Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái với suy nghĩ của nhiều người, thám tử trung học Kudo Shinichi không phải con một.

Cũng không phải là anh giấu chuyện đó, ít nhất thì lúc đầu không phải là vậy. Nhưng mọi người đều cho rằng như vậy, vì nhiều lý do, Shinichi đã quên sửa lại.

Nói như vậy, Shinichi từng có ý định nói với người bạn thời thơ ấu của mình - Mori Ran, rất nhiều lần. Nhưng cuối cùng anh lại trì hoãn nó hết lần này đến lần khác, đến tận bây giờ thật khó xử khi phải thú nhận rằng anh có một đứa em trai, sự việc còn đã trôi qua được bảy năm nữa chứ.

Tuy nhiên, anh đã có kế hoạch thổ lộ tình cảm của mình, nên đây là vấn đề cuối cùng phải được làm rõ, chỉ là để giảm thiểu rủi ro Ran gặp phải bản sao thu nhỏ của anh mà anh không kịp chuẩn bị. Nhưng lại gọi em ấy là bản sao thì có hơi -- "Nói đi, Ran...."

"Tiếp theo chúng ta sẽ chơi cái đó nha," Ran ngắt lời, chỉ vào tàu lượn siêu tốc. Sau đó cô nắm lấy tay anh kéo đi. Họ đang ở Tropical Land, đang có khoảng thời gian vui vẻ, vấn đề vừa nói ở trên có thể đợi thêm một thời gian nữa. Tuy nhiên, anh không thể đợi quá lâu, vì thời gian đang cạn dần. Thời gian là --

____________

Một vụ án. Một việc đánh lạc hướng. Những người đàn ông mặc đồ đen đang làm anh mất tập trung hơn.

Vụ án đã được giải quyết, anh tách khỏi Ran để tiếp tục điều tra, và sau đó --

Một thỏa thuận kinh doanh mờ ám đã thất bại, anh chìm đắm vào nó đến nỗi không chú ý đến người đàn ông đang lén lút tiếp cận mình.

Một cú đánh, một cú đánh mạnh làm anh ngã xuống và bất tỉnh, và sau đó --

Nóng bừng, đau đớn tột cùng, vị đắng trên lưỡi, có gì đó giống như thuốc, có gì đó giống như chất độc bị ép xuống cổ họng, và rồi --

"Ran," Anh nghĩ, "Conan."

Mọi thứ trở nên tối tăm.

____________

Vợ chồng Kudo luôn biết hai người con trai của họ hoàn toàn phi thường. Dù chênh lệch tuổi tác, chúng có sở thích khá giống nhau : bí ẩn và truyện trinh thám. Tuy nhiên, trong khi Shinichi đã trở thành Holmes của thời Heisei, vị cứu tinh của Lực lượng Cảnh sát Nhật Bản, Conan cũng đi theo con đường tương tự nhưng có phần kỳ lạ khác biệt.

"Nhóc đang làm gì vậy?"

Đứa trẻ không có phản ứng gì, hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi ngay cả khi hình bóng mờ ảo kia nghiêng người lại gần.

"Này nhóc --"

Kudo Conan hoàn toàn phớt lờ bóng ma để ủng hộ trò chơi, cậu không thực sự hứng thú với trò chơi này, nhưng nó cũng đủ làm cậu xao nhãng khỏi vô số bóng ma đang lảng vảng xung quanh.

Conan đã thấy những nghĩa trang ít ma ám hơn sân bay này. Tuy nhiên, cậu không quá ngạc nhiên. Dù gì sân bay cũng là nơi quá cảnh, do đó đây cũng là nơi tụ họp tự nhiên của những linh hồn lạc lối của những người chưa đi hết cõi đời của họ. Cứ như vậy đi, Conan cũng không có ý định muốn tương tác với họ, cậu cũng không có ý định trở thành một trong số bọn họ.

Đã có một sự nhiễu động đáng kể ở một phần biển tại Thái Bình Dương, nhưng cậu không quá lo lắng. Xét cho cùng, khả năng tử vong trong một vụ tai nạn máy bay thấp hơn đáng kể so với vụ tai nạn xe hơi, nhưng Conan đã tránh đề cập đến vấn đề này với bà lão ngồi cạnh cậu.

Bà là một bà lão tốt bụng, và người bạn đồng hành cùng bà cũng không để ý đến cậu, dù trên máy bay hay sau đó. Tuy nhiên, bây giờ cả hai cũng đã rời đi, quý bà đã lấy lại hành lý và tro cốt của người chồng quá cố.

Trong khi đó, hành lý của Conan vẫn chưa xuất hiện, điều này thật khó chịu. Và, nếu nói về những thứ vẫn chưa xuất hiện --

Cất trò chơi đi, Conan lấy chiếc điện thoại di động mới toanh của mình ra. Không có bất kì tin nhắn mới hay cuộc gọi nhỡ nào, cậu thở dài rồi cất nó đi, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ gần nhất.

Shinichi đáng lẽ phải xuất hiện cách đây nửa tiếng - Không phải Conan ngạc nhiên vì không thấy anh xuất hiện hay gì cả. Cậu đã quá hiểu rõ anh trai của mình để khiến cậu ngạc nhiên.

Tuy nhiên, cậu sẽ đợi thêm ba mươi phút nữa, Shinichi không đến nhưng hành lý của Conan thì có, tới khi ấy cậu chỉ cần gọi taxi. Dù sao cậu cũng đủ khả năng chi trả, vì cậu không tiêu quá nhiều tiền tiêu vặt bố mẹ cho. Và, nói về bố mẹ --

Hầu hết các bậc phụ huynh sẽ tránh xa ý nghĩ để một cậu bé sắp lên bảy tuổi một mình trên chuyến bay từ Los Angeles đến Sân bay quốc tế Narita. Tuy nhiên, Conan có đầu óc thông minh, tiếp viên hàng không cũng đã được nhận chỉ thị đảm bảo cậu bé sẽ không bị lạc giữa chừng. Ngay cả bây giờ, vẫn đang có người để mắt đến cậu bé, cố gắng hành động để sự hiện diện của họ trở nên rõ ràng với bất kì ai đang cần giúp đỡ.

Mà phải công nhận rằng, kinh nghiệm của Conan với mọi người - tức là với những người còn sống - có phần hạn chế, nhưng cậu không hẳn là đần độn. Ngược lại, ánh mắt của cậu đặc biệt khiến nhiều người không thoải mái, và hầu hết đều muốn tránh xa cậu ra.

Conan cũng không nhất thiết phải bận tâm lắm - dù sao cũng không nhiều. Cậu thấy thoải mái với không gian riêng này.(*)

Bất giác, cậu nghĩ tới những người canh gác thầm lặng của mình - tức là những người hữu hình - có ra mặt giúp cậu mang túi không. Rốt cuộc thì, dù đầu óc có tốt hay không, với thân thể của một đứa trẻ cậu cũng không thể làm nhiều việc nặng.

Bố mẹ cậu thường nói đùa cậu là người trưởng thành nhất trong gia đình dù cậu là con út, theo một cách nào đó, điều này cũng đúng một phần, nhưng chỉ đúng một phần thôi.

Trong khi đó, Shinichi rất giỏi trong việc của mình, nhưng anh quá tự cao, quá liều lĩnh, một ngày nào đó, sự tự phụ của người kia cuối cùng sẽ quay về ám ảnh cậu - hay đúng hơn là Conan, vì đó thường là cách mọi chuyện diễn ra

"Nói thật thì," Cậu lẩm bẩm, rút điện thoại ra. "Tên thám tử chết tiệt đó đâu rồi?"

____________

Trượt vào chiếc ghế hành khách của chiếc xe bọ vàng của Agasa Hiroshi, Conan không thể phủ nhận mình rất bực bội. Sau đó, khi vị tiến sĩ tóc bạc đi ra hàng ghế sau để cất hành lý, Conan cuối cùng cũng hỏi câu hỏi không thể tránh khỏi: "Liệu có phải có một vụ án khác không?"

Conan không hỏi rõ rằng, "Anh ấy có quên không?" hay "Có việc gì quan trọng hơn à?" Bởi vì, dù họ đã cách xa nhau một khoảng thời gian, Conan vẫn hiểu anh trai mình, tập trung nhưng cũng dễ mất tập trung. Xét cho cùng, có lẽ đó cũng là tính cách di truyền của cả gia đình.

"Thằng nhóc không ở nhà, nên bác đoán là nó --"

Hah. Vậy thì chắc chắn là có rồi. Giờ đã muộn thế này, nên khó có thể là điều gì khác được.

Với một tiếng khịt mũi nhẹ, Conan rút Gameboy ra và bắt đầu chơi lại, nghĩ rằng pin sẽ đủ dùng trong suốt chuyến đi. Cậu cũng dần dần không chú ý đến tiến sĩ, người vẫn đang nói về trò chơi, phát minh, cùng những thứ tương tự, rõ ràng đang mời Conan thử nghiệm chúng. Và thành thật mà nói, Conan hoàn toàn không quan tâm đến điều này. Nhưng chắc chắn điều này sẽ thú vị hơn nhiều so với việc bắt đầu đi học tiểu học và giao lưu với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nghĩ đến, việc cậu đi đến trường nhất định là mưu mẹo của mẹ cậu, để giúp cậu thoát khỏi sự cô lập tự bản thân áp đặt. Đây chắc chắn là lý tưởng của bà, dù cả hai đều khăng khăng đòi Conan phải đến sống với anh trai và đi học ở Beika thay vì học tại nhà - Dù ban đầu Conan đã kiên quyết phản đối, cuối cùng cậu cũng đành phải thừa nhận mọi thứ cậu làm đều trở nên vô ích.

Conan đã chấp nhận số phận của mình, ít nhất là cho đến bây giờ. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu sẽ chịu đựng sự sắp xếp này mãi. Vì cậu sẽ không. Cậu chắc chắn --

"Conan."

Hít một hơi đầy kinh ngạc, cậu nhìn lên và thấy biệt thự nhà Kudo ngay phía trước, cửa sổ không mở đèn, cùng sự run rẩy đang lan tỏa.

"Có vẻ Shinichi vẫn chưa về..." Vị tiến sĩ lẩm bẩm, quay qua nói, "Bác có chìa khóa dự phòng vào trong, nếu cháu muốn..."

Bác ấy ngừng nói, gãi gãi đầu trước khi tỏ ra vui vẻ.

Conan nhìn bác ấy một lúc rồi nhìn lên những ô cửa sổ tối tăm.

Một mặt, cậu chỉ muốn về nhà. Cậu chỉ muốn vào trong và ở một mình một lúc, nhưng --

Một lần nữa, cơn ớn lạnh xộc tới.

Có người đang theo dõi.

Nhưng đó không phải là người - ít nhất không phải người sống - nên Conan quay lại nhìn vị tiến sĩ, chờ đợi phản ứng của bác ấy.

"Cháu muốn ở với bác," Conan nói, cố gắng chống lại sự thôi thúc quay đầu về phía sự hiện diện kia. Tuy vậy cậu cũng không cảm nhận được sự ác ý nào, ngay cả khi cậu chắc chắn đây là một thực thể mà cậu chưa từng gặp - vậy tại sao cậu lại gặp phải trường hợp này khi phần lớn thời gian đều ở nước ngoài?

____________

Phòng ngủ nằm ở tầng hầm, nhưng chỉ có một chiếc giường, và đêm nay, nó thuộc về Conan. Người thường nằm trên chiếc giường này chúc cậu ngủ ngon rồi đi lên trên, sự vui vẻ cũng không che lấp vẻ lo lắng. Nhưng, Conan không nói ra điều đó. Thay vào đó, cậu chỉ nằm đó nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen.

Có chuyện gì đó đã xảy ra - có chuyện gì đó đã xảy ra với Shinichi. Chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra, nếu không thì tại sao Conan lại nghe thấy giọng nói của anh? Chắc chắn cậu đã sớm mệt mỏi sau chuyến đi nên có thể cậu đã tưởng tượng ra mọi chuyện, nhưng --

Cậu ngồi dậy, đột nhiên tỉnh táo hẳn.

"Bác Kuroba" Cậu nói

____________

Theo nhiều cách, người chết cũng giống như người sống. Cụ thể, họ rất giống với người sống khi đối mặt với những khó khăn mà họ gặp phải.

Một số người đón nhận tin tức về sự ra đi của chính họ tốt hơn nhiều so với những người khác. Có những người sẽ ở trong trạng thái phủ nhận dữ dội hoặc hoàn toàn quá đau khổ để tiếp nhận thông tin mới nào. 'Chấn thương' có thể là cách diễn đạt khác, vì nếu bạn không bị chấn thương trước đó, thì cái chết bất ngờ, đột ngột sẽ thường xuyên ập tới một cách đầy dữ dội.

Tuy vậy xét tới lui, Conan cũng là người đáng thương nhất khi phải đối mặt với quá nhiều kẻ như vậy trong những khoảng khắc đó.

Tất nhiên, vẫn có những ngoại lệ, luôn có những ngoại lệ mặc cho điều đó cũng làm ảnh hưởng không ít tới họ.

____________

"Conan, con yêu, con làm gì mà thức khuya vậy?"

Conan đứng ở cửa phòng ngủ chính, chờ đợi. Mẹ rất mệt, ngay cả khi bà không dụi mắt cho tỉnh ngủ, Conan vẫn có thể biết được qua giọng của bà. Lúc đó, cậu thực sự cảm thấy thật tệ khi phải đánh thức họ vào cái giờ không thể tin được này, nhưng -- "Có một người đàn ông đang ở trong phòng con."

Mẹ chớp mắt nhìn cậu, phải mất một lúc mới bình tĩnh nhận ra cậu đang nói gì.

"Con yêu, đó chỉ là sản phẩm trong trí tưởng tượng của con, chỉ là mơ thôi" Cô nói với cậu, giọng nói vừa mang theo cảm giác la rầy vừa xoa dịu. "Ngủ tiếp đi."

Vâng, Conan cũng định làm vậy, vì cậu cũng thực mệt. Tuy nhiên, trước đó -- "Ông ấy yêu cầu con chuyển một tin nhắn."

Mẹ trông có vẻ hơi lo lắng. Nhưng trước khi bà kịp nói gì, bố đã lên tiếng. "Tin nhắn?"

Conan liếc sang bên cạnh và nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông cũng nhận ra và mỉm cười, ông ấy có vẻ chính chắn, chính chắn nhưng cũng đầy tinh nghịch, cũng không thể phủ nhận là có nét quen thuộc nào đó khi ông ấy khom người xuống bên cạnh cậu, thì thầm một cách thần bí.

Sự gần gũi tuyệt đối khiến Conan rùng mình, nhưng cậu vẫn truyền tải thông điệp. "Ông ấy nói rằng...đã lâu rồi, và ông ấy xin lỗi vì không thể hoàn thành trò chơi."

"Trò chơi?" Mẹ có vẻ bối rối

Trong khi đó, bố lại tỏ ra thích thú.

"Ông ấy có để lại tên không?" Ông ấy hỏi và nhận lại ánh nhìn kì quoặc của vợ mình.

"Yusaku -- !"

Conan không quan tâm họ có tin cậu hay không, cậu chỉ ở đó để truyền đạt thông điệp. "Kuroba. Kuroba Toichi."

Mẹ che miệng, mắt mở to vì không tin. Ngay cả bố cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

Conan không quan tâm, cậu chuyển phần còn lại của tin nhắn rồi quay về giường, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.

Không phải vậy.

____________



(*) : từ gốc là "He appreciates the additional space."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro