Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Khả chạy chưa được hai bước đã nghe tiếng điện thoại của Vương Khiết Phong vang lên.

Vương Khiết Phong rất nhanh bắt máy, không biết là ai gọi tới, càng không biết bên trong nói gì, Vương Khiết Phong đột nhiên tức giận, không nói hai lời liền ném điện thoại về phía Thiên Khả: "Lương Nhã, con mẹ nó cậu rốt cuộc muốn làm gì, còn không buông tha sao?"

Điện thoại vút trong không khí, xẹt qua bên tai Thiên Khả, ngay phía trước mắt kính của cậu.

Âm thanh "ầm" một tiếng vang lên thật lớn, kính vỡ tan tành.

Tình cảnh mà Thiên Khả lo lắng nhất cuối cùng cũng đã đến rồi... Thiên Khả sợ đến nỗi chân liền mềm nhũng, suýt nữa té ngã, cậu một chút cũng không dám quay đầu lại nhìn, lảo đảo chạy ra ngoài.

Còn chưa đến cửa, cánh tay đã bị Vương Khiết Phong nắm lại, mang theo một lực rất lớn, kéo cậu quay trở lại trong phòng: " Được lắm, so với lần trước thủ đoạn cao tay hơn, cậu đã học được cách lạc mềm buộc chặt rồi, cùng lúc làm nhiều việc, ở trước mặt tôi dây dưa còn chưa đủ, bây giờ lại còn..."

Hắn giống như bị chọc tức, ngực phập phồng, giọng nói đầy tức giận, nói được một nửa liền ngừng lại.

Hắn trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên lại tàn nhẫn nắm tay cậu, lôi cậu vào nhà vệ sinh.

Hắn trở tay khóa cửa, liền bổ nhào về phía cậu, giống như là bị điên, hai ba lần xé quần áo của cậu làm đôi.

Từ lúc gặp lại tới nay, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Vương Khiết Phong, sắc mặt của hắn đều khó coi, nhưng mà chưa bao giờ đáng sợ như lúc này.

Mắt hắn đỏ lên, trên trán nổi gân xanh, thô bạo như sắp ăn tươi nuốt sống cậu bất cứ lúc nào.

Hắn làm cậu đau, đau hơn hai lần trước rất nhiều.

Cậu biết, hắn cố ý làm như vậy.

Cậu muốn làm giống như lần trước, đếm thời gian để quên đi những đau đớn và khuất nhục mà hắn mang lại, nhưng mà lần này hoàn toàn không có hiệu quả, cậu bị đau đến muốn khóc, muốn cầu xin hắn buông tha cho cậu, nhưng mà vào thời khắc đó, cậu lại ngang ngạnh không nói gì.

Dằn vặt lâu như vậy, cậu không phát ra bất cứ một âm thanh nào, cho dù là một âm thanh yếu ớt nhất vì đau đớn mà phát ra cũng không có.

Lúc hắn buông tha cho cậu, giống như một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy.

Thiên Khả né ra khỏi người Vương Khiết Phong, sắc mặt trắng bệch, thoi thóp cuộn người trong góc phòng tắm.

Lần này không giống hai lần trước, lần này sau khi kết thúc, Vương Khiết Phong cũng không có nhanh chóng bỏ đi, chỉ rút ra khỏi cơ thể cậu.

So với y phục bị xé tan nát đến thảm thương của cậu, quần áo của hắn cũng chỉ ngổn ngang nhăn nheo một chút.

Hắn rũ mắt nhìn đến Thiên Khả cách đó không xa, không nhìn thấy gì, không biết có phải do ánh sáng của phòng tắm hay không, sắc mặt của hắn có vẻ trắng xám.

Qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Khả co ro trong góc phòng.

Ánh mắt sắc lạnh, hắn mở miệng, giọng điệu tàn nhẫn: "Cậu nếu muốn tôi làm chết cậu thì cứ việc đi nói cho ông biết tôi ở đâu đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro