Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết là mấy giờ, di động bên gối Yoseob reo vang, nửa đêm còn gọi điện, cậu gần như đoán được là ai. Yoseob điều chỉnh hơi thở một chút, nhận điện thoại.

~ Thầy Yong, thầy tìm em có việc gì không ạ?

~ Em bị khản tiếng rồi.

Anh nhận xét, trong đêm yên tĩnh, giọng anh trong điện thoại mềm nhẹ như nước. Cậu ngồi dậy, tựa vào đầu giường, thân thể trống không bỗng cảm thấy ấm áp.

~ Em không sao ạ!

Giọng anh trong điện thoại tạm ngừng thật lâu rồi mới nói:

~ Ngày kia có một hội nghị khoa học quốc tế, em đến nghe một chút, tìm hiểu thêm về khoa học tiên tiến của thế giới sẽ có ích cho em.

~ Dạ? - Cậu tưởng mình đang nghe lầm, bèn hỏi lại - Thầy nói gì ạ?

~ Tôi đã đặt vé máy bay đến thành phố Busan cho em, chuyến bay hai giờ chiều mai, ngày mai trung tâm dịch vụ hàng không sẽ đem vé đến nhà trọ của em.

~ Em...

Yoseob á khẩu cả buổi, một chữ cũng không nói được.

~ Tôi sẽ đến sân bay đón em, xuống máy bay nhớ bật điện thoại di động.

~ Em, em...- Cậu cứ "em" liên tục, rốt cuộc đành nuốt xuống mà nói - Em biết rồi ạ!

Ngoài những lời này, cậu chẳng biết phải nói gì nữa.

~ Em ngủ sớm đi nhé.

==========================

Sáng sớm hôm sau, Yoseob xuống lầu lấy vé máy bay, thu xếp hành lý đâu vào đó. Năm phút cuối cùng trước khi rời đi, cậu mở SNS, có một tin nhắn offline của anh.

~ Đến hôm nay anh mới biết, anh đã làm tổn thương em, rất sâu...

~ Thầy Yong bảo em đi thành phố Busan tham dự một hội nghị quốc tế, có thể vài ngày không lên mạng.- Cậu nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu - Anh có thể đến tham dự không? Nếu anh đến được, em mời anh đến nhà hàng xoay* ăn cơm!

*Nhà hàng băng truyền

Cậu đợi năm phút, không thấy tin nhắn trả lời, đành phải tắt máy, nhanh chóng rời khỏi nhà trọ. Trên đường, cậu tình cờ gặp Hyunseung và bạn trai đang đi đến khu tự học. Hyunseung vẫy tay với cậu từ xa:

~Yoseob, cậu định đi đâu đấy? Sao trông vội vã thế kia?

Cậu cầm vé máy bay huơ huơ về phía Hyunseung:

~ Trốn nhà theo trai!

~ Với ai? Anh bạn khoa học gia của cậu à?

Cậu cười nháy mắt mấy cái với Hyungseung.

~ Với sếp của tớ!

~ Cậu muốn cùng Yong Junhyung bỏ trốn á?! Rất có lý tưởng, rất có tương lai đó!

Câu nói chấn động của Hyunseung kết hợp với giọng nói oanh tạc của cậu ấy, rất thành công biến Yoseob thành tiêu điểm của mọi người. Đương nhiên cũng rước luôn cả sự dè bỉu của các bạn nữ:

~ Dạo này nhiều nam sinh có da mặt dày ghê nha!

~ Nói sao ấy chứ, tự sướng cũng đâu có phạm pháp đâu!

Yoseob vội cúi đầu, che mặt lại. Haiz! Sau này ở đại học Seoul không biết giấu mặt đi đâu nữa rồi!

==========================

Máy bay cất cánh, rạch ngang bầu trời xanh. Trong một thoáng cơ thể nhẹ bẫng, tâm tư Yoseob cũng bồng bềnh trôi dạt theo. Hiện giờ anh đã nhận được tin nhắn hay chưa? Cơ hội cậu dành cho anh, anh có biết quý trọng không? Nếu anh thật sự đến tham gia hội nghị, nếu họ đối mặt nhau trong tình huống trang nghiêm trịnh trọng kia, anh có thể dùng nghi thức gặp nhau kiểu Mỹ để chào đón cậu không - một cái ôm thật tình cảm. Lãng mạn chết đi được! Ảo tưởng đẹp đẽ một khi đã nổi lên thì không khống chế được, cậu nhắm mắt cười đắm chìm trong đó...

Cảnh thứ nhất

Sau khi gặp mặt, cậu nhất định phải dẫn anh đến nhà hàng xoay ăn cơm. Cậu và anh ngồi đối diện nhau, không cần nói lời nào, chỉ lắng nghe âm nhạc du dương, nhấm nháp trà hoa nhài thanh đạm. Bên ngoài cửa kính chạm đất trong suốt, cảnh vật không ngừng biến đổi, chuyển dời, dường như thế giới đều đang thay đổi, mọi thứ đều trôi qua, chỉ có người đối diện là bất biến vĩnh hằng. Thời gian cùng cảnh vật biến chuyển khôn lường giữa trời đất, còn họ từ đầu đến cuối đều lặng im đối diện nhau...

Yoseob sờ sờ khóe miệng, xác định trên đó không có nước miếng chảy ra mới yên tâm nhắm mắt tiếp tục mơ mộng.

Cảnh thứ hai

Đêm khuya, anh đưa cậu về chỗ ở, hai người chậm rãi đi bên nhau trên con đường dài yên tĩnh. Trước đó họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện, thế nên lúc này bất kỳ câu nói nào giữa hai người đều trở nên vô nghĩa, chỉ có lặng lẽ nhìn nhau mới là điều quan trọng nhất. Nếu anh nói với cậu:

~ Em làm bạn gái anh nhé.

Cậu nhất định sẽ cân nhắc vài giây rồi mới trả lời:

~ Vâng! - Nếu đến lúc tạm biệt nhau mà anh vẫn không nói gì cả, khi ấy cậu nhất định phải lấy hết dũng khí nói với anh - Anh làm bạn trai của em nhé!

Anh sẽ phản ứng như thế nào?

...

Cảnh thứ ba

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, chớp mắt đã đến thời khắc chia tay, trong phòng chờ sân bay, họ chậm rãi buông mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh từng bước từng bước tiến vào cửa lên máy bay, cậu một mình trốn trong góc phòng rơi lệ. Đột nhiên, anh xuất hiện trước mặt cậu, ôm lấy cậu:

~ Anh không đi nữa, anh muốn ở bên em, suốt đời suốt kiếp!

Nếu thật sự là thế, cậu có chết cũng phải lấy anh!

...

Chấn động mạnh lúc máy bay hạ cánh đã đánh tan ảo tưởng lung linh của cậu, cậu xem đồng hồ, sực nhớ nước Mỹ cách nơi này đến mười mấy giờ bay, chờ anh bay tới e là hội nghị đã kết thúc, cậu cũng đã rời khỏi thành phố Busan. Ý cười trên khóe môi cậu bỗng vụt tắt. Nước Mỹ... hóa ra thật sự rất xa. Thu hồi cảm giác mất mát vì vỡ mộng, Yoseob kéo hành lý bước xuống máy bay. Đi đến cửa ra, cậu nhìn bốn phía, đang muốn tìm vị trí của Junhyung thì một hình bóng gầy gò hút lấy ánh mắt của cậu. Dáng người cao ngất, tấm lưng rộng lớn... Ông vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cậu, không hề thay đổi.

~ Ba...- Yoseob vất lại hành lý, chạy theo hướng ông biến mất. - Ba ơi!

Cậu thực sự rất nhớ ông! Nhớ ông mỗi đêm trước khi ngủ đều tắt đèn trong phòng, thu dọn mấy quyển truyện cổ tích bên gối, đem gấu Pooh cậu yêu thích nhất đặt trong lòng cậu; nhớ ông ôm lấy cậu đang khóc nhè, ngồi trên sô-pha kể chuyện xưa hài hước cho cậu nghe; nhớ ông xoa đầu cậu, kéo chóp mũi cậu, vuốt ve khuôn mặt cậu...

Khi ấy, cậu cảm thấy mình là một chàng hoàng tử nhỏ hạnh phúc...

Đuổi theo vài bước, Yoseob dừng chân. Cậu quên mất ông từ lâu đã không còn là ba của cậu, khi ông đem đơn ly hôn đặt trên bàn, khi mẹ quát to: "Từ nay về sau anh không được phép gặp Yoseob nữa." Ông trầm mặc rời khỏi nhà, ông muốn cậu hiểu rõ, ông không cần đến cậu! Giữa vợ con và người tình, ông đã lựa chọn người đàn bà kia...

Ba? Một người cha chưa từng xuất hiện suốt tám năm nay, cậu đuổi theo ông còn có nghĩa lý gì không? Trước cửa ra sân bay, có rất nhiều người đang ôm nhau, có bạn bè, có người yêu, có cả thân thích. Chỉ mình cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn người ba tám năm không gặp đi mất, hòa vào giữa đám đông. Cậu kiễng chân, cố sức tìm kiếm bóng dáng ông trong dòng người đông đúc, giống như mỗi cuối tuần trước đây, cậu tan lớp sẽ chạy ra khỏi phòng học, kiếm tìm hình bóng cao gầy của ông giữa bao nhiêu phụ huynh đứng đợi. Khi đó, ông mang vẻ mặt chờ mong nhìn quanh trong sân trường, trong tay luôn cầm theo một túi đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc. Khi ông trông thấy cậu, vẻ ngóng trông trên mặt lập tức biến thành thỏa mãn, những đường nét góc cạnh nổi bật vì sụt cân cũng theo đó mà trở nên ôn hòa...

Ông nói chuyện rất ít, ngoại trừ lần nào cũng dặn dò: "Đừng cho mẹ con biết nhé." Cậu cũng không nói chuyện với ông, chỉ yên lặng ngồi trên băng ghế trong công viên, cúi đầu ăn đồ ăn vặt. Vị chua chua ngọt ngọt đó chính là mùi vị ngon nhất trong ký ức của cậu. Từ khi cậu học trung học trở về sau, ông không xuất hiện nữa. Vì thế, cậu hay mua đồ ăn vặt cất trong tủ, mỗi khi đói thì lấy ăn, nhưng chẳng biết tại sao rốt cuộc vẫn không cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt ngày ấy.

...

Dẫu hận, dẫu oán đến đâu, cốt nhục tình thân mãi mãi không thể xóa bỏ. Khi thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện đi ra cổng sân bay, cửa kính tự động từ từ khép lại, Yoseob cuối cùng không đè nén được khát vọng của bản thân, bất chấp tất cả mà đuổi theo. Cậu chen qua đám đông chật chội, chạy ra ngoài sân bay, ông đã ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen. Cậu vội vàng đuổi theo hướng chiếc xe hơi đang lao nhanh, không ngừng kêu to: "Ba! Ba!" Xe không dừng lại, ông bỏ đi vẫn dứt khoát như xưa, y như mười năm trước. Cậu xuyên qua bãi đỗ xe, chạy ra đường lớn. Xe ở trên đường cứ chạy về trước, cậu không ngừng đuổi theo trên vỉa hè, chiếc áo khoác không ngừng bay loạn. Yoseob vấp phải một hòn đá, cậu mặc kệ đầu gối chảy máu, tiếp tục chạy. Khoảng cách giữa cậu và xe ngày càng ngắn, khao khát của cậu cũng ngày càng mãnh liệt. Cậu không còn chú ý đến xe cộ lao nhanh bên người, chỉ thấy ba của mình, cậu nhất định phải đuổi theo ông, hỏi ông một câu: "Ba, ba quay về được không? Con và mẹ đều đang chờ ba, ba có thể về nhà không?!" Ngay lúc cậu chỉ còn cách vài bước, chiếc xe kia đột ngột rẽ trái, chạy theo hướng khác, cậu liều lĩnh chạy về phía đường đối diện. Bỗng cậu nghe thấy một tiếng thét kinh hãi

~ Không được!

Ngay sau đó một đôi cánh tay vô cùng mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng cậu, ôm cậu ra khỏi đường cao tốc xe qua xe lại nườm nượp.

~ Buông ra!

Đôi tay kia ôm càng chặt. Cậu giãy không ra, chỉ có thể nhìn xe chạy càng lúc càng xa, xa đến mức không trông thấy được nữa. Ba lại một lần nữa biến mất trong đời cậu, lần này không biết lại phải chờ bao nhiêu lần tám năm...

~ Ba, tại sao không cần con, tại sao không để ý tới con... Con đã làm sai điều gì? Tại sao ba không gặp con...

Cậu quỳ xuống rã rời, đầu gối bị thương lại đè lên nền đất lần nữa. Nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt thấm ướt vệt máu trên đất. Cậu ngước đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Junhyung trước mặt. Mỗi khi cậu yếu đuối nhất, có anh ở bên cạnh, cậu sẽ không còn cô đơn, không còn bất lực.

~ Em đừng khóc!

Junhyung dịu dàng vỗ về cạu, lấy ngón tay nhẹ nhàng giúp cậu lau đi nước trên khóe mắt, lại giúp cậu lau nước mắt trên hai má, rồi cả nước mắt hai bên cằm. Không biết vì sao, anh càng dịu dàng, cậu càng tưởng như ba mình, nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh, theo đầu ngón tay thon dài của anh chảy xuống. Lông mày anh nhíu càng sâu, rốt cuộc, anh ôm chặt cậu vào lòng, chặt đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh. Cậu không từ chối, nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào vai anh.

~ Người đó không phải ba em.- Giọng anh thật dịu dàng - Em nhìn lầm rồi.

~ Thầy làm sao biết?

~ Nếu là ba em, tại sao lại không ngừng xe? Trên đời này không có người cha nào nhẫn tâm như vậy...

~ Thật không?

~ Nếu không tin em có thể gọi điện hỏi ông ấy.

Cậu cúi mặt, cắn môi dưới lắc đầu. Có lẽ cậu thực sự nhìn lầm rồi, ba cậu là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời, ông sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc cậu trên đường. Đầu ngón tay anh lướt qua khuôn mặt cậu, Yoseob mở to mắt. Ráng chiều nhuốm đỏ, cỏ xanh mơn mởn, hoa dại phiêu diêu. Tóc đen của cậu đan cài trên ngón tay anh. Áo pull dài trắng của cậu cùng áo sơ-mi trắng của anh quấn quýt bay bay trong gió... Tựa như một cặp tình nhân...

Tim Yoseob chùng xuống, một cơn run rẩy xộc vào trái tim cậu. Không! Junhyung là thầy giáo của cậu, sự ỷ lại, coi trọng của cậu đối với anh đều xuất phát từ lòng kính yêu của học trò dành cho thầy giáo, cảm xúc mềm mại trong lòng cậu chẳng qua chỉ là xúc động, không phải rung động tình yêu. Trong lúc Yoseob liều mạng trấn an bản thân, Junhyung buông cậu ra, quỳ xuống bên cạnh. Một tay anh cầm mắt cá chân cậu, một tay chậm rãi kéo lấy bắp chân non mịn của cậu. Một luồng cảm giác tê dại khác thường từ lòng bàn tay anh truyền đến mọi ngóc ngách cơ thể Yoseob, lan tràn theo từng mạch máu.

~ Thầy Yong?

Anh có biết mình đang làm gì không! Hành vi kiểu này nếu xảy ra trong xã hội phong kiến thì cậu khỏi lấy chồng luôn. Anh lấy ra một tờ khăn giấy, cẩn thận lau đất cát trên miệng vết thương. Yoseob chợt hoảng hốt, nhìn vẻ mặt âu lo của anh, càng như bị mê hoặc, suýt chút nữa đưa tay lên vuốt hàng lông mày khẽ nhíu của anh. Cảm giác này không phải là xúc động, quả thật không phải!!!

Nhưng, vậy thì là cái gì?

Một loại ỷ lại trong tâm hồn, một loại rung động mạnh trong lồng ngực, một loại nhiệt độ có thể đốt cháy máu huyết, còn cả một loại nỗi buồn không tên, rất nhiều cảm xúc nặng nề rối rắm đan xen hòa quyện... Ai có thể cho cậu biết cảm giác này là gì? Ngay cả con dế mèn đi ngang qua đường cũng trợn tròn mắt: Mẹ kiếp! Có thế mà cũng không biết, con bà nó, cái này gọi là tình yêu! Cỏ thơm mơn mởn trong gió càng không ngừng lắc đầu: Haiz! Cái cậu này, ngu hết thuốc chữa! Hoa dại liều chết đong đưa thân mình: Anh đẹp trai, anh xem em có đẹp không nè?!

...

Junhyung ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú thất thần của cậu. Yoseob hoảng sợ, căng thẳng đến mức muốn vùng ra, anh lại nắm lấy mắt cá chân cậu càng chặt, không cho cậu cơ hội giãy dụa. Mặt cậu nóng ran như lửa. Từng đợt cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa trên chân khiến cậu không kìm được mà run rẩy.

~ Có đau không?

Cậu lắc đầu, cắn chặt môi dưới. Sau khi nội tâm đấu tranh kịch liệt, cậu quyết định mở miệng cự tuyệt:

~ Thầy Yong, em tự đi được rồi.

~ Không sao, để tôi giúp em.

Rõ ràng là, anh căn bản không hề biết rằng thời điểm chân con trai bị vuốt ve còn khó chịu đựng hơn cả đau đớn gấp trăm lần. Yoseob không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, cũng không thể từ chối thằng thừng, vì vậy bèn lựa lời nói:

~ Thầy Yong, thầy biết không, trên da mỗi người đều có một loại "điện sinh vật" của riêng mình. Loại "điện sinh vật" này không ai giống ai.

Junhyung dừng động tác nhìn cậu, đúng như cậu dự đoán, anh có vẻ hứng thú với cách đối thoại này. Yoseob tận lực làm cho vẻ mặt mình trông hết sức nghiêm túc, tiếp tục nói

~ Nếu hai người cùng mang "điện sinh vật" ở mức độ tương đương tiếp cận nhau, khi da họ tiếp túc với nhau có thể sẽ không phát sinh cảm giác khó chịu rõ ràng. Nếu "điện sinh vật" của hai người có chênh lệch rất lớn, khi da tiếp xúc nhau, sẽ sinh ra một dòng điện mạnh, loại dòng điện này sẽ kích thích hệ thần kinh con người, hơn nữa rất dễ làm phát sinh phản ứng "điện hóa"...Mà loại phản ứng "điện hóa" này được người đời tục gọi là "dục vọng".

~ Vậy có phải giữa người cùng giới thì "điện sinh vật" chênh lệch rất nhỏ, giữa người khác giới thì chêch lệch khá lớn.

Thầy Yong đúng là thầy Yong, khả năng lĩnh hội cao kinh hồn.

~ Đúng vậy. Em cảm giác "điện sinh vật" giữa chúng ta chênh lệch rất nhỏ. Cho nên, thầy cứ để tự em làm đi!

Junhyung làm sao không hiểu được ám chỉ của cậu, vậy nên buông tay ra, đứng lên gọi điện thoại. Yoseob cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau lau trên chân, đau đớn làm cho cảm giác tê dại nhanh chóng biến mất. Haiz! Không ngờ lại để cho một người đàn ông chạm vào mình, còn để lộ nhiều đường cong đến thế, cậu dễ dãi quá! May mắn đối phương là Junhyung, chứ nếu là một người đàn ông kém thông minh nào đó khác chắc đã cậu đã ngất luôn rồi!

...

Lát sau, một chiếc xe công vụ màu xám bạc hiệu Honda dừng trước mặt họ, lái xe bước xuống lễ phép mở cửa xe. Junhyung giúp cậu lên xe, cùng cậu ngồi lên ghế sau. Nếu không nhìn thấy hành lý của mình đặt sau chỗ ngồi thì cậu đã quên béng mất chúng. Bên cạnh có một người đàn ông chu đáo như vậy, giúp cậu thu xếp mọi chuyện, thật là tốt! Ngồi ổn định xong, Junhyung lấy ra một chai nước, mở nắp, đưa cho cậu:

~ Em uống đi, chắc em rất khát!

Cậu liếm liếm đôi môi khô nứt, đưa mu bàn tay quệt nước mắt chực rơi xuống, cười nhận lấy:

~ Cảm ơn thầy Yong!

Junhyung nói:

~ Không muốn cười thì đừng cười, mặt em cười trông rất khói coi!

Cậu rốt cuộc không cười nổi, trong mũi đau xót như bị kim châm.

~ Nếu khóc được trong lòng sẽ dễ chịu hơn. - Anh chỉ vào vai mình. - Có muốn mượn vai tôi dựa vào một chút không?

Buổi hoàng hôn đó, cậu dựa vào vai anh, ôm lấy cánh tay anh, khóc như một đứa trẻ. Từ khi ba mẹ ly hôn, Yoseob chưa bao giờ được một người đàn ông nào chăm sóc chu đáo đến thế. Nếu Junhyung không xuất hiện trong đời mình, cậu đã sớm quên bản thân vẫn còn có quyền được "yêu thương". Nhiều năm như vậy, cậu tự cho mình kiên cường, tươi cười đối mặt với tất cả mọi điều không như ý, trên thực tế, cậu cũng yếu đuối như bao người khác, cũng khao khát được một người ôm vào lòng. Thế nên, một thứ tình cảm ân cần hư ảo trên mạng dễ dàng mở cửa trái tim cậu, cậu giống như người lạc giữa sa mạc tìm được ốc đảo, điên cuồng uống lấy tình yêu của anh. Tuy nhiên, tình cảm nhìn không ra, sờ không thấy dù sao cũng chỉ là hư ảo. Cậu đói, anh không thể mời cậu ăn cơm; Cậu khát, anh không thể mang cho cậu chai nước; Cậu khóc, anh không thể giúp cậu lau khô nước mắt; Cậu sợ, anh không thể dùng đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cậu...

Nhiều năm như thế, cậu yêu thương, hạnh phúc, mà cũng tuyệt vọng khôn cùng. Cậu từng mong mỏi Minwoo có thể mang cậu thoát khỏi nỗi tuyệt vọng ấy, nhưng lại bị anh đẩy càng sâu hơn vào đó...

Ai có thể cho cậu niềm vui thực sự, cho cô nếm qua tình yêu thuần khiết, ngọt ngào như dòng sữa trong lành?!

Ai có thể cho cậu một bờ vai ấm áp dường này, để cậu có thể tựa vào mỗi khi rơi lệ - à, tất nhiên ngoại trừ thầy Yong của cậu!

Khóc thỏa thuê, Yoseob sờ sờ quần áo xộc xệch của anh, đỏ mặt hỏi:

~ Thầy Yong, bộ đồ của thầy chắc đắt lắm?

~ Không đắt! - Anh cười xoa đầu cậu. - Vài ngàn...

Còn bảo không đắt?!

Khóe miệng anh nhếch lên, nói tiếp hai chữ:

~ Đô-la Mỹ.

Yoseob sợ tới mức rụt tay lại. Ngồi xa ra một chút, sợ đụng tới bộ vest của anh.

~ Đùa em thôi!

Không nhìn ra, người nghiêm túc như Junhyung cũng thích nói đùa. Yoseob khẽ thở ra, suýt tí nữa bị anh dọa chết.

...

Anh ngần ngừ giây lát, hỏi:

~ Tại sao em không gọi điện cho ba em?

~ Em... em không có số điện thoại của ông ấy.

~ Ngay cả số điện thoại của ba mà em cũng không có?

Thấy anh lộ ra vẻ mặt không tin được, cậu giải thích nói:

~ Ba mẹ em ly hôn mười năm rồi, mẹ không cho ba con em gặp mặt nhau.

Hai tay anh đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt:

~ Họ không quan tâm đến cảm nhận của em sao?

~ Hai năm đầu mẹ ngầm đồng ý cho ba đến trường thăm em, nhưng mỗi lần gặp ba xong em đều tự nhốt mình trong phòng, không ăn, không ngủ... Về sau mẹ không cho ba gặp em nữa. - Yoseob cúi đầu lấy ngón tay vân vê tà áo - Đều tại em quá yếu đuối, nếu em mạnh mẽ hơn, mẹ sẽ không làm như thế.

~ Vậy nên em dù đối mặt với cái gì cũng phải tỏ ra thật kiên cường, vờ như mọi thứ đều không sao cả?

Câu hỏi trúng tim đen như vậy khiến cậu không biết đối đáp ra sao.

~ Em tin rằng bản thân mỉm cười thì người khác sẽ không nhìn ra đau khổ của em ư? - Anh quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ - Đừng cho rằng mình cái gì cũng chịu được, em vẫn chỉ là một chàng trai nhỏ mà thôi!

~...

Cậu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời ngoài kia càng lúc càng tối. Xe chạy vào đường cao tốc của sân bay, gió mạnh mang theo bụi bặm lùa vào trong xe. Cậu nhớ đến ngày ông nội qua đời, sắc trời cũng âm u như vậy, cậu vừa đút ông ăn quýt, vừa làm nũng:

~ Ông nội, ông xuất viện đi, con về nhà không thấy ông đâu, chơi một mình thật là chán... Nếu không, ông về nhà tiêm thuốc được không?

Ông nội ho khan một trận, vừa cười vừa xoa đầu cậu:

~ Yoseob, con mười tuổi rồi. Con không còn là con nít nữa, phải ngoan chứ...

~ Ông nội...

Cậu kéo tay áo ông, ngây thơ năn nỉ. Cậu biết ông nội thương mình nhất, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu. Nhưng lần này, ông lại cự tuyệt.

~ Yoseob ngoan, cho dù ông nội ở đâu, ông vẫn luôn ở bên con, dõi theo con...

Cậu bĩu môi không vui. Ông nội nhéo nhéo khuôn mặt bé nhỏ bầu bĩnh.

~ Cháu trai ngoan, ông nội thích nhìn con cười, con phải mỉm cười mỗi ngày, có được không?

~ Không thèm.

Cậu bướng bỉnh xoay đầu, làm bộ giận dỗi.

...

Nửa đêm hôm đó, Yoseob còn đang ngủ mơ, ba đã lay cậu dậy:

~ Yoseob! Mau dậy đi!

~ Không đâu, con đang ngủ ngon mà!

Cậu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, xoay người tiếp tục ngủ.

~ Ông nội của con không ổn rồi!

Cậu lập tức mở mắt ra. Trước mắt một mảng tối đen, không biết đang ngủ, hay là đã thức... Tất cả đều một màu đen tuyền. Khi cậu nhìn ông lần cuối, ông nội đã ngủ mất rồi, giấc ngủ vô cùng bình yên...

Cho nên từ trước đến nay Yoseob vẫn luôn tin rằng, ông nội không có bỏ đi mà ở một thế giới cậu không nhìn thấy, vẫn luôn bên cậu, dõi theo cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro