Chương 5: Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook's POV

Tôi không biết vì sao nhưng từ khi tôi đề cập đến Yugyeom, Rose còn im lặng hơn mọi khi. Nhưng tôi có thể sai. Có thể cô ấy chỉ mệt thôi. Tôi nhìn mặt cô ấy khi chúng tôi đi từ bãi đỗ xe của chưng cư đến phòng chúng tôi. Chúng tôi đi vào thang máy, và trong thang máy không có ai ngoài chúng tôi.

"Ừm, cô có ổn không?" tôi hỏi.

Rose nhìn tôi, cười một cách yếu ớt. "Yeah, đương nhiên." cô vuốt một lọn tóc ra sau tai. Cô chắc chắn đang không ổn. Cô nhìn không được thoải mái.

"Ngày mai cô sẽ làm việc ở nhà hàng đúng không?" tôi hỏi tiếp.

Cô gật đầu, "Đương nhiên, còn ở đâu nữa?"

Rose tiến lại gần tôi, "Oh, Jungkook, đóng cửa vào." tôi cười cô và nhấn nút đóng cửa, cô nhìn sợ hãi và nó rất đáng yêu. Cánh cửa đóng và thang máy di chuyển đến tầng của chúng tôi. "Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, Rose." tôi nhắc nhở cô.

"Câu trả lời đương nhiên là có." cô nói, dịch cách xa tôi một bước.

Ding!

Chúng tôi đi ra, đi bên cạnh nhau, Rose kể chuyện cười cho tôi làm tôi cười. Bây giờ cô trông khá thoải mái. Phù. Nhưng có phải cô cảm thấy không thoải mái với tôi khi tôi đề cập đến Yugyeom không? Vậy tôi cần chắc chắn về điều đó.

"Jungkook, mật khẩu mới là gì?" cô ấy hỏi tôi.

Oh, đúng rồi... "010211" tôi nói.

"Oh, 0211? Sinh nhật tôi à?" cô hỏi và nhập mật khẩu.

Click!

"Đúng vậy." tôi trả lời và chúng tôi vào nhà. Rose quay ra nhìn tôi, "Thế á?"

Tôi gật đầu, "Tôi hỏi bác Wang về sinh nhật của cô."

"Vậy, 01 là anh? Sinh nhật anh trong tháng một?" cô hỏi.

Tôi nhếch môi, Không, cô sai rồi, noona." tôi nói thầm từ cuối cho cô.

Rose nhìn tôi, đẩy tôi ra, "Noona?!"

Tôi bật cười, "Đùa thôi, chúng ta bằng tuổi nhau. Tôi cũng 25 tuổi. Nhưng tôi sinh vào mùng 1 tháng chín." cô gật đầu, rồi vào phòng, "Được rồi, cảm ơn vì hôm nay, Kookie." cô nói với tôi.

"Kookie?" tôi lặp lại, chặn đường cô và cười với cô.

Cô đỏ mặt và cố gắng lảng tránh tôi, "Không có gì." cô nói. Tôi tiếp tục chặn đường cô cho tới khi cô dừng, "Kookie, đừng chặn đường tôi nữa hoặc tôi sẽ đẩy anh." cô nói.

"Oh, tôi lại nghe thấy Kookie nữa sao?" tôi trêu.

Rose xắn tay áo lên, "Được rồi... Anh chọn bị đẩy đấy nhá." Rose đẩy tôi ra, nó khá là thô bạo, làm chân tôi vấp do sự va chạm. Rose há mồm khi nhìn tôi ngã. Trước khi tôi ngã, Rose cầm tay tôi lại nhưng do tôi quá nặng so với cô ấy, cả hai chúng tôi đều ngã xuống.

Uh, không... Sửa nó đi.

Tôi ngã xuống sàn và cô ấy ngã vào... tôi. Tôi không biết vì sao, nhưng khi cơ thể cô ấy ở trên tôi, nó cảm giác rất sai nhưng lại rất đúng. Tôi có thể cảm thấy má tôi đỏ lên khi Rose ngồi dậy, hoặc tôi nên nói... ngồi lên tôi. Cô mở to mắt khi nhận ra vị trí cô đang ngồi. Rose hét bằng chất giọng cao của mình và tránh xa tôi. Nhưng rồi cô đánh liên tục vào người tôi.

"Tại sao?! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao anh lại vụng về như vậy?!" cô mắng tôi và má cô cũng bắt đầu đỏ lên.

Tôi không chịu được những cú đánh nữa nên tôi cầm cả hai cô tay cô bằng một tay. "Tôi ngã vì cô đẩy tôi đó, nhớ không?" tôi nói với khuôn mặt đỏ nhưng nghiêm túc. Cô xấu hổ nhìn xuống sàn, "Tôi xin lỗi." cô nói.

Tôi nhìn một bên mặt cô, dùng một tay rảnh, tôi nhẹ nhàng vuốt lọn tóc che mặt cô ra sau tai cô. "Tôi cũng xin lỗi nếu tôi trêu cô nhiều quá." tôi xin lỗi, chọc vào má cô để cô nhìn tôi, nhìn vào mắt tôi. Rose nhìn chằm chằm vào tôi nhưng tôi nhìn chằm chằm vào môi cô ấy. Nó thật căng mọng và quyến rũ. Trong vô thức, tôi ngả người gần tới cô hơn, bị thôi miên bởi đôi môi đó. Lần này, tôi dùng bên tay còn lại, đặt lên eo cô và kéo cô lại gần hơn. Trán chúng tôi đang chạm nhau, mũi cũng sắp chạm nhau và tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cô phả vào môi tôi.

Hãy làm một người đàn ông, Jungkook, hãy hôn cô ấy.

Khi tôi chuẩn bị kéo gần khoảng cách lại, Rose quay mặt đi, làm môi tôi chỉ đặt lên chiếc má phính của cô. "Thả tôi ra, Jungkook." cô thì thầm. Và rồi, tôi nhận ra mình đã làm gì. "Xin lỗi." tôi thả cổ tây cô ra ngay lập tức. Cô đứng lên và để tôi lại một mình ở trước cửa phòng cô.

Chuyện vừa xảy ra?

Chúng tôi đã suýt hôn... Nếu Rose không quay mặt đi...

Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại muốn hôn cô?

---

Mãi mới đến lượt tôi kể :)))

Rose ăn một miếng từ công thức mới của một trong những đồng nghiệp của cô, Jennie. "Hm? Nó hơi mặn phải không?" Rose đưa thìa cho Jennie. Jennie cũng ăn một miếng từ công thức mới của mình. "Eo, đúng vậy." Jennie làm khuôn mặt ghê tởm.

"Cho ít muối đi và em nghĩ chị nên cho chút bột ớt vào." Rose cười.

"Cảm ơn, Rose." Jennie gật đầu, "Oh, à mà này, phục vụ nói với chị là một người đàn ông tên Jungkook đang đợi em ở bàn. Anh ta nói anh ta muốn em làm bữa trưa." Jennie cười với Rose.

Rose căng thẳng cắn môi. Không, tại sao anh ta lại đến đây sau chuyện xảy ra hôm qua?

"Cảm ơn." Rose gật đầu.

Với việc là đầu bếp trưởng, nó khá là bình thường nếu ai đó muốn cô là người nấu. Nhưng nó không bình thường đối với cô để gặp Jungkook sau vụ suýt-hôn-lên-môi hôm qua, họ thậm chí không gặp lại nhau sau vụ đó. Vậy sao Jungkook lại ở đây?

Anh ta không thấy ngượng nghịu hay xấu hổ chút nào sao?

Rose rửa tay và đi ra khỏi nhà bếp. Mắt cô lướt qua khu vực ăn uống để tìm Jungkook. Thấy rồi! Anh đang ngồi ở góc. Anh ngồi một mình, nhìn khá là thảm hại. Rose hít một hơi sâu trước khi bước tới gặp anh. Nhưng ngay trước khi cô bước đi bước đầu tiên, cô nhìn thấy hắn.

Rose phát hiện Yugyeom.

Anh ta vừa mới đến và ngồi xuống ghế trước mặt Jungkook. Rose lùi một bước, nhưng trước khi cô có thể trốn, Jungkook cũng phát hiện ra cô. "Hey!" anh nói, giơ một tay lên. Nhưng Rose quay người lại vào cùng lúc Yugyeom quay đầu lại để xem người mà Jungkook chào.

Rose đi vào bếp, tóm lấy một đầu bếp gần đó, "Chanwoo-ah, cậu có thể tiếp hai người đàn ông ngồi trong khóc được không? Một trong hai người đó muốn gặp tôi nhưng tôi không thể, tôi đang bị đau bụng..."

Chanwoo gật đầu, "Được rồi!"

Rose cười với anh ta, "Nhưng này, đừng nhắc gì đến tên tôi nhé. Làm ơn?"

"Cô có thể tin tôi." Chanwoo nháy mắt và đi ra ngoài.

Phù. Mình đã an toàn và mình sẽ ổn.

---

Jungkook nhíu mày lại khi Rose quay người đi, lảng tránh anh. Anh chắc chắn cô đang chuẩn bị tiến lại đây. Vì sao? Biểu cảm của cô trông cũng có vẻ sợ hãi nữa. Nó thật sự là vì Yugyeom sao? Lần trước, Jungkook đề cập đến anh ta và cô cảm thấy không thoải mái.

"Ông chào ai đấy?" Yugyeom hỏi.

Jungkook nhìn Yugyeom. Anh có nên thử không? "Uh, Rose..." Jungkook quan sát đến biểu cảm của Yugyeom. Nhưng? Không. Yugyeom biểu hiện dấu hiệu gì như Rose. "Rose chỉ là biệt danh của cô ấy... Tên thật của cô ấy là Chaeyoung..." Jungkook thêm vào, quan sát biểu cảm của Yugyeom lần nữa.

Bất ngờ, Jungkook có thể thấy người Yugyeom cứng lại khi Jungkook nói tên Rose là Chaeyoung. Woah, gì đây? Nó thật thú vị. Họ biết nhau sao? Yugyeom nhìn ra chỗ khác, "Có phải Park Chaeyoung không?" Yugyeom hỏi.

Jungkook nuốt nước bọt. "Uh, Jeon... Jeon Chaeyoung." anh nói dối, nhưng anh không biết lí do vì sao anh lại nghĩ ra lời nói dối như thế. Và cái... Jeon Chaeyoung? Tại sao cô lại có cùng họ với anh? Tuyệt, Jungkook.

Lần này Yugyeom bật cười, "Oh, tôi tưởng đó là ai đó mà tôi biết."

Jungkook nhấc một bên lông mày lên, "Ông chưa bao giờ kể cho tôi về cái cô Chaeyoung này."

"Chúng ta không cần nói về cô ta." sống lưng Yugyeom cứng lại lần nữa.

Jungkook gật đầu, nghĩ rằng nó đã đủ để biết Yugyeom và Rose biết nhau. Nhưng tại sao Yugyeom lại trông tức giận còn Chaeyoung lại sợ như vậy? Cô ấy đã làm điều gì đắc tội với anh ta sao? Hay là gì đó khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro