Only the Beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ? Cha? Hai người sẽ quay lại, phải hông?"

Mebuki cúi xuống và ôm cô con gái năm tuổi của mình vào lòng thật chặt.

"Tất nhiên là cha mẹ sẽ làm vậy, Sakura-chan. Cha của con và mẹ chỉ đi làm nhiệm vụ hạng B thôi. Chúng ta sẽ trở lại trong hai ngày. Con có thể tự chăm sóc bản thân mình, phải không?"

"Un!" Sakura cười toe toét. Cô quay lại và nhảy vào vòng tay đang chờ đợi của cha mình. Kizashi cười khúc khích và vò rối mái tóc cô. Với một làn sóng cuối cùng, hai jounin rời khỏi nhà, để lại cô con gái nhỏ ngây thở của họ một mình.

~

Cô đang ở trong góc phòng bệnh, đầu gối ép vào ngực, đôi mắt ngọc lục bảo ướt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang bị tấm ga trải giường trắng xoá bao phủ. Cô đã ở đây suốt hai tiếng đồng hồ, khóc cạn nước mắt và ước rằng cha mẹ sẽ quay lại với cô. Một người đàn ông tóc vàng cúi mình xuống trước đứa trẻ năm tuổi.

"Có chuyện gì thế?"

"Ch-cha và m-mẹ... họ... họ rất lạnh... con cố gắng để đánh h-họ... C-con cố gắng để đánh thức họ... Nh-nhưng họ sẽ kh-không... Cha và mẹ sẽ không trở lại!!" Cô khóc, vùi mặt vào cánh tay. Vị Hokage đệ Tứ xoa đầu cô và bước tới chỗ một y tá đi ngang qua.

"Cô bé đó... là con gái của Kizashi và Mebuki Haruno phải không?" Minato đặt câu hỏi. Anh liếc nhanh qua vai mình về phía cô bé đang khóc. Cô y tá nhìn qua bìa kẹp hồ sơ trước khi khẽ gật đầu.

"Vâng, Hokage-sama. Nhiệm vụ của Kizashi và Mebuki từ hạng B chuyển sang hạng S và họ bị tấn công bởi một Bạt nhẫn. Đội hỗ trợ đã đến hiện trường nhưng đã quá muộn. Họ nhìn thấy thoáng qua kẻ tấn công trước khi anh ta biến mất. Mô tả của anh ta là: làn da rám nắng, cao khoảng 6 feet, áo choàng đen tuyền, mũ trùm đầu màu trắng, mặt nạ đen, đôi mắt màu xanh lá cây và một vết gạch trên băng trán Takigakure. Con gái của họ tên là Sakura. Không còn gia đình nào ngoại trừ cha mẹ," Cô y tá nói, "Cô gái tội nghiệp. Cô ấy nói rằng không muốn sống với bất cứ ai ngoài cha mẹ và yêu cầu được sống một mình. Với khả năng tài chính của Haruno, Sakura có đủ tiền để nuôi sống bản thân cho đến khi cô bé mười lăm tuổi."

"Nhà cô bé?"

"Cô bé sẽ sống ở nhà bố mẹ của mình. Số tiền đó đã được trả đầy đủ. Cô bé có thể sống ở đó, nhưng chúng tôi chỉ cần sự đồng ý của ngài, Hokage-sama."

Minato thở dài và nhìn cô bé lần nữa. Lần này, cô đã ngừng khóc, nhưng ánh mắt lại một lần nữa dán chặt vào giường bệnh. Anh có thể gửi cô đến trại trẻ mồ côi hoặc nhà nuôi dưỡng, nhưng điều đó sẽ đi ngược lại mong muốn của Sakura, có thể khiến cô đau khổ. Lưng anh thẳng lên. Nếu phải đưa ra quyết định tương tự cho con trai mình, anh sẽ làm gì? Anh bước đến chỗ cô bé năm tuổi tóc hồng.

"Sakura-chan... con thực sự muốn sống một mình à?"

Cô sụt sịt và nhìn lên.

"V-vâng, Hokage-sama. Con không muốn sống với ai khác ngoài cha và mẹ con. Con không muốn ai chiếm chỗ của họ. Con có thể tự lo liệu được. Con xin hứa."

~

Và cô ở đây, đứng giữa ngôi nhà hai tầng - một mình. Đối với cô, việc Hokage-sama cho phép cô có những điều kiện sống như vậy giống như một phép lạ. Thời gian đầu có thể khó khăn, nhưng cô sẽ xoay sở được. Có những cuốn sách trong thư viện cá nhân của cha cô mà cô có thể tự học, những vũ khí giấu trong nhà mà cô có thể học cách sử dụng, và những cuốn sách dạy nấu ăn đơn giản mà mẹ cô cất trong tủ phía trên bếp lò.

Nhưng tiền và các hoá đơn...

Người hàng xóm kế bên nhà cô, Anko, đã hứa rằng cô ấy sẽ giúp đỡ cô về mặt tài chính và tất cả những thứ đó. Sakura bước đến tủ lạnh và lấy món onigiri umeboshi mà mẹ cô làm cho cô trước khi rời đi. Cô ngồi vào bàn và cắn một miếng lạnh, không buồn hâm lại. Cô cắn một miếng nữa, lần này, một giọt nước mắt chảy xuống má cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro