|12|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn bật sáng trở lại, Kim Doyoung vẫn còn đứng ngơ người. Cậu cảm thấy phía sau quần hơi độn lên một chút.

Đuôi cũng lòi ra ngoài luôn rồi!

Chết thật....

Nụ hôn đầu mà bổn thiếu gia gìn giữ bao lâu nay, cứ như vậy mà mất đi.

Đã vậy cậu còn không biết cái người lấy đi nụ hôn ấy là đứa nào nữa chứ!!!!

Đưa tay chạm vào môi, có cảm giác như xúc cảm vẫn còn đọng lại rõ ràng, ấm áp và mềm mại.

Mặt thỏ con đỏ lựng. Cậu hơi nóng, rõ ràng là mùa đông mà nhỉ? Quá nóng rồi, biến đổi khí hậu thật là ghê gớm.

Không biết là bạn nữ nào thầm thương trộm nhớ cậu tới mức không kiềm chế được như vậy.

Nhặt điện thoại ở dưới đất lên, cậu chẳng còn tâm trạng ở lại nữa.

Kim Doyoung gấp gáp trở về nhà. Về tới cửa còn vội vàng thưa Ok Jihan rồi chạy nhanh vào phòng, tháo áo xuống ngay lập tức.

Cậu dựa vào cửa, đôi tai thỏ dựng thẳng đứng lên, cảm giác như lông tơ trắng nõn cũng hơi xù ra.

*

Park Jeongwoo gian nan về đến nhà. 

Khỏi nghĩ cũng biết Shin Joohyun đứng trên sân khấu nói vậy là vì ai.

Thật, chỉ là một khắc bị mấy lời nói truyền cảm hứng của cô mà làm cho anh kích động rồi bay tới hôn cậu một cái. Nếu như lúc đó cậu không cầm điện thoại, để ánh sáng điện thoại hắt vào mặt rõ ràng như vậy anh cũng sẽ không biết lần cậu ở chỗ nào mà hôn.

Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!

Quỳ gối xuống, anh chỉ hận không thể xấu hổ mà chết đi cho rồi. Cảm xúc vẫn rõ ràng trôi về giống như nước lũ.

Môi cậu rất mềm, vừa mềm vừa non mịn.

Park Jihoon cầm một cốc nước đi từ trong bếp ra. Dù hai người là anh em, ngũ quan có phần tương tự, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy Park Jihoon có một gương mặt khá là ngay thẳng, quyết liệt, còn Park Jeongwoo thì lại lạnh nhạt, hờ hững.

"Ủa tự nhiên quỳ ở đó chi vậy?" - Park Jihoon hỏi, cảm thấy khá là bất ngờ. 

Lần duy nhất thấy Park Jeongwoo quỳ chính là lần anh biết thằng nhóc này đi đánh nhau đến độ đầu lủng một lổ, máu chảy đầm đìa. Lúc đó rất tức giận nên lấy danh anh trai làm uy, bắt Park Jeongwoo quỳ dưới đất cả một buổi chiều.

Park Jeongwoo nghe thấy tiếng người khác gì ngượng ngùng vội đứng lên, nhìn vào Park Jihoon.

"Không có gì, bị trật khớp."

Anh vẫn giữ gương mặt bình tĩnh trả lời, nếu như vành tai không đỏ như vậy, chắc chắn anh trai đã tin rồi.

Park Jihoon: "..."

"Tao tin mày tao chết liền nè."

"Thật mà...."

"Ok, trật khớp, ngày mai anh dẫn mày đi khám."

"Không cần đâu."

"Để đến già lại nặng thêm, lúc đó què thì tội lắm."

Park Jeongwoo: "..."

"Anh ngủ sớm đi."

Nói xong, không đợi Park Jihoon trả lời liền đi lên lầu.

Park Jihoon bất lực lắc lắc đầu. Thằng nhóc này càng giống bạn của anh hơn là em trai. Mới bây lớn tuổi đã có phần già dặn rồi. Chuyện gì cũng giấu cho một mình mình.

*

Sáng hôm sau vẫn phải lên lớp như bình thường, Kim Doyoung đương nhiên là thức không nổi, đến lớp rồi mà vẫn còn lừ đừ buồn ngủ.

Thảy cặp lên bàn, cậu úp mặt xuống vào hai cánh tay.

Con thỏ nhỏ chỉ muốn ngủ thôi...

Đến lúc anh vào lớp thì đã thấy cái đầu xù xù của ai đó trên bàn, đôi mắt khép lại, cái miệng nhỏ của cậu hơi chu ra. Trông rất ngoan ngoãn.

Park Jeongwoo cố gắng thả nhẹ động tác để không làm cậu thức giấc.

Nhưng Kim Doyoung nghe một chút động tĩnh liền tỉnh dậy. Cậu là thỏ, bản năng của con người tuy là lớn hơn nhưng sự nhát gan của thỏ vẫn còn. Một chút tiếng động nhỏ cậu cũng có thể cảm thấy mất an toàn.

Park Jeongwoo nhìn cậu ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng, đuôi mắt hơi đỏ, gương mặt xem vẫn còn chưa ngủ đủ, trông vừa đáng yêu vừa giày vò người khác.

Kim Doyoung thấy anh, lấy từ trong cặp ra một cái túi có chứa áo khoác mà hôm qua mượn: "Cảm ơn nhiều nha."

Park Jeongwoo lắc đầu, anh sợ mình mở miệng ra giọng nói sẽ khàn. 

Thấy cậu dự định nằm ườn xuống bàn lần nữa, dáng vẻ giống như chuẩn bị ngủ tiếp. Anh lên tiếng, quả thật, giọng hơi khàn: "Tiết đầu của cô Jang, đừng ngủ."

Jang Ryul là giáo viên khó tính nhất nhì cái trường này, đã vậy cô còn là chủ nhiệm lớp khó, độ khó được nâng lên một tầm cao mới. Trong tiết anh văn của cô, gương mặt chỉ cần lừ đừ một chút liền bị gọi lên bảng, làm, làm, rồi làm cho tới khi nào tỉnh táo mới thôi.

Kim Doyoung nghe xong thấy hơi lạnh gáy. Cậu ngồi dậy, chỉnh thẳng lưng lên, vuốt vuốt mặt cho trông thật phấn khởi.

Cái sự cố gắng trên mặt cậu rõ là khó khăn mệt mỏi, qua mắt của Park Jeongwoo lại là đáng yêu, vụng về.

Vào tiết học, dư âm vui vẻ hôm qua vẫn còn, một số bạn học bây giờ thực lười biếng, nằm ườn trên bàn. 

Chỉ là duy trì không được lâu, Jang Ryul vừa bước vào, tất cả như được lên dây cót, gương mặt ai cũng khoan khoái giống như vừa được linh quan thần tiên chiếu rọi, hẳn là tập mãi thành quen.

"Học sinh nghiêm!" - Lớp phó lao động Heo Chan cất tiếng chào, các bạn học đứng dậy, tiếng bàn ghế xô đẩy rất đều, cực kỳ giống đang hành quân.

Jang Ryul hài lòng gật gật đầu.

Tiết tiếng anh của cô dạy rất hay, như hay đến mức nào cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ của cậu.

Kim Doyoung thật sự rất mệt, cậu nhân lúc cô quay mặt lên bảng, nằm xuống bàn nghỉ ngơi. Kim Doyoung dự định chỉ nằm một lúc, nằm một lúc thôi sẽ tiếp tục học tập tiếp, học thật chăm chỉ!

Nhưng cậu tính sao bằng trời tính. 

Thỏ nhỏ ngủ ngon lành.

Park Jeongwoo thấy cậu mới đó đã ngủ mất, đôi môi phấn nộm chu chu tra cực kỳ đáng yêu thì tim như bị thần cupid bắn một nhát, cả cơ thể hóa thành toàn là đường.

Không nỡ gọi!

Park Jeongwoo chỉ đành che cho cậu, để cậu ngủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Kim Doyoung bị đánh thức là bởi cảm giác nóng bức ở chỗ đùi. 

Cậu bực bội thử lấy tay đẩy cái lò than ấy ra nhưng không được, nó cứ dán lại mãi ấy. Kim Doyoung nổi cáu, dùng chân đẩy mạnh thứ kia một cái. 

Nhưng mà hành động chưa thành đã bị nắm lấy đùi. Cậu giật mình mở bừng mắt, nhìn thấy Park Jeongwoo một tay, một tay duy nhất thôi đã nắm được gần hết đùi cậu. 

Gương mặt anh vẫn lạnh tanh, nhưng kĩ càng vẫn có thể nhìn ra chút bất đắc dĩ trong đó.

"Lớp trưởng? Cậu làm....."

"Suỵt" Park Jeongwoo nắm lấy chân cậu càng chặt, suỵt ra một tiếng nho nhỏ.

Kim Doyoung giật mình mới biết mình vẫn còn đang trong tiết học. Cậu ngẩng phắc đầu lên bục giảng, giả thành một học sinh ngoan.

Jang Ryul ngồi trên bục giảng rất yên tĩnh, không giảng bài, không nói một tiếng, chăm chăm xử lý tài liệu gì đó không rõ.

Cậu ngớ người, mọi người xung quanh cũng chẳng nói chuyện gì hết.

Gì vậy?!

Ngủ một giấc mọi thứ liền biến đổi là sao?!!

"Kiểm tra 15 phút!" 

Park Jeongwoo thấy cậu hốt hoảng, cảm thấy khá giống thỏ con. 

Anh nhắc nhở, song lại đưa đến trước mặt cậu một tờ giấy kiểm tra đã được điền đầy đủ thông tin và đề bài. Chỉ chờ cậu đặt bút xuống làm mà thôi.

Kim Doyoung nhìn anh cảm kích vô cùng: "Cảm ơn lớp trưởng."

Nhìn đề bài thấy cũng ổn.

Cũng may từ nhỏ Ok Jihan đã quan tâm dạy tiếng Anh cho cậu, với mong muốn cậu có thể bằng bạn bằng bè, giao lưu được nhiều hơn. 

Dạy tiếng từ nhỏ, cậu có ngốc như heo cũng phải tiếp thu được...

Nhìn người nào đó làm bài lưu loát, Park Jeongwoo nhịn xuống cảm xúc muốn kêu cậu chép bài của anh.

Cậu làm bài rất tốt, dù sao học sinh khá ít nhất cũng phải có một môn giỏi cho mình. Và môn tiếng Anh, chính là môn cứu cánh của cậu.

Park Jeongwoo thu bài, sợ cậu sai sót, cố ý thu bài cậu vào cuối cùng. Lúc anh quay lại lấy bài của cậu, người nào đó lại tiếp tục nằm ườn lên bàn, coi bộ thật là mất ngủ nhiều.

Tiếng trống ra chơi cũng chẳng thể khiến Kim Doyoung tỉnh dậy. 

Cậu rất mệt mỏi.

Park Jeongwoo cẩn thận quan sát Kim Doyoung.

Cậu rất đẹp, da trắng giống như lông thỏ vậy, môi hồng hào thật, mềm mại nữa chứ....

"Đẹp lắm à?"

Kim Doyoung bất thình lình lên tiếng khiến anh giật cả mình, cơ thể run lên khiến bàn cũng chấn động, Kim Doyoung bị cái bàn đập cho một phát hết cả ngáo, tỉnh cả ngủ.

"Lớp trưởng mắc cười thiệt chứ. Oaaaaaa! Buồn ngủ quá đi." - Kim Doyoung chống thẳng lưng dậy, quay mặt qua nhìn anh.

Park Jeongwoo rất đẹp, ngồi ngược ánh sáng thế này anh còn đẹp hơn nữa, giống như thần tiên giáng thế ấy.

Anh bị nhìn đến nỗi cả cơ thể cứng đờ lên, nhìn vào trang sách không thể nào bình tĩnh nổi được.

"Nè, lớp trưởng!" Cậu gọi.

"Hửm?" Anh đáp, kiệm lời đến mức tối đa.

"Lông mi của ông dày như vậy, có che mắt không?"

Lỗ tai Park Jeongwoo đỏ hết cả lên, chỉ là mặt vẫn lạnh như vậy.

Cậu có hơi nghi ngờ rằng Park Jeongwoo này bị mặt liệt thì phải. Cậu nhớ ra, anh cũng rất hiếm khi cười.

"Không....không che." - Anh trả lời, có hơi lắp bắp.

Kim Doyoung bất ngờ thật sự, chưa bao giờ thấy lớp trưởng anh dũng này cũng biết ngại ngùng ha.

"Hahahahaha..."

Cậu bỗng dưng cười lên rồi đứng dậy khỏi bàn, rời khỏi lớp. 

Park Jeongwoo đoán là cậu muốn đi căn tin ăn lặt vặt một chút, chắc là ngủ trong lớp chán rồi.

Park Jeongwoo hơi buồn, nhưng mà anh cũng chẳng biết bày trò gì để cho cậu vui vẻ hết.

Chỉ là một lúc sau thì Kim Doyoung trở lại, trên tay cầm theo một cái gì đó không rõ. Đến khi cậu đặt mấy cái đó xuống bàn thì anh mới thấy được là một vài miếng băng cá nhân.

"Cho nè, tay cậu bị thương rồi đó, dán lại đi, tôi thấy nó hơi nặng."

Anh hoàn hồn, lật úp tay mình lên xem mới thấy một vết thẹo dài ngoằng kéo từ chân ngón áp út đến cổ tay, không sâu lắm, nhưng máu chảy ra từ hôm qua bây giờ đang định hình trên vành miệng vết thương, có hơi ghê.

Cái này là vết tích để lại dấu khi "cưỡng hôn" người nào đó, bị hàng rào sắt quẹt trúng. Hôm qua anh đã nhận ra rồi, nhưng mệt mỏi quá, cộng thêm việc có phần hoảng loạn nên đã lỡ quên mất nó.

Bây giờ cậu lại mua băng cá nhân giúp anh...

Mua băng cá nhân giúp anh...

Mua giúp anh...

Giúp anh....

Cậu quan tâm anh?

"Mua nhiều như vậy làm gì?" - Park Jeongwoo hỏi, anh chính là đang hỏi một câu mà cậu không nghĩ đến anh sẽ hỏi.

Kim Doyoung nhìn xuống bàn, đúng là mua hơi nhiều thật.

"Không biết nữa, có ai cần sử dụng đến thì sao, có gì tôi cho họ. Cậu mau băng lại đi, nhiễm trùng bây giờ."

"Ai cậu cũng mua giúp họ như vậy sao?" - Park Jeongwoo lại hỏi, mặt hơi cúi, khiến cậu không thể nhìn được cảm xúc trong mắt của anh.

Kim Doyoung chẳng nghĩ gì hết, trả lời anh: "Nếu như có người bị thương thì tui sẽ mua."

Park Jeongwoo nhận được câu trả lời này, mặt hơi tối đi.

Chỉ là, sự tối đi ấy không thể kéo dài vì bàn tay cậu đột ngột đặt lên tay anh. 

Một miếng băng cá nhân cỡ lớn phủ trên vết thương dài của anh. Bàn tay mềm mại, mang theo nhiệt độ hơi lành lạnh chạm vào tất da nào, đều khiến tất da ấy hưng phấn đến khó tả, cả người giống như đều gào thét lên.

Park Jeongwoo không chịu nổi. Anh rụt tay lại, chạy ra khỏi lớp với tốc độ kinh người. 

Để lại một bé thỏ vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì.

Anh đi đến tận tiếng trống vào lớp vang lên mới trở lại. Chẳng nói gì hết, cậu cũng không biết phải bắt chuyện với anh như thế nào.

Nhưng đối với một con thỏ tinh như Kim Doyoung, có một sợi dây thần kinh thẳng tưng như ruột ngựa thì chẳng là cái gì cả. 

Cậu thậm chí còn không nghĩ rằng anh đang bối rối, liên tục bắt chuyện với anh trong cả các tiết học tiếp theo.

"Park Jeongwoo, cậu nhìn xem, cái chuỗi ADN này có giống cái cầu thang xoắn không?"

"Park Jeongwoo, Park Jeongwoo, nó là cái gì vậy?"

"Lớp trưởng, tôi không biết làm, cậu cũng đừng làm nữa, chơi đi."

"Lớp trưởng, đừng học nữa, xem nè, còn 5 phút nữa là tan học rồi!"

"Tôi đi uống trà sữa, cậu uống không?"

Liên tục liên tục mãi đến lúc tiếng trống tan học vang lên. 

Kim Doyoung một bụng bồn chồn, cậu đang nghĩ mình nên uống hương trà sữa nào đây thì tay áo bị mạnh mẽ kéo lại, kéo rất chặt, rất mạnh, không hề cho cậu phản kháng.

Giống hệt cái người "yêu đơn phương" cậu đêm tiệc giáng sinh đó.

"Sao vậy?" - Cậu hơi hốt hoảng hỏi anh.

"Giải bài tập toán thầy vừa giao chưa?" - Anh thong thả trả hỏi cậu.

"Chưa giải, không phải là bài tập về nhà hả? Để về nhà rồi làm, làm bây giờ làm gì?"

"Có chắc về nhà rồi cậu làm bài không?" - Park Jeongwoo không trả lời câu hỏi lại một câu hỏi khác.

Kim Doyoung cười cười, cậu cũng biết về nhà rồi thì khó mà làm được, có nhiều thứ hấp dẫn hơn bài tập về nhà mà.

Anh vẫn nắm tay cậu, không nặng lắm, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy sự áp lực trong đó. 

Kim Doyoung hơi sợ. 

Cậu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên là chẳng lành thật. 

Anh vừa thấy cậu cười cũng liền cười lại nhưng nụ cười có phần hơi khó hiểu, anh thong thả nói: "Làm cho xong bài tập rồi hẵng về."

Cậu khiếp sợ: "Thôi đi lớp trưởng, tôi không ở lại tự làm được đâu, tôi cần phải có sự trợ giúp của chị Google mới có thể hoàn thành được. Cái việc làm bài tập sau giờ học giống như thế này á, chỉ có học sinh chăm chỉ như cậu mới làm nổi, còn tôi thì chắc không được đâu."

"Sao lại không được chứ? Ngồi xuống!"- Anh ra lệnh. 

Đồng thời, kéo chiếc ghế đã nhấc lên bàn của cậu xuống kéo ra một khoảng vừa đủ để cậu ngồi. Tay anh vẫn kéo tay cậu, dùng sức lực vừa phải rồi kéo cậu xuống ghế.

Kim Doyoung khó xử vô cùng, cậu chưa bao giờ thấy lớp trưởng đáng sợ như vậy.

Sao có thể bắt một học sinh phải cố gắng lắm mới trên trung bình như cậu đi làm bài tập sau giờ học chứ?

Chỉ là bàn tay nhỏ bé của mình vẫn còn nằm trong tay người khác. Không thể không nghe theo người đang nắm giữ sự tự do của mình được, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi xuống ghế giống như chú thỏ bị bắt nạt.

"Lấy tập ra!"

Kim Doyoung nghe trong giọng anh cực kỳ nghiêm khắc, thật sự không dám không nghe theo.

Nhưng mà....

Phải biết người duy nhất dám hùng dữ với cậu như vậy chỉ có một mình cha Kim Sangbae. Cậu chưa từng thấy bị lép vế với một bạn cùng tuổi với mình như vậy bao giờ.

Trong lòng Kim Doyoung thầm run sợ và ai oán không biết bao nhiêu câu.

Park Jeongwoo nhìn người nào đó, gương mặt trắng nõn lúc đỏ lúc xanh, xem ra chắc là giận dữ vô cùng. 

Anh không phải bực bội vì cậu nói chuyện luyên thuyên với mình mãi trong lúc học, mà là vì không thấy cậu tập trung nghe giảng. 

Anh muốn cậu có một kết quả học tập tốt, anh rất sợ sau này, cậu chán nản rồi rời bỏ biển kiến thức rộng lớn, sau đó sa ngã.

Anh muốn cậu không bị người ta nhắc đến với kiểu như "Đồ ngốc.", hay là "Cậu kia thi mãi mà chẳng lên được điểm nào".

Park Jeongwoo nhìn cậu hùng hồn lấy tập ra, có hơi muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.

Anh thích cậu mà, thích nhiều lắm...

"Tôi thật sự không biết làm...." 

Kim Doyoung ai oán nhìn ai đó đang chống cằm nhìn mình, cậu cảm thấy trong mắt anh giống như đang cười.

Mà nụ cười đó, giống như cười vào mặt cậu!!!

"Dễ lắm, không hiểu chỗ nào, tôi chỉ cho cậu." - Park Jeongwoo nói, xích ghế lại gần cậu hơn một chút.

Hai người gần nhau, đến độ mà ngoài mùi hương của cỏ timothy trên người anh, cậu còn ngửi được một mùi dầu gội bạc hà thơm mát.

Cậu có 10 điều ước cũng chẳng ngờ được có một ngày cậu cảm thấy phần hình học không gian sẽ dễ đến như vậy!~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro