|20|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lấy bài lấy bài! Nhanh lên cái coi!" - Seol Jun hơi say, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nói gì cũng phải hét lên.

"Cái gì?!" - Ji Hayong làm gương mặt như chẳng nghe thấy mà hét ngược lại.

"Lấy bộ bài ra!!! Lấy ra chơi!!!" - Seol Jun có hơi khó chịu vì người đứng đối diện mình không nghe, cậu chàng hét lớn hơn nữa, giọng có hơi khàn.

"Cái gì!!!" - Ji Hayong còn hét lớn hơn.

"Được rồi mấy ông tướng! Tui lấy rồi đây nè."

Kim Doyoung giơ cái giá múc canh đến trước mặt họ. Giống như cậu thật sự đã nhìn lầm nó thành bộ bài.

Mimi và Nam Dawon thấy vậy cười toáng lên.

Đám con gái thấy hoa khôi của lớp còn chẳng câu nệ. Dứt khoác xả láng.

Sếp Jang không ở đây, họ hiển nhiên phải quậy cho thật đã!

Đầu tiên chính là lôi hết bia trong tủ lạnh nhà cô ra sau đó uống.

Người còn tỉnh táo duy nhất ở đây chắc chính là Park Jeongwoo.

Dù sao thì quá khứ đen tối của anh có không ít lần uống rượu, tạo được một tửu lượng siêu tốt.

Tay anh đang đỡ con ma men liên tục ngửa qua ngừa lại, lắc lư giống như con lật đật không yên.

"Buông ra! Lớp trưởng! Tui muốn đi đánh bài với tụi nó!!"- Kim Doyoung trong tay anh giãy giụa, chỉ về phía mình muốn đến.

Park Jeongwoo không thể ngờ là cậu lại say đến như vậy.

Anh dùng hai tay ôm cậu cũng không thể giữ yên được.

Anh nhẹ giọng nói: "Ngoan, không chơi cái đó."

Giọng nói khàn khàn gợi cảm, phun vào tai cậu vừa ngứa vừa lạ lẫm.

Kim Doyoung mờ mịt. Tay cầm cái giá múc buông lỏng, cuối cùng nó rơi xuống.

"Tại sao?" - Cậu hỏi.

"Chơi cái đó, họ bắt cậu uống dữ lắm." - Anh kiên nhẫn đáp.

Kim Doyoung kì thị hất hất tay anh khỏi vai mình: "Nhưng mà tui muốn chơi, bỏ ra."

Park Jeongwoo kéo người vào lòng.

Anh dang rộng hai chân, để người ngồi vào giữa hai chân mình, kĩ càng mà nói: "Không cho chơi, muốn chơi thì tôi chơi với cậu."

Anh ôm lấy eo cậu. Cả người hưng phấn đến gần như phát điên.

Bị hoocmon nam tính tỏa ra hun cả người nóng bừng, Kim Doyoung đình trệ suy nghĩ lẫn hành động.

Cậu chỉ vào người mình: "Tui?"

Rồi cậu chỉ ngón trỏ vào người anh: "Với...ông á?"

Park Jeongwoo gật đầu: "Ừ."

"Chơi cái gì? Chơi làm sao?" - Cậu hỏi.

Dù sao thì bây giờ cũng không muốn ra khỏi lồng ngực có mùi hương thơm ngát của anh.

Vậy thì chơi tạm một chút đi!

"Xoè tay ra."

"Ừ, nè." - Cậu đưa tay mình ra trước mặt anh.

Park Jeongwoo nắm lấy tay cậu, cẩn thận xoa xoa một chút.

Mềm mại, non mịn hơn tay anh nhiều!

Kim Doyoung không hiểu gì hết. Thấy anh nghiêm túc như vậy, cả người cũng tỉnh táo hơn chút, bắt đầu nghiêm túc cùng với anh nhìn vào lòng bàn tay mình.

*

Chỉ là qua 2 phút sau.

"Bắt đầu chơi chưa lớp trưởng?" - Cậu chán lắm rồi, rất muốn nhào qua chơi với bọn bạn học.

Anh nói, rồi hắng giọng một cái: "Được rồi, bắt đầu. Tôi nói một bí mật của tôi cho cậu, cậu phải nói một bí mật của cậu cho tôi."

Cậu suy tư một chút, rồi nhăn đôi lông mày: "Trò gì chán òm. Không chơi, ông buông tôi ra."

"Vui, vui mà. Tôi nói trước nhé. Cậu có biết lúc trước khi đi lên xe, Maeng Jinhee nói gì với tôi không?"

Kim Doyoung ngừng lại rõ ràng, ánh mắt mờ mịt, tay chân như con khỉ giờ rũ xuống.

"Nói cái gì?" - Cậu hỏi.

Park Jeongwoo kê sát mặt mình vào mặt cậu.

Hơi thở của anh phun vào mặt, Kim Doyoung run lên một cái kịch liệt.

Bởi vì quá mức mạnh khiến cho anh cũng giật mìn, bắt lấy cậu mà hỏi: "Sao vậy?"

Kim Doyoung giống như rất thân quen mà mò tay vào quần, khiến quần tụt xuống.

Cái đuôi màu trắng mềm mại bại lộ giữa không khí.

Thế mà cậu chẳng thấy gì là quá kì lạ mà tiếp tục nhìn về phía anh, chờ anh nói tiếp.

Park Jeongwoo đứng hình.

Phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn xem có ai thấy hiện tượng vừa rồi không. Nhìn mọi người vẫn đang tập trung chơi bài và một số người say bí tỉ ngủ tràn lan ra đất thì không có ai thấy hết.

Anh thở phào, mò tay ra sau quần cậu, kéo nó lên: "Đi về phòng."

"Đi đâu? Đang chơi mà má, buông ra coi, khó chịu!"

Cậu cố kéo tay anh ra khỏi lưng quần của mình, muốn kéo quần xuống lần nữa nhưng mà không được, bực bội nhéo, đập lên tay anh.

Lực tay của cậu không nhẹ chút nào.

Thế mà dù có bị đá đến tay đỏ bừng anh cũng không nhíu mày lấy một cái. Hiển nhiên chính là một bộ dạng dung túng cực độ.

Kéo cậu lên phòng rồi đóng cửa lại, Park Jeongwoo mới dám buông tay Kim Doyoung ra.

Vừa buông ra thì quần lập tức bị tụt xuống lần nữa, Kim Doyoung xoa xoa cái đuôi bị quần làm móp méo của mình, bực bội: "Làm cái gì vậy hả?!!!"

Cậu kéo cả quần xuống, để lại một cái quần boxer treo lủng lẳng trên chân.

Dằn mâm xán chén định chọi cái quần xuống đất một cái bịch.

Chỉ là ống quần còn vướng vào tay, khiến nó không rơi xuống đất, đã vậy lúc cậu theo quán tính chọi xuống rồi giơ tay lên.

Cái quần mắc trên tay đập vào lưng một cái đau điếng.

Cậu hét lên một tiếng khá to.

Park Jeongwoo nhìn cậu tự làm mình bị thương, vừa xót vừa buồn cười.

Thế là không khống chế được khoé tầm hơi nhếch lên.

Đáng yêu chết mất!

"Ai cho ông cười! Nín ngay!!" - Kim Doyoung nhìn thấy thì tức điên lên.

Vừa ngại cũng vừa buồn cười, lại lẫn thêm giận dữ. Tức thì cả người loạn cả lên.

Cậu oa oa lên...khóc.

Đúng thật sự là khóc...

Park Jeongwoo dừng lại ngay nụ cười trên môi, lập tức bước đến bên cậu, tay chân luống cuống mà dỗ dành: "Xin lỗi, xin lỗi, là tôi sai, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, nha?"

Giọng điệu thì thật sự rất chân thành đấy, chỉ là nhìn cậu khóc lóc đến đáng yêu như vậy. Nụ cười lại muốn dấy lên trên đôi môi lần nữa.

"Ông cười kìa!! Đồ dô diên!!"

"Không...không có."

Kim Doyoung đẩy anh ra, nhào lên giường trùm chăn lại.

Chỉ nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ và cái mông tròn căng mọng đính một cái đuôi trắng ngần tròn ủm được nửa che bởi chiếc quần boxer.

Park Jeongwoo cảm thấy lòng hơi động đậy.

Anh vò tóc, không biết phải làm sao với cậu hết...

Anh tiến tới, lấy chăn che lại mông của cậu.

Không biết cố tình hay vô ý mà lướt qua chiếc đuôi mềm mại.

Xoa xoa tay, Park Jeongwoo lập tức lấy đồ bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh.

Park Jeongwoo tắm xong, bước ra ngoài thì cái cục trên giường cậu đã biến mất.

Thay vào đó là cái cục đó đang nằm trên giường anh.

Không khỏi cảm thấy bất ngờ, anh đi đến, liền thấy cậu trùm chăn ngủ ngon lành.

Park Jeongwoo: "..."

Leo lên giường của cậu, anh nằm xuống, tay mở điện thoại lên.

12 giờ 34 phút.

Không hề buồn ngủ một chút nào.

Trong đầu không thể không ngừng nghĩ tới những gì anh nghe được và những gì anh thấy.

Mimi nói rằng em trai nàng chính là bị Maeng Jinhee bắt nạt, Ji Hayong lại nói Maeng Jinhee có cảm tình với Kim Doyoung.

Nhưng mà lúc trước khi lên xe...Maeng Jinhee đã nói rằng muốn được cùng anh thử yêu đương?

Vậy mà lúc ăn sáng lại thân thiết vuốt lưng cho Kim Doyoung, cười với cậu, tự nhiên mà nhận trà sữa, tự nhiên mà gieo cho người ta hi vọng ư?

Có thể kết luận cô nàng Maeng Jinhee là người không tốt. Đã tỏ tình với anh còn muốn chơi đùa cùng Kim Doyoung?

Nhìn qua đôi tai trắng mềm nhô ra khỏi chăn, Park Jeongwoo không thể nào nhịn được sự bực tức trong lòng.

Anh chỉ hận không thể lay cho người này tỉnh táo lên, nói thật to vào mặt cậu: Cô gái kia không tốt! Chỉ là thích được các chàng trai vây quanh thôi! Người thật sự thích cậu, đang đứng trước mặt cậu nè.

Park Jeongwoo nắm chặt tay lạ, xuống giường rót một ly nước lạnh lên.

Không hề do dự mà đổ một phát xuống giữa giường.

Nước thấm ướt chăn, ga, nệm.

Anh đứng nhìn cho đến khi nước thấm hết mới bình thản lấy gối của mình, đi qua, đặt lên giường của mình.

Sau đó rất tự nhiên như chưa có gì mà nằm xuống.

Kim Doyoung nằm không chiếm chỗ, cậu co rụt cái như cái bánh bao tròn.

Park Jeongwoo thấy vậy liền lấy tay ôm người vào lòng, cậu dù chưa tắm cũng không chê.

Con thỏ trước mặt thoải mái đến mức không phòng bị, quay đầu lại, lăn vào lòng ngực của anh mà ngủ.

Khẽ hít hà, xem ra cậu rất thích mùi trên người anh!

Đôi môi nhỏ chu chu chúm chím, Park Jeongwoo bỗng ngây người nhớ lại xúc cảm khi chạm môi của mình vào nó.

Mềm mại giống như là kẹo dẻo vậy!

Anh cúi đầu xuống một chút, trái tim đập giống như điên, tế bào trên cơ thể nóng bừng khó chịu.

Môi khẽ lướt qua môi...

Một cỗ cảm xúc từ môi tràn về, lan rộng rồi lại tụ về một chỗ khó nói khiến nó phản ứng đứng lên.

Anh chửi thề một tiếng.

*

Hôm nay là ngày về nhà, kỳ nghỉ giáng sinh cứ như vậy mà kết thúc.

Kim Doyoung đã tỉnh dậy.

Cậu thất thần nhìn Park Jeongwoo đang ôm mình.

Suy nghĩ đầu tiên chính là: Lớp trưởng hôm qua cũng uống say rồi hả?

Nhưng sau đó lại lập tức phủ định suy nghĩ này.

Vì chính mắt cậu thấy lớp trưởng thật sự là ngàn ly không say. Các bạn học không ngừng chuốc rượu cho anh, lớp trưởng cũng không ngừng nể mặt mà uống. Nhưng mặt lại chẳng đỏ, chẳng hề mất tỉnh táo.

Vậy là lớp trưởng bò lên giường mình?

Nghĩ đến đây cậu liền hút một ngụm khí lạnh.

Cái này...chắc không phải đâu ha!

Đặt chân xuống giường, cậu tìm kiếm nhưng không thấy dép của mình.

Nhìn kĩ lại mới thấy đây căn bản không phải là giường của mình.

Kim Doyoung hốt hoảng.

Lại nhìn Park Jeongwoo nằm trên giường.

Tướng ngủ rất tốt, gương mặt cũng rất đẹp.

Nhưng mà không quan trọng!

Kim Doyoung nghi ngờ bản thân bò lên giường lớp trưởng!!!

Leo qua giường mình thấy trên đó bị ướt một mảng lớn chưa khô, cậu cẩn thận ngửi thì không có mùi gì.

Chắc chỉ là nước.

Nhưng cẩn thận ngửi lại thì có thể ngửi thấy một mùi hôi rượu cực kỳ.

Kim Doyoung lần theo dấu vết, hoá ra mùi đó là ở chỗ...ở chỗ mình hả?

Nắm lấy áo ngửi một cái, suýt nữa là ói mửa giữa sáng.

Cậu vội vàng lao vào phòng tắm bổ não bảy bảy bốn chín kịch bản ngày hôm qua trong đầu.

Có thể là bản thân uống quá say rồi leo lên giường ngủ, lớp trưởng cũng lên giường của mình mà ngủ. Nhưng vì uống rượu nhiều nên cậu khát nước giữa đêm. Lúc tìm nước uống lại không cẩn thận là đổ nước uống giường, không thể nằm được, sau đó liền kéo lên giường lớp trưởng nằm ngủ!!!

Thật ra thì chuyện một nam sinh ngủ cùng một nam sinh không phải chuyện gì là quá phản cảm cả.

Nhưng nghĩ tới người bên cạnh là Park Jeongwoo, cậu lại cảm thấy cả người không thoải mái, có cảm giác gì đó ở lồng ngực cứ kêu gào lên tục, khó chịu đến phát sợ.

Đem cả người tắm táp sạch sẽ, cậu cẩn thận thu tai lại.

May quá...vẫn thu được.

Tắm xong, bước ra ngoài, cậu thấy Park Jeongwoo vẫn chưa thức dậy.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào người anh khiến anh như có một tầng hào quang chiếu phủ.

Nét đẹp trên cơ thể được phô trương hết bởi chiếc áo thun trắng không quá dày.

Trông vừa thanh khiết vừa quyến rũ!

Khiến người ta muốn chạm vào!

Nói là làm, cậu chạm thử vào bàn tay của anh, sau đó như có điện giật một cái liền rút lại mạnh mẽ.

Kì lạ!

Thôi bỏ đi! Phải đánh thức lớp trưởng thân yêu này cái đã.

"Lớp trưởng đại nhân!"

"Mặt trời đã chiếu vào mông rồi kia kìa!"

Park Jeongwoo rõ là bị giật mình một cái, ngước mắt lên chính là cậu, hơi ngơ ngác một chút trông rất đáng yêu.

Anh khẽ nói với cậu, giọng nói khàn khàn: "Chào buổi sáng Doyoung-ie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro