Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển hai lần máy bay, lục phủ ngũ tạng đều nôn sạch sẽ, hơn bốn giờ chiều Yoseob rốt cuộc cũng đến được thành phố Seoul! Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, cảm giác thân thiết cùng cảm động chưa từng có khiến cậu những muốn chạy đến ôm lấy từng người! Cơn gió quen thuộc, vầng mây quen thuộc, tất cả đều tốt đẹp mà không cần bất kỳ lý do nào! Để lần gặp nhau này thêm phần lãng mạn, Yoseob không gọi điện cho Junhyung, mà đi đến một hàng net gần trường. Mở SNS, nhập proxy server, tiếng đăng nhập SNS quen thuộc, âm báo tin nhắn quen thuộc, cùng với ava con bò nhỏ không thể quen thuộc hơn được nữa không ngừng chớp sáng. Cậu hạnh phúc click chuột mở ra.

~ Em có đó không? - là tin nhắn offline anh gửi một tiếng trước.

Sự cảm động đã lâu không thấy dâng lên trong lòng, Yoseob ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tính thật lâu rồi mới run run đánh chữ:

~ Em đến rồi.

Ava của anh lắc lư càng nhanh:

~ Anh vừa gọi điện cho em, di động em tắt máy, điện thoại nhà thì không ai bắt.

~ Di động em hết pin!

Nhằm mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ, Yoseob không nói anh biết trên máy bay không thể mở máy.

~ Em không ở nhà à?

~ Vâng. Anh đang ở nhà trọ hả?

~ Ừ. Em ăn cơm chưa?

~ Vẫn chưa. Anh thì sao? Lại gọi đồ ăn ngoài à?

~ Lát nữa anh sẽ đi ăn, trưởng cục thuế tỉnh Cheongnam đến đây họp, đúng lúc mẹ anh đang định mở khu mua sắm liên hợp ở thành phố Incheon nên mời ông ấy ăn cơm.

~ Vậy à!

Cuộc sống thảnh thơi ba tháng vừa rồi khiến Yoseob gần như quên mất thời gian của Junhyung quý báu dường nào. Anh luôn có những chuyện bận rộn chưa xong, công việc làm không hết. Có lẽ, anh bận đến nỗi ngay cả thời gian nhớ cậu cũng không có. Yoseob đương không biết nên nói gì thì một tin nhắn của anh đã gửi tới:

~ Em nhớ anh không? Anh nhớ em lắm, anh tình nguyện đem mọi thứ của mình đánh đổi để được ôm em lúc này...

Nét cười lập tức hiện lên trên mặt cậu:

~ Cái gì cũng tình nguyện sao?

Anh đáp:

~ Cái gì cũng tình nguyện

~ Em có công chuyện chút, anh chờ em nhé!

~ Được!

Yoseob thu hết tốc độ chạy đến cửa nhà anh, còn không kịp thở đã cúi đầu nhanh chóng nhấn hai lần chuông cửa.

~ Ai đấy?

~ Lầu dưới. - Yoseob thuận miệng nói.

~ Chờ chút!

Cửa mở, anh vừa hỏi "Có chuyện gì không?" Yoseob đã vọt đến ôm chầm lấy anh thật chặt.

~ Cậu...

Junhyung vội vàng gỡ cánh tay Yoseob đang ôm lấy anh, đẩy cậu ra một khoảng cách nhất định, thái độ đề phòng cấp bách này hiển nhiên là vì coi cậu thành người phụ nữ khác. Tuy vậy, khi anh nhìn thấy gương mặt cậu, kinh hãi biến thành choáng váng, ánh mắt vốn luôn thâm sâu ngây ra mất hơn hai mươi giây mới lấy lại chút thần thái, thể hiện tư duy đã quay về với thực tại. Được nhìn cảnh thiên tài biến thành kẻ ngốc thật không uổng phí hai tấm vé máy bay nguyên giá của cậu!

~ Đừng nói anh quên mất em là ai nhanh đến vậy chứ?

~ Yoseob!!!

Xem ra anh vẫn chưa quên.

~ Nghe nói anh muốn ôm em, em cố ý quay về cho anh ôm một lát! Anh phải dùng tự do nửa đời còn lại đổi lấy...

Không đợi cậu nói xong, Junhyung ôm lấy cậu, quay thật nhiều vòng trong phòng, quay đến khi hai người đều hoa mắt, ngã lên ghế sô-pha hôn nhau cuồng nhiệt... Hôn đến khi sắp ngạt thở, Junhyung mởi thả cậu ra, quyến luyến vuốt ve hai má cậu.

~ Anh yêu em!

Nếu hạnh phúc là nước, Yoseob nhất định bị chết chìm...

Nếu hạnh phúc là lửa, Yoseob đã hóa thành tro tàn...

~ Em cũng yêu anh! - Cậu ôm vai anh, nhanh chóng kể lại kế hoạch mình đã suy nghĩ rất nhiều lần ở sân bay - Em chỉ có không đến một tháng, cuối tháng phải về đại sứ quán Nhật Bản nộp báo cáo nghiên cứu sinh... Ngày mai anh đưa em về nhà gặp mẹ em, sau đó tranh thủ thời gian chuẩn bị kết hôn.

~ Kết hôn?!

~ Anh có ý kiến gì sao? Có ý kiến cũng vô ích, em đã quyết định rồi!

~ Không có ý kiến! - Anh kiên định lắc đầu. - Không có ý kiến! Nhưng em không nghĩ cái việc cầu hôn này phải do anh làm sao?

~ Lần sau đi! - Bắt gặp ánh mắt giết người của anh, Yoseob lảng nhanh sang chuyện khác - Ai da! Đói chết mất, có gì ăn không?

~ Vừa hay anh phải đi ra ngoài ăn, cùng nhau đi đi.

~ Không cần đâu!

Yoseob sợ nhất chính là loại tình huống mà mỗi câu nói đều ngầm chứa huyền cơ như thế này, đoán tới đoán lui mệt cả người.

~ Làm một người đàn ông có thể đối mặt với tất cả không phải chỉ dựa vào cái miệng! - Junhyung căn bản không quan tâm đến sự phản kháng của cậu, kéo cậu khỏi sô- pha. - Đi thôi, sắp kết hôn rồi, sau này em cần phải làm quen với những tình huống kiểu này.

~ Nhưng mà bộ dạng em như vầy...- Cậu chỉ chỉ áo T-shirt cùng quần jeans trên người mình. - Có thể gặp người sao.

~ Lát nữa đi ngang qua trung tâm thương mại chọn đại một bộ đồ là được, em không trang điểm đã đẹp lắm rồi.

~ Tại sao nhất định phải đi? Em ở nhà chờ anh không được à? - Yoseob bám lấy khung cửa liều mạng giãy dụa.

~ Bởi vì anh không nỡ để em rời khỏi tầm mắt anh...

Yoseob lập tức quên mất phản kháng, ngoan ngoãn để anh kéo ra khỏi nhà. Vì thế, suốt dọc đường cậu đều khinh bỉ chính mình: Thật xấu hổ, mới một câu liền bị dỗ ngọt đến mê man!

======================

Sau khi Junhyung dẫn cậu đến trung tâm thương mại mua bộ quần áo mới, lái xe chở cậu tới một câu lạc bộ tư nhân cách xa nội thành. Câu lạc bộ tư nhân này không xa hoa lộng lẫy khoa trương, cũng không có quán bar sàn nhảy hỗn tạp, có chăng khắp nơi đều là những gian phòng tao nhã mang phong cách cổ điển. Yoseob cúi đầu chậm rãi bước về trước, bắt gặp dáng vẻ luống cuống của mình qua mặt sàn lát đá cẩm thạch trắng xanh. Cậu không biết mẹ Junhyung nhìn thấy cậu sẽ nói gì, không biết cái người cục trưởng gì đó liệu có phật lòng khi cậu xuất hiện ngoài ý muốn. Điều duy nhất cậu có thể làm là không ngừng tự nhủ, phải ít lời, chẳng thà không nói câu nào chứ nhất định không được nói sai... Bất tri bất giác, cô tiếp tân xinh đẹp đã dẫn họ đến bên ngoài một gian phòng. Cửa khép hờ, có thể nghe thấy rõ ràng đối thoại bên trong. Giọng mẹ Yong nghe vẫn nhiệt tình như ngày nào:

~ Chúng ta ăn trước đi, Hyungie mới bay từ Nhật Bản về, một lát nữa mới tới được đây.

~ Không vội... - Một giọng ôn hòa nói. - Tiếng nói này khiến toàn thân Yoseob cứng đờ, bởi nó cực kỳ giống một giọng nói chôn sâu trong ký ức của cậu. - Công việc của nó vẫn bận vậy sao? Đã có bạn gái chưa?

Mẹ Yong vừa cười vừa nói

~ Có rồi, lần này đi Nhật là để thăm bạn gái nó.

~ Thế à!

Giọng nói kia nghe ra có chút tiếc nuối.

~ Nói thật, tôi rất thích con trai chị! Nếu không phải con trai tôi cứ ở nước ngoài học không chịu về nước, tôi nhất định sẽ giới thiệu chúng nó với nhau... Tất nhiên, giờ thì hết cơ hội rồi!

Nghe những lời này, dưới chân Yoseob mềm nhũn, phải níu lấy cánh tay Junhyung mới miễn cưỡng đứng vững. Anh tưởng cậu hiểu lầm đâu đó, vỗ vỗ lưng cậu, giải thích:

~ Chỉ là lời nói xã giao thôi mà, em đừng tưởng thật.

Yoseob lắc đầu, thứ thực sự làm cậu hoảng loạn không phải câu nói kia, mà là... giọng nói trầm ấm đó. Cậu bám chặt cánh tay Junhyung, căng thẳng hỏi:

~ Người cục trưởng này tên gọi là gì?

~ Họ Kang.

Yoseob hít một hơi sâu, lẳng lặng thay đổi góc độ, len lén tìm bóng người đang nói chuyện qua khe cửa. Sau đó, cậu nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh mẹ Yong. Ông đã ngoài năm mươi, dung nhan tươi sáng đã trải qua bao thử thách của tháng năm không hề có nét già nua, ngược lại càng tăng thêm sức hấp dẫn của sự thành thục. Nếu không vì vài sợi tóc bạc hai bên thái dương, có lẽ người bình thường đều không thể đoán được tuổi ông. Có người nói đàn ông càng già càng phong độ, hóa ra đúng thật. Nhìn khuôn mặt ẩn chứa thêm nhiều nét buồn thương so với trong ký ức, Yoseob lại nhớ tới bóng dáng cao gầy trước cửa trường học, nhớ tới ông bước rón rén... vẻ mặt chờ mong nhìn vào trong sân trường - đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy ông, ba của cậu. Trong ký ức khuôn mặt ông tiều tụy, nhưng nụ cười vẫn nhu hòa như thế... Bao năm trôi qua, rất nhiều lần Yoseob đã tưởng tượng ra cảnh trùng phùng, đồng thời ngày ngày mong ngóng. Nhưng lại không thể ngờ, lần gặp nhau sau mười năm của họ lại trong tình huống xấu hổ như thế này.

~ Yoseob? Em sao vậy? - Junhyung thấy sắc mặt cậu tái nhợt đến không còn chút máu, hơi lo lắng. - Có phải trong người không thoải mái không? Anh đưa em về nghỉ nhé.

~ Không sao! Em rất khỏe! - Cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói - Người ta đã chờ rất lâu rồi, mình vào trong đi

~ Vậy mình cứ vô chào một tiếng rồi anh mang em về nhà, được không?

~ Được.

Junhyung gõ cửa, đẩy ra. Yoseob cố sức nắm chặt hai tay mới thu được dũng khí theo sau Junhyung, để anh dẫn vào. Vào đến trong phòng, cậu khẽ cúi chào. Chào xong, tầm mắt Yoseob dừng trên người đang ngồi ở phía đông, trong loại tình huống này, cậu thậm chí không biết phải xưng hô với người cha thân sinh của mình như thế nào. Thật trớ trêu thay! Còn ba cậu thì đang trò chuyện với mẹ Junhyung, thấy họ bước vào, lập tức đứng dậy chào đón, ánh mắt chỉ lãnh đạm lướt qua mặt Yoseob một cái, liền dời đi. Cậu chỉ có thể cười chua xót. Nhưng không ngờ, tầm mắt ông vừa rời đi bỗng đột nhiên quay lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu... Vì vậy, cậu cười càng chua xót, mở miệng nhưng lại không phát ra tiếng, đành nhắm mắt, nước mắt lại tuôn rơi.

~ Yoyangie?!

Nghe ông thử gọi tên mình thăm dò, Yoseob cắn môi dưới, gật gật đầu. Một tiếng "ba" đè nén đã lâu càng không thể nào thốt ra. Vẻ trầm tĩnh của ông hoàn toàn biến mất, vội xông đến trước mặt cậu bất chấp người xung quanh, nắm chặt lấy tay cậu, trong ánh mắt bao phủ một tầng hơi nước ầng ậng:

~ Con... con về nước từ bao giờ?

Cậu ráng sức áp chế nỗi kích động trong lòng, bình tĩnh nói với ông:

~ Vừa xuống máy bay.

~ Vậy à! - Ông xoa đầu cậu, nhìn nhìn chiều cao của cậu, ánh mắt ướt át, giọng nói cũng khàn khàn - Hiện giờ... con học đến học vị nào rồi?

~ Tiến sĩ ạ!

~ Giỏi! Giỏi lắm!

Ông quay qua giới thiệu với mọi người trong phòng vốn đang không hiểu đâu vào đâu, run giọng nói:

~ Đây là con trai tôi, Yoseob...

Ông giới thiệu xong, mới sực nhớ nhìn về phía Junhyung:

~ Các con...

~ Cháu và Yoseob đang quen nhau ạ.- Junhyung đáp.

~ Quen nhau?! Thật vậy sao? - Ba Yoseob mỉm cười, nắm lấy tay cậu, rồi lại vỗ vỗ vai cậu, không chỉ hành động lộ vẻ lúng túng, ngay cả nói năng cũng hơi lộn xộn - Tốt! Tốt quá... thật có mắt...

Mẹ Yong cảm thấy bầu không khí có phần khác thường, vội đứng lên chuyển chủ đề:

~ Các con ngồi máy bay lâu vậy rồi, trên đường nhất định rất đói bụng, mau ngồi xuống ăn đi.

~ Bác gái, con với Hyungie vừa về nước, vì vội quá nên chưa kịp đến chào bác và bác trai trước.

~ Không sao cả! - Bà vừa cười vừa kéo ghế bên cạnh mình - Qua đây ngồi đi.

~ Con cảm ơn ạ!

Yoseob cố gắng quan sát biểu hiện của mẹ Yong hòng đoán xem bà nhìn cậu ra sao, nhưng nụ cười của bà vẫn thân thiết như trước, hoàn toàn giống với lần gặp đầu tiên. Yoseob vừa ngồi xong đã thấy ba gắp một miếng thịt bò đặt vào đĩa của cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. Hệt như trước đây. Mùi dầu mỡ khiến dạ dày cậu cuộn lên một hồi, nhưng cậu vẫn ráng nhịn cho vào miệng. Cậu còn nhớ rõ hồi bé, điều kiện gia đình không tốt, hoặc có thể nói thời buổi đó cả nước Hàn Quốc đều rất lạc hậu. Thịt heo đối với nhà cậu mà nói có thể gọi là "xa xỉ phẩm", ngày lễ tết mới có cơ hội ăn một lần. Mẹ luôn nói phải để phần ba, nhưng lần nào ba cũng đem thịt gắp cho cậu, chăm chú nhìn cậu ăn. Cậu luôn ăn đến say sưa, đến nỗi trong miệng thơm lừng mùi thịt. Về sau, khi trong nhà đã có thịt ăn mỗi bữa, ba cũng không quay về nữa.

...

=======================

Yoseob vừa nuốt xuống miếng thịt bò đầy dầu mỡ, dạ dày liền bắt đầu nhộn nhạo... Cậu vội che miệng chạy vào toilet, nôn hết mọi thứ. Khi đã rửa mặt sạch sẽ, ngẩng đầu lên, trong gường là một khuôn mặt trắng bệch như giấy, dấu vết nước mắt loang lổ, khiến cậu dường như bắt gặp chính mình năm mười bốn tuổi. Đúng vậy, mười bốn tuổi, trong suốt một năm mỗi lần Yoseob gặp ba xong đều nhìn khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt như vậy trong gương. Khi đó, cậu rất nhớ ba, nhớ ba đi công tác về mua quần áo đẹp cho mình, nhớ mỗi khi ngủ nằm giữa ba và mẹ nắm lấy tay hai người, nhớ mỗi lần tan trường được ba đón về nhà, ngồi xổm xuống trước mặt cậu hỏi cậu hôm nay học được chữ nào mới... Tiếc là không bao giờ có thể nữa! Nỗi nhớ mong của cậu, sự trông ngóng của cậu, đều không dám hé ra một câu với mẹ. Cậu thậm chí giam mình trong phòng, không dám để mẹ nhìn thấy bộ dạng của mình, bởi cậu của ngày đó biết rất rõ, một khi bị mẹ phát hiện ra, cậu sẽ không được gặp ba nữa. Thế nhưng, hôm tốt nghiệp cấp hai ấy, ba để lại cậu bên đường, cậu nhìn ông rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng ông đâu nữa mới một mình ngồi sụp xuống khóc bên đường. Đột nhiên, mẹ không biết từ nơi nào bước ra, kéo cậu dậy, lớn tiếng nói:

~ Không được khóc! Ông ta không phải ba con, ông ta không xứng!

Cậu bị dọa đến ngây người. Hôm đó rất lạnh, rét đến nỗi toàn thân cậu đều run bần bật. Sau ngày đó, mẹ mang cậu đến nhà ông bà ngoại ở quê, sửa họ cho cậu, còn gửi cậu vào một ngôi trường cấp ba quản lý theo phương thức phong bế, cậu không hề gặp ba nữa. Mỗi lần, chỉ khi nào thấy những con số trong thẻ ngân hàng ngày càng lớn dần, cậu mới tin rằng ba không quên mình. Vài năm sau, Yoseob tình cờ nghe ông ngoại nhắc qua mới biết ba từng về quê, muốn gặp cậu, nhưng mẹ gạt ông nói: Đã cho con trai ra nước ngoài học rồi... Ba từng hỏi mẹ rất nhiều lần: Rốt cuộc con trai đi đến nước nào? Bà bảo sẽ không cho ông biết gì hết.

...

~ Sao lại khóc?

Giọng nói Junhyung cắt ngang hồi ức của cậu, Yoseob liền bắt gặp một gương mặt âu lo khác trong gương. Cậu vội lau khô những giọt nước trên mặt.

~ Đâu có, em vừa rửa mặt xong.

Anh xoay người cậu lại, nâng mặt cậu lên, lau đi những giọt nước trên khóe mắt lẫn bên môi cậu:

~ Không phải em rất nhớ ông ấy sao, anh thấy ông cũng rất nhớ em. Em nên vui mới phải chứ!

Vui ư? Cậu nên vui sao? Không ai biết phần tình cảm cha con này tựa như một lưỡi dao, đã rạch nên một vết thương khó lòng phai mờ trong tâm hồn thơ ấu của cậu. Mỗi lần nhìn bóng dáng ba biến mất ở góc đường, cậu đều hy vọng ông đừng xuất hiện nữa. Cậu muốn gặp ông, nhưng sau mỗi lần gặp thì sao, cũng chỉ có thể nhìn ông rời đi thêm lần nữa...

Yoseob cúi đầu, nhìn xuống mặt sàn lát đá cẩm thạch sáng bóng dưới chân.

~ Em lại hy vọng ông ấy không nhớ em, hy vọng ông ấy là một người cha độc ác vô tình. Nhưng ông lại là người cha tốt nhất trên đời, lúc em còn nhỏ, mỗi ngày đi làm về ông đều hỏi trước tiên: Yoyangie về nhà chưa? Mỗi đêm trước khi ngủ ông đều vào phòng tắt đèn cho em; lúc em khóc ông đều ôm em ngồi trên sô-pha kể chuyện xưa hài hước cho em nghe; khi em cười, ông liền vuốt tóc em mà cười theo... Thế nhưng, trong một đêm tất cả đều biến mất, vì một tờ đơn ly hôn, ông sẽ không bao giờ bước chân vào nhà nữa, mẹ thì ngày ngày trốn trong phòng vụng trộm khóc, cuộc sống như cổ tích của em đã bị ông kết thúc...

~ Cho dù xảy ra chuyện gì, ông ấy trước sau vẫn là ba em... Tình thương không thay đổi, chỉ là cách thức biểu đạt khác đi mà thôi. - Junhyung vừa cười vừa khẽ vỗ đầu Yoseob, dịu dàng nói - Cùng lắm về sau trước khi ngủ anh đều sẽ tắt đèn, trước khi về nhà anh sẽ gọi điện hỏi: Vợ anh đã về nhà chưa... Em hãy tin anh, ông ấy làm được thì anh cũng làm được!

~ Hyungie...

Yoseob tựa vào ngực anh, bóng ma nuối tiếc trong lòng dần dần biến mất.

~ Yoseob, sắc mặt em rất kém, anh đưa em về trước, ngày mai anh giúp em hẹn gặp riêng ông ấy.

~ Không cần đâu, em không sao! Chỉ là không ăn được đồ dầu mỡ, phản ứng rất bình thường thôi.

~ Bình thường?

~ Mang thai đều như vậy, không chết được đâu.

Cậu cố tình nói thật nhẹ nhàng. Người ta nói người đang yêu chỉ số thông mình đều về mo, quả không sai chút nào. Trước đây gặp phải chuyện gì, Junhyung đều bình thản không lay động, nhưng hiện giờ lại bày ra một vẻ ngơ ngẩn không nhúc nhích mà nhìn cậu. Tất nhiên, loại chuyện này nếu là ai khác chắc cũng đều ngây ngốc, anh không giống trên phim xoay vòng vòng hét lớn: "Tôi sắp làm cha rồi, tôi sắp làm cha rồi..." là đã đủ nội hàm lắm rồi! Yoseob huơ huơ ngón tay trước mắt anh, triệu hồi sự chú ý của anh.

~ Không phải anh bị em dọa chết điếng luôn chứ hả?

Nếu thế thì cậu chắc chắn đã phạm phải tội ác tày trời.

~ Tại sao không nói anh biết? - Anh hơi cao giọng hỏi - Lúc ở Nhật sao không nói anh biết?

~ ...

Kiểu tư duy nhảy cóc này, Yoseob không biết nói gì luôn.

~ Em khờ quá, thời điểm thế này sao em có thể để anh bỏ em ở lại Nhật Bản một mình chứ.

~ Vậy nên em mới về tìm anh.

~ ...

Junhyung bỗng ôm chầm lấy cậu, giờ phút này, một vòng ôm thâm tình còn sâu sắc hơn ngàn vạn lời nói. Cậu không tin tình yêu có thể vĩnh hằng, nhưng cậu tin người đang cùng cậu ôm nhau này là vĩnh hằng. Phần tình cảm cùng cậu trưởng thành này, từ lâu đã không đơn giản chỉ là tình yêu. Anh là bạn cậu, thầy cậu, người yêu cậu, từ nay về sau sẽ là người thân của cậu! Đủ loại tình cảm ấy hòa quyện cùng nhau, dung nhập vào sinh mệnh của họ, càng khó phai nhạt...

...

Khi Junhyung dìu cậu bước ra, Yoseob bất ngờ thấy ba đang đứng trên hành lang. Ông buông thõng hai tay, chầm chậm đi đi lại lại, thấy cậu đi ra, liền hối hả sải bước về trước, nhẹ nhàng hỏi thăm:

~ Con không sao chứ?

~ Không sao ạ.- Cậu nhoẻn miệng cười. - Chỉ là trong người con không khỏe thôi.

~ Có phải con...

Ông định nói lại thôi. Junhyung nới lỏng tay đang đỡ eo Yoseob ra, kề sát cậu nói:

~ Anh đi lấy túi giúp em, sẽ ra mau thôi.

~ Ừm. - Cậu nhìn anh đầy cảm kích. - Cảm ơn anh!

Anh mỉm cười hôn lên má cậu.

~ Anh không cần cảm ơn!

=======================

Sau khi Junhyung rời đi, ba Yoseob hắng hắng giọng, hỏi:

~ Yoyangie, con hận ba sao?

~ Không hận... chưa bao giờ hận cả.

Hận, cũng không lấy lại được những gì đã mất. Yoseob bước đến trước mặt ông, nắm chặt tay ông. Da tay ông khô héo hơn ngày trước, nhưng vẫn ấm áp.

~ Ba, mấy năm qua ba sống thế nào? Ba với bà ấy hạnh phúc chứ?

Ông cúi đầu, không trả lời, trong một thoáng ông cúi đầu cậu đã bắt được vẻ hối hận cùng tiếc nuối trong mắt ông. Một đoạn tình yêu bất chấp đạo lý lẫn trách nhiệm, cho dù kết cục có thế nào cũng không thể đạt được hạnh phúc chân chính, bởi vì cái giá quá lớn nên phải đánh đổi quá nhiều. Nhưng gặp được tình yêu, con người luôn mất đi lý trí, biết rõ sẽ không có kết quả tốt, nhưng vẫn mù quáng mà tiếp tục sai lầm. Cậu cũng từng yêu, nên hoàn toàn hiểu!

~ Ba, ba có con không? - Cậu cười hỏi - Là con trai, hay vẫn con gái

~ Không có, ba không xứng làm cha.

Yoseob cũng không hỏi gì nữa, men theo hành lang chậm rãi bước tới, đồng thời cẩn thận đặt tay che lên bụng dưới. Bây giờ, cậu cũng có con của riêng mình, theo từng ngày con lớn lên, một loại tình yêu theo bản năng cũng trỗi dậy ngày càng mạnh mẽ. Cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được... không thể gặp mặt đứa con ruột thịt duy nhất của mình, sẽ tuyệt vọng biết dường nào!

~ Yoyang... ba có thể ôm con một lần nữa không?

Cậu quay đầu, bắt gặp khuôn mặt với những nếp nhăn ngày càng hằn sâu nay lộ ra một vẻ e dè hoàn toàn không phù hợp với trải nghiệm và thân phận của ông. Yoseob mỉm cười, nụ cười duy trì trong vài giây này thực sự đã lấy đi toàn bộ sức lực của cậu. Khi cậu được ba ôm vào lòng, hít thở mùi hương mong nhớ đã lâu, nghe thấy tiếng sụt sịt khàn khàn, cậu không thể ngụy trang tiếp được nữa, bật khóc thất thanh.

~ Ba, con không trách ba, con thật sự không trách ba!

~ Nhưng ba trách chính mình! Ba xin lỗi mẹ con con...

...

Khi Junhyung đưa cậu đi, Yoseob chần chừ mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra những lời cậu đã chờ mười năm nay.

~ Ba, con và mẹ đều rất nhớ ba... Nếu ba thực sự không hạnh phúc thì hãy về nhà đi.

Một hồi lâu thật lâu sau, ông mới trả lời:

~ Ba đã có lỗi với mẹ con con, ba không thể tiếp tục có lỗi với bà ấy...

~ Con hiểu rồi!

Cậu khẽ mỉm cười rời đi. Xe nhanh chóng chạy đi, qua khung cửa sổ Yoseob nhìn theo bóng dáng hao gầy của ông ngày một lùi xa... Cậu nói:

~ Ba, dù thế nào con cũng không bỏ rơi ba, đợi đến khi ba cần con, con nhất định sẽ đưa ba về nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro