Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Khiết Phong dường như muốn nói gì nữa, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, hắn lại bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn lâm vào tình thế hoảng hốt, mờ mịt như vậy, sau đó tỉnh táo lại, ôm miệng cười lạnh một tiếng.

Tiếng cười của hắn rất ngắn, vừa bước về phía Thiên Khả vừa cười gằng, có chút giống nhau, rồi lại như không giống.

Theo tiếng cười của hắn, đáy mắt nổi lên một sự bức ép đến không còn lối thoát, có điều rất nhanh lại bị thần thái lạnh nhạt xa cách xóa mờ.

Sau đó hắn nâng tay, chỉnh lại quần áo, kéo cửa rời đi.

Thiên Khả run rẩy nhìn hắn đóng cửa lại, đầu đang chôn trong đầu gối ngước lên.

Cậu bỗng sợ có người tiến vào phòng tắm, cố gắng chống đỡ thân thể đau mỏi, run rẩy bước tới trước cửa, khóa trái cửa lại.

Một hành động đơn giản như vậy lại khiến cậu tiêu hao hết thể lực, phải dựa vào tấm ván cửa lạnh lẽo, từ từ ngồi xổm xuống.

Thiên Khả ngồi một hồi lâu, mới từ từ hồi phục tinh thần.

Quần áo của cậu bị xé như vải vụn, hoàn toàn không thể che được thân thể.

Lúc cậu bị Vương Khiết Phong kéo vào đây, túi của Chu Tịnh đã bị cậu đánh rơi bên ngoài, bên người cậu di động cũng không có, cậu không biết dưới lầu có giải tán chưa, không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ sợ có người bắt gặp cậu trong tình trạng xốc xếch như vầy.

Bên cạnh bồn tắm trong phòng tắm có một cửa sổ nhỏ, Thiên Khả một mình trong phòng tắm nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn sắc trời vừa nãy vẫn là hoàng hôn giờ đã biến thành một màu đen kịt, ngoài cửa phòng tắm cuối cùng có tiếng động.

Người gõ cửa chính là người đến dọn dẹp biệt thự, Thiên Khả nghe giọng điệu của người đó liền biết đám đông dưới lầu đã tản đi, bên ngoài không còn ai nữa rồi.

Lúc này Thiên Khả mới yên tâm, sau đó nhờ người hầu mang cho câu một bộ quần áo.

Trước khi đi, Thiên Khả vẫn không quên mang theo bộ quần áo đã bị Vương Khiết Phong xé nát.

Về đến nhà, Thiên Khả không ăn cơm tối, đã rửa ráy rồi đi ngủ.

Nói là ngủ, thật ra làm sao có thể ngủ được, cậu nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đầu liền nghĩ đến câu cuối cùng trước khi Vương Khiết Phong rời đi đã nói: "Cậu nếu không sợ tôi làm chết cậu thì cứ việc nói cho ông biết tôi ở đâu đi..."

Cứ việc nói cho ông biết tôi ở đâu... Chỉ ngắn ngủi mười giây, cậu liền hiểu rõ tình hình.

Thì ra lúc cậu cầm túi của Chu Tịnh, lúc chuẩn bị quay đi, là Vương Khiết Phong đang nghe điện thoại của ông.

Tuy rằng không nghe nguyên văn, nhưng cậu nghĩ trong điện thoại hẳn là ông nói cho hắn biết ông muốn ở trong biệt thự.

Trước đó cậu nâng ly rượu khiến tay áo hắn bị dơ, lại va vào ngực hắn, lại xông vào phòng riêng của hắn, nói vậy hắn đã sớm nghĩ cậu vì muốn dây dưa với hắn mà làm đủ trò, nhưng hắn đâu biết tất cả đều là trùng hợp.

Vì lẽ đó, ông gọi điện thoại càng như thêm dầu vào lửa, làm cho Vương Khiết Phong phát điên lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro