh mắt Lâm Cảnh Vân trở nên rõ ràng, Lý Mộc Mộc tiếp tục nói: “Em trai chị là người sống độc lập, em ấy sẽ làm những gì em ấy quyết định, những gì em ấy muốn là phải có được. Theo thời gian, yêu cầu của em ấy đối với bản thân ngày càng cao, nhưng dường như em ấy đang học cách che giấu bản thân mình, đôi khi chị cũng không hiểu được. Dù đối xử tốt với gia đình, nhưng đến cả ba mẹ và chị cũng đều cẩn thận về mọi việc của em ấy. Vì có một số thứ như vậy, em ấy không thể kiểm soát hoặc thay đổi, đó là bản năng.”

“Vậy anh có khó chịu không ạ?”

Lý Mộc Mộc không ngờ Lâm Cảnh Vân sẽ hỏi câu như vậy. Bé con này thực sự là thiên thần. Tốt bụng đến như vậy, điều cậu lo lắng nhất lại là tình trạng của Lý Hải Hải chứ không phải việc sống chung với một người khác biệt có ảnh hưởng gì đến mình hay không.

“Trong kỳ mẫn cảm thì có.” Lý Mộc Mộc nhớ lại kỳ mẫn cảm đầu tiên sau khi Lý Hải Hải phân hóa. Thuốc ức chế thông thường hầu như không có tác dụng với alpha cao cấp. Khi đó, cả gia đình họ Lý cũng không thể có được thuốc ức chế phù hợp trong thời gian ngắn. Ngay cả ba Lý và Lý Mộc Mộc, những người có nồng độ pheromone không thấp, cũng không chịu nổi áp lực từ pheromone của Lý Hải Hải. Anh tự mình kiềm chế, khóa cửa nhốt mình trong phòng để không làm tổn thương đến gia đình mình.

Nhớ lại, Lý Mộc Mộc vẫn thấy sợ, cô ôm chặt gấu bông trong lòng, nhìn Lâm Cảnh Vân nói: “Lần đầu tiên em trai chị trải qua kỳ mẫn cảm, em ấy tự nhốt mình trong phòng ba ngày. Sau ba ngày, em ấy không còn sức để mở cửa, nhưng vẫn cố gắng vì sợ mọi người lo lắng. Lúc đó, chỉ từ cửa phòng đến cầu thang, chưa đi đến cầu thang thì em ấy đã ngã xuống. Ba và bác sĩ ở nhà lập tức khiêng em ấy lên phòng, khi chị và mẹ vào xem, cánh tay của em ấy đầy vết cào, vẫn cố nói với mẹ rằng em ấy không sao cả.”

“Rất đau đúng không…”

“Ban đầu khi chưa có thuốc ức chế phù hợp thì rất đau. Bác sĩ nói tình trang pheromone của em ấy quá đặc biệt, kèm theo triệu chứng dị ứng gián đoạn. Tức là, pheromone của omega thông thường cũng không có tác dụng. Khi mới phân hóa, em ấy chưa thể kiểm soát pheromone của mình, trong những kỳ mẫn cảm đầu tiên khi chưa có thuốc ức chế phù hợp, em ấy chỉ có thể dựa vào ý chí để vượt qua. Nhưng bây giờ, tình hình đã tốt hơn nhiều. Chỉ là nếu gặp tình huống đặc biệt, dị ứng của em ấy phát tán, thì thuốc ức chế đặc biệt cũng hầu như không có tác dụng, lại phải dựa vào ý chí của mình.”

“Sao lại như vậy…” Dù Lâm Cảnh Vân chưa thể hoàn toàn hiểu được lời của Lý Mộc Mộc, cậu cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

“Lúc đó, em ấy dễ nổi giận, hung hăng và phá hoại hơn bình thường, thậm chí do áp lực của pheromone, chị và ba không thể đến gần em ấy. Nhưng có lẽ sợ làm tổn thương mọi người nên không cho ai lại gần. Dù chị lúc nào cũng cứng rắn với em trai, nhưng chị vẫn yêu thương đứa em trai khó chịu này.” Nhìn Lâm Cảnh Vân mặt nhăn mày nhó, Lý Mộc Mộc quyết định không nói thêm nữa, như vậy là đủ rồi. Vì vậy, cuối cùng cô cũng đùa một câu.

Lâm Cảnh Vân gật đầu, không biết mình hiểu được bao nhiêu, nhưng trong nhận thức hiện tại của cậu, họ là gia đình. Mỗi người trong gia đình này đều đối xử tốt với cậu, cậu cũng nên đáp lại họ.

“Em cũng sẽ bảo vệ anh ấy!” Đúng vậy, trong đầu nhỏ bé của Lâm Cảnh Vân bỗng nảy ra ý nghĩ này. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Lý Hải Hải, cũng là lúc cậu không biết gì, đã chắn trước mặt Lý Hải Hải để bảo vệ anh. Có lẽ từ lúc đó cảm giác của Lâm Cảnh Vân với Lý Hải Hải đã khác biệt. Chỉ là lúc đó, Lâm Cảnh Vân vẫn chưa biết ý nghĩ đơn giản nhưng chân thành này sẽ đi theo cậu suốt đời.

“Ha, Bé Vân thật tuyệt vời!” Lý Mộc Mộc lại bị sự đáng yêu của Lâm Cảnh Vân đánh bại.

“Vậy bình thường thì sao ạ, anh ấy có sao không…” Lâm Cảnh Vân vẫn còn lo lắng.

“Ừm… Em trai chị chắc cũng sẽ kiềm chế một chút. Nhưng đó là bản năng, không phải nói bỏ là bỏ được. Vậy nên nếu Bé Vân thấy em trai chị mặt lạnh trông đáng sợ, cũng đừng sợ nhé, em ấy không có ý xấu đâu.”

“Không đâu ạ, anh ấy rất tốt với em, rất ấm áp.”

“Ấm áp?”

“Vâng, anh ấy quan tâm em, dạy em nhiều thứ, dẫn em đi chơi…”

Nhìn Lâm Cảnh Vân đếm từng điều tốt mà Lý Hải Hải đã làm, Lý Mộc Mộc không thể không cười và gật đầu: “Đúng, đúng vậy.”

“Chị Mộc Mộc cũng vậy.” Lâm Cảnh Vân cũng không quên khen ngợi Lý Mộc Mộc, thể hiện cảm xúc vui vẻ của mình.

“Wow! Bé Vân, gấu bông này cũng có mùi của em, thật thơm.” Lý Mộc Mộc được khen đến mức vui vẻ, cầm lấy gấu bông đang ôm và hít một hơi.

“Dạ?”

Lâm Cảnh Vân ngạc nhiên, cậu vẫn còn nhỏ, còn lâu mới đến tuổi phân hóa, không thể có mùi pheromone.

“Ừ, chính là mùi của em, có phải em luôn ôm gấu bông ngủ không?” Lý Mộc Mộc dĩ nhiên biết cậu bé còn nhỏ như vậy không thể có mùi pheromone, nhưng cô rất thích mùi tự nhiên của Lâm Cảnh Vân, ngọt ngào và thơm mát, đáng yêu như Lâm Cảnh Vân, còn thơm hơn cả pheromone của omega.

“Vâng, ngủ cùng nhau ạ.” Lâm Cảnh Vân chỉ vào mấy con gấu bông khác trên giường.

“Bé Vân thật đáng yêu! Sau này em sẽ phân hóa thành gì nhỉ? Chị thật muốn biết, em có thể cũng là alpha, thật tuyệt! Beta cũng không tệ. A~ nếu Bé Vân phân hóa thành omega thì có thích chị không?”

“Hả? Chị Mộc Mộc?” Lâm Cảnh Vân bị câu hỏi bất chợt của Lý Mộc Mộc làm bối rối không biết trả lời thế nào.

“Haha, chị đùa thôi, nói nhỏ cho em biết, chị đã có người mình thích rồi. Bé Vân phải giữ bí mật cho chị nhé.”

“Vâng!” Lâm Cảnh Vân nghiêm túc gật đầu.

“Vậy chị sẽ tiết lộ một chút, người đó là bạn học đại học của chị.”








TBC……

Chery x Cà Chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro