|19|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả lớp hoang mang.

"Đi đâu vậy cô?"

"Không phải dạy cả 3 năm học luôn hả cô?"

"Sao vậy cô? Gì vậy cô?"

Kim Doyoung ngẩn người, không ngờ lại nghe được một tin ngoài ý muốn.

Không biết cô đi đâu, cũng không biết là có phải cô là nói giỡn hay không. Nghe được cô Jang phải rời đi, cậu cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.

Jang Ryul bình tĩnh cười rộ lên: "Yêu quý cô vậy à? Tưởng mấy đứa ghét cô lắm chứ"

"Ai? Ai? Ai ghét cô, em đi đập thằng đó." Kim Doyoung gào lên.

Cậu có hơi không chấp nhận được biểu cảm của cô Jang lúc này. Kiểu như cô có thể bỏ các cậu đi bất cứ lúc nào.

"Đập ai hả? Em đó, không làm cô bớt lo. Cô chỉ là bị bệnh thôi, lớp bây giờ chính là lớp cuối cùng cô được dạy, thấy mấy đứa vậy cô vui mà cũng buồn lắm!"

Cô Jang nhìn hết từng gương mặt trong lớp.

"Cô thương mấy đứa nhiều, không có muốn mấy đứa bây giờ lên lớp 12 vãn cứ vô ưu vô lo như vậy. Đời người không thể nào thoải mái được mãi mãi, cô sợ mấy đứa thì không tốt, vào trường đại học tệ, tốt nghiệp không được bằng tốt, cuộc đời đẩy đưa trở thành người tốt còn đỡ. Lúc đó mà khổ quá tâm sinh tánh ác, cô buồn lắm!"

"Mấy đứa đều là học trò cuối cùng của cô, cô muốn mấy đứa giỏi nè, lớn lên cũng không cần phải hối hận bản thân đã không đủ cố gắng. Học mệt lắm phải hông, cô biết mà. Nhưng mà thương cô, thương mình đi mấy đứa. Bây giờ quay đầu còn kịp, học thật giỏi được không?"

Bầu không khí nhất thời yên lặng hẳn đi.

Thời gian như trôi vào khoảng lặng.

Trên mặt Jang Ryul chính là một nụ cười chân thành nhìn về phía các thành viên của lớp 11-5.

Cảm giác như nghẹn lại.

Đôi mắt Kim Doyoung nhìn về phía cô không còn nét sợ hãi như trước, thay vào đó là khó nói.

"Bệnh gì vậy cô?" - Cậu nêu lên câu hỏi mà tất cả các bạn học cùng quanh đều muốn hỏi.

"Bệnh gì đâu, mấy đứa không cần lo quá" - Jang Ryul cười.

Chưa từng thấy cô cười dịu dàng như vậy bao giờ...

*

Trời sẩm tối, mưa rơi tí tách. Thỉnh thoảng sẽ loé lên vài tia sét.

Trằn trọc mãi mà không thể nào ngủ được, Kim Doyoung bực bội xoa hai tai thỏ của mình đến mức lông rụng đầy gối.

"Không ngủ được hửm?" - Park Jeongwoo ở giường bên đối diện nói vọng qua.

"Ờ...Mà lớp trưởng à."

"Hả?"

"Haizzzz.... Thôi không có gì, ông ngủ đi."

Park Jeongwoo nhìn qua đối diện, phòng không có đèn ngủ, chỉ có thể thấy cậu thông qua tia sét loé lên ở bên ngoài cửa sổ.

"Sợ sấm hả?" - Anh bỗng hỏi.

"Ai sợ! Ông mau ngủ đi!"

"Sợ thì qua đây nằm."

Anh thản nhiên chào mời bản thân.

Một lúc, thấy người đối diện yên lặng, cứ tưởng cậu đã ngủ rồi, Park Jeongwoo cười khẽ, nhắm mắt lại, cũng chuẩn bị ngủ.

Bất ngờ giường lại hơi lún xuống một chút, khiến anh phải mở mắt ra nhìn.

Kim Doyoung nửa nằm trên giường, nhìn anh.

Đôi tai cậu rũ xuống, dưới ánh sáng thỉnh thoảng lại sáng, thỉnh thoảng lại tắt thêm cho câu một nét đẹp có phần kỳ dị mà quyến rũ.

"Sao lại lông không thế này?"

Park Jeongwoo nhíu mày, vươn tay lấy một vài sợi lông trắng từ trên tóc của cậu xuống.

"Khi lo lắng sẽ có thói quen này." - Cậu không khách khí trực tiếp leo lên giường anh, nằm đối diện với anh mà nói chuyện.

"Đau không?" - Anh hỏi.

"Lúc bức sẽ không đau, bức rồi tới cảm thấy đau, không sao đâu, kệ nó đi" - Cậu đáp.

"Sau này đường bức nữa, trụi hết lông rồi."

Nhìn đôi tai nhỏ yên phận trên gối đã mất một phần lông, lộ ra da thịt hồng hồng, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Anh lại đột nhiên hỏi tiếp: "Leo lên giường tôi nằm vậy à?"

"Không phải ông mời tôi sao? Ý kiến này của ông tôi xin nhận. Nhưng mà tôi không phải là sợ sấm mới qua đây nằm đâu, muốn tâm sự với ông á"

Park Jeongwoo kéo gối ra xa mặt cậu một chút, gương mặt này cũng quá gần anh rồi.

"Lại đây!"

Chỉ là hành động này đã lọt hết vào mắt cậu, Kim Doyoung kéo anh đến gần mình. Chẳng thấy kì cục mấy, bình thường cậu cũng nằm gần Seol Jun với Ji Hayong y như vậy.

"Muốn nói gì?"

Park Jeongwoo ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, cảm thấy nếu không sớm kết thúc cuộc nói chuyện này sớm thì bản thân liền không xong.

"Cô Jang bị bệnh gì ông có biết hông?"

"Không biết, sao cậu lại hỏi tôi?"

"Tất nhiên bởi vì sếp Jang thích ông nhất rồi, tôi tưởng cũng sẽ phải nói cho ông chứ."

"Chung quy cũng là người ngoài, liên quan gì mà nói chứ?"

Kim Doyoung yên lặng đi.

Dưới ánh sáng mờ ảo, anh thấy trên mặt cậu mang nét buồn.

"Ngủ đi!"

Dự định vỗ lưng cho cậu, bàn tay tính động lại đột nhiên nhớ ra rằng mình không có tư cách để làm chuyện đó.

Anh dừng lại.

Kim Doyoung bị tiếng nói đột nhiên trầm khàn của anh doạ, cả người sởn gai ốc, cơ thể lại không hiểu sao hơi nóng lên, thiếu chút nữa không chịu nổi muốn dán lên người bên cạnh.

Nằm một lúc, bị tiếng mưa bên ngoài và hơi thỏ thơm ngát của người bên cạnh hun cho ngà ngà.

Cậu nhắm mắt lên tiếng: "Ông ngủ ngon."

"Ừ, đừng lo lắng, cậu mà có thể leo lên top 1 lớp, cô Jang liền hết bệnh."

"Haha, không phải còn có cậu sao, lớp trưởng khẳng định là tôi không qua được mà."

Anh yên lặng, nhìn về phía cậu.

"Nếu cậu muốn qua, tôi sẽ nằm xuống cho cậu qua mà!"

*

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn mưa tầm tã, hạt mưa như hạt bụi bay lấy phất khiến không khí trở nên lạnh lẽo một cách bất ngờ.

Các bạn học ngồi thành một đoàn, ba người trùm một cái chăn.

Cứ tưởng hai ngày nghĩ này sẽ được ra ngoài chơi một chút, nào ngờ lại đụng phải cơn mưa lớn này, khiến các bạn học có chút khó chịu.

"Xong chưa lớp trưởng!!" - Kim Minseok hét lên vào trong bếp.

Trong nhà bếp, người duy nhất biết nấu ăn rành rọt đang đứng trước bếp điện.

Anh mặt tạp dề màu xanh đậm tôn lên làn da trắng khỏe mạnh.

"Xin lỗi, để cậu phải nấu rồi." - Maeng Jinhee đứng lên cạnh, cười cười như ánh trăng về phía anh.

Nhưng tiếc là Park Jeongwoo lại giống như cái gương, phản hết lại ánh sáng nhu hoà của cô.

Vốn dĩ bữa sáng này sẽ được nấu bởi sếp Jang của họ. Chỉ là buổi sáng cô đột nhiên nhận được thông báo mới từ nhà trường, vội chạy về, chỉ kịp dặn dò đám cẩu nhỏ này rồi liền lái chiếc mô tô của mình đi.

Phải, là lái mô tô đó!

Nếu không phải sự kiện tâm sự hôm qua, họ thật không thể tin sếp Jang dũng mãnh này lại bị bệnh đến chỉ có thể dạy được hai năm nữa.

Bên ngoài phòng khách, các chú cẩu nhỏ đang chờ được ăn.

Kim Bona vỗ vỗ tay lên bàn thu hút sự chú ý của các bạn: "Mấy ní có thấy con bé Maeng Jinhee ấy lạ lạ hông?"

Với tư cách là người lập nên couple Woo-Do, cô không cho phép bất kể người nào chen vào giữa hai người họ.

Không phải ích kỷ, mà là lớp trưởng này thật sự không có cảm giác với nhỏ đó.

Anh hiện rất rõ ràng, cô không biết là Maeng Jinhee ngây thơ không hiểu hay là mặt dày cố ý nữa đây?

"Nhỏ đó thích lớp trưởng thì phải?" - Seol Jun đáp lời nhanh chóng bởi vì hai người có cùng một suy nghĩ.

"Tội nghiệp nhỏ, tôi thích cậu nhưng cậu lại thích con trai" - Park Daewon lên tiếng, vừa nói vừa lấy một trái táo xanh trên bàn cho vào miệng.

"Mấy bà nói gì ạ?" - Kim Minseok lên tiếng hỏi.

Mạch não của cậu ta vốn thẳng, hỏi mấy chuyện này cũng bình thường.

Mimi chỉ về phía Ji Hayong đang cố gắng thu ép sự tồn tại của mình lại: "Chị họ của ông tính tình kì cục chết."

"Sao vậy?" Kim Bona khó hiểu.

Cô chỉ là có hơi không thích Maeng Jinhee vì cô mặt dày bám lấy Park Jeongwoo, không ngờ lại có thu hoạch mới.

"Bả là con của cô tao với người chồng thứ ba.", Ji Hayong lên tiếng, ánh mắt của 20 cái đầu quay về nhìn cậu chàng, "Cô tao lấy chồng thứ ba về thì cha tao cũng không qua lại với gia đình của cô nữa"

"Tao đâu có biết tính bả thế nào, nhưng mà nghe đồn bả rất tốt, học giỏi, mặt xinh. Tự nhiên tao có ấn tượng tốt. Mấy lần bả gặp tao đều cười với tao, nói là cũng thích Kim Doyoung lắm, tao cứ tưởng là trong nhà cô tao cũng có một người tốt nên mới tác hợp bả với Dobby thôi, sao tao biết được."

Cũng thật là oan ức đi!

Nếu nói Maeng Jinhee thích Park Jeongwoo thì chính cô nàng lại đi nói với Ji Hayong là thích Kim Doyoung thì chắc chắn không có ý tốt.

Ji Hayong hối hận.

Dù sao Kim Doyoung cũng là người rất tốt, đối với cậu ta lại càng tốt hơn.

Bản thân lại đi mai mối cho cậu một người họ hàng mà đến chính cậu ta còn chưa hiểu rõ.

Dù sao cũng phải có một phần lỗi.

Kim Bona hỏi lại, cô thật sự rất tò mò: "Mimi, sao bà nói là tính nhỏ kì cục vậy? Tui thấy cũng bình thường lắm mà."

Mimi làm bộ mặt bực mình không muốn kể.

Nam Dawon đè thấp giọng xuống.

Tức thì cả lớp túm lại thành một cục, bắt đầu hóng chuyện.

"Mấy ông biết em trai của Mimi mà đúng không?"

"A, cái cậu bé tròn tròn hay đem cơm tới lớp mình hả?" - Kim Minseok hỏi.

Mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn muốn nghe chuyện gì đang xảy ra.

"Đúng rồi, thằng bé học lớp 10 trường Daegyum đó. Hôm trước nhóc đó xách nguyên một cái mặt giống như cái đầu heo về nhà, khóc lóc om sòm. Hỏi nó làm sao thì nó không có nói..."

"Gì mà thành cái đầu heo! Thành cái mâm luôn thì có!" - Mimi gằn giọng từng chữ, cực kỳ căm ghét.

"Tui cứ hỏi nó mà nó không có chịu lại gần, nói là có người chị như tui mới bị đánh. Đi hỏi ông anh tui quen học lớp 12 trường đó mới biết là bị băng của Maeng Jinhee đánh. Lý do là bởi vì chị nó đứng gần anh Park Jeongwoo, không biết xấu hổ, trong khi anh Park Jeongwoo thì đã có bạn gái rồi. Tui nè, nhiều chuyện nhất cái xứ này nè, chuyện lớn như lớp trưởng có người yêu mà không biết hả? Chắc chắn là bịa ra để đánh em tui!"

Cô giận dữ, nhưng lí trí vẫn còn, giọng nói thập phần chán ghét nhưng âm thanh phát ra không lớn.

Hiển nhiên là không muốn Maeng Jinhee trong bếp nghe thấy.

"Nói vậy thì nhỏ ghen tị bà hả?" - Kim Bona hỏi.

Cảm thấy thật sự không nên tin vào ánh mắt của mình.

"Chứ gì nữa! Nhỏ học hành vốn có giỏi đâu, vậy mà lên lớp 11 thì lên tới top 2. Nếu không phải gian lận tui làm con bà." - Mimi hiền dịu đột nhiên biến thành cô nàng đanh đá khiến các bạn học vừa ngạc nhiên vừa thú vị.

Kim Minseok tiếp tục hỏi: "Vậy là bà không thích nhỏ hả? Nếu không thích sao bà chơi với bả quài vậy?"

Có vẻ như cậu này thật sự không hiểu được mạch não trong đầu của Mimi.

Mimi, Nam Dawon, Kim Bona và tất cả các bạn nữ khác đều tập trung ánh mắt về phía cậu ta.

Kim Minseok: "..."

Seol Jun ra vẻ rất hiểu con gái mà nói thỏ thẻ với cậu ta: "E hèm! Con gái có một chuyện rất thịnh hành đó gọi là "chơi hai mặt". Người "chơi hai mặt" sẽ chơi với người mình ghét, soi mói những điều không tốt về người bị "chơi hai mặt" sau đó lần truyền để người bị "chơi hai mặt" mất đi hình tượng."

Kim Minseok: "..."

Mạch não của con gái thật là đáng sợ!

Kim Minseok: "Có khi nào mấy bà cũng chơi giả bộ với tui hong?"

Seol Jun: "ông đoán xem"

Kim Minseok: "..."

Tui không muốn đoán!

"Kim Doyoung vẫn chưa dậy hả?" - Kim Bona không nhịn được mà hỏi.

Cô không tin bây giờ chính là 8:50 mà người vẫn chưa thức.

"Cậu ấy bị đau đầu." - Park Jeongwoo cầm theo một đĩa mỳ xào thơm lừng. Bước đến trước bàn để xuống rồi nói.

Món mỳ phủ một màu vàng óng bóng bẩy, cải thìa vẫn xanh tốt, có thể cảm nhận được vị giòn tan của nó. Trứng nóng bốc lên mùi hương thơm lừng.

Mimi vứt hết mặt mũi, mở miệng: "Nếu như Kim Doyoung còn chưa xuống, tui xin phần cậu ấy được không?"

Cả nhóm người cười haha lên.

"Ai giành phần tui?"

Kim Doyoung quơ tay quơ chân, giống như con khỉ đang đuổi mấy con ruồi tham ăn.

Hành động này của cậu lại khiến cho cả lớp được phen cười đau bụng.

"Hết đau rồi à?" - Park Jeongwoo nhìn cậu, hỏi.

"Ừm hết rồi."

Thật ra chẳng phải đau đầu gì hết, lúc tỉnh dậy cậu cảm thấy tai mình không thu lại được nên mới núp trong phòng thế thôi.

Lớp trưởng này cũng thật là tri kỷ quá đi.

"Kim Doyoung, cậu cầm cái này giúp tớ."

Maeng Jinhee đem ra vài đĩa mỳ nữa. Nhưng xem ra rất nóng, mày nhíu lại, giống như sắp không chống đỡ nổi nữa.

"A, được!"

Cậu một phát cầm hết để lên bàn.

Còn Maeng Jinhee thì quay đầu lại, cầm vài đĩa nữa tới.

Park Jeongwoo thì nhìn, rồi nhíu mày lại.

Phản ứng bình thường của con người khi bê một vật nóng chính là muốn nhanh chóng đem đồ nóng đó tới chỗ cần đặt.

Vậy mà bàn đã ở phía trước, sao còn đưa cho cậu cầm?

Anh khó chịu, chuyển chỗ đứng sang sát kế bên cậu. Vậy thì ngồi ăn sáng cũng sẽ ngồi gần cậu.

"Jeongwoo! Cậu giúp mình với."

Anh hơi bực rồi đó!

Đảo bước lại phòng bếp, Maeng Jinhee đang chật vật với cái giá múc.

Giá múc lớn, múc được nhiều. Nhưng mà hình như cô lại cầm không nổi, cầm hai tay lảo đảo như muốn buông nó xuống.

Anh dùng một tay duy nhất mà cầm nó cố định. Có trời cũng không thể nhấc nó lung lay được nữa.

"Cậu mạnh ghê." Cô cười lên, nụ cười ngọt ngào, "À, còn vài cái nữa, để tớ làm cho, cậu ra ngồi đi."

Cô nàng thầm nghĩ, bản thân cô bây giờ giống như thiếu nữ ngọt ngào năng động, biết làm việc nhà.

Chắc là đủ để gây ấn tượng với anh rồi!

Park Jeongwoo gắt giọng: "Ra ngoài đi, để tôi làm!"

Maeng Jinhee hơi sượng một chút, rồi nói cảm ơn, chạy ra ngoài.

Park Jeongwoo để cái giá múc vào nồi lại, nghĩ tới gì đó, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Đến khi anh ra ngoài, chỗ trống duy nhất còn lại chính là chỗ bên phải Maeng Jinhee.

Và bên trái chính là Kim Doyoung đang ăn uống.

Đây không phải thứ đầu tiên anh chú ý.

Thứ phải chú ý chính là cái bàn tay của Kim Doyoung đang gắp cả miếng trứng của mình đưa sang đĩa của cô.

"Lớp trưởng! Ngồi đây nè."

Cậu thấy anh, vui vẻ giống như con thỏ hạnh phúc vẫy tay.

Chắc là nhường miếng trứng cho người khác vui lắm?

Ngồi cạnh người ta cũng vui lắm?

Anh tỏ ra một vẻ chíu khọ khó thấy, ngồi xuống bên trái Maeng Jinhee.

Giữa hai người chính là tầng ngăn chặn mang trên Maeng Jinhee.

Ngứa mắt thật.

Ghét quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro